Tối hôm đó ở bệnh viện, mặc cho ông Khánh nói thế nào Trúc cũng không về, nó nằng nặc đòi ở lại bên cạnh Long. Ông Khánh đành chịu thua cô con gái.
Trúc cầm tay Long, bàn tay lạnh ngắt, khuôn mặt đẹp trai thanh tú của Long nhợt nhạt vì mất máu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền như không có dấu hiệu tỉnh lại. Trên người Long đủ thứ dây truyền lằng nhằng, nhìn mà xót xa, Trúc lại khóc, mắt nó đã sưng húp lên vì khóc quá nhiều, nhưng nhìn thấy Long như vậy nó không tài nào cầm đc nước mắt.
- Long ơi, tỉnh lại đi, tỉnh lại nhìn Trúc nè, lỗi tất cả là ở Trúc, nếu Trúc nghe lời Long thì đâu đến nỗi này, Long tỉnh lại đi, Trúc hứa sẽ không bao giờ đánh nhau nữa, tỉnh lại với Trúc đi Long ơi….hức hức
Long vẫn bất động, Trúc đau lòng lắm, nó cứ nắm chặt lấy tay Long xoa xoa cho tay thằng bé ấm lên, quá mệt mỏi Trúc thi*p đi, trong giấc mơ của nó hình ảnh Long hiện lên cười dịu dàng ấm áp với nó
Đến ngày thứ 2, trông mặt mũi Long đã có vẻ hồng hào hơn nhưng Long vẫn chưa tỉnh, đều đó làm con bé đau lòng, nó không ăn không ngủ mà chỉ khóc suốt ngày khiến ông Khánh cũng đau lòng theo. Trúc gục đầu xuống giường, khóc
- Long ơi, sao không tỉnh lại nhìn Trúc chứ, Long hứa lấy Trúc làm vợ cơ mà, sao Long cứ ngủ miết thế hu hu hu
Con bé cứ khóc lóc mãi vậy, thì tự nhiên nó thấy tay nó động đậy hay noi chính xác là có ai nắm vào tay nó, nó ngẩng đầu lên,…là Long, Long đã tỉnh lại. Nó nhìn Trúc trìu mến, đột nhiên nước mắt nó lăn dài. Trúc thấy Long đã tỉnh lại, nó lao ra ôm chầm lấy Long mà khóc nức nở.
- Tạ ơn trời đất, Long đã tỉnh lại rồi, Trúc lo quá
Long định mấp máy môi nói gì nhưng có vẻ nó mệt quá nên không nói đc, Trúc dùng tay ngăn lại, 2 đứa nhìn nhau trìu mến, 2 hàng nước mắt vẫn tuôn rơi, nhưng đó là nước mắt của hạnh phúc
1 tuần sau
Long đã hồi phục lại, nó đã đi lại bình thường, ăn uống bình thường, ngày nào Trúc cũng vào thăm nó, mang rất nhiều đồ ăn tẩm bổ cho thằng bé
- Trúc tính vỗ béo Long thành heo sao mà ngày nào cũng mang bao nhiêu là thức ăn cho Long thế này – Long nhăn nhó
- Long phải ăn au khỏe chứ, tự Trúc nấu đó – Trúc mỉm cười dịu dàng
Nhìn nụ cười của con nhóc thì chỗ thức ăn này hay gấp 5 lần thế thằng nhóc cũng cố mà nuốt í chứ
- Nào há miệng ra – Trúc giơ thìa cháo trước mặt Long
- Để Long tự ăn đc mà
- Không đc, Long còn yếu lắm, để Trúc đút cho, nào, ngoan nào, nói “A” đi Long
- A!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Ầm, ngoan lắm, miếng nữa nhé – Trúc cười toe
- Ừh, A!!!!!!!!!!!!!!!!
Sau khi đánh chén hết chỗ thức ăn Trúc mang vào, Long ngồi xoa xoa bụng
- Ôi no quá đi thôi Trúc ơi, kiểu này Long bội thực mất thôi
- Còn hoa quả nữa này, ăn đi át, cái này tốt cho sức khỏe lắm – Trúc đưa Long 1 miếng cam
- Ưh, Long phải mau khỏe để còn cưới Trúc về làm vợ nữa chứ
- Trêu người ta, ăn đi – Trúc đỏ măt nhét miếng cam vào mồm Long
Long cười khoái chí nhai cam nhồm nhoàm, trông cậu nhọc rất là phởn phơ
2 tháng sau
- Long nói sao cơ, tuần sau Long bay sang Mĩ hả – Trúc ré lên
- Ừ, bố mẹ ở bên đó công tác nên muốn Long sang đó học luôn – Long nói mà mặt như sắp khóc
- Bao giờ Long về Việt Nam – mắt con bé đã long lanh ngấn lệ rồi
- Long cũng chưa biết, nhưng mà Long sẽ về mà, Long hứa với Trúc đó
- Thật…thật chứ ? Long không gạt Trúc chứ ?- Trúc lúc này đã tèm lem nước mắt rùi
- Thật mà, đã bao giờ Long gạt Trúc chưa? Long mỉm cười dịu dàng ôm Trúc vào lòng
Trúc thoáng bối rối, mặt con bé đỏ lựng trông thật đáng yêu biết bao. Long nhìn khuôn mặt này mà không nỡ rời xa con bé.
Cái ngày Long phải đi cũng đến, Trúc khóc nức nở
- Không chịu đâu, Long đừng đi, ở lại với Trúc đi, huh u hưc hức,- con bé ôm chặt lấy Long
- Kìa con, để Long đi không lỡ chuyến bay bây giờ- ông Khánh kéo Trúc vào lòng
- Long đi nha, Long sẽ về với Trúc mà – nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thằng bé
Long ôm nhẹ Trúc vào lòng và thơm nhẹ lên trán con bé, mùi hương ngọt ngào trên tóc con bé khiến nó ngất ngây, mùi ngọt như hoa quả vậy, nó sẽ không bao giờ quên khuôn mặt này, mùi hương này, nó ước gì thời gian quay trở lại, nó ước gì nó có sự lựa chọn, nó sẽ ở bên con bé mãi mãi.
Hiện tại….
Khu nhà sau trường, nơi mà Hoàng hay ra đó ngồi mỗi khi trốn tiết, hôm nay có cả Hoàng và Hùng ngồi đó. Nó thấy thằng bạn lầm lì suốt cả buổi hỏi gì cũng không nói, vào tiết học không thấy Hoàng đâu, đoán là thằng bạn dở hơi trốn ra ngoài này nên nó cũng “bùng” theo. Ngồi cả buổi chẳng thấy Hoàng nói gì, Hùng đâm sốt ruột, nó lên tiếng
- Mày làm sao vậy, chẳng nói gì hết từ nãy đến giờ, có chuyện gì thì phải nói ra chứ, mày im re thế làm sao tao biết đc
-……………..
- Mày có còn coi tao là bạn thân của mày không?
“Gật gật”
- Vậy có chuyện gì?
-………………….
- Ôi giời ơi tao phát điên lên mất- Hùng vò đầu bứt tai, hôm nay thằng bạn nó làm sao vậy, mọi hôm có bao giờ nó thế này đâu, nhìn cái bộ mặt nó hậm hực, ỉu xìu chán nản nhìn mà sốt ruột. Nhất định có chuyện gì khó nói lắm nó mới không nói ình, phải tìm cách khác.
- Vậy tao đoán nhé, nếu đúng thì mày gật gật như lúc nãy cũng đc
-…………………………….
- Chuyện gia đình mày phải không?
