Lần Đầu Tiên Trái Tim Biết Rung Động - Chương 33

Tác giả: Nụ Cười Của Nắng

Đến trường…lũ nhóc nhìn thấy Hoàng bước từ xe bus xuống thì vô cùng ngạc nhiên, Hoàng thì tỉnh bơ coi như không có gì, nó hiên ngang cùng Trúc bước vào trường
- Đi xe bus cũng vui đó chứ- Hoàng thì thào
- Chứ không phải vừa chật chội lại vừa ngột ngạt sao? Trúc tủm tỉm
- Cũng có, nhưng cũng thú vị – Hoàng cười
- Chứ không phải đc mấy cô e khen nức nở nên thích hả – Trúc cười ngặt nghẽo
- Ơ…thì…làm gì có,những câu khen như thế anh nghe nhiều rồi nhá – Hoàng phản bác ngay
- Ừh đc rồi biết thế, thui tui vào lớp nghen – Trúc vẫy tay
Trúc về phía lớp nó, thấy lớp nó xôn xao, nó thấy chỗ nó ngồi 1 đám con gái vây xung quanh 1 ai đó. Nó tò mò tiến tới…Hóa ra là Long…lũ háo sắc đó tranh thủ không có Trúc ở đó liền tấn công hỏi han thằng nhóc đủ thứ. Và rất tiếc là…thằng nhóc lạnh tanh chỉ trả lời lấy lệ hoặc lịch sự chứ không nhiệt tình lắm, thậm chí là có vẻ khó chịu. Vừa thấy bóng dáng Trúc thằng nhóc cười sung sướng, nó rẽ đám đông đi về phía Trúc. Lũ con gái thấy thế ấm ức lắm.
- Trúc àh, Long đợi Trúc nãy giờ – Long hơn hở
- Chuyện gì thế Long
- Thì Long muốn gặp Trúc thôi mà, còn nữa…- Long đặt vào tay Trúc hộp sữa và bánh – Trúc ăn đi, lấy sức mà học, chốc ra chơi xuống canteen ăn tiếp
- Ui, Long thiệt tình, tý nữa Trúc xuống ăn 1 thể cũng đc mà
- Không đc!…Trúc mới ốm dậy phải ăn tẩm bổ nhiều vào, tý nữa ra chơi Long qua lớp Trúc rủ Trúc xuống canteen nha, thôi Long về lớp đây
- Ừh, cảm ơn Long nhiều nha- Trúc vẫy tay
Long ra khỏi lớp, trước khi đi nó ngoái lại cười tươi với Trúc lần nữa, lũ con gái ồ lên suýt xoa, người đâu mà đẹp trai đến “ngỡ ngàng” làm cho lũ nhóc cứ “ngẩn ngơ”. Trái tim lại rụng đầy lớp.
Trúc thở dài, ngày hôm nay làm sao í, lũ con gái bây giờ làm sao í, loạn…đúng là loạn thật rồi…chẹp chẹp.
Giờ ra chơi….
Long và Trúc Dung ở dưới canteen
- Sao không thấy Hoàng và Hùng đâu nhỉ? Trúc thắc mắc
- 2 anh ý nói có việc riêng gì đó cần giải quyết nên không ra canteen- Dung nói
- Ờ vậy sao? 2 ông tướng đó cũng có việc quan trọng cơ àh – Trúc khúc khích cười
- Đồ ăn tới rồi đây!!! – Long cười mang ra 1 khay thức ăn ê hề, nó còn quay ra gật đầu và cười tươi với chị Hoa bán hàng, chị Hoa cười làm duyên và ra hiệu ok
- Sao thế? – Trúc ngạc nhiên
Không cần Long trả lời, chị Hoa đon đả mang thêm 1 khay thức ăn nữa ra tận bàn 3 đứa nhóc
- Em cần gì cứ gọi cho chị, chị mang ra tận nơi cho, chị đi nhé – Hoa nháy mắt với Long rùi vội vàng đi vào
- Trời, Long làm gì mà chị ý nhiệt tình vậy, chị ý chẳng bao giờ bưng ra cho ai ngoài Hoàng đâu nhá – Trúc ngạc nhiên
- Làm gì đâu…Long chỉ hỏi han mấy câu thui hà…rui nhờ vả chị ý chút thôi – Long cười
- Long dùng mĩ nam kế đó Trúc, nhìn ánh mắt và điệu bộ làm duyên của chị Hoa là biết – Dung cười ranh mãnh
- Thiệt không đó!!! Long đó…trẻ không tha già không thương…- Trúc cười lắc đầu
- Đâu, Long chỉ khen chị ý có mấy câu thui thế mà chị ý tự nguyện đòi bê ra cho Long đó chứ – Long tủm tỉm
- Loạn…loạn hết thật rồi- Trúc kêu lên làm cả lũ nhóc cười ầm
Tại khu nhà sau trường…..
Có 1 con nhóc mặt tái mét, chân tay run lẩy bẩy, khuôn mặt xinh đẹp của nó đầy vẻ sợ hãi. Đó là Tuyết Mai… Hoàng và Hùng đứng đó
- Cô nói nhanh, chính cô làm chuyện đó phải không? – Hoàng quát lên
- Chuyện…chuyện..g..ì …ạh?.. Anh…anh nói gì…e không hiểu? – Tuyết Mai lắp bắp
- Cô còn giả vờ sao? Tôi đã điều tra hết rồi, người dùng máy Trúc nhắn tin cho tôi hôm đó là cô – Hoàng gầm lên lao về phía Tuyết Mai
- Thật…thật tình…e không có..- Tuyết Mai hốt hoảng, mắt nó ngân ngấn nước
- Khóc àh? Đừng mang cái đó ra dọa tôi, cô có khai thật không hay để tôi làm to chuyện lên, lúc đó cô không yên đâu
- Thôi e nói đi, bọn anh đã tìm ra chứng cứ rồi đó, e có nói hay không nói thì cũng không quan trọng vì đằng nào cũng thế, cái chính là bọn anh cần thái độ thành khẩn của e – Hùng nhẹ nhàng
- Đúng rồi, thôi khỏi lôi thôi với con nhóc này, tao sẽ công bố với cả trường Tuyết Mai là thủ phạm của tất cả những tin đồn tai hại vừa rồi, cả việc nó nhốt Trúc vào nhà kho nữa…- Hoàng hùng hổ
- Không..không…e không có…e không hề nhốt Trúc…e thề đó…. – Tuyết Mai òa khóc
- Cô còn định chối tội nữa sao??? Riêng việc cô mang tôi làm trò đùa đã đủ để cô biến khỏi trường này rồi, dấu vân tay cô còn trên điện thoại của Trúc, cô muốn chối cũng không đc, còn gia đình cô nữa, cô có muốn bên tập đoàn tôi rút hết vốn không, chỉ cần tôi nói 1 tiếng thôi thì ngày mai cô không còn là tiểu thư mà kênh kiệu thế này đâu. – Hoàng dọa dẫm
- Coi kìa mày, có gì từ từ nói, dù sao người ta cũng là con gái, e nói đi, Hoàng nó nói thật đó. – Hùng quay ra nhẹ nhàng ( đúng là kẻ đấm người xoa)
- Tất cả…tất cả chỉ vì…e quá yêu anh hu hu hu hu – Tuyết Mai òa khóc nức nở
- Cho nên…cô mới hãm hại Trúc phải không – Hoàng nghiến răng
- Em chỉ muốn anh ghét Trúc thôi…e không hại Trúc…e không tung tin đồn…e không nhốt Trúc vào nhà kho. Em thề…e mang bố mẹ e ra thề đó – Tuyết Mai nức nở
- Thế thì ai??? – Hoàng gầm lên
- Là…Minh Hồng… chính Minh Hồng chủ động nhắn tin cho Long là không về cùng vì cô ta biết thể nào Long cũng hẹn gặp Trúc….cũng chính Minh Hồng nhốt Trúc trong nhà kho vì cô ta biết Trúc sợ bóng tối thế nào… e chỉ lén dùng điện thoại của Trúc để nhắn tin cho anh thôi – Tuyết Mai vẫn khóc, khuôn mặt của nó tái mét vì sợ hãi, 2 tay nó run bắn, chân nó đứng không vững
- Cô nói thật chứ? – Hoàng nhìn thẳng vào Tuyết Mai
- Em thề, chính Minh Hồng chủ động gọi điện thoại cho e để rủ hợp tác với cô ta chứ không thì sao lại tình cờ Long rủ Trúc đi chơi đúng hôm đó chứ. – Tuyết Mai vội vàng nói.
