Lần Đầu Biết Yêu - Chương 40

Tác giả: Ni Xảo Nhi

Đoàn Khanh Nhi không bị sắc đẹp đó làm cho lóa mắt, nhìn cô ta vẻ đề phòng, đứng chắn trước mặt Lạc Phán Phán hỏi: "Cô tìm Phán Phán nhà tôi làm gì?".
"Phán Phán nhà chị?" Diêu Nguyệt Thi hừ một tiếng, khóe miệng có vẻ giễu cợt. "Lạc Phán Phán, lẽ nào bây giờ chị nhát gan đến mức phải trốn sau lưng người khác, là một con sâu đáng thương không dám đối diện với hiện thực?"
Đoàn Khanh Nhi trừng mắt, nét mặt lộ rõ vẻ tức giận. "Không được nói Phán Phán như thế!"
"Lẽ nào không đúng sao?" Diêu Nguyệt Thi không nao núng, kiêu ngạo vênh mặt nhìn hai người.Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn - Chuyên mục Truyện Dài Kỳ
"Cô!" Đoàn Khanh Nhi tức giận bước lên một bước, hận không thể róc thịt cô ta.
Lạc Phán Phán vội vàng giữ cô lại, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Khanh Nhi, cậu về nhà trước đi, mình sẽ nói chuyện với Nguyệt Thi".
"Nhưng rõ ràng là cô ta đến gây sự!" Đoàn Khanh Nhi trừng mắt nhìn Diêu Nguyệt Thi rồi lo lắng nói với cô: "Phán Phán, mình rất lo cho cậu. Con bé điên rồ này bị hoàng tử Vũ Phàm bỏ rơi, chắc chắn là đến gây rắc rối cho cậu!".
"Không sợ, đây là cổng trường, mình hét to lên sẽ có bảo vệ ra giúp." Lạc Phán Phán vỗ vai bạn, nở một nụ cười tự tin. "Có nhiều người ở đây, cô ấy không thể làm gì mình được. Khanh Nhi, cậu về nhà trước, một lát nữa mình sẽ gọi điện cho cậu, được chứ?"
Đoàn Khanh Nhi nhìn cô, thấy thái độ tự tin không sợ hãi mới yên tâm gật đầu nói: "Được! Cậu cẩn thận, nêu có chuyện gì nhớ gọi điện cho mình ngay".
"Ừ." Lạc Phán Phán gật đầu để bạn yên tâm.
Thấy thế Đoàn Khanh Nhi mói quay người đi về nhà. Trước khi đi còn không quên giơ nắm đấm, làm động tác cảnh cáo Diêu Nguyệt Thi.
Đi được một đoạn, Đoàn Khanh Nhi vẫn thấy không yên tâm. Nghĩ đi nghĩ lại, cô rút điện thoại gọi điện cho Hưóng Vũ Phàm, gọi vài lần nhưng chỉ nghe thấy tín hiệu tắt máy.
Đáng ૮ɦếƭ! Vì sao lại tắt máy vào lúc này?
Đoàn Khanh Nhi chau mày suy tư rồi chợt nhớ ra điều gì, mắt cô sáng lên. Cô rút điện thoại ấn nút gọi cho một số khác...
Trước cổng trường, mọi người đi lại rất đông. Từng nhóm học sinh tíu tít ra về, khắp nơi vang lên tiếng cười nói ầm ĩ.
Lá vàng bay trong gió lạnh của tháng Mười hai. Hai cô gái vẫn đứng ở chỗ cũ, yên lặng nhìn nhau.
Hồi lâu, Diêu Nguyệt Thi chau mày nói: "Lạc Phán Phán, có vẻ như chị rất có duyên! Có một người bạn quan tâm đến chị như vậy".
Lạc Phán Phán không tỏ thái độ gì, hờ hững hỏi: "Em muốn nói gì?".
"Việc của chúng ta, chị có nói cho bạn chị không?"
"Không!"
"Thật sao? Vậy thì tốt! Tôi biết chị không phải là người hay buôn chuyện."
"Nói thẳng vào vấn đề đi, chị còn phải về nhà ôn bài."
"Cứ mở miệng ra là ôn bài. Anh Vũ Phàm lại đi thích một con mọt sách như chị sao?" Cô ta liếc nhìn Lạc Phán Phán, giọng điệu giễu cợt cười nhạo, khuôn mặt ngây thơ trông già hơn so với tuổi.
