Làn Váy Lay Động - Chương 05

Tác giả: Điển Tâm

Nếu đây là ghi lại thời niên thiếu của nàng, như vậy chuyện xưa sẽ đến đây là chấm dứt.
Thị trường Hoa lan ngày càng được ưa chuộng, trấn trên chuyển sang kinh doanh hoa. Dọc theo hai bên đường, có hơn mười mấy cửa hiệu chuyên kinh doanh hoa sỉ và lẻ. Mỗi ngày, khi mặt trời còn chưa kịp lên cao, các cửa hàng và thương lái đều tất bật nhộn nhịp, bắt đầu chuyện kinh doanh của mình.
Trong không khí nhộn nhịp của khu chợ, vẫn thoang thoảng hương hoa đủ loại: Hoa cúc, hoa lưu ly…. Bay lan trong không khí vẫn còn mờ mờ của rạng sáng.
Không. Chỉ là cảnh vật thì vẫn y như cũ, nhưng nhân sự có chút thay đổi mà thôi, những âm thanh ồn ào đó không còn hấp dẫn giống như trước nữa.
Bạn thân của nàng là Tiểu Phương, sau khi tốt nghiệp trung học phải đi Nhật Bản du học, từ nay về sau nàng đã đạt thành nguyện vọng đến đất nước của thần tượng mà học. Cho dù Mộc Thôn Thác Tai đã sắp kết hôn, nàng vẫn muốn cùng anh ấy hít thở chung một bầu không khí, tình cảm chân thành đối với Mộc Thôn vĩnh viễn không thay đổi.
Vĩ đại Hướng Nhu, vẫn là vĩ đại giống như cũ. Nàng tốt nghiệp đại học hạng A, khi nhà nàng mở một xí nghiệp kinh doanh tại thị trấn, tuy rằng xinh đẹp phi phàm, bên cạnh lại chưa bao giờ có bóng dáng của một nam nhân.
Đến nỗi Lăng Lung thôi --
Nàng thoát khỏi 「hiệu ứng của Hướng Cương」, quay về cuộc sống bình thường, hai năm sau bắt đầu lên Nam Kinh để học đại học.
Từ nay về sau, nàng chỉ về nhà khi nghỉ đông và nghỉ hè, lên xe từ thành đô ồn ào khới bụi trở về cuộc sống nhàm chán của thị trấn, đợi cho ngày nghỉ chấm dứt, lại mang gánh nặng trên vai, trở về trường học mà xa nơi chôn rau cắt rốn.
Bốn năm sau lĩnh bằng tốt nghiệp, nàng ở Cao Hùng tìm cơ hội để làm việc, trước sau đã làm được ở hai công ty.
Công ty thứ nhất do kinh doanh lỗ lã liên tục, lão bản phá sản, phải trốn chạy, rưng rưng giải tán công ty: Công ty thứ hai, là do việc kinh doanh quá thuận lợi, lão bản thấy nằm không ăn cả đời cũng chưa hết nên quyết định chấm dứt sự nghiệp, di dân đi hưởng phúc thanh nhàn, cũng đồng thời rưng rưng giải tán công ty.
Năm hai mươi sáu tuổi, Lăng Lung lại trở về thị trấn.
Nghe đâu, nàng định nghỉ ngơi một thời gian để dưỡng sức, trên thực tế là nàng tạm thời nghỉ ngơi cũng vì không tìm được công việc mới, chỉ phải tạm thời ở nhà không lý tưởng, vì dân của Trung Hoa thất nghiệp đứng đầu trên thế giới.
Trong nhà, trách nhiệm của nàng vẫn như trước không có gì thay đổi, nhưng thật ra có hơi khác biệt một chút nhà nàng có thêm nhân khẩu mới là chị dâu vừa mới mang thai, Lăng Lung thất nghiệp trở về nhà, vừa vặn có thể chia sẻ chút ít công việc nhà. Mà cái việc gọi là việc nhà, ngoài giặt quần áo, nấu cơm, hầu hạ trong nhà một lớn một nhỏ, đương nhiên còn bao gồm các loại việc vặt vãnh --
Thí dụ như cước phí điện thoại.
Một buổi trưa hè oi bức, một thân ảnh nhỏ nhắn cưỡi xe đạp lại xuất hiện trước cổng bưu điện. Lăng Lung dựng xe xong, cởi nón bảo hiểm ra, đôi môi đỏ mọng thở dài một hơi, lấy tay xoa xoa lên gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì nắng. Thời tiết thật sự quá nóng, nàng mới cưỡi xe đạp được một đoạn đường, mua tiểu thuyết, mua rau dưa, toàn thân đã đổ mồ hôi đầm đìa.