- Thôi được rồi tôi tạm tin cô, nhưng nếu cô mà dám nói dối tôi nửa lời thì… – Hoàng dịu giọng
- Không…e không dám, e thề đó – Tuyết Mai luống cuống
- Chuyện cô giả danh Trúc nhắn tin cho tôi tôi sẽ xem xét cho cô, nhưng khi cần cô phải làm chứng để vạch mặt Minh Hồng cho tôi, cô đồng ý không?
- Dạ..dạ anh nói thế nào e cũng nghe mà – Tuyết Mai mừng húm
- Bây giờ cô về lớp đi, chuyện hôm nay giữa tôi và cô, cô không đc kể với Minh Hồng. Tôi sẽ xử lý cô ta sau. Còn cô, nếu cô mà còn ᴆụng đến Trúc thì cô cứ liệu hồn đó. – Hoàng gằn giọng
- Dạ..e biết rồi…- Tuyết Mai tiu nghỉu đi về lớp
- Mày thấy thế nào? – Hoàng hỏi
- Rõ ràng trong vụ này Minh Hồng là chủ mưu, còn Tuyết Mai bị lôi kéo thôi, tao đã ghi âm toàn bộ cuộc nói chuyện này rồi – Hùng giơ cái máy ra.
- Chuyện này tao nghĩ nên nói với Long, nên để Long giải quyết, dù gì cô ta cũng là vợ sắp cưới của Long – Hoàng trầm ngâm
- Phải! mày nói đúng đó, tao cũng nghĩ thế! – Hùng gật gù
- Thôi, tạm dừng ở đó đã, dù sao cũng có đầu mối, lên lớp thôi mày- Hoàng ngoắc tay
- Ok, àh mà này…
- Sao nữa
- Hôm nay mày đi xe bus đi học thật hả?
- Ừh, thì sao?
- Sao mày nói không bao giờ đặt chân lên đó?
- Thì…con người phải có lúc này lúc kia chứ
- Ừh, chứ không phải có động lực để đi hả thằng khùng
- Kệ tao
- Mà mày thấy đi xe bus sao?
- Cũng hay hay – Hoàng cười toe toét
- Thôi xong, kiểu này chiều nay tao phải trú mưa ở đâu rồi, – Hung lè lưỡi
- Thằng khốn, mày trêu tao hả – Hoàng trừng mắt
- Ha ha ha ưh đó thì sao- Hùng cười ầm lên
Nhắc đến Minh Hồng….
Từ lúc nghe Hoàng và Long phủ đầu như thế, con nhỏ hơi chột dạ, chẳng lẽ mọi chuyện lại bại lộ, tất cả mọi việc nó sắp xếp đều rất chu đáo mà. Từ hôm Trúc bị nhập viện đến giờ, thằng nhóc càng ít gặp Minh Hồng, điều đó khiến con nhỏ tức điên lên. Tuy vậy mỗi lần gặp Long thì thằng nhóc lại nhìn nó với ánh mắt sắc lạnh như kiểu “chính cô là thủ phạm”. Nó càng chột dạ… Nó luôn lảng tránh ánh mắt đó, nó sợ trong lúc bối rối nó sẽ lộ ra điều gì mất. Tạm thời trong thời gian này tốt nhất là nó nên án binh bất động, và nghe ngóng theo dõi để tùy cơ ứng phó.
Tuyết Mai thì trước khi gặp Hoàng, ngày nào nó cũng thấp thỏm, lo lắng, rõ ràng câu phủ đầu của Hoàng khá là hiệu quả, có tật thì giật mình… Tuy vậy từ sau hôm gặp Hoàng về, con nhóc ngày càng tránh gặp mặt Minh Hồng. Minh Hồng thắc mắc thì nó lấy lý do là bận, lý do là hiện tại đang bị nghi ngờ thì tốt nhất là nên tạm thời không gặp kẻo bị nghi ngờ thêm. Minh Hồng cũng đồng tình với ý kiến đó.
Tan học, Trúc đã thấy Hoàng đứng đợi ở cổng trường thấy con nhóc Hoàng cười tươi như hoa, lon ton chạy tới
- Anh đợi e nãy giờ đó
- Anh tính đi xe bus về nữa hả? – Trúc ngạc nhiên
- Tất nhiên, đi đến trường bằng xe bus thì về cũng bằng xe bus chứ, biết đâu lại gặp mấy e dễ thương lúc sáng
- Hóa ra anh thích đi xe bus là vì lý do đó hả? Đồ ưa nịnh! – Trúc xụ mặt
- Hi hi hi, đó chỉ là 1 phần thôi, cái chính là thích đi chung xe với “bà xã” – Hoàng cười ranh ma
- Ai là bà xã của anh! Đáng ghét! – Trúc lườm Hoàng tý thì rách cả mắt
- Ôi, xe đến rồi, lên xe thôi “bà xã” – Hoàng kéo tay Trúc lên xe.
Lúc này trên xe đã khá đông, tụi nó đảo mắt tìm thì thấy ở phía cuỗi còn ít chỗ trống, có mấy nhóc lúc sáng ngồi, Hoàng tiến tới, mở 1 nụ cười quyến rũ nhìn lũ nhóc đó. Lập tức lũ nhóc như bị thôi miên, ngồi dạt sang 1 bên để Hoàng với Trúc ngồi xuống. Tụi nhóc có vẻ hơi khó chịu khi Trúc ngồi vào đó nhưng Trúc chẳng buồn để ý, có chỗ ngồi là tốt rồi, nó tỉnh bơ ngoảnh mặt ra phía ngoài đường. Tụi nhóc bạo hơn lúc sáng, chúng nó vây xung quanh Hoàng mà hỏi han đủ kiểu làm Trúc bị đẩy sát vào 1 góc.
- Đúng là mấy đứa háo sắc, con gái gì mà thấy con trai cứ xí xa xí xớn, thế giới này đúng là loạn– Trúc lẩm bẩm
- Anh ơi, anh học trường này hả?
- Ừh
- Anh ơi, anh học lớp 12 hả anh?
- Ừh
- Anh tên gì thế
- Hoàng
- Anh ơi, anh thật là đẹp trai, anh chụp chung với tụi e 1 kiểu anh nhé
- Ừh, sẵn sàng
- Anh ơi, chị kia là ai thế, chị ý bám theo anh hoài vậy – 1 con nhỏ chỉ chỏ về phía Trúc ra vẻ khó chịu
- Ah, hàng xóm của anh ý mà – Hoàng tủm tỉm
- Xí iiiiiiiiii- Trúc bĩu môi
Đúng lúc đó xe dừng ở 1 bến, và có 1 ông lão đi lên, ông lão chắc phải 75- 76 gì đó, ông run run chống gậy đi lên và tìm chỗ ình, nhưng lúc này không còn một chỗ trống nào hết. Trúc thấy vậy liền lễ phép
- Ông ơi, ông vào ngồi chỗ của con nè- Con nhóc đứng dậy nhường chỗ cho ông lão
- Ơ, sao e lại….- Hoàng ngạc nhiên (thằng nhóc đã đi xe bus bao giờ đâu mà biết)
Ông lão đi về phía Trúc, nhìn con nhóc cười hiền từ “Cảm ơn con!” rồi ông lão quay ra phía Hoàng, cốc vào đầu Hoàng
- Cái thằng ranh này, thấy người già mà sao không đứng dậy nhường chỗ, thanh niên trai tráng khỏe mạnh vậy mà không biết ý tứ sao?
- Ơ, ông già này…
- Hỗn quá, tao đáng tuổi ông nội mày đó thằng ranh này- Ông lấy gậy đập vào chân Hoàng
- Ối, đau quá!! Ông làm cái gì thế!! Nhường thì nhường ông làm gì dữ vậy??? – Hoàng nhăn nhó đứng dậy
Lũ nhóc con thấy ông lão đối xử thế thì bất bình lắm nhưng tụi nhóc thấy ông lão dữ quá nên đứa nào đứa nấy im re. Trúc thì cười khúc khích… Ông lão tủm tỉm ngồi xuống chỗ của Hoàng, quay ra nhìn Trúc cười. Lũ nhóc kia thì ngồi rạt ra 1 bên không dám ngồi gần. Hoàng đứng đó nhìn ông lão và Trúc nói chuyện rôm rả thì bực bội lắm, vừa tức vừa xấu hổ tự dưng bị mắng trước bao nhiêu người, trông thằng nhóc hậm hực nhìn đến tội.
Xe đỗ lại ở bến nhà Trúc… con nhóc trước khi xuống còn vẫy tay cười tươi chào ông lão. Hoàng thì chỉ chờ có thế nó lao xuống xe như tên bắn. Thật là mất mặt 1 thiếu gia như nó. Nhìn mặt thằng nhóc bây giờ i như có bão.