Lạc Phán Phán túm chặt lấy dây đeo ba lô trước иgự¢, kìm nén cảm giác mệt mỏi hỏi: "Rốt cuộc là em muốn nói gì?".
"Tôi muốn nói gì lẽ nào chị không biết?" Thái độ nửa như cười nửa như không trên mặt Diêu Nguyệt Thi biến mất, ánh mắt lộ vẻ căm hờn. "Cam kết giữa chúng ta, lẽ nào chị quên mất rồi?"
Tay Lạc Phán Phán nắm chặt hơn, vết thương trong lòng như bị phơi ra dưới ánh sáng mặt trời, rướm máu.
Cô hít một hơi thật sâu, kìm nén sự đau khổ trong lòng, thản nhiên đối mặt với cô bé đang hăm dọa cô.
"Chị không quên, chị luôn giữ lời hứa của mình."
"Giữ lời hứa?" Diêu Nguyệt Thi cười giễu cợt, trong lòng như có lửa đốt. "Chị nói chị sẽ không gặp anh Vũ Phàm nữa, thật ra hằng ngày hai người vẫn gặp nhau sau lưng tôi! Chị đồng ý với tôi sẽ làm cho anh Vũ Phàm không còn tình cảm với chị, vậy mà chị đã làm gì? Để ngày ngày anh Vũ Phàm đưa chị về nhà à? Đây là cách chị làm để anh Vũ Phàm quên chị sao? Lạc Phán Phán, bây giờ chị có còn đủ lý lẽ ra vẻ cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng để nói với tôi chị giữ đúng lời hứa nữa không?"
Lạc Phán Phán vô cùng tức giận, lớn tiếng nói: "Bọn chị không giấu giếm gặp nhau sau lưng em! Chị đã đồng ý là chị không tìm gặp Hướng Vũ Phàm nữa, chị thực hiện rồi!".
Cuộc nói chuyện gay gắt giữa hai người khiến cho mọi người xung quanh chú ý, vài học sinh đi qua nhìn về phía họ nghe ngóng.
Lạc Phán Phán lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn tức giận, cố gắng nói nhỏ: "Mỗi lần cậu ấy đến tìm chị, chị đều bảo cậu ấy đi. Nhưng chân ở trên người cậu ấy, cậu ấy không đi thì chị biết làm thế nào? Chị lừa cậu ấy là chị thích Hàn Thần Dật để cậu ấy nản lòng, cậu ấy vẫn không nản lòng, chị biết phải làm sao? Diêu Nguyệt Thi, chị đã làm hết trách nhiệm của chị rồi, em còn muốn chị làm thế nào nữa?".
"Chị đừng để anh ấy tìm thấy chị!" Diêu Nguyệt Thi dường như mất hết lý trí, run người nói.
"Bọn chị học chung một trường, làm sao không gặp được?" Con bé này đúng là không thể chịu được!
"Chị có thể chuyển trường!" Diêu Nguyệt Thi vênh mặt như ra mệnh lệnh. "Chị làm thế nào tôi cũng không quan tâm, tôi không cho hai người gặp nhau!"
Chuyểntrường vì chuyện này sao? Cô không làm được. Cuối cùng, Lạc Phán Phán hiểu ra một điều, tư duy của cô bé trước mặt không dễ hiểu như những người bình thường!
Cô quyết định không nói lý lẽ nữa mà phản bác lại: "Diêu Nguyệt Thi, chị nói cho em biết, chị sẽ không chuyển trường! Thay vì mất thời gian với chị, chi bằng em hãy theo sát Hướng Vũ Phàm! Nếu em làm cho chị mệt mỏi thêm, chị sẽ nói tất cả sự thật cho cậu ấy biết! Diêu Nguyệt Thi, chị nghĩ Hướng Vũ Phàm vẫn chưa biết chuyện này, đúng không? Nếu cậu ấy biết được em gái Tiểu Thi đáng thương thực ra lại là một người có nhiều mưu kế như thế không biết cậu ấy sẽ thế nào?".
"Chị đang uy Hi*p tôi à?" Diêu Nguyệt Thi tức giận nhìn cô, đôi mắt đẹp như tóe lửa.
Lạc Phán Phán nhún vai, xua tay nói: "Chị chỉ dùng cách của người khác áp dụng với chính người đó thôi".
"Chị!"
"Ơ? Tiểu Thi? Phán Phán? Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Một giọng con trai vang lên phía sau hai người. Diêu Nguyệt Thi ngạc nhiên rồi im bặt. Khi quay lại, nét mặt cô trở nên dịu dàng, giọng nói ngọt như mật: "Anh Vũ Phàm, người ta chờ anh lâu lắm rồi!".
"Xin lỗi, cô giáo chủ nhiệm tìm anh có việc nên mất chút thời gian." Nói xong, cậu áy náy nhìn sang Lạc Phán Phán, nói vẻ hổi lỗi: "Phán Phán, xin lỗi, để cậu phải đợi lâu thế".
"Mình không đợi cậu!" Lạc Phán Phán quay đầu đi không nhìn cậu, giọng nói nhỏ nhẹ khiến cho người bên cạnh nghĩ cô đang làm nũng.
Diêu Nguyệt Thi bị bỏ rơi, lạnh lùng nhìn hai người, trong lòng thấy chua xót.
Tuy nhiên, cô vẫn tò ra vui vẻ, nở một nụ cười xinh đẹp, xen vào giữa hai người nũng nịu: "Anh Vũ Phàm, anh để Tiểu Thi phải đợi lâu thế có nên mời Tiểu Thi ăn một bữa tối để xin lỗi không?".
Hướng Vũ Phàm quay sang như cô mong đợi. "Tiểu Thi muốn ăn tối?"
"Ừ, lâu rồi hai người chúng ta không đi ăn tối với nhau mà!" Cô nhấn mạnh vào hai chữ "hai người" rồi tỏ vẻ đáng yêu. "Em muốn đi ăn ở Tâm tình tháng 7, em thích ăn cơm tôm hùm ở đó."
Hướng Vũ Phàm không hiểu điều cô ám chỉ, vuốt tóc cô thân mật rồi quay sang Lạc Phán Phán nói: "Phán Phán, cậu đói chưa? Chúng ta đi ăn cơm ở Tâm tình tháng 7 nhé! Mình nhớ là cậu rất thích ăn đồ ngọt ở đó".
"Mình..." Lạc Phán Phán đang định từ chối thì có một giọng con trai vang lên bên cạnh cô.
"Gấu nhỏ yêu quý!"
Hàn Thần Dật?
Lạc Phán Phán ngạc nhiên nhìn cậu thiêu niên trước mặt, nghi ngờ hỏi: "Sao cậu lại đến đây?".
"Khanh Nhi gọi điện cho tôi, nói là cậu gặp chuyện phiền phức nên tôi đến." Hàn Thần Dật bước lại, thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm. "Gấu nhỏ yêu quý, tôi rất lo cho cậu."
"Con bé Khanh Nhi này đúng là kỳ lạ." Lạc Phán Phán không nén được than một câu rồi ngại ngùng nhìn cậu. "Thần Dật, xin lỗi đã làm phiền cậu."
"Sao lại thế? Cậu là bạn gái của tôi mà, việc liên quan đên cậu thì không có gì phiền phức hết." Hàn Thần Dật đưa tay ôm lấy vai cô, nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương. "Đồ ngốc, lần sau không được khách sáo thế. Có việc gì thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu."
Giọng nói vừa phải, đủ để cả ba người ở đó nghe rõ.
Diêu Nguyệt Thi lo lắng nhìn Hướng Vũ Phàm, sợ hãi khi thấy ánh mắt tóe lửa của cậu. Trong lòng thấy bất an, cô cẩn thận, nhẹ nhàng kéo tay áo cậu: "Anh Vũ Phàm, chúng ta đi ăn tối được không?".
"Ơ? Hai người đang định đi ăn tối sao? Tôi và Phán Phán làm phiền hai người rồi!" Hàn Thần Dật mỉm cười nói vài câu khách sáo, rồi cúi đầu dịu dàng nói: "Gấu nhỏ yêu quý, chúng ta đi xem kịch nhé! Hôm nay chiếu vở kịch mới có diễn viên hài mà cậu thích nhất diễn đấy!".
"Ừ." Lạc Phán Phán ngoan ngoãn gật đầu. Chỉ cần rời xa Hướng Vũ Phàm và Diêu Nguyệt Thi, cho dù đi đâu cô cũng đồng ý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc