Bà Hướng vội vàng kéo mẹ cô lại, khuyên nhủ: "Cô giáo Lạc, cô bình tĩnh! Bình tĩnh! Hai đứa đều là trẻ con, đều là trẻ con thôi mà!".
Hướng Vũ Phàm đẩy Lạc Phán Phán ra phía sau, đứng chắn trước mặt cô, không do dự nhìn bà Lạc nói: "Cô giáo, việc này không liên quan đến PhánPhán, là em bắt Lạc Phán Phán đi chơi với em!".
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn - Chuyên mục Truyện Dài Kỳ
Câu nói của cậu như đổ thêm dầu vào lửa, nét mặt bà Lạc càng trở nên khó coi, bà quát: "Hai đứa!".
"Thằng bé này, câm miệng ngay! Mau ngoan ngoãn xin lỗi cô giáo Lạc!" Bà Hướng cố gắng ra hiệu cho cậu, rồi quay lại cười nói với bà Lạc: "Cô giáo Lạc, cô đừng tức giận, bọn chúng còn trẻ con mà, nói năng không suy nghĩ. Nào nào, cô ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện. Dù sao mắng mỏ cũng không giải quyết được vấn đề gì, đúng không nào?".
Ngoài làm như vậy ra còn biết làm thế nào? Bà Lạc hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, rồi ngồi xuống.
Lạc Phán Phán và Hướng Vũ Phàm nhìn nhau, cùng bước vào phòng khách...
Cuộc đàm phán sau đó thật là mệt mỏi, đầu tiên bà Lạc nhất quyết bắt hai người chia tay, sau khi được bà Hưóng khuyên nhủ, thái độ của bà mới mềm mỏng hơn. Cuộc nói chuyện diễn ra rất căng thẳng, có tranh luận, có uy Hi*p, có nhượng bộ...
May mắn là mọi người đã đi đến một kết luận cuối cùng.
Bà Lạc không phản đối việc hai đứa qua lại với nhau, nhưng trong thời gian học cấp ba, không được công khai chuyện tình cảm, buổi tối phải về nhà trước mười giờ, không được làm ảnh hưởng đến học hành, điểm bình quân các môn của Hướng Vũ Phàm phải đạt từ 85 điểm trở lên, không được cầm tay nhau ở nơi công cộng...
Sắc mặt Lạc Phán Phán càng ngày càng xám đi, càng nghe sắc mặt Hướng Vũ Phàm càng trở nên khổ sở, nhưng hai người thở phào nhẹ nhõm. Bà Hướng liên tục thay đổi sắc mặt, cuối cùng vui mừng nói: "Như vậy Tiểu Phàm sẽ có động lực học tập, vừa yêu vừa học, nhưng Tiểu Phàm phải đối xử tốt với Phán Phán, không được để cô giáo Lạc thất vọng".
Hưóng Vũ Phàm ngoan ngoãn nghe lời, tay phải vòng ra sau lưng nắm lấy tay Lạc Phán Phán, hai người nhìn nhau cười, tình yêu ấm áp tràn ngập quanh họ.
Mặc dù có rất nhiều điều kiện, chỉ cần ở bên nhau thì không có vấn đề gì hết!
Chương 11: Hạnh phúc
Bầu trời trong xanh, mây trắng bay nhẹ nhàng, ánh nắng ấm áp, gió thổi hiu hiu.
Thời tiết đẹp thế này thích hợp để làm việc gì?
Đương nhiên là tụ tập nấu ăn rồi!
Hôm nay, ở biệt thự của nhà họ Hàn đông vui tấp nập. Lạc Phán Phán, Hướng Vũ Phàm, Đoàn Khanh Nhi, Diêu Nguyệt Thi, Hàn Thần Dật năm người tập trung lại nướng đồ ở vườn phía sau. Mùi thức ăn thơm nức bay trong không khí kích thích khứu giác của mọi người, ở cách xa đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ.
Sau khi ăn uống vui chơi, Hướng Vũ Phàm kéo tay Lạc Phán Phán ra vườn hoa nhà họ Hàn. Trong vườn hoa có một con đường rải sỏi nhỏ, hai người chầm chậm bước trên những viên sỏi tròn đáng yêu. Đi hết con đường này là đến bể bơi của nhà họ Hàn rồi.
Lạc Phán Phán nhớ lần đầu tiên cô nhận ra mình có tình cảm với Hướng Vũ Phàm là ở đó.
Hướng Vũ Phàm rõ ràng cũng đang nhớ tới kỷ niệm vui vẻ đó, nở một nụ cười ấm áp.
"Mình vẫn còn nhớ dáng vẻ ngốc nghếch của cậu khi bị ngã ở bể bơi."
"Sao cậu toàn nhớ những chuyện không hay của người ta vậy?" Lạc Phán Phán lườm cậu.
Hướng Vũ Phàm vuốt tóc cô, cười vui vẻ nói: "Không còn cách nào, ở phương diện đó mà nói, rõ ràng là cậu ngốc hơn mình nhiều".
"Vậy sao?" Lạc Phán Phán liếc nhìn cậu, véo má cậu để trả thù. "Ngoài bơi giỏi hơn mình ra, cậu còn có gì giỏi hơn mình?"
"Cậu nhầm rồi, có rất nhiều việc mình có thể làm mà cậu không làm được!" Hướng Vũ Phàm nháy mắt với cô, cúi đầu xuống gần cô. "Ví dụ điều này..."
Lạc Phán Phán lùi lại phía sau, lấy tay đẩy иgự¢ cậu, lắp bắp hỏi: "Hướng Vũ Phàm, cậu... cậu... cậu muốn làm gì?".
"Bây giờ chúng ta đã là người yêu của nhau rồi, cậu nghĩ là mình muốn làm gì?" Nói rồi, cậu cười, tiến sát lại phía cô. Mặt Lạc Phán Phán đỏ bừng lên, cô nhắm mắt lại. Khi mũi hai người sắp chạm nhau, bỗng nhiên cậu dừng lại.
"Sao thế?" Cô mở mắt ngạc nhiên nhìn cậu, gò má vẫn đỏ bừng.
"Hình như mình ngửi thấy có mùi gì đó là lạ?" Hướng Vũ Phàm chau mày, giả bộ như ngửi ngửi trên mặt Lạc Phán Phán.
"Có mùi gì sao?" Lạc Phán Phán chau mày.
"Có!" Hướng Vũ Phàm gật đầu, chợt nhớ ra điều gì, nhìn cô có vẻ nghiêm trọng. "Lạc Phán Phán, không phải là buổi sáng cậu không đánh răng đấy chứ?"
Lạc Phán Phán ngạc nhiên. Đáng ૮ɦếƭ! Cô bị cậu trêu rồi! Tức giận, cô đưa tay muốn bắt cậu. Hướng Vũ Phàm đã đề phòng từ trước, vội vàng buông cô ra, chạy biến vào cuối con đường. Cô ngạc nhiên giây lát rồi đuổi theo cậu.
"Đáng ૮ɦếƭ! Hướng Vũ Phàm! Cậu đứng lại ngay!" Lạc Phán Phán chỉ tay về phía dáng người cao lớn phía trước hét to.
"Không! Cậu có bản lĩnh thì bắt mình đi!" Hướng Vũ Phàm quay lại, làm mặt hề trêu Lạc Phán Phán, rồi tiếp tục chạy.
"Hướng Vũ Phàm! Mình mà bắt được cậu thì cậu ૮ɦếƭ chắc!"
"Cậu lại đây, lại đây!"
Giọng nói trong trẻo của hai người làm không gian xung quanh trở nên ấm áp.
Bên này, Diêu Nguyệt Thi ngồi một mình trên ghế xích đu, nhìn ra xa, miệng nở một nụ cười hạnh phúc. Khuôn mặt ngây thơ vô cùng xinh đẹp, trong nắng, vạt váy bay nhè nhẹ. Có lúc, cô dùng những ngón tay thon dài nghịch chiếc iPhone mới mua.
Đoàn Khanh Nhi ngồi bên cạnh Hàn Thần Dật, khuôn mặt bầu bĩnh nở một nụ cười vui vẻ. Cô chớp mắt, không ngừng hỏi cậu hết câu này tới câu khác.
"Hằng ngày cậu đi học vào lúc nào?"
"Cuối tuần cậu có buồn không?"
"Trường của cậu có phải là rất đẹp không?"
Đoàn Khanh Nhi hỏi không biết chán.
Hàn Thần Dật ngồi nhàn rỗi uống cà phê, khuôn mặt vô cùng tuấn tú. Cuối cùng, không chịu nổi những câu hỏi của cô, cậu quyết định chơi một mình, để Đoàn Khanh Nhi ngồi độc thoại bên cạnh.
Gió thổi nhè nhẹ, những cành hoa rực rỡ hai bên đường rung rinh trong gió. Không biết từ bao giờ, mầm non đã nhú lên trên những cành cây khô cứng, khắp nơi là một màu xanh non, tươi mới đầy sức sống.
Mùa xuân đã về từ lúc nào.
Một mùa ấm áp lại đến, hạnh phúc cũng sẽ đến!
Ngoại truyện: Đầu ngón tay lạnh cóng
Ngày đầu tiên Diêu Nguyệt Thi gặp Hạ Tử Vi là khi cô mới mười lăm tuổi.
Hôm đó là buổi học đầu tiên của năm học lớp mười. Diêu Nguyệt Thi đến muộn, thầy giáo có cặp lông mày hình chữ bát đang đứng trên bục giảng, dạy bảo cô và một bạn nữ đến muộn trước mặt cả lớp. Cô cúi đầu nhìn nền nhà, ngườithẳng đơ. Cô bạn cùng lớp sợ đến mức phát khóc, cố gắng kìm nén tiếng nấc trong cổ họng. Trong lớp chỉ có tiếng trách móc của thầy giáo. Thầy giáo không hề nhân nhượng với họ, càng ngày càng lớn tiếng.
Tất cả mọi người đều hiểu thầy giáo đang nhân cơ hội này để răn đe học sinh mới nên không ai dám nói gì. Ngoại trừ Hạ Tử Vi.
Lúc đó, Diêu Nguyệt Thi không biết cậu tên là Hạ Tử Vi. Cậu chỉ là một cậu bé đang trong thời kỳ vỡ giọng, thấp nhỏ, giống người lùn trong truyện cổ tích, giọng cậu khàn khàn: "Chỉ là đến muộn mà thôi, có cần phải mắng học sinh nữ đến mức phát khóc như vậy không?".
Cậu ngồi gần cửa sổ, dựa lưng vào ghế một cách thoải mái, không thay đổi sắc mặt trước ánh mắt của mọi người. Cậu tỏ ra kiêu ngạo, tự tin, không hề giống một nam sinh mới mười lăm tuổi. Cậu ngồi đó, gió thổi bay bay tóc mái, để lộ đôi mắt đen rất sáng, ánh nắng mặt trời ấm áp bên ngoài chiếu vào, ôm lấy người cậu. Cậu nhìn thẳng vào thầy giáo, thái độ nửa như cười nửa như không. Tuổi nhỏ như vậy mà cậu đã học được cách giả bộ lạnh lùng để làm xao xuyến lòng các bạn học nữ rồi.
Lúc đó, Diêu Nguyệt Thi vô cùng ngạc nhiên, cho đến mãi sau này, cô vẫn không sao quên được khuôn mặt tuấn tú của cậu, hình ảnh cậu luôn hiện lên rõ nét trong ấn tượng của cô.
Hôm đó, thầy giáo rất tức giận, chỉ tay đuổi Hạ Tử Vi ra ngoài. Hạ Tử Vi nhìn thầy giáo nửa như cười nửa như không, thẳng thắn hỏi: "Em không làm điều gì sai, vì sao em lại phải ra ngoài?". Ánh mắt cậu lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
Thầy giáo tức giận bước xuống bục giảng. Diêu Nguyệt Thi thấy hơi hoảng hốt. Hạ Tử Vi vân ngồi ở đó với ánh mắt ngạo nghễ.
"Đứng dậy!"
Thầy giáo định túm lấy cổ áo của cậu nhưng cậu đã nhanh tay hơn kéo áo thầy.
Cuối cùng thầy giáo không thể bắt cậu đứng dậy ra ngoài. Không biết cậu nói gì đó mà thầy giáo bước ra khỏi lớp với nét mặt buồn bực, quên cả tập tài liệu trên bục giảng.
Cả lớp ngạc nhiên, nhìn cậu đầy khâm phục.
Sau khi bóng dáng thấy giáo khuất hẳn, cậu đứng dậy, bước đến gần cô. Tim Diêu Nguyệt Thi đập nhanh, cô suy nghĩ ௱ôЛƓ lung. Cậu tiến đến trước mặt cô, sau đó... cậu không dừng lại mà đi qua cô, bước đến cạnh cô bé đang khóc. Cậu ôm lấy cô bé, lấy tay áo chùi nước mắt cho cô, ánh mắt rất dịu dàng.
Tim Diêu Nguyệt Thi như ngừng đập hai giây, sắc mặt đang đỏ hồng trở nên xanh tái, tay chân lạnh cóng. Cô cảm thấy mọi vật đều biến mất trước mắt cô, cô không nhìn thấy gì nữa, đầu óc trông rỗng, nhưng giọng nói của cậu và của cô bé kia vẫn vang lên bên tai cô.
"Ưu Ưu, không được khóc! Có mình ở bên cậu rồi, mình sẽ không để cho ai bắt nạt cậu! Mình là người bạn trai đội trời đạp đất của Ưu Ưu mà!"