Lần Đầu Biết Yêu - Chương 38

Tác giả: Ni Xảo Nhi

Nhắc đến chuyện này, tâm trạng vui vẻ của Lạc Phán Phán bỗng nhiên chùng xuống, về việc hiểu nhầm, cô nên nói như thế nào để cậu không bị tổn thương? Bây giờ cậu đang rất vui vẻ coi cô là bạn gái, cô nói sự thật với cậu thì có tàn nhẫn quá không? Nhưng cũng không thể tiếp tục như thế này mãi, nếu để lâu cậu sẽ càng đau khổ vì tình cảm sẽ ngày càng sâu đậm, tốt nhất là nên nói với cậu ngay bây giờ.
Nghĩ đến đây, Lạc Phán Phán mở miệng nói: "Hàn Thần Dật, thực sự là tôi...".
Tuy nhiên, cô chưa kịp nói vào chuyện chính thì cậu đã hét lên ngắt lời cô: "Ôi, đã mười giờ rồi!". Cậu nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay BOGVKU vẻ lo lắng.
"Cậu vội à?" Cô nghiêng đầu nhìn cậu, cặp lông mày thanh tú chau lại. "Nhưng tôi có chuyện muốn nói với cậu! Hay là cậu đợi thêm năm phút? À, không, ba phút là đủ rồi, được không?"
Hàn Thần Dật có vẻ khó xử, chau mày lại. "Nhưng bố tôi từ Thượng Hải về rồi, tôi đã hứa sẽ về nhà sớm. Gấu nhỏ yêu quý, hay là ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp nhé!"
"Vậy à? Thôi được!" Mặc dù trong lòng không muốn nhưng sự việc đã như thế Lạc Phán Phán đành miễn cưỡng gật đầu. "Cậu mau về nhà đi, chú Hàn nhất định đang lo lắng cho cậu đấy."
"Ừ, để tôi bảo chú Triệu đưa cậu về nhà."
"Không cần!" Lạc Phán Phán xua tay nói. "Cậu đang vội, cậu đi xe về đi! Nhà tôi cách đây không xa, đi bộ không đến hai mươi phút là về đến nhà rồi."
"Cậu là con gái, về một mình tôi không yên tầm, hay là để chú Triệu đưa cậu về! Tôi sẽ gọi lái xe của bố tôi đến đón."
"Như vậy thì có phiền phức không?"
"Không."
"Vậy thì được! Tạm biệt!" Lạc Phán Phán vẫy tay chào cậu rồi bước về phía chiếc BMW.
Hàn Thần Dật vẫn đứng ở đó, nhìn theo bóng dáng cô khuất dần vào bóng tối, nét mặt lo lắng dần dần giãn ra, đôi mắt đầy suy tư.
Cậu đoán được cô muốn nói gì, nhưng bây giờ cậu chưa chuẩn bị tâm lý để chấp nhận điều đó, cậu đang cố gắng duy trì mối quan hệ này.
Nhà Lạc Phán Phán rất gần cánh đồng hoa, chưa mất năm phút xe đã chạy tới nơi. Lạc Phán Phán chỉ dám nhờ chú Triệu đưa đến đầu ngõ, dù sao cô cũng rất sợ cơn tức giận của bà Lạc...
Con ngõ rất yên tĩnh, hơn mười giờ tối mà không có người ai đi. Chỉ có vài ngọn đèn nhỏ hai bên ngõ tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt.
Lạc Phán Phán kéo áo cho kín hơn, bước về phía cửa nhà. Cô đang định rút chìa khóa mở cửa thì bị một đôi bàn tay bịt chặt lấy miệng và mắt, kéo sang phía cạnh nhà.
"U... u..." Cô xoay người cố gắng giãy giụa. Người đó rất khỏe, cô hoàn toàn không phải là đối của hắn.
"Cậu không kêu lên thì mình sẽ thả cậu ra." Giọng nói nghe vô cùng quen thuộc. Lẽ nào... Người đó là... Không thể nào! Không thể nào! Sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây giờ này?
Sao có thể làm một việc điên rồ như thế này với cô được?
Để kiểm tra phỏng đoán của mình, Lạc Phán Phán liều lĩnh gật đầu, minh chứng cho việc mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Rõ ràng thái độ của cô khiến cho người đó hài lòng nên người đó buông cô ra. Lạc Phán Phán vội vàng quay đầu lại nhìn xem là ai. Cô vô cùng ngạc nhiên.
Khuôn mặt tuấn tú đó... Đôi mắt to màu hổ phách đó... Khóe miệng mím chặt lạnh lùng... Không phải là Hướng Vũ Phàm thì là ai!
"Tại sao lại là cậu? Cậu đến đây làm gì?" Lạc Phán Phán chau mày vẻ không vui nhìn cậu.
Nếu Diêu Nguyệt Thi biết cậu đến tìm cô, lại còn muộn thế này thì cậu sẽ gặp phiền phức mất.
"Sao cậu về nhà muộn thế?" Hướng Vũ Phàm không trả lời mà hỏi cô, nhíu mày vẻ tức giận. "Không phải là cậu đi với Hàn Thần Dật sao?"
Lạc Phán Phán không chịu nhún, bực bội nói: "Mình đi với ai, không liên quan gì đến cậu!".
"Ai bảo là không liên quan đến mình?" Cậu nheo mắt, tay trái cầm lây cằm cô, ánh mắt rất dữ dội. "Lạc Phán Phán, mình đến đây để nói ỵới cậu, tình cảm của mình dành cho cậu sẽ không bao giờ thay đổi! Cho dù cậu thích ai mình cũng sẽ không từ bỏ!"
"Hướng Vũ Phàm! Cậu điên rồi!" Cô cố thoát khỏi bàn tay cậu nhưng cậu càng giữ chặt hơn, cho đến khi năm đầu ngón tay hằn đỏ lên cằm cô.
Cuối cùng, Lạc Phán Phán phát hiện ra tâm trạng cậu không bình thường. Tối nay cậu không dịu dàng như những ngày trước, nụ cười trẻ con cũng biến mất, ngay cả đôi mắt trong veo cũng trở nên trầm tư.
"Đúng! Mình điên rồi!" Giọng cậu vang lên trong đêm tối, khuôn mặt bị ánh đèn che khuất khiến cô không nhậnra cảm xúc trên mặt cậu.
"Hướng Vũ Phàm..."
Cô không nén được sự sợ hãi, cúi đầu gọi cậu, muốn được nhìn thấy cậu dịu dàng như trước đây.
Dường như cậu không nghe thấy gì, cậu giống một con thú bị thương.
"Lạc Phán Phán, cho dù mình có điên thì cũng là điên vì cậu!"
Cô cắn môi, cằm hơi đau, mở to cặp mắt trong veo không biết đã lấp lánh những giọt nước mắt từ lúc nào nhìn cậu. Dưới ánh đèn mờ ảo, những giọt nước mắt sắc như dao cứa vào lòng cậu.
"Phán Phán..." Tiếng gọi đau đớn thốt lên từ đáy lòng, cậu bỏ tay ra, ôm cô vào lòng, liên tục gọi tên cô. "Phán Phán, Phán Phán, Phán Phán... mình biết phải làm gì với cậu đây?"
"Vũ Phàm, đừng như vậy được không?" Cô ngẩng đầu van xin cậu. "Cậu về nhà đi! Đừng để cô Hướng lo lắng, cũng đừng để... người yêu cậu lo lắng..."
"Không! Mình không về!" Cậu ôm chặt lấy cô không rời. "Phán Phán, mình không thể bỏ cuộc! Mình sẽ làm tốt hơn Hàn Thần Dật, mình sẽ mang cậu trở lại với mình!"
"Hướng Vũ Phàm, lúc nào thì cậu mói trưởng thành được đây?" Cô bám vào áo cậu, nét mặt đau khổ nhìn cậu vẻ mệt mỏi. "Bao giờ cậu mới không làm những người bên cạnh cậu phải lo lắng? Cậu có biết cậu như thế này khiến mình thấy rất mệt mỏi không?"
"Phán Phán..."
"Hướng Vũ Phàm, cậu đi đi!" Cô đẩy cậu ra, cúi đầu ủ rũ. "Mình không hạp với cậu. Cậu đến với Diêu Nguyệt Thi đi, cô ấy mới là người hạp với cậu!"