“Cơm nắm, đợi ở đây, đừng chạy theo ta.” Nàng vỗ vỗ con cún nhỏ nhưng có bộ lông xù vĩ đại, lại kéo khóa túi xách, lấy hóa đơn điện thoại ở bên trong ra,liền xoay người đi vào bên trong.
Con cún nhỏ đâu chịu nằm im, tự mình phóng xuống xe, không đem lời của nàng để vào tai, thậm chí còn chạy nhanh hơn nàng. Một tiếng trống vang lên liền phóng lên cái cửa sổ sát đất, cái đầu lông xù của nó va mạnh vào cửa thủy tinh, ánh mắt màu lam đảo quanh hưng phấn nhìn vào bên trong, bàn chân hông hồng mềm mại nhỏ nhán chụp chụp vào mặt kính.
“Không được, nơi này không cho phép chó con vào, mau ở bên ngoài đợi chị một lát.” Nàng luống cuống tay chân giữ chặt chú cún nhỏ, cố gắng lôi nó vào lòng.
Chú cún đáng yêu này là do chị dâu mang đến, lúc mới đến thì nó rất nhỏ nhắn, lông xù lên trông đáng yêu vô cùng, cả nhà vừa nhìn thấy liền thích cực kỳ. Ai ngờ, nó giống như cây đậu thần kì của Jack, nhanh chóng trưởng thành khỏe mạnh, nay nó đã thật to và lớn, đương nhiên sức lực cũng mạnh theo, đôi tay nhỏ bé gầy còm của nàng lôi kéo nó không nhúc nhích, mỗi lần mang nó rời khởi nhà, đều làm nàng mệt đến mức toàn thân như nhũn ra. Sau đó lấy ra dây lưng.
“Cơm Nắm, ngồi xuống!” Lăng Lung thở hổn hển kêu, bắt nó buột chặt ở một bên, lại nhanh chóng lấy ra một trái bóng nhỏ.
Lão đại lông xù lập tức xoay lại, ánh mắt màu lam tìm đến công kích mục tiêu mới, nhanh chongw rời khỏi mặt thủy tinh. Nó nhe hàm răng trắng ra, kích động vờn quanh trái bóng bằng nhựa, quỳ rạp trên mặt đất loạn cắn, giông như có mối thù không đội chung trời với quả cầu kia vậy.
Căn cứ kinh nghiệm thường có, trái bóng nhựa nhỏ đó, tạm thời có thể chống đỡ được hai mươi phút.
Sau khi đã xác định chú cún yêu ở trong mát, không bị ánh mặt trời gay gắt chiếu vào, cũng không có nguy hiểm, nàng lúc này mới chậm rãi lui về phía sau, đợi chú cún sơ ý. Lensrn bước vào bưu điện.
Cánh cửa tự động mở rộng, một luồng không khí tươi mát ùa đến, thời tiết nóng bị bức lui, nàng thỏa mãn thở dài một hơi.
Trong phòng có tám quầy chỉ ba quầy mở cửa, mà mỗi quầy đều xếp hàng rồng rắn thật dài. Mọi người đang đứng xếp hàng cũng không nóng lòng, khoái trá nói chuyện với nhau, nhân dịp này xả chút chuyện ngồi lê đôi mách lông gà vỏ tỏi, giống như là đến bưu điện để nói chuyện phiếm, chư không phải thanh toán cước phí.
Nàng chọn đội ngũ ngắn nhất, ngoan ngoãn gia nhập đám người đang xếp hàng, sau đó lôi một quyển tiểu thuyết từ ba lô ra, cúi đầu vùi vào những tình tiết kịch tính trong truyện, để Gi*t thời gian chờ đợi, chỉ thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên, coi đằng trước còn lại bao nhiêu người.
Đội ngũ đi tới thật sự thong thả, nhân viên phục vụ chỉ dành một nửa thời gian làm công tác, mà một nửa thời gian còn lại là đang hỏi cả nhà lớn nhỏ của khách hàng, chuyện kinh doanh, chuyện vặt vãnh, làm tròn trách nhiệm của tình làng nghĩa xóm, chức trách láng giềng hoà thuận.
Đang lúc nàng xem hoàn Chương 1:, chuẩn bị lật sang trang tiếp theo, một tiếng kêu gọi bỗng nhiên vang lên.
“Lăng Lung!”
Có người đang kêu tên của nàng!
Ngón tay trắng muốt bất động ở giữa không trung, động tác đang định lật sang trang bỗng nhiên bị đông cứng lại giữa chừng, nàng như là bị điểm huyệt, bảo trì tư thế ban đầu, cũng không nhúc nhích, chỉ có bởi vì vô hạn sợ hãi mà trừng lớn. Bên trong nháy mắt yên tĩnh, mọi người đình chỉ nói chuyện với nhau, tất cả mọi ánh mắt đều quay lại phương hướng, hướng về nàng nhìn chằm chằm.
Nàng không chịu đối mặt sự thật, chậm chạp không muốn ngẩng đầu, thậm chí còn nhắm hai mắt, ở trong lòng cố gắng cầu nguyện, hy vọng âm thanh đang hét vang tên nàng kia chỉ là ảo giác của nàng--
“Lăng Lung!”
Nàng cơ hồ muốn phát ra ՐêՈ Րỉ.
Không phải ảo giác, thật sự có người đang kêu nàng.
Nàng xiết chặt quyển tiểu thuyết trong tay, toàn thân rét run, chậm rãi chuyển động cái gáy đã cứng ngắc, thấy hiện lên khuôn mặt vô lại tươi cười y như trong trí nhớ.
Hướng Cương đứng cách nàng mấy m, câu bạc môi, mang ý cười nhợt nhạt nhìn chăm chú nàng.
Hắn đang mặc một cái áo sơ mi màu lam nhẹ nhàng khoan khoái, quần dài màu vàng nhạt, so với mười năm trước cao lớn hơn rất nhiều, càng tuấn lãng hơn.
Nàng khắc chế không nên phát run, cố gắng áp chế kinh hoảng mãnh liệt mà đến, muốn lễ phép nở nụ cười thật tươi, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn khi nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Em còn nhớ anh không?” Hướng Cương cao giọng nói, dùng thanh lượng lớn nhất, cách một hàng dài đầy người mà nói chuyện với nàng, một chút cũng không thèm để ý ánh mắt chú ý bốn phía đang nhìn.
Nàng cứng ngắc gật đầu, đem mặt úp trở vào trong tiểu thuyết, học tập đà điểu trốn tránh sự thật.
Đáng tiếc, Hướng Cương không chịu buông tha nàng.
“Em trở về khi nào?” Hai tay hắn khoanh ở trước иgự¢, thoải mái duổi chân dài, dựa ở quầy giữ, kiên trì muốn cùng nàng “bàn luận việc nhà”.
“Hai, hai tháng trước –”Từ phía sau trang sách truyền đến thanh âm rầu rĩ.
“Phải không?” Hắn nghiêng đầu mỉm cười, đánh giá đội ngủ rồng rắn đang đứng trước mặt cô gái nhỏ, ánh mắt đen như kim cương, lóe sáng có chút kì dị không tầm thường.
“Tại sao lại khách sáo như thế? Trở về đã hơn hai tháng, cũng không tới nhà của anh báo một tiếng?” Giọng nói của hắn đầy vẻ chế nhạo.
Quyển tiểu thuyết hạ xuống, gương mặt phấn nộn không tình nguyện hé ra.
“A -- em có chút việc, cho nên đã quên.” Nàng rất muốn làm ra vẻ như không để ý tới, nhưng lại lo lắng, hắn theo đuổi tiếp tục tự hỏi tự đáp, sẽ càng thu hút thêm nhiều sự chú ý hơn.
“Việc?” Hắn nhướng đôi mày rậm, bộ dáng vẫn mị lực y như trong trí nhớ cu7ra nàng.
“Em đang có việc gì.”
“Chăm sóc chị dâu của tôi.”
Hắn lại lần nữa nhướng đôi mày rậm, ta vẻ hiểu gật đầu, tiếp theo xoay người quay sang mọi người đang thì thầm bàn tán chỉ trỏ. “Các chú bác không nhớ cô ấy sao? Cô ấy là con gái của bác Lăng, là em gái của Lăng Vân.” Ánh mắt lợi hại của hắn, hoàn toàn không bỏ sót chi tiết kinh hoàng nào trong đôi mắt nàng.
Mọi người vang lên một trận hô nhỏ tỉnh ngộ.
Không thể trách nhiều người ánh mắt vụng về, chỉ là con gái khi mười tám tuổi thay đổi rất lớn, Lăng Lung lại rời đi trấn trên lâu lắm, nếu không có Hướng Cương nhắc nhở, bọn họ hoàn toàn không thể nhận ra cô gái thanh tú xinh đẹp trước mắt chính là con nhóc năm đó.
“A, thì ra là con gái của Nguyệt Nga!” lão bản nương đứng ở đầu đội ngũ rồng rắn đang xếp hàng phát ra nhiệt tình la lên, nếu không vì khoảng cách quá xa, chắc chắn sẽ tiến đến tặng nàng một cái ôm thật chặt.
Nàng miễn cưỡng gượng gạo nở nụ cười, bất an phát hiện, mọi người vừa nghe đến tên của lão mẹ, lập tức nghiêm túc, trong mắt mang theo vẻ kính nể.
Trong mấy năm qua, Lăng Lương Nguyệt Nga giống như nguyệt lão nối dây tơ hồng, vì hôn nhân đại sự của các thanh niên thiếu nữ ở trấn trên mà cố gắng. Tấm biển「 Đệ nhất bà mối 」, liền treo cao ở phòng khách của Lăng gia, mà phía dưới tấm biển, còn lại là một danh sách tư liệu, bên trong tất cả đều là những tư liệu của các thanh niên thiếu nữ chưa kết hôn trong vòng phạm vi trăm dặm,
“Lăng Lung, em còn nhớ tôi không?” bên trái có nguòi đang vẫy tay thật mạnh, cố tình thu hút sự chú ý của nàng.
“Tôi là Quốc Trung, đồng học bên cạnh lớp của em đó.” Một thanh niên tráng kiện trẻ tuổi kêu lên, nhìn nàng nở nụ cười thật tươi.
Nụ cười của nàng cứng nhắc.
Bên phải đội ngũ lại có động tĩnh.
“Hello Hello, em là học đệ học sau tỷ nè!” Một thiếu niên hưng phấn nói, còn cầm lấy máy chụp ảnh, chụp được biểu tình kinh ngạc của nàng.
“Em có nghe chị họ của em nói về chị, chị ấy nói năm thi cuối cấp ba, nhờ chị truyền cho chị ấy một Ưmi sao nhỏ (nguyên văn: tiểu sao, nhưng ta nghĩ đó là copy bài ^_^) mới cứu được mạng của chị ấy.”
Nàng kinh hoảng thở hốc vì kinh ngạc, vội vàng nhìn mọi nơi xung quanh, chỉ sợ giáo sư thời trung học vừa vặn đang ở hiện trường.
Đôi mắt to tròn trong suốt hoảng sợ đảo một vòng ở bên trong, không nhìn thấy lão sư, nhưng thật ra thấy Hướng Cương hai tay đang khoanh lại ở trước иgự¢, ung dung mỉm cười, con ngươi đen xem xét nàng, thưởng thức nàng bối rối vì bị mọi người vây quanh chào hỏi nàng.
Người kia là cố ý làm cho nàng cho sáng tỏ ! Hắn rõ ràng đã biết, nàng nhát gan, nếu bị mọi người chú ý sẽ chân tay luống cuống --
Phanh!
Tiếng va đập vào cửa thủy tinh vang lớn, cắt ngang sự thăm hỏi dồn dập thân thiện của mọi người.
Một cái đầu xù lông đang dán vào canh cửa thủy tinh, ánh mắt màu lam chuyển động nhanh như chớp. Trái bóng cao su nhỏ đã hy sinh anh dũng dưới móng vuốt тһô Ьạᴏ của nó, thành một miếng da thuộc rách nát nham nhở, bị chú cún con vứt sang một bên, nó hiện tại cảm thấy hứng thú nhất, đó là dùng cái lưỡi dài hồng hồng ucra nó lau ướt cái cửa thủy tinh.
“Ai a, con chó kia là của con sao?” Có người tinh mắt, nhận ra đó là chú cún nhỏ của Lăng gia nuôi dưỡng.
“Dạ.” Nàng thu hồi ánh mắt oán hận đủ để Gi*t người, không hề để ý tới Hướng Cương. “Thật có lỗi, con không kịp mang nó trở về, chỉ có thể tạm thời bắt nó mang theo trên người. Chờ con thanh toán tiền điện thoại xong, sẽ mang nó đi ngay lập tức.”
Xin lỗi của nàng, lập tức bị hàng xóm láng giềng hiểu thành ý nghĩa khác. “A, thì ra là con đang vội sao? Tại sao lại không nói một sớm chút?”
Có người vội vã phản ứng lại, ân cần liên thanh tiếp đón. “Đến đây, đến đây, đứng ở đầu hàng đi, con sẽ được thanh toán trước.”
Đề cử này lập tức được sự hưởng ứng nhiệt liệt, một hàng người day đặc vốn dĩ đang đứng trước mặt nàng, giống như một con đường ở giữa biển Hồng Hải nhanh chóng tách ra, xuất hiện một con đường thênh thang, đường đi đến quầy không có gì ngăn trở nữa.
“A, không cần, tôi theo mọi người cùng nhau xếp hàng là được rồi –“Lăng Lung thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu.
“Đừng khách khí !”
“Đúng vậy, đúng vậy, đều là người một nhà thôi!”
“Đừng lo lắng, chúng ta cũng không gấp.”
Mọi người thất chủy bát thiệt?, kiên trì muốn nàng nhận hảo ý này, ngay cả nhân viên phục vụ ở phía sau quầy cũng lộ ra mỉm cười thân thiết, nhìn nàng liên tiếp ngoắc.
Nàng không thể nề hà, chỉ phải cứng rắn da đầu, chân hơi run run tiến lên, luống cuống tay chân lấy ra hóa đơn cùng tiền thanh toán cước phí, để cho đối phương làm thủ tục công việc thanh toán.
Sau đó, thanh toán xong, nàng nắm lên biên lai cùng tiền lẻ, dưới ánh mắt mỉm cười của Hướng Cương, cùng với sự chú mục của mọi người, hoang mang chạy vội ra ngoài.
Nàng lấy vận tốc 50km/giờ lấy hết tốc lực mà chạy, nàng chồm tới trước thấy chú cún đáng đứng đón gió, hưng phấn le cái lưỡi đỏ hồng ra, thở phì phò.
Lăng Lung mắt nhắm mắt mở mà chạy thẳng về phía trước, trong lòng chỉ nghĩ một chuyện làm sao đào tẩu nhanh một chút.
Chính là, hăng hái đi được vài con đường, một chiếc xe hơi nhập khẩu màu bạc lóe sáng chói mắt liền từ phía sau chạy tới, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú làm cho nàng hồn phi phách tán xuất hiện ở phía sau cửa kính xe.
Nha, không cần đâu!
“Em không muốn nói chuyện với anh sao?” Hướng Cương nghiêng đầu chế nhạo, một tay khoát lên khối gỗ vuông hạch đào phía sau xe của nàng, dùng kỹ xảo khống chế xe cùng nàng song song.
“Không, không có –”Nàng hàm hồ trả lời, tay phải xoay mạnh, mạnh mẽ lên ga, chỉ kém không đem tay ga vặn gãy, chiếc xe máy liền vọt lên phía trước, cẩu cẩu vui vẻ lớn tiếng kêu ăng ẳng, nghĩ đến bọn họ đang đùa quan binh tróc cường đạo.
Hắn dễ dàng đuổi theo.
“Vậy tại sao chạy trốn nhanh như vậy?”
Này không công bằng! Hắn thay công cụ đi lại bằng xe hơi cao cấp, mà xe máy của nàng là lão già cũ kĩ thiếu tu sửa, thỉnh thoảng lại đình công không chịu chạy tiếp, hai người tiêu chuẩn kém nhiều lắm, nàng chỉ là hơi dùng tốc độ xe chạy nhanh thêm một chút, cũng đá không ra tên khổng lồ theo đuôi này.
“Tôi phải trở về chăm sóc chị dâu, chị ấy là phụ nữ có thai, thật sự mau đói.” Nàng nghiến răng nghiến lợi trả lời, nhắc nhở chính mình đang trên ngã tư đường raastdds đông người, mà Hướng Cương lại là danh nhân ở quê nhà, nàng cho dù không thích hắn, cũng phải ứng phó hắn lích sự một chút.
Lão mẹ sớm có dặn dò, muốn nàng trong khoảng thời gian ở lại thị trấn này, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, duy trì lễ phép, không được đắc tội hàng xóm, đối với chuyện mai mối của bà gây trở ngại.
Dường như là biết nàng không dám trở mặt, Hướng Cương trên mặt thoáng nở nụ cười nhẹ,, tiếp tục cùng nàng bắt chuyện, ngón tay thon dài kia nhẹ nhịp nhịp ;ên vô lăng, nhịp đến mức thần kinh của nàng căng thẳng.
“Anh còn nghĩ đến, em là có ý định trốn anh.”
“Tôi không có.”
Di, đối thoại này rất quen thuộc!
“Như vậy, anh mời em uống cà phê.” Hắn dùng thanh âm bình tĩnh đề nghị, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia từ đề phòng chuyển sang hoảng sợ.
“Chúng ta nhiều năm không gặp, không bằng thừa dịp cơ hội này, ôn lại chuyện xưa một chút.”
“Ách, không cần, chị dâu bây giờ chắc đang đói bụng, tôi phải lập tức chạy trở về.” Quên đi quên đi, bọn họ trong lúc đó có chuyện xưa gì để ôn lại ? Nói sau, nàng một chút cũng không thích uống cà phê, chất lỏng tối như mực kia nàng uống không nổi!
Song song trong chốc lát, Lăng Lung từ đầu đến cuối không có biện pháp đột phá khỏi vòng vây, đang lúc nàng lo lắng cơ hồ muốn ôm con chó nhảy xuống xe chạy thoát thân, chiếc xe già cằn cỗi của cô bắt đầu phát ra tiếng ho khan khò khè, khí quản còn phun ra khói đen mù mịt, nàng càng nóng vội, khói đen phun ra càng nhiều, giống như sắp phát nổ.
Tiếp theo, lớn tuổi lực suy yếu, gió thổi tắt lửa, ở ngay đường chình, chính thức đình công.
Ông trời, chuyện xưa cũng tái diễn rất giông nhau đi?
“૮ɦếƭ tiệt, tên sao chổi sấu xa này, sớm không hư, muộn không hư, ngay tại lúc này lại xảy ra chuyện.” Nàng thì thào mắng, nghiêng đầu tựa vào chú cún con lông xù, ảo não than thở, dùng đầu lưỡi giúp nàng rửa mặt.