-…………………
- Vậy là không phải – Hùng gật gù
- Chuyện “cây tre trăm đốt” phải không? Hùng nheo nheo mắt nhìn Hoàng
Hoàng giật nảy mình, mặt nó đang từ trạng thái vô hồn chuyển sang trang thái cà lăm
- Vớ..vớ..vẩn, cây tre thì….thì liên quan gì đến tao
- Vậy là đúng chuyện “cây tre trăm đốt” rồi – Hùng gật gù mỉm cười
- Ey, tao đã nói là không phải mà – mặt Hoàng đỏ tía tai
- Ờ, vậy là chắc chắn là chuyện “cây tre trăm đốt” trăm phần nghìn rồi – Hùng tỉnh bơ giả vờ vuốt râu (làm gì có) ra vẻ suy tư lắm
- Tao không thèm nói với mày nữa – Hoàng hậm hực
- Mày nghĩ mày là ai mà giấu đc cặp mắt “thiên lý nhãn” của tao hử, tao chơi với mày từ nhỏ tao không hiểu tính mày chắc, bộ dạng mày y như kiểu bị giật mất đồ chơi vậy. tao nói đúng không
- Ừh thì đúng – Hoàng chịu thua cặp mắt cú vọ của thằng bạn
- Vậy nghe tao hỏi nè, mày thích con nhỏ đó phải không?
- Tao không biết – Hoàng bối rối
- Thích hay không cũng không biết, ah mà lạ àh nha, lần trước mỗi lần tao hỏi mày thích nhỏ nào không mày đều lạnh lùng nói là “không”, mà lần này lại là “tao không biết”…có vấn đề
- Vấn đề cái đầu mày – Hoàng gắt
- Im nào, nghe tao hỏi tiếp, thế mày đang có thấy vui khi gặp con nhỏ đó không
- Vui khỉ gì, gặp nó tức thí mồ lun, dữ như cọp vậy – Hoàng cố phùng má nói
- Thật……không? – Hùng nhìn thằng vào mắt Hoàng
- Thậ…t – Hoàng lắp bắp
Hùng tủm tỉm cười nhìn thái độ thằng bạn, đây là lần đầu tiên nó bối rối khi nhắc đến 1 đứa con gái, qua thái độ cố gắng chống chế 1 cách yếu ớt thì nó càng khẳng định thằng bạn của nó có vẻ rung rinh trước con bé kia. Thái độ kì lạ này của Hoàng xuất hiện khi lên canteen lúc 2 thằng nhìn thấy con bé kia nói chuyện với 1 tên con trai lạ hoắc. Hùng cười đắc thắng
- Vậy sao, vậy chắc con bé chọc mày tức nên mày mới tỏ thái độ “quyết không khai 3 ông cộng sản trong đống rơm” từ nãy đến giờ với tao ra đúng không. Vậy từ nay đừng gặp nó nữa là đỡ tức, việc mày mày làm, việc nó nó làm. Hơn nữa hình như nó có bạn trai rồi thì phải, lúc nãy tao thấy 2 đứa nó tình cảm lắm, có lẽ mày kiếm con mồi khác đi thôi. Tao e không ổn đâu – Hùng cười gian, nó thấy thái độ thằng bạn khác từ lúc nhìn thấy Trúc cười nói với 1 thằng nhóc lạ hoắc ở đâu í
Hoàng thì vừa nhắc đến 2 chữ “bạn trai” ra mà tức sôi gan sôi ruột, sao nghe 2 cái từ đó mà khó chịu thế
- Mày thôi đi, tao không muốn nghe nữa, mà không gặp làm sao đc, mày quên nó là hàng xóm của tao ah, với cả mày quên nó là “con mồi “của tao ah – Hoàng chống chế
- Ah, ừh nhỉ – Hùng vỗ tay đét 1 cái vào trán, vậy mày để thua thằng nhóc kia sao?
- Thua là thua thế nào, tao con lâu mới thua, mày nghĩ tao là ai, tao là Vương Minh Hoàng – Hoàng có vẻ lấy lại sự tự tin
Hùng khoái chí lắm, vậy là cá cắn câu rồi, nó biết thằng bạn yêu quái của nó sẽ không thừa nhận là thích con nhỏ kia đâu, càng không thừa nhận là nó đang “ghen’, trông cu cậu hừng hực khí thế như thế kia khác hắn thái độ lúc đầu
- Vậy mày định tính thế nào chưa? – Hùng hỏi
- Chưa!!!!!!!!- Hoàng ỉu xìu, chưa bao giờ nó lại cảm thấy lực bất tòng tâm trước con gái như thế này, trước kia chỉ cần nhìn nụ cười và chỉ vài câu nói là mấy e xinh xắn sẵn sàng ngã vào vòng tay nó.
- Đúng là pó tay mày, thế này nhé, mày có lợi thế là gần nhà con nhỏ như vậy khả năng tiếp cận sẽ tăng lên đúng không
- Ừh – Hoàng chăm chú như nuốt từng lời của Hùng
- Nhất cự li nhì cường độ mà, mày nên dùng chiến thuật mưa dầm thấm lâu. Đừng quá nóng vội mà hỏng việc
- Ừh, rồi sao nữa? Hoàng sốt ruột
- Thứ 2 biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, tức là tao sẽ đi dò hỏi thông tin về đối thủ ày, khoản này của tao mày biết rồi mà – Hùng tuôn 1 lèo
- Mày giỏi ghê, đúng quả k hổ danh “đệ nhất sát thủ “ – Hoàng vỗ vai Hùng
- Chuyện, tao mà lị mày – Hùng vênh mặt
Hùng nhìn thằng bạn đang sung sướng mà nó thấy vui vui, lần đầu tiên nó thấy Hoàng mở lòng ra với 1 đứa con gái, Hoàng đc nhiều con gái hâm mộ thật đấy, nó có mất công cưa cẩm ai đâu, vì vậy khả năng kinh nghiệm yêu đương = 0.
- Đi thôi, vào lớp thôi- Hoàng khoác vai thằng bạn thân vào lớp
Giờ tan học cũng đến, chưa hôm nào Trúc mong tan học như ngày hôm nay, nó mong gặp Long quá bao nhiêu năm trời rồi. Trúc vơ vội sách vở trong khi mắt nó cứ liếc ra ngoài cửa. Đang thu vội sách vở nó thấy trước cửa lớp của nó thì thấy trước của lớp xôn xao
- Ôi, ai mà đẹp trai thế, bạn ơi bạn tìm ai thế
- Bạn học lớp nào vậy? Làm quen đi
Nó chạy ra ngoài thấy Long đang bị bao vây bởi 1 lũ con gái, mắt đứa nào đứa nầy cũng đắm đuối như cá chuối, trái tim cứ gọi là rụng lả tả đầy đất. Long không trả lời, không cười với 1 đứa nào, mặt thằng nhóc lạnh băng cứ như là lũ con gái đó không tồn tại vậy. Nhưng nhìn thấy Trúc thằng nhóc nở một nụ cười dịu dàng ấm áp, nụ cười nó có thể khiến tan chảy cả Bắc cực cũng nên (nói hơi quá 1 chút he he), có lẽ trong mắt nó chỉ có Trúc vậy
- Long đợi Trúc lâu không? – Con bé cười tươi
- Không sao, cũng mới thôi – Long cười dịu dàng nhìn Trúc, đúng là nụ cười thiên thần của nó, Trúc đang hiện diện trước mắt nó
Lũ con gái bị Long lạnh nhạt lại thấy quay ra cười tươi với Trúc thì tức lắm, con bé đó có cái quái gì mà mấy hotboy cứ lắn xả vào nó thế nhỉ.
Dung cũng chạy ra cửa lớp, Long nhìn thấy Dung thì cũng mỉm cười thật tươi (bạn thân của Trúc mà)
- Chào Dung
- Chào Long – Dung cười nhẹ
- Chúng mình cùng về thôi, hôm nay mình tính đi ăn mừng này gặp mặt của Long với Trúc, Dung nhất định phải đi cùng đó – Trúc khoác tay Dung kéo đi
- Ôi, xin lỗi, mình quên mất, hôm nay mình có chút việc gấp nên phải về trước đây, hẹn hôm khác đi sau vậy hi hi hi xin lỗi nha
- Thật sao? – Trúc tần ngần, 2 người bạn thân của nó, nó đều muốn cả 2 đi
- Ừh, còn nhiều dịp mà nhất định tụi mình còn đi chơi dài dài, he he , mình đi trước nghen- Nói xong Dung phóng tít luôn
Thực ra Dung có bận gì đâu, nó chỉ muốn cho Long và Trúc gặp nhau riêng sau bao lâu xa cách thôi, tội nghiệp Trúc và Long