Từ bỏ sai lầm mới có thể tương phùng
Từ hôm đó, Lạc Phán Phán không gặp Hướng Vũ Phàm nữa. Cô cũng không tìm cách nghe ngóng tin tức của cậu, hằng ngày vùi đầu vào sách vở, không quan tâm đến bất kỳ việc gì khác.
Đoàn Khanh Nhi rất lo lắng cho hai người, ngày ngày than thở bên tai cô chuyện của cậu. "Phán Phán, hoàng tử Vũ Phàm không đi học bốn ngày rồi, không phải là đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?"
Lạc Phán Phán đang học thuộc từ mới, nghe thấy câu hỏi của bạn, cô hơi ngạc nhiên rồi trả lời vẻ không quan tâm: "Không biết".
"Phán Phán, giữa cậu và hoàng tử Vũ Phàm không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không."
"Vì sao cậu ấy không đến trường?" Đoàn Khanh Nhi muốn hỏi tới cùng.
Lòng Lạc Phán Phán rối tung, cô bất giác to tiếng: "Không phải là mình đã nói là không biết rồi sao?".
Giọng nói bực bội vang lên trong lớp học, các bạn xung quanh quay lại nhìn họ. Đoàn Khanh Nhi cũng sững sờ nhìn cô.
Đoàn Khanh Nhi và Lạc Phán Phán chơi với nhau đã lâu, hai người giống như chị em ruột, chưa từng xảy ra tranh cãi, có việc gì vui cũng nghĩ tới nhau trước tiên.
Bây giờ vì tâm trạng không vui mà cô to tiếng với người bạn thân, cô vô cùng hối hận.
"Khanh Nhi, mình xin lỗi." Lạc Phán Phán buồn bã kéo tay bạn, giọng nói đầy vẻ ân hận. "Mình không cố ý, cậu bỏ qua cho mình nhé!"
Đoàn Khanh Nhi bình tĩnh trở lại, thân mật vỗ vỗ tay cô. "Không sao, mình biết là cậu có tâm sự."
"Cảm ơn cậu." Lạc Phán Phán cắn môi, do dự giây lát rồi quyết định kể cho bạn nghe chuyện của mình và Hướng Vũ Phàm. "Khanh Nhi, thực sự là mình…"
... Càng trưởng thành càng cô đơn, càng trưởng thành càng thấy bất an. Cũng không thể không thấy thấy giấc mộng bị vỡ tan. Cũng không thể không rút lại những lời mình đã nói, tự hỏi mình. Đôi mắt trong sáng ngây thơ đâu mất rồi....
Một hồi chuông điện thoại vang lên trong túi ngắt lời Lạc Phán Phán. Rút điện thoại ra, nhìn cái tên quen thuộc hiện lên trên màn hình, lòng cô bối rối.
"Phán Phán, cậu không nghe điện thoại à?" Đoàn Khanh Nhi nghi ngờ nhìn cô hỏi.
Lạc Phán Phán do dự một lát rồi lắc đầu. "Không, không phải là cuộc gọi quan trọng."
Đang nói thì tiếng chuông dừng lại. Nhưng rất nhanh, điện thoại kêu "tít tít tít" báo hiệu có tin nhắn. Mở ra xem, người gửi tin là số điện thoại vừa gọi đến, nội dung chỉ ngắn gọn vài câu.
"Phán Phán, vì sao không nghe điện thoại của tôi? Tối nay cậu có rỗi không? Chúng ta đi chơi nhé! Tôi có vài thứ cho cậu. Thần Dật."
Tên người nhắn tin là Hàn Thần Dật...
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn - Chuyên mục Truyện Dài Kỳ
Từ hôm đó, cậu thiếu niên này lấy danh nghĩa là bạn trai hằng ngày gọi điện cho cô, nội dung là những lời hỏi thăm rất thân mật. Nếu cô không nghe điện thoại, cậu sẽ nhắn tin, không có ngày nào không liên lạc.
Lạc Phán Phán biết rằng thực sự cô không có cảm xúc với cậu thiếu niên này, mặc dù cậu không kém gì Hướng Vũ Phàm, về những lời hôm đó, chẳng qua là cô nói với Hướng Vũ Phàm để cậu nản lòng. Không ngờ, Hàn Thần Dật lại coi những lời đó là thật và chăm chỉ thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai. Mấy ngày nay cô rất muốn nói rõ với cậu nhưng chưa có cơ hội. Có lẽ, cô nên mượn cơ hội tối nay để nói chuyện.
Nghĩ đến đó, chần chừ một lát, cuối cùng cô cũng trả lời bằng một chữ: "Ừ".
Tối hôm đó thời tiết ấm áp hiếm có. Trời cao rộng, vầng trăng cao treo lơ lửng giữa bầu trời. Sao sáng lấp lánh xung quanh mặt trăng như những viên đá quý khiến cho màn đêm đẹp diễm lệ. Ánh sáng dịu dàng đó bao trùm lấy thành phố hoa lệ.
Thị trấn Hạnh Phúc đẹp dịu dàng trong màn đêm, đặc biệt là ở ngoài khu vực trung tâm.
Ở đó có sự yên tĩnh mà khu vực trung tâm không có, dưới ánh trăng, con đường lớn dài và
mềm mại như một dải lụa. Hai bên đường là hai hàng cây ngô đồng cúa Pháp, lá đã rụng nhiều nhưng thân vẫn vươn thẳng trong gió lạnh. Phía xa là cánh đồng hoa rộng ngút tầm mắt với rất nhiều loài hoa mà Lạc Phán Phán không biết tên, những cánh hoa màu vàng mềm mại, xinh đẹp. Không khí ngát hương hoa.
Đã là giữa đông, người đi trên đường không nhiều, chi có vài đôi tình nhân tản bộ dưới ánh đèn, ánh sáng ấm áp của đèn đường ôm lấy họ.
Lạc Phán Phán khoác một cái áo bông dày, lững thững đi trên đường, bên cạnh cô là Hàn Thần Dật. Không giống với tâm trạng nặng nề của cô, Hàn Thần Dật rất vui vẻ, hai tay đút túi quần, miệng nở một nụ cười ấm áp.
"Ở đây đẹp thật.Gấu nhỏ yêu quý, cậu thấy thế nào?"
"Ừ, đúng!" Lạc Phán Phán hờ hững trả lời.
"Đến mùa xuân, cảnh vật ở đây còn đẹp hơn! Lúc đó mình lại đến đây, được không?"
"Điều này..." Lạc Phán Phán cắn môi, do dự một lát, cuối cùng cô cũng lấy can đảm để nói: "Hàn Thần Dật, thật ra hôm nav, tôi muốn nói với cậu...".
"À, đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên mất!" Hàn Thần Dật chợt nhớ ra điều gì, vội vàng ngắt lời cô, vui vẻ lấy từ trong ba lô ra một hộp quà. "Tặng cậu."
"Đây là cái gì thế?" Lạc Phán Phán nghi ngờ nhìn cậu, nhận hộp quà và mở ra, bên trong là một quyển bách khoa toàn thư mới cứng! Cô hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi: "Món quà này nghĩa là sao?".
"Đây là quà tặng cậu." Cậu vui vẻ cười, má lúm đồng tiền lộ rõ vẻ ngây thơ, trong sáng. Đôi mắt đẹp sáng như sao. "Hôm trước đến phố sách, không phải cậu nói là thích có một quyển bách khoa toàn thư sao? Tôi bảo bố tôi mua từ Thượng Hải về đây, nghe nói đây là bản tốt nhất."
"Thế thì đắt lắm nhỉ?"
"Không." Cậu thấy thái độ ngạc nhiên của cô liền cười với vẻ hài lòng. "Chỉ cần cậu thích thì không đắt."
Lạc Phán Phán vuốt vuốt bìa sách bóng bẩy, đẹp đẽ rồi đặt vào lòng cậu. "Món quà này đắt quá, tôi không nhận được."
"Đây là món quà đặc biệt tôi chuẩn bị cho cậu mà! Cậu không nhận tôi cũng không dùng, vậy không phải là lãng phí sao?" Nói xong, cậu lại nhét quyển sách vào tay cô.
"Này..." Lạc Phán Phán nhìn quyển sách trong tay, khổ sở suy nghĩ rồi mắt cô chợt sáng
lên. "Hay là cậu nói cho tôi biết giá tiền, tôi sẽ trả lại tiền cho cậu!"
Hàn Thần Dật chau mày, bực bội nhìn cô. "Gấu nhỏ yêu quý, cậu mà còn nói như vậy nữa tôi sẽ tức giận đấy!"
"... Được rồi! Hàn Thần Dật, cảm ơn cậu!"
"Cảm ơn cái gì! Tôi là bạn trai của cậu mà! Tôi nên chiều cậu mà!" Cậu vuốt tóc cô, nét mặt đầy vẻ yêu thương.