Một bên truyền đến tiếng vang, cửa xe xe hơi nhập khẩu mở rộng ra, thân ảnh cao lớn từng bước tới gần, nàng uể oải ngẩng đầu lên, bởi vì ánh mặt trời mãnh liệt mà nheo mắt lại.
Hướng Cương hướng nàng đi tới, đi lại thong dong, quả thực giống như con sói, chậm rãi bước đến, toàn thân cao thấp đều phát ra cổ lực lượng nguy hiểm.
Vốn dĩ nàng đã cảm thấy được, khi hắn trưởng thành dáng vẻ của hắn sẽ như thế này.
Lúc trước hình dáng tuấn lãng, trải qua lễ rửa tội của năm tháng, trở nên càng cao lớn phong độ mà nam tính hóa. Hướng Cương trước mặt nàng lúc này, xem ra khôn khéo giỏi giang, cường hãn mà có tự tin, thu hút ánh mắt chiêm ngưỡng của mọi người có tăng không giảm, giống như từ thuở nhỏ hắn là vật sáng, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Mà miệng hắn bất giác nở lên nụ cười tà môn, làm cho da đầu nàng run lên, lập tức liền xác định, hắn trước mắt này khẳng định càng nguy hiểm hơn so với mười năm trước!
Lăng Lung cảnh giác nhìn hắn, mắt to trợn trừng nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tới gần, phải vận dụng tất cả mọi sức lực mới áp chế cảm giác muốn quăng xe chạy trốn.
Nàng cũng phải phi thường cố gắng, mới có thể khắc chế đươc xúc động, cảm giác đang nấn ná trong đầu nàng mặt lại đỏ --
Nụ hôn nơi chỗ để xe kia, đã trở thành chuyện cũ cách nay hàng thế kỉ, Hướng Cương còn có nhớ hay không? Hay là nói, đối với hắn mà nói, nụ hôn nơi chốn ấy, chỉ là trò đùa giống như hai năm trước đây, một thủ đoạn thích đùa dai của hắn?
Nhiều năm qua như vậy, Lăng Lung vốn dĩ không có cơ hội hỏi, ngang nhiên vào một buổi sáng sớm của cuối kì thi năm đó, Hướng Cương vô tình nảy sinh lòng tham, hay là có có ý định dụ dỗ, dùng một cái lý do vớ vẩn, đã lừa nụ hôn đầu tiên của nàng.
Nụ hôn kia, làm nàng hoảng sợ hơn là e lệ.
Lúc bắt đầu nàng sợ đến ngây người, sau lại là một cơn giận dữ, cho đến thật lâu sau đó, khi khi*p sợ cùng phẫn nộ đều rút đi, đôi khi ngẫu nhiên trong giấc mơ của nàng, bất tri bất giác nàng lại nhớ đến nụ hôn đầy ấm áp của hắn, vòng tay ôm bá dạo của hắn làm dấy lên một cảm xúc kì diệu trong lòng nàng.
“Làm sao vậy?” Hướng Cương vừa đi đến trước mặt nàng, dưới ánh mặt trời thân ảnh của hắn phản chiếu lại thật cao thật to.
“Không có gì, chỉ là bệnh cũ. Mồi lửa của máy đôi khi lại trở chứng.” Nàng ôm lấy chú cún đang vặn vẹo lung tung trong lòng, cố tình trấn định, không để ý tới đôi má đang đỏ ửng lên, giống như không hề đỏ ửng vậy.
“Cần anh giúp em dắt đi sửa không?”
Hắn thập phần chu đáo hỏi, hiển nhiên không cho phép nàng từ chối.
Bất đắc dĩ Lăng Lung không chịu cảm kích, lập tức muốn cự tuyệt đề nghị của hắn, cái đầu nhỏ nhắn lắc lia lịa. “Không cần, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, sẽ có người đên tận đây để sửa.”
Tiểu cừu của nàng cứ năm ba ngày lại trở chứng một lần,nàng sớm đà trở thành khách quen của tiệm sửa xe di động, tuy rằng lão bản đề nghị, tốt nhất nên thay cái cũ đổi cái mới, hoặc nên mua một cái xe khác, nhưng lúc này nàng đang thất nghiệp, nào có tiền nhàn rỗi mua xe mới? Dựa vào kinh tế suy tính, cho dù tiểu cừu lại cũ nát, tốt xấu vẫn là công cụ để đi lại duy hất của nàng, trước khi nó chính thức biến thành sắt vụ nàng vẫn còn phải nhờ nó.
“Như vậy, lên xe đi!” Hướng Cương nói đơn giản.