"Không!" Cậu mím chặt môi, đẩy cô vào bức tường phía sau, khuôn mặt tuấn tú đầy tâm trạng cúi sát xuống.
Thấy vậy, cô kinh ngạc mở to mắt, tiếng kêu ngạc nhiên chưa kịp thốt lên thì môi cô đã bị cậu chặn lại!
Môi cậu hơi lạnh, có vị bạc hà thoang thoảng cùng cái lạnh của mùa đông. Hơi thở của cậu rất ấm, nhẹ nhàng phả hơi rượu lên da cô. Người cậu áp sát vào người cô, hơi lạnh xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng truyền vào tim cô...
Áo sơ mi?
Lạc Phán Phán nhận ra cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng! Một ngày lạnh như thế này mà chỉ mặc áo sơ mi, cậu ấy có điên không?
Lạc Phán Phán muốn thoát ra, cậu lại nghĩ là cô ghét cậu nên giữ cô chặt hơn, mở to miệng cắn môi cô như muốn trả thù!
Con người điên khùng này! Mặt Lạc Phán Phán đỏ lên vì xấu hổ và tức giận.
Cô cố gắng thoát ra khỏi cánh tay cậu nhưng không được, tức giận cắn lại môi cậu, mạnh đến nỗi chảy máu, cậu cũng không thèm để ý.
Người Lạc Phán Phán mềm nhũn, cô như ngạt thở, đến khi cảm thấy không thở được nữa cậu mới bỏ cô ra.
Chân cô gần như khuỵu xuống đất nhưng cậu đã đỡ kịp.
Đôi môi lạnh áp sát vào tai cô, giọng cậu dịu dàng nhưng lời lẽ rất тһô Ьạᴏ. "Lạc Phán Phán, mình nói là mình sẽ không bỏ cuộc! Sau này đừng tìm cách trốn tránh mình, nếu không mình sẽ có ngàn vạn cách khiến cho cậu phải hối hận! Tôt nhất là cậu nên nhớ những lời mình nói!"
Nói xong, cậu mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, vệt máu đỏ trên môi cậu trong màn đêm trông rất kỳ dị.
Không đợi cô trả lờì, cậu buông cô ra, quay người bước đi không do dự. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô cảm thấy như có một đôi cánh lớn màu đen sau lưng cậu...
Trong gió rét, cô cảm thấy không khí có mùi máu và mùi bạc hà mát lạnh...
Hôm đó, Lạc Phán Phán trằn trọc cả đêm, trong đầu cô luôn hiện lên khuôn mặt của cậu. Dù cô đã đánh răng hơn chục lần nhưng trong miệng vẫn còn lưu lại hơi thở của cậu. Đôi môi cậu... và mùi bạc hà thoang thoảng...
Lạc Phán Phán cảm thấy mình như sắp phát điên.
Hôm sau, cô đến trường với cặp mắt quầng thâm. Vừa bước vào lớp, cô đã bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của mọi người. Có phải là cô nhìn nhầm không? Cô thấy trong ánh mắt bạn bè cùng lớp có sự nghi ngờ mờ ám?
Lẽ nào... Họ biết chuyện tối qua giữa cô và Hướng Vũ Phàm? Không thể như vậy được! Ai lại nhàn rỗi mà đến hóng gió ở đó trong một ngày đông gió rét như thế?
Lạc Phán Phán còn đang ngạc nhiên thì thấy Đoàn Khanh Nhi vui vẻ chạy lại, kéo cô lại phía bục giảng.
Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy một rừng hoa được giấu dưới đó.
Rất nhiều... Toàn là hoa hồng, bông màu đỏ, bông màu hồng, bông màu xanh, bông màu tím... Hương hoa thơm ngát lan khắp phòng...
Lạc Phán Phán sững sờ không hiểu chuyện gì đang diễn ra cho đến khi Đoàn Khanh Nhi chạm vào tay cô.
"Phán Phán, người tặng hoa nói tất cả chỗ hoa này là dành cho cậu! Cậu có vui không?"
"Vui..." Lạc Phán Phán đáp rồi vô cùng tức giận. "Vui cái gì? Ai có thể nói cho mình biết, chuyện gì đang diễn ra không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay