Chỉ một câu nói nhưng đủ khiến sắc mặt Diêu Nguyệt Thi trở nên xanh tái, có cảm giác không thể thở được nữa.
Hướng Vũ Phàm không hiểu câu chuyện giữa hai người, vẫn cố gắng bước về phía Lạc Phán Phán, chỉ còn cách hai mét, bỗng nhiên có một chiếc xe BMW đen bóng chạy tới. Chiếc xe lao nhanh như một mũi tên rồi dừng lại trước mặt Lạc Phán Phán.
Cửa xe mở ra, chú Triệu vội vàng xuống xe giúp Lạc Phán Phán đỡ thiếu gia nhà họ lên xe.Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn - Chuyên mục Truyện Dài Kỳ
"Gấu nhỏ yêu quý, cậu đi cùng tôi được không?" Hàn Thần Dật kéo tay cô, nhìn cô chờ đợi.
"Phán Phán, đừng đi!" Hưóng Vũ Phàm vội vàng ngăn lại, muốn tiến lên giữ cô nhưng cảm giác đau ở chân khiến cho cậu lực bất tòng tâm.
Lạc Phán Phán cắn môi, đứng quay lưng lại phía Hướng Vũ Phàm, nghe thấy tiếng cậu, cô cảm thấy đau lòng.
Cho dù có đau hơn nữa thì làm được gì? Chỉ cần Diêu Nguyệt Thi không từ bỏ thì cô và Hướng Vũ Phàm không có hy vọng ở bên nhau. So với việc chịu đau khổ mãi không bằng nhanh chóng cắt đứt mối quan hệ giữa họ.
Nghĩ đến đó, sống mũi cô cay cay. Do dự một giây, cô ngồi vào trong xe. Cửa xe đóng lại, nhanh chóng ngăn cách hai người.
Hướng Vũ Phàm vẫn đứng đó, ngạc nhiên nhìn chiếc xe biến mất vào màn đêm, vô cùng tuyệt vọng. Quan hệ giữa họ hóa ra thật mong manh, chỉ một giây mà đủ cắt đứt tất cả.
"Anh Vũ Phàm, anh ổn chứ?" Diêu Nguyệt Thi tới bên cậu từ lúc nào, lo lắng nhìn cậu.
"Ồn hay không thì sao? Cô ấy đã không thèm quan tâm đến anh nữa." Hướng Vũ Phàm nhắm mắt lại, giống như vừa bị mất một món đồ chơi vô cùng quý giá, khuỵu xuống đất.
"Anh Vũ Phàm!" Cậu làm cho Diêu Nguyệt Thi vô cùng sợ hãi, cô vội vàng quỳ xuống bên đỡ lấy cậu.
"Tiểu Thi, anh phải làm gì?" Cậu cầm chặt lây tay cô, giống như cầm lấy ngọn cỏ may mắn cuối cùng, ánh mắt vô cùng đau khổ. "Tiểu Thi, anh cảm thấy anh sắp mất cô ấy rồi. Em giúp anh được không? Em giúp anh nghĩ cách để Lạc Phán Phán quay về với anh được không?"
"Anh Vũ Phàm..." Diêu Nguyệt Thi đau đớn nhìn cậu, nước mắt chảy làm mờ mắt cô.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy cậu như vậy.
Trong lòng cô, cậu luôn giống một anh hùng đội trời đạp đất. Cho dù cô gặp phiền phức gì cậu cũng có thể giúp cô. Lúc cô không vui, cậu trêu đùa cho cô vui vẻ. Lúc cô bị người khác bắt nạt, cậu luôn xuất hiện trước tiên. Cậu là người bảo vệ cô suốt thời niên thiếu.
Nhưng bây giờ... Cậu vô cùng yếu đuối, nỗi đau trong lòng cậu khiến cô có cảm giác, nếu không cẩn thận, linh hồn cậu sẽ vỡ vụn.
Vì sao anh Vũ Phàm mạnh mẽ như thần tiên của cô lại trở nên như vậy? Cô làm như thế này
có đúng không? Diêu Nguyệt Thi bật khóc nhận ra quan niệm bấy lâu của cô đã sụp đổ hoàn toàn.