“A -- vì, vì sao phải lên xe?” Nàng cảnh giác sợ hãi hỏi, ánh mắt nhìn vào chiếc xe hơi kia, như là đang nhìn vào một con quái vật ăn thịt người, toàn thân không khỏi tự động co rúm lại, Chú chó con bị ôm thật chặt trong lòng, kháng nghị lưng tròng kêu to, nàng vội vàng buông tay.
“Em không phải đang gấp rút trở về chăm sóc chị dâu sao?” Hắn chậm rãi nhắc nhở, lộ ra tươi cười thân mật. “Anh có thể đưa em trở về.”
“Không cần.” Lăng Lung vội vàng lắc đầu. Hắn tươi cười, làm cho nàng toàn thân nổi da gà đều tự động đứng dậy.
Chỉ có một số người rất ít mới biết được Hướng Cương đều không phải là như bề ngoài hiền lành vô hại như vậy, mà thực không khéo, nàng chính là một trong số ít đó.
“Không nên khách khí, anh vẫn còn nhớ đường đến nhà em.” Hăn lại dùng chiêu đối lại nàng.
“Ách, tôi đã chuyển nhà.” Nàng thấp đầu, nhìn trừng trừng cái đầu xù lông trong lòng mình. Đối mặt với chuyện sống còn quan trọng này, nàng quyết định từ bỏ mọi thói quen thành thật lương thiện của ngày thường, cứng rắn mở to mắt nói dối.
“Không, em không có chuyển nhà.” Hướng Cương lẳng lặng phản bác, dùng ánh mắt nhìn chăm chú nàng.
“Anh làm sao mà biết được?” Một trận khí lạnh không biết từ đâu xông đến đánh úp lại, nàng cư nhiên ở dưới ánh mặt trời lên cao chói chang như thế mà cảm thấy toàn thân rét run.
“Em quên rồi sao? Anh và Lăng Vân cùng hợp tác kinh doanh nha.” Ý cười của hắn càng sâu, cúi thân xuống, đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia.
“Mấy năm qua, số lần anh đến nhà em, so với số lần em về nhà, có thể nói là muốn thường xuyên hơn.”
Nha, nàng là bị dọa đến muốn hôn mê, hay là bị phơi nắng nên đầu cảm thấy u ám, cư nhiên đã quên chuyện trọng yếu như vậy, khi không trước mặt hắn lại trợn to mặt nói dối sứt xẹo như vậy.
Sau khi Hướng Cương tốt nghiệp, không phải là hoàn toàn chặt đứt tin t ức, tin tức trong trấn nhỏ vẫn lưu thông nhanh chóng, những chuyện liên quan đén hắn vẫn luôn được nhắc đến, thỉnh thoảng vẫn là đi vào cuộc sống của nàng.
Nàng biết hắn đâu đại học ở bắc bộ, biết hắn ở một tòa cao ốc ở bắc bộ, biết hắn đi ngoài đảo tham gia quân ngũ -- nàng đương nhiên cũng biết, hắn sau khi tốt nghiệp đại học liền cùng Lăng Vân hợp tác, mở một gian công ty, nghe nói viêc kinh doanh rất thuận lợi, nay đã trở thành một xí nghiệp lớn.
Nàng cũng không hoài nghi, Hướng Cương sẽ là môt thương nhân thành công. Cùng với nhừng người đồng trang lứa khác, chỉ mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tao nhã hơn rất nhiều lần. mà lời nói mỉm cười của hắn, lại thêm một phần giả dối, tính chất đặc biệt này, đều là điều kiện chuẩn bị để bước vào chốn thương trường.
Trước khi trở về trấn, nàng cũng từng không yên lòng, chỉ sợ sẽ gặp được hắn. Nhưng là, Lăng Vân từng nhẹ nhàng bâng quơ đề cập qua, nói tổng công ty ở Đài Bắc cần Hướng Cương ở đó, để cho nàng cứ yên tâm nghĩ đến, hắn còn xa ở chân trời, tuyệt đối sẽ không hiện diện ở thị trấn này của nàng.
Xem ra, nàng đã đoán sai!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn lên các loại biểu tình phức tạp, bàn tay to ngăm đen cũng đã vươn đến, gỡ lấy hai tay đang siết chặt chú cho đang kêu ăng ẳng kia.
“Cơm nắm, lên xe.” Hướng Cương hạ lệnh.
Cẩu nhi thật sự nghe lời, một cái khẩu lệnh một động tác, nhận được chỉ thị liền nhảy ra khỏi sự ôm ấp của nàng, chạy vào trong xe ngồi xong, so với bộ dáng khó dạy dỗ đáng đánh đòn ở bưu điện, quả nhiên có thể nói là hai ‘con chó’
“Anh tại sao lại biết tên của nó?” Nàng khó chịu chất vấn.
“Anh với chị dâu của em cũng rất quen thuộc.” Hắn trả lời thật sự đơn giản, chuyện vừa chuyển, lại quay sang nhìn vào trên tóc nàng.
“Thời tiết nóng như vậy, anh cũng không muôn tiếp tục phơi nắng như vậy. Em là quyết định muốn tự mình lên xe, hay là muốn cho anh ôm em lên xe?”
Như vậy rõ ràng uy Hi*p, làm cho nàng cho dù nếu không tình nguyện, cũng phải dương cờ trắng đầu hàng, vì hắn vô lại cúi đầu xưng .
Chống.
Nàng quá mức hiểu biết Hướng Cương, biết hắn tuyệt đối là nói được thì làm được! Nếu nàng cứ tiếp tục lại ở trên xe máy, hắn thật sự sẽ không để ý đến giãy dụa phản kháng của nàng, giơ tay ôm nàng quăng vào trong xe.
Vì tránh trở thành đề tài cho mọi người quê nhà trà dư cơm hậu bàn luận, Lăng Lung chậm rãi bước xuống xe, rút chìa khóa, lại lấy cái túi xách, sắp xếp lai9j đông truyện tranh tiểu thuyết trong túi.
“Đó là cái gì?”
“Truyện tranh.”
“Tính trẻ con chưa bỏ được?” Hắn nhếch môi nở nụ cười nhẹ.
“Ai cần ngươi lo.” Nàng ngoài cười nhưng trong không cười, nặng nề lê bước, bất đắc dĩ leo lên xe, tâm tình trầm trọng giông như một phạm nhân bị đưa lên pháp trường.
Bên trong xe rộng mở mà thoải mái, chẳng những có không khí mát lạnh dễ chịu mát mẻ, còn có nhạc nhẹ dễ nghe. Nếu không vì thật sự sợ hãi hắn, nàng sẽ thừa nhận, ngồi trên xe của hắn, so với đứng dưới ánh mặt trời nóng cháy kia, mồ hôi ướt đẫm chờ đợi cứu viện tới thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng bất động thanh sắc đánh giá, xác định mấy năm qua, Hướng Cương thật khác xa so với sự tưởng tượng của một viên chức nhỏ bé tầm thường như nàng. Chú chó thì lăng xăng ở chổ ngồi, hưng phấn cực kỳ. Nó dùng sức mạnh quan tâm nghe ngóng mọi động tĩnh chung quanh, lại dùng răng năng bén nhọn trắng noãn cắn xé vạt mới vừa phát hiện. Nàng ở trong lòng vụng trộm kỳ vọng, mong nó sẽ cắn nát mọi thứ dụng cụ sang quý tinh vi này.
Động cơ nhẹ khởi động, trên ghế truyền đến một chấn động nhè nhẹ, thân hình Hướng Cương nhích lại gần, một tay chống vào cánh cửa thủy tinh đang che nắng bên cạnh nàng, bả vai rộng lớn che trụ ánh mặt trời gay gắt bên ngoài, một hơi thở nam tính nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi, từ thân hình hắn truyền đến.
“Anh muốn làm cái gì?” Nàng trừng lớn mắt, toàn thân đều căng lên như dây đàn, hoài nghi người này mưu đồ gây rối.
“Chỉ là muốn thắt dây an toàn giùm em.” Vẻ mặt hắn mỉm cười, nhẹ khom người lôi sợi dây an toàn từ dưới chân nàng ra, thoải mái tra vào.
Lăng Lung thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm mắng bản thân lại đa tâm suy nghĩ nhiều. Nàng ngẩng đầu, vốn định mở miệng nói lời cảm tạ, nhưng lại phát hiện, sau khi đã khóa dây an toàn xong, hắn vẫn chậm chạp không trở lại chổ ngồi, đôi mắt đen nóng bỏng kia đang lướt từng tấc trên cơ thể nàng, ngoài nụ cười nhẹ trên môi, còn mang một cảm giác làm cho người ta bất an nóng rực.
“Em vẫn bé nhỏ như vây.”
Hướng Cương nhẹ giọng nói nhỏ, thanh âm trầm thấp ở trong xe càng tăng thêm sự gần gũi và thân mật.
Lần này khẳng định không phải nàng miên man suy nghĩ, hắn, hắn, hắn hắn hắn hắn --
Hỗn loạn đầu óc còn không kịp phản ứng, Hướng Cương đã cúi xuống hôn nàng.
“Bé con, hoan nghênh em trở về.” Bạc môi bá đạo, trong lúc nàng đang kinh ngạc thất thần, dễ dàng che lại hơi thở thơm tho của nàng, hắn hôn nàng, ςướק lấy la lên cùng kháng nghị của nàng, làm càn hôn vừa ôn nhu vừa mềm mại trên đôi môi phấn nộn của nàng.
Hai đường thẳng lại giao nhau ở một điểm, chuyện xưa của nàng và hắn lại xuất hiện nhưng lần này đã thay đổi chương trình và tiết mục, bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc