Cho đến lúc đèn trong tòa nhà tắt hết Lam mới nhận ra rằng mình đã ngồi ở văn phòng quá lâu, cầm túi xách lên, mò mẫm bước ra ngoài, đi theo hướng ánh trăng mờ mờ, nếu không nhanh thì e rằng bác bảo vệ sẽ khóa cổng mất. Cứ đi như thế nhưng tâm trí Lam chưa hoàn toàn ổn định, một bàn tay siết chặt lấy cổ tay Lam khiến Lam hốt hoảng.
Nhưng cái bàn tay quen thuộc này Lam làm sao có thể không nhận ra được chứ, Duy Minh vẫn cố chấp như thế, nếu không nhận được câu trả lời đúng ý muốn sẽ không chịu từ bỏ.
- Buông…
Chưa kịp nói hết câu Lam đã bị Duy Minh đẩy vào tường, tóm lấy cả bàn tay còn lại.
- Không, cho dù em có ghét bỏ có căm hận tôi thì lần này tôi cũng không buông. Tôi đã muốn nắm tay em thật chặt, vậy mà biết bao lần em nỡ vô tình gạt tay tôi ra. Bây giờ đừng hòng có thêm lần nào nữa. Hãy để tôi chăm sóc cho mẹ con em.
Hơi thở Duy Minh áp sát vào mặt khiến Lam khó thở, người đã sẵn mệt mỏi khiến Lam không muốn đôi co thêm nữa, không thể dùng sức thoát ra, Lam đành hạ giọng :
- Tôi mệt, để sau nói đi, bây giờ cậu có nói gì tôi cũng không có tâm trí mà thu nạp vào đầu được đâu.
Trong bóng tối, không nhìn rõ mặt nhau nhưng Lam có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Duy Minh, Cuối cùng Duy Minh buông một tay ra, còn tay kia nhẹ nhàng kéo Lam đi.
- Để tôi đưa em về.
- Không cần, tôi có xe.
- Xe em tôi đã gửi bác bảo vệ cất hộ, bác ấy về rồi, giờ em không muốn cũng phải về với tôi.
Lam không nói thêm gì nữa, việc duy nhất cô có thể nghĩ được bây giờ là nhìn thấy Duy Nguyên.
Về đến chung cư, mặc dù rất muốn theo Lam lên nhà gặp Duy Nguyên nhưng nhìn ánh mặt mệt mỏi của Lam, Duy Minh nhẹ nhàng nói :
- Em nghỉ ngơi đi, mai tôi đến đón hai mẹ con.
Lam định mở miệng từ chối nhưng không hiểu sao lại không nói ra, cứ thế đi lên nhà. Hạnh thấy Lam về không nói gì cũng không cố gặng hỏi, chỉ dặn dò đôi chút rồi đi.
Sáng sớm, Duy Minh đã chờ sẵn phía dưới, Lam sửa soạn cho Duy Nguyên xong cùng Duy Nguyên xuống dưới. Thấy Duy Minh đợi sẵn ở cửa, Duy Nguyên chạy lại ôm chầm lấy chân Duy Minh, nhoẻn miệng cười:
- Chú đẹp trai, lâu quá không gặp, con nhớ chú lắm, chú đẹp trai như con vậy đó.
Duy Minh mỉm cười đầy âu yếm:
- Thế từ hôm nay hôm nào chú cũng đến chơi với con có được không?
- Tất nhiên được ạ. Duy Nguyên nhanh nhảu, nhưng như chợt nghĩ ra điều gì đó, Duy Nguyên ngoảnh sang nhìn Lam hỏi : Được không mẹ?
- Tùy con, mẹ sao cũng được, nhưng con đừng làm phiền người ta. Lam nói.
- Một câu sao cũng được của em cũng đủ để anh sẵn sang bị phiền cả đời rồi. Cảm ơn con Duy Nguyên, từ bây giờ con làm đồng bọn với chú nhé, tiêu diệt virut lạnh lùng của mẹ Lam đi. Duy Minh cười, đuôi mắt cong cong.
Lam cũng không nói gì thêm nữa, đưa Duy Nguyên vào xe rồi để mặc Duy Minh chở đi. Từ hôm đó, Lam không còn từ chối sự quan tâm của Duy Minh dành cho Duy Nguyên nữa, dù sao, mỗi lúc nhìn thấy ánh mắt Duy Nguyên sáng lên khi ở bên Duy Minh là Lam đã đủ ấm lòng. Sự yêu thương này con của Lam hoàn toàn đáng được nhận. Nhưng đối với bất kỳ sự quan tâm nào của Duy Minh đối với mình Lam cũng từ chối. Lam sẽ không ra ngoài ăn trưa với Duy Minh khi chỉ có hai người, sẽ không cùng Duy Minh lang thang nơi này nơi nọ như trước nữa. Vì trong tận đáy lòng Lam vẫn còn gợn lên chút gì đó chua xót của những ngày tháng cũ. Lam sợ rồi một khi mình dễ dãi đón nhận sự che chở chăm sóc thì đến một lúc nào đó sẽ không thể làm chủ được mà dựa dẫm tất cả vào Duy Minh. Vì Duy Minh là người đã khiến sức đề kháng về mặt tình cảm của Lam trở nên yếu ớt. Năm năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Dù ngoài mặt là luôn gạt Duy Minh, không để Duy Minh đến quá gần tâm tư của mình, nhưng Lam không thể phủ nhận được rằng, Duy Minh đã có một vị trí nào đó trong lòng cô, từ rất lâu rồi, nhẹ nhàng nhưng bám trụ dai dẳng. Để rồi sau năm năm gặp lại, Lam vẫn không khỏi lo sợ mà né tránh.
Mấy ngày sau đó, khi Duy Minh đưa hai mẹ con Lam về nhà, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi Lam:
- Em nghĩ xong chưa? Về chuyện hôm trước tôi nói
- Chuyện hôm trước là chuyện gì?
- Tôi muốn chăm sóc mẹ con em.
Nhìn sang Duy Nguyên đang gục đầu vào vai mình ngủ say sưa. Hôm nay Duy Minh đưa Lam với Duy Nguyên đi công viên nước, Duy Nguyên bình thường rất sợ nước nên cũng không một lần dám nói Lam đưa đi, thế mà hôm nay có Duy Minh, trò gì cũng đòi thử. Đi chơi về còn ăn rất nhiều. Nhìn gương mặt trắng hồng, ngủ mà môi cong như đang cười. Lam nhẹ nhàng trả lời Duy Minh :
- Có lẽ tôi không có quyền cấm cậu quan tâm đến con, nhưng ngoài quan tâm ra cái gì cậu cũng không được nói.
- Em sợ tôi nói với con tôi là bố của nó?
- Cậu biết thế là được. Lam thở dài.
Những ngày đầu hè tòa soạn lại càng bận rộn, Lam bận đến mức không còn thời gian mà nghĩ ngợi lung tung, nếu phải làm thêm giờ thì đã có Duy Minh đến đón Duy Nguyên. Mặc dù Lam đã từ chối, nói Hạnh sẽ đón Duy Nguyên về nhà nhưng Duy Minh không chịu, còn nói nếu Lam không đồng ý sẽ kể hết chuyện Duy Minh là bố cho Duy Nguyên biết. Lam cảm thấy mình có bước nào đó đã sai lầm, cái lý do uy Hi*p này, với tính cách của Duy Minh, chắc chắn sẽ không chỉ dùng một lần. Thế là Lam thời gian này Lam đành để Duy Minh tự tung tự tác. Đưa Duy Nguyên về tắm rửa xong là Duy Minh lại cùng Duy Nguyên đưa cơm đến tòa soạn cho Lam. Lần nào Lam cũng phải lén chạy xuống dưới rồi sang quán cà phê gần đó ăn cơm cùng Duy Minh và Duy Nguyên để tránh ánh mắt của mọi người. Hình như việc đề phòng lời ra tiếng vào đã trở thành thói quen khó bỏ của Lam, đó có lẽ cũng là điều khổ nhất của một người mẹ đơn thân nhiều năm. Dạo này Lam biết Duy Nguyên rất vui, bình thường Lam rất bận, thời gian chơi với con cũng chẳng được bao nhiêu. Lam biết Duy Minh còn bận hơn Lam rất nhiều, vậy mà không hiểu sao lại có nhiều thời gian bên Duy Nguyên như vậy. Lam có nói rằng Duy Minh không cần làm thế, cuối tuần rảnh thì đến đưa Duy Nguyên đi chơi là được rồi nhưng Duy Minh không chịu. Nói một câu như hờn dỗi:
- Tôi nhớ con, em không nhớ tôi nhưng con chắc chắn không gặp tôi sẽ nhớ.
Lam tự nhiên thấy khả năng đối đáp của mình càng ngày càng mai một, luôn không biết nói gì trước Duy Minh. Và thế là Duy Minh lại được thế càng ngày càng quấn lấy Duy Nguyên. Điều đó cũng đồng nghĩa là ngày nào Lam cũng gặp Duy Minh, từ sáng sớm đi làm, ăn cơm cũng cùng nhau, hôm nào cũng tối muộn Duy Minh mới chịu từ nhà Lam trở về.
Duy Nguyên được nghỉ hè, Lam liền đưa Duy Nguyên gửi về nhà ông bà ngoại, vừa tiện cho Lam chú tâm vào làm việc, vừa khiến Lam có cớ để tránh mặt Duy Minh. Lúc Duy Minh đến đón Lam, mãi không thấy Lam đâu, gọi điện thoại mới biết Lam đã đi làm từ sớm. Tự nhiên nỗi tức giận bùng lên, Duy Minh cau mày:
- Em làm thế là sao, không phải đồng ý tôi sẽ đưa em đi làm hay sao?
- Tôi chưa bao giờ nói là cần cậu chở đi làm, chỉ là lúc trước cậu muốn chở Duy Nguyên đi học, tôi đành phiền cậu một thời gian, bây giờ Duy Minh nghỉ hè rổi, cậu không cần đón tôi nữa.
- Em…
- Tôi phải làm việc. Lam ngắt lời Duy Minh rồi tắt máy.
Trưa hôm đó Duy Minh lại gọi Lam xuống ăn cơm, nhưng Lam lấy lý do ăn cơm cùng đồng nghiệp nên từ chối. Đang biên tập nốt những đoạn cuối cùng của số báo mới thì Lam nghe thấy tiếng ồn ào ở phía trước. Lam ngước mắt lên thì thấy Duy Minh đã đứng trước mặt mình. Hóa ra ông chủ hào phóng của công ty du lịch đối tác hôm nay còn mời cơm cả tòa soạn của Lam. Duy Minh đẩy hộp cơm trước mặt Lam nói :
- Em mà không ăn cơm với tôi, tôi sẽ nói với con là bệnh lạnh lùng của em lại tái phát, con nhất định không vui. Cơm này là tôi chạy về nhà làm riêng cho em, em không ăn không phải là phụ lòng tôi với con sao?
- Cậu còn nhiều bệnh hơn tôi. Đừng có chuyện gì cũng gắn cậu vào Duy Nguyên, cậu tưởng con tôi giống cậu chắc ? Lúc không có Duy Nguyên ở cạnh, không hiểu sao Lam lại có thể dễ dàng đối đáp cay nghiệt với Duy Minh như trước.
- Có lẽ em đúng, bệnh tôi nặng quá rồi, bệnh si mê em không thể chữa khỏi. Với lại, Duy Nguyên cũng là con tôi, không giống tôi thì giống ai? Em nói gì sao nghe mâu thuẫn thế?
- Nếu đến đây để làm tôi mất mặt thì mời về cho, đây toàn là người có trình độ văn hóa cao, không ai nuốt nổi mấy câu buồn nôn của cậu đâu.
Tự nhiên Duy Minh phá lên cười:
- Lam , em đúng là Linh Lam của tôi rồi.
- Ai là của cậu, hoang tưởng, à mà có một thứ là của cậu đấy, là hai cái hộp cơm này, đưa đi giúp cho.
- Cơm tôi làm mà em còn không ăn thì em định ăn gì?
- Vì là cơm cậu làm nên nuốt không trôi. Tôi muốn ăn cơm giống họ, Lam nói rồi chỉ cô bé đồng nghiệp trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm Duy Minh với ánh mắt đắm đuối. Hay là cậu mang cái này sang bên kia đổi cho tôi đi.
Đầu Duy Minh bốc khói, mặt đỏ đến tận mang tai, nghiến răng nói:
- Em dám, hôm nay em không ăn thì đừng hỏi tại sao chuyện gì tôi cũng có thể nói.
Đôi co qua lại, cuối cùng vẫn là Lam nhường bước Duy Minh. Lam cảm thấy khả năng chịu đựng của mình ngày càng thê thảm.Thế nên mới có chuyện tối hôm đó khi Lam từ tòa soạn trở về, luôn có một chiếc xe ô tô cứ chậm chạp chạy sau xe Lam, đến khi Lam lên nhà mới chịu rời đi.
Những tháng ngày không có Duy Nguyên đúng là không dễ dàng gì, mỗi tối đi làm về, Lam lại cố vùi trong công việc một lúc nữa rồi mới đi ngủ. Hôm nào cũng mê mệt ngủ không ngon. Trước đây mỗi khi gặp chuyện buồn phiền, tối đến sau khi Duy Nguyên đã ngủ say, Lam thường nằm bên cạnh nắm chặt tay Duy Nguyên rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ, có như thế Lam mới không mộng mị. Có lẽ La
m đã không nhận ra rằng, trong vô thức, bản thân Lam luôn muốn được nắm thật chặt tay ai đó, như là động lực khiến Lam có thể mạnh mẽ mà bước tiếp.
Mặc dù nhờ có Duy Minh mà ngày nào Lam cũng ăn cơm đúng bữa, đủ chất, nhưng áp lực công việc quá lớn đôi lúc khiến bệnh đau dạ dày của Lam tái phát. Vơ vội lọ thuốc bỏ vào túi, Lam lại xuống nhà đi làm. Mặc kệ Duy Minh chờ sẵn, hết nhu đến cương ép Lam lên xe nhưng Lam không chịu. Lam vẫn muốn mình là người chủ động trong mọi việc, kể cả việc xe cộ đi lại. Thế nhưng Duy Minh vẫn bám theo Lam cho đến tận cơ quan rồi mới quay xe về công ty. Đến nửa buổi, bụng Lam đau nhói lên, uống chút thuốc dạ dày, ngồi nghỉ ngơi nhưng được một lúc nó lại quằn quại khiến Lam phải gập người lại, từ từ bước vào nhà vệ sinh. Hóa ra là “ đến tháng “. Duy Minh cùng công việc bận rộn đã khiến Lam đãng trí đến mức “đến tháng” mà không nhớ. Định gọi cho đồng nghiệp nữ bên ngoài nhờ mua đồ giúp Lam thì có điện thoại gọi đến. Cái con người nhìn mặt thì cũng tuấn tú mà sao hành động bao giờ cũng vô duyên đúng lúc, Lam đành nghe máy, mặc dù bụng đang gợn lên từng cơn.
- Trưa nay em muốn ăn gì?
- Chỉ có chuyện đó mà cũng gọi điện sao? Công ty của cậu sắp phá sản rồi à? Sao lắm thời gian quan tâm việc thiên hạ thế. Cơn đau làm Lam cau có.
- Chỉ muốn biết em muốn ăn gì mà sao em lắm lời thế? Trả lời vào nội dung chính không được sao?
- Không ăn.
- À, không ăn tức là cái gì cũng ăn được chứ gì, tôi hiểu rồi, đúng là chỉ có tôi hiểu em nhất. Nói rồi Duy Minh cười gian trá.
Cơn đau bụng lại một lần nữa hội lên làm Lam vô ý “A” lên một tiếng. Định tắt máy thì cái con người kia đã vội gọi với theo.
- Khoan, em đang bị làm sao đúng không?
- Không sao. Cậu làm việc đi, đừng có việc gì cũng quản, phiền phức.
- Tôi quản mẹ của con tôi mà em cũng cản.
Lần này thì Lam không chịu được nữa, cả người ngã xuống sàn, điện thoại rơi, pin văng ra, còn Lam thì ôm lấy bụng, sức để gọi cho đồng nghiệp cũng không còn nữa.
Mười lăm phút sau, lúc cơn đau hạ đi, Lam vịn vào tường để đứng dậy, vớ lấy điện thoại, động tác chậm chạp, chỉ sợ cử động mạnh một chút là lại đau đớn. Bỗng cửa nhà vệ sinh mở toang. Duy Minh đứng trước Lam, mặt tái mét, lắp bắp:
- Em..em, rốt cục là làm sao?
- Vô duyên, cậu đi ra ngoài ngay cho tôi, không biết đây là đâu à, may mà chỉ có mỗi tôi ở đây, sao cậu làm cái quái gì cũng không thèm nghĩ thế hả?
- Em đang nói chuyện thì mất tín hiệu, gọi lại không được, em bảo liệu tôi còn nghĩ được gì nữa. Nói ngay, em bị làm sao vậy? Nói rồi Duy Minh bước lại lay lay vai Lam.
Lam gạt tay Duy Minh ra, tức giận, cơn đau lại ập đến, quát:
- Ra ngoài, gọi giúp tôi một đồng nghiệp nữ.
Duy Minh vẫn đứng sững đó, nhìn Lam một lượt, Lam mặc váy trắng, thế nên e rằng Duy Minh đến thời điểm này muốn không hiểu cũng không được. Mặt Duy Minh bỗng ửng đỏ lên, nhẹ nhàng nói với Lam:
- Em đứng đây chờ tôi, đừng gọi ai cả. Nói rồi Duy Minh chạy vội ra ngoài
Lam sững sờ đứng đó, cũng mơ màng nghĩ ra Duy Minh định làm gì, đáng lý với tính cách của Lam thì vẫn sẽ gọi người vào đi mua đồ giúp, không hiểu sao giờ phút này, Lam lại muốn làm theo ý Duy Minh mà đứng đợi.