- Ông già đó thật quá đáng, mắng anh trước bao nhiêu người thế này – Hoàng hùng hổ
- Anh mới là người vô ý đó, thấy người lớn tuổi lên thì phải nhường chỗ chứ đằng này cứ xí xớn với lũ nhóc đó, ăn mắng là đúng rồi – Trúc khúc khích cười
- Em còn nói được àh, anh mà con gặp lại ông già đó nữa anh cho ông ta biết tay
- Nếu anh còn đi xe bus thì còn gặp nữa đó, ông nói ông có việc nên hay đi chuyến xe này.
- Thật hả? – Mặt Hoàng tái mét, nói không nên lời
- Ùh thật, lúc nãy anh không nghe thấy ông nói thế sao? Tôi thấy ông dễ thương đó chứ, ông là bác sĩ về hưu rồi đó. Trông phong thái rất đĩnh đạc, nhìn như giáo sư ý.
- Anh thấy ông già đó như là trùm mafia thì có, hung dữ thí mồ đi – Hoàng phản bác ngay
- Đúng rồi, anh bị mấy con nhóc kia nịnh nọt ấy câu mà đã tít cả mắt vào, mật ngọt thì ૮ɦếƭ ruồi thôi, những điều khó nghe mới là những điều nói thật đó…đúng là đồ…cà chớn – Trúc nguýt dài
- Nè, em có vẻ khó chịu khi anh nói chuyện với mấy cô bé đó sao? Hoàng hí hửng
- Ôi giời, anh nói chuyện với ai là quyền anh, tôi quan tâm làm gì, hơi đâu mà khó chịu – Trúc phùng mồm
- Thật sao?..Vậy mà anh cứ tưởng…- Hoàng ỉu xìu
- Tưởng cái gì…đồ ngốc – Trúc cốc đầu Hoàng 1 cái và…dzọt lẹ
- Ui da…e dám làm thế với anh hả? Đứng lại mau con “gà tre” kia
- Lêu, tui đâu ngu, đứng lại để bị ăn cốc lại hả he he he. Về trước nha đồ ngốc – Trúc lè lưỡi trêu Hoàng.
8h tối….
Tại một quán rất yên tĩnh….có 3 nhóc ngồi ở 1 góc, chỗ đó là tâm điểm của mọi sự chú ý. Nhân viên ở đó mỗi lần đi qua đó thì đều tạo dáng e ấp. Tất nhiên…3 nhóc đó là Hoàng, Long và Hùng, cả 3 nhóc đều đẹp trai vô cùng…thôi thì mỗi người 1 vẻ 10 phân vẹn 10 vậy.hi hi hi
“” – Tiếng nức nở của Tuyết Mai từ trong máy ghi âm vọng ra. Khuôn mặt Long dần biến đổi sắc mặt, nó đang chuyển dần sang trạng thái đỏ, đôi mắt thằng nhóc ánh lên tia nhìn vô cùng giận dữ. Nó nắm chặt tay…môi nó bặm lại…(bây giờ mà ai gậy sự với nó chắc lĩnh đủ)…
- Hóa ra là cô ta…không ngờ cô ta lại độc ác đến thế…cô ta thật xảo quyệt…- Long giận dữ
- Công nhận, nhưng quan trọng là bây giờ phải làm thế nào cho cô ta nhận tội, nếu nói Tuyết Mai khai cô ta ra mà cô ta cứ chối rồi đổ hết cho Tuyết Mai thì cũng chẳng làm gì đc. – Hùng nói
- Phải đó – Hoàng gật gù
- Chuyện đó thì tôi chưa nghĩ ra…- Long trau mày
- Tôi có 1 ý kiến, mọi người xem thử xem có đc không nhé! – Hùng lưỡng lự
- Nói đi, thử xem biết đâu lại là ý hay – Hoàng khích lệ
- Thế này nhé, chúng ta sẽ……sau đó……rồi tiếp đến là….- 3 thằng nhóc cúi xuống thì thào
- Hay đây, diệu kế – Long đồng tình
- Nhưng liệu có đc không mày, tao sợ…
- Cái đấy thì còn phải tùy thuộc vào uy lực của mày… – Hùng tủm tỉm
- Thôi đc rồi, tao đồng ý cứ thế nhé – Hoàng gật gù
- Ok – 2 thằng nhóc đồng thanh cười
Theo dõi page để cập nhật truyện hay