"Tình yêu phải xuất phát từ hai phía, yêu đơn phương chỉ làm hại người khác và làm hại chính mình." Câu nói của Lạc Phán Phán vang lên trong đầu cô. Sự cố chấp của cô đã làm hại anh Vũ Phàm sao? Có phải chính cô đã khiến anh trở nên như thế này?
"Kết quả này là điều em muốn sao?"
Sự đau khổ của Hướng Vũ Phàm, sự mất phương hướng của cậu có thực sự là điều cô mong muốn?
Bên ngoài cửa là màn đêm yên tĩnh và lạnh lẽo, mây đen che kín bầu tròi, không có lấy một ánh sao. Gió lạnh thổi xuyên thấu vào lòng ngưòi. Cách đó không xa là trung tâm thành phố ánh đèn sáng lấp lánh như dải Ngân Hà.
Diêu Nguyệt Thi ngồi trên bục cửa sổ, yên lặng nhìn thành phố phồn hoa.
Sau khi đưa Hướng Vũ Phàm về nhà, cô nhốt mình trong phòng. Cô không bật đèn nên phòng tối om, ánh đèn cùa nhà đối diện chiếu lên cửa sổ, chiếu sáng một nửa khuôn mặt cô, đôi mắt ánh lên vài tia sáng yếu ớt.
Cộc... Cộc... Bỗng ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa rồi cánh cửa được mở ra. Bà Diêu từ ngoài cừa bước vào.
"Tiểu Thi, mẹ nấu chè hoa bách hợp và hạt sen đây. Con có muốn ăn không?"
"Không ạ, con không đói."
Diêu Nguyệt Thi không quay đầu lại, căn phòng tối om nên mẹ không thể nhận ra tâm trạng của cô. Cô trả lời mẹ mà không thay đổi tư thế.
Bà Diêu lặng lẽ nhìn cô một lát, rồi bước tới, ngồi xuống cạnh cô, không bật đèn, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh cóng của cô, dịu dàng hỏi: "Tiểu Thi, con có tâm sự gì à?".
Diêu Nguyệt Thi không trả lời câu hỏi của mẹ, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, im lặng hồi lâu rồi nói, nghe như sắp khóc: "Mẹ, mẹ có tin vào duyên phận không?".
"Ừ." Bà Diêu gật đầu, dường như nhớ lại chuyện vui gì đó, khuôn mặt xinh đẹp bừng sáng. "Mẹ và bố con quen nhau hồi học đại học, học cùng trường bốn năm nhưng không hề gặp nhau. Cho đến hôm tốt nghiệp, bố mẹ ngồi chung trên một toa tàu, bố con cầm nhầm hành lý của mẹ... Mẹ tin, duyên phận đã đưa bố mẹ đến với nhau."
"Mẹ, có phải nếu là duyên phận thì luôn luôn có kết cục tốt đẹp?"
"Không nhất thiết phải thế con ạ." Bà Diêu cười hiền dịu, đôi mắt sáng thể hiện sự thông minh, nhẹ nhàng an ủi cô: "Có rất nhiều kiểu duyên phận, có lúc là tình bạn, có lúc là tình thân, có lúc là tình yêu. Tiểu Thi, con và Tiểu Phàm là kiểu thứ nhất".
Diêu Nguyệt Thi mở to đôi mắt sưng húp, quay đầu nhìn mẹ, ngạc nhiên hỏi: "Mẹ, mẹ biết rồi à?".
Bà Diêu cười dịu dàng, nhè nhẹ vỗ vào đôi tay đã ấm hơn của cô.
"Tiểu Thi, con là con gái yêu của mẹ. Tâm sự của con, sao mẹ lại không biết?"
"Mẹ, vậy con phải làm thế nào?" Sống mũi Diêu Nguyệt Thi cay cay, cô dựa đầu vào lòng mẹ khóc. "Con muốn ở bên anh Vũ Phàm, nhưng con không muốn thấy anh ấy khổ sở, anh ấy khổ sở, con sẽ rất buồn. Nhưng con lại không muốn từ bỏ, con không muốn nhìn thấy anh Vũ Phàm của con trở thành anh Vũ Phàm của người khác. Mẹ,con phải làm gì?"
Bà Diêu nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ánh mắt chan chứa yêu thương.
"Con bé ngôc nghếch, có rất nhiều cách để ở bên nhau, không nhất thiết phải là tình yêu. Cho dù Tiểu Phàm ở bên cô gái khác, con vẫn là cô em gái yêu quý của cậu ấy, không phải sao? Nếu không trở thành người yêu, hãy là em gái ngoan của cậu ấy, như vậy không tốt sao? Tiểu Thi, mỗi người đều có duyên phận của mình, quá cố chấp sẽ không có được tình yêu mà bỏ lỡ mất hạnh phúc. Từ bỏ sai lầm mới có thể tương phùng. Con gái, con có hiểu không?"
Diêu Nguyệt Thi nghĩ một lát, không khóc nữa, ngẩng đầu nhìn mẹ.
"Nhưng con đã phạm sai lầm. Nếu anh Vũ Phàm biết, anh ấy có bỏ qua cho con không?"
"Dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình thì mới có thể có được sự tha thứ của người khác. Tiểu Thi, con là một cô bé thông minh, không thể cố chấp như vậy mãi được. Hãy dũng cảm đứng dậy, sửa chữa mọi sai lầm! Rồi có ngày con sẽ gặp một người chỉ thuộc về con."
bạn đang focf truyện tại yeutruyen.mobi chúc bạn online vui vẻ
Năm ngày sau, Diêu Nguyệt Thi đến gặp Lạc Phán Phán.
Đứng ở cổng trường cấp ba Trí Hiền, Diêu Nguyệt Thi lo lắng không yên, ôm chặt lấy ba lô, đôi mắt cô mờ to nhìn mọi người đi lại. Cô cắn môi nhìn vào cổng trưòng, chớp mắt vẻ lo lắng. Nêu hôm nay không tìm được người cần gặp, lần sau cô sẽ không đủ dũng khí đến đây.
Cuối cùng, một dáng người gầy nhỏ cũng xuất hiện. Trong đám đông, cô giống hệt những học sinh khác, mặc đồng phục mùa đông. Trên иgự¢ áo vest màu trắng có thêu logo của trường, váy ngắn màu hồng, đi một đôi tất dài và đôi giày vải màu trắng. Trông cô không có gì nổi bật so với người khác. Đi bên cạnh cô vẫn là cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh, tính cách bộp chộp. Hai người khoác tay nhau đi ra ngoài cổng, nhìn là biết tình cảm giữa họ rất tốt.
Cô do dự hai giây, cuối cùng cũng có đủ dũng khí để bước tới trước mặt hai người.
Đoàn Khanh Nhi nhận thấy sự có mặt của cô trước. Đã có kinh nghiệm, lần này cô giống như gà mẹ cảm thấy có nguy hiểm, lập tức để Lạc Phán Phán đứng phía sau, mình ở trong trạng thái phòng vệ.
"Diêu Nguyệt Thi, cô đến đây làm gì? Cô còn gây rắc rối cho Phán Phán thì đừng trách tôi không khách khí!"
"Không lần này em không có ác ý." Diêu Nguvệt Thi cắn môi, nói khẽ. "Em chỉ có vài điều muốn nói với chị Phán Phán."
"Phán Phán, cậu đừng tin, không có kẻ xấu nào thừa nhận mình là người xấu cả!"
Lạc Phán Phán nhìn Diêu Nguyệt Thi, thấy cô bây giờ rất khác với con người cố chấp, cảm tính trước đây, trong đôi mắt hiện rõ tâm trạng lo lắng, bất an của một cô bé mười lăm tuổi, không còn cái vẻ già dặn giả tạo như trước nữa.
Suy nghĩ một lát, Lạc Phán Phán nói với Đoàn Khanh Nhi: "Khanh Nhi, cậu về nhà trước được không? Một lát nữa mình sẽ đến nhà cậu".
Đoàn Khanh Nhi mở to mắt có vẻ không tin.
"Phán Phán, cậu tin lời con bé đó à? Lẽ nào cậu không sợ xảy ra chuyện giống lần trước sao?"
"Cậu không cần phải lo ỉắng, mình có thể tự lo được."
"Cậu ngốc nghếch thế. Bị người ta bán rồi vẫn còn giúp người ta đếm tiền! Rồi cậu cũng sẽ ૮ɦếƭ một cách ngốc nghếch cho coi!"
Đoàn Khanh Nhi trợn mắt nhìn cô rồi tức giận bỏ đi.