"Mặn quá." ... Ngày thứ nhất, anh ấy nói như vậy.
"Nhạt quá." ... Ngày thứ hai, anh ấy nói như vậy.
"Cay quá." ... Ngày thứ ba, anh ấy nói như vậy.
"Chua quá." ... Ngày thứ tư, anh ấy nói như vậy.
"Đa...… quá." ... Cuối cùng, ngày thứ N, sau khi Trang Hôn Hiểu ăn xong món thịt kho tàu tôi bỏ thêm chút Ba Đậu* (tên khoa học: Fructus Crotonis), nói một câu, sau đó, anh chạy vào nhà vệ sinh.
Không biết là vì tức giận hay di chứng của Ba Đậu, sau khi ra, sắc mặt anh hơi xanh, chầm chậm chỉ: "Em cố ý."
"Sao có thể?" Tôi thu dọn bát đũa, mang vào bếp, bật nước, đổ nước rửa bát, rửa sạch. Vừa nói qua loa: "Người đều có lúc lỡ tay, mấy ngày nay là thời kỳ tay nghề nấu ăn của em đi xuống ... nguyên nhân, anh rõ hơn ai hết.
Trong bồn rửa, bát đĩa chìm nổi trong đám bọt trắng, giống như chân tướng lờ mờ, trơn không giữ nổi tay, khiến người ta không thể nhanh được.
Tôi vẫn đợi.
Nhưng Trang Hôn Hiểu không nói gì tiếp.
Anh biết tôi muốn biết điều gì.
Nhưng anh lựa chọn che giấu.
Người đàn ông đáng ghét!
Tôi cởi găng tay, ném xuống, sau đó chạy vào phòng ngủ, cầm cuốn tạp chí đó, chỉ vào người đẹp ngủ trên trang bìa hỏi: "Nói, cô ấy là ai?"
Vừa nhìn thấy cuốn tạp chí đó, Trang Hôn Hiểu biến sắc, sợ hãi, không nói lời nào, lập tức giơ tay ra giật.
Còn may tôi nhanh tay nhanh mắt, khư khư giữ tạp chí trong lòng.
"Chúc Thảo Nhĩ, nhanh đưa cho anh, nghe không!"
"Không được, trừ phi anh nói cho em biết cô ấy là ai!"
Từ đầu tới cuối cứ túm cuốn tạp chí đó, không buông tay, cuối cùng Trang Hôn Hiểu có chút cáu giận, cao giọng: "Điều này không liên quan tới em!"
Nghe xong, đột nhiên tôi nhớ ra giấc mơ mấy hôm trước, trong đó, đối với anh ấy và cô ta mà nói, tôi cũng là người quan trọng không liên quan.
Hiện thực trong mơ, thù mới thêm hận cũ, tôi cũng không rảnh phân biệt, chỉ cảm thấy một dòng khí ᴆục dâng lên trong иgự¢, răng ngứa ngáy, thế là, cúi đầu, há miệng, nhắm chuẩn tay anh, hung dữ cắn một cái.
"A!" Trang Hôn Hiểu đau, nhân lúc tay anh buông lỏng, tôi lùi vào tường, hai tay cầm tạp chí, uy Hi*p nói: "Đừng qua đây, nếu không em xé cô ấy ra đấy!"
Nhưng chẳng có chút tác dụng, Trang Hôn Hiểu không chớp mắt, tiếp tục bước về phía tôi.
Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tôi hung dữ, hai tay vặn vẹo trước sau, xé rách tạp chí rồi.
Cùng tiếng "xọat", Trang Hôn Hiểu cũng dừng ngay gần tôi.
Tuy biểu hiện điềm tĩnh, nhưng trong lòng tôi như gõ trống vậy, nhảy bình bịch.
Tôi đã làm thật rồi.
Tôi xé cô ấy của Trang Hôn Hiểu.
Xong rồi, anh sẽ tức giận không? Sẽ đánh tôi không? Tôi nên đánh trả như thế nào? Đá vào đầu gối anh hay đá vào Tiểu Trang của anh?
Chẳng có thời gian mà nghĩ nhiều, Trang Hôn Hiểu phá vỡ sự trầm lặng, đột nhiên một tay giật cuốn tạp chí, sau đó... xé trang bìa thành hai nửa.
Thần kinh tọa, thần kinh tủy, thần kinh ròng rọc, thần kinh tam giác, thần kinh phế vị, thần kinh dưới lưỡi của tôi, tóm lại, các loại thần kinh đều căng ra.
Hai tay Trang Hôn Hiểu chống lên tường, vây tôi vào giữa, vẻ mặt vô cảm nhìn tôi, một lúc lâu sau, cuối cùng mới nói: "Về sau, anh không muốn cuốn tạp chí này xuất hiện trước mặt anh lần nữa."
Sau đó, anh ra ngoài.
Tôi men theo tường từ từ trượt xuống, ngồi xuống xuống đất, nhìn người con gái tan tành đó, trong lòng cực kỳ yên lặng.
Trang Hôn Hiểu hận cô ấy.
Hận sâu sắc như thế, cần phải có tình yêu mãnh liệt khác thường.
Cũng là nói...
Trang Hôn Hiểu, rất yêu cô ấy.