MM bãi công
Mấyngày tiếp theo trôi qua không yên ả, tâm trạng của Diêu Nguyệt Thi không ổn định, thỉnh thoảng lại đòi tuyệt thực. Hướng Vũ Phàm và Lạc Phán Phán rất lo lắng nhưng không giúp được gì.
Hướng Vũ Phàm vừa đi học, vừa quan tâm đến tình hình của cô bé, còn phải dành thời gian để làm tác phẩm tham gia cuộc thi nhi*p ảnh, chưa đến hai tuần mà cậu gầy đi trông thấy, râu cũng không buồn cạo.
Lạc Phán Phán thấy vậy rất đau lòng, thỉnh hoảng lại đem canh, mua đồ ăn tẩm bổ ở siêu thị tới cho cậu.
Hơn mười ngày như vậy trôi qua, cuối cùng cũng có một tin vui.
Hôm đó về lớp học, Đoàn Khanh Nhi vui mừng thông báo với cô: "Phán Phán, Phán Phán, cậu biết không? Tác phẩm của Vũ Phàm đã được chọn vào vòng bán kết cuộc thi nhi*p ảnh dành cho thanh thiêu niên toàn quốc lần thứ mười hai rồi!".
Mắt Lạc Phán Phán sáng lên, cô vội vàng hỏi: "Thật không? Cậu chắc chắn không?".
"Đương nhiên! Mình rất quan tâm đến hoàng tử Vũ Phàm!" Đoàn Khanh Nhi nghếch cằm, đắc ý nói, hoàn toàn quên mất một tháng trước đây cô ấy đã đối xử với người ta như thế nào...
Lạc Phán Phán rất vui mừng, hôn má bạn, reo lên: "Thế thì tốt quá! Khanh Nhi, cảm ơn cậu!". Gần đây Hướng Vũ Phàm luôn buồn bã, cô đang khổ sở nghĩ cách để giúp cậu vui hơn. Bây giờ tốt rồi, cô có thể nhân cơ hội này hẹn cậu đến khu giải trí chơi, tặng cho cậu một niềm vui bất ngờ!
"Này, này, này!!! Nước bọt của cậu!!!" Đoàn Khanh Nhi đẩy cô ra, lau mặt mình, trong đáy mắt lộ rõ tâm trạng vui vẻ.
Thời gian này, Hướng Vũ Phàm luôn buồn bã khiến Lạc Phán Phán rất lo lắng. Cô không nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên mặt Lạc Phán Phán. Bây giờ thấy bạn mình mừng vui như thế, cô không thể không mừng cho bạn.
Tối hôm đó, Lạc Phán Phán giả vờ như không biết chuyện gì, như mọi ngày, cô cầm cặp Ⱡồ₦g đến gặp Hướng Vũ Phàm. Chưa bước vào cửa, cô đã gọi to: "Hướng Vũ Phàm, hôm nay mẹ mình nấu canh đu đủ với mộc nhĩ trắng, cậu mau ăn đi cho nóng".
"Hằng ngày cậu đem canh ả nhà đi, không sợ cô Lạc nghi ngờ quan hệ của chúng ta sao?" Hướng Vũ Phàm cầm máy ảnh từ phòng học bước ra, nhìn thấy cô, cặp lông mày đang chau lại giãn dần ra. Gần đây, cậu luôn thấy buồn vì chuyện của Diêu Nguyệt Thi, chỉ lúc nhìn thấy Lạc Phán Phán, cậu mới cười nhiều hơn.
"Sợ gì, chúng ta đâu có làm gì sai." Cô vừa nói vừa bước vào phòng ăn. "Tình hình của Diêu Nguyệt Thi đã tốt hơn nhiều chưa?"
Hướng Vũ Phàm không nén được tiếng thở dài.
"Cô Diêu nói cô ấy vẫn không chịu ăn cơm."
"Cô Hướng vẫn chưa về à?"
"Mẹ mình nói tháng sau mới về, bà bận công việc nên quên mất con trai rồi." Hướng Vũ Phàm nói, giọng không hài lòng.
"Có vẻ như cậu phải ăn bánh mỳ thêm vài ngày nữa rồi." Lạc Phán Phán lấy trong tủ tiêu độc ra một cái bát sứ rồi đổ canh trong cặp Ⱡồ₦g vào đó. "Nào, mau ăn đi! Canh này rất ngon, lại bổ dưỡng. Cậu phải ăn hết, nếu gầy hơn thì cậu sẽ thành xác ướp mất."
"Lạc Phán Phán, mình phát hiện ra cậu càng ngày càng giống một người vợ, một người mẹ đảm đang rồi." Hướng Vũ Phàm cười vui vẻ nhận chiếc bát từ tay cô, cúi đầu ăn.
Nhìn cậu một lát, trong lòng thấy rất vui, Lạc Phán Phán cố ý nói với giọng bình thản: "Vũ Phàm, lát nữa chúng ta đi chơi, được không? Khanh Nhi nói ở đường Tây có một hàng kem mới, kem ốc quế ở đó rất ngon". Cô chưa nói cho cậu biết, cô đã dùng hết tiền tiết kiệm của tháng này mua cho cậu bộ ảnh của một nhi*p ảnh gia nổi tiếng, số lượng bộ ảnh này có hạn. Cô định sau khi ra ngoài mới tặng cho cậu, nhận được quà chắc chắn cậu sẽ rất vui.
"Được." Hướng Vũ Phàm âu yếm nhìn cô. Gần đây cậu có nhiều việc phải lo lắng nên không có thời gian dành cho cô. Cô không những không tức giận với cậu mà ngày ngày còn mang canh cho cậu, nghĩ cho cậu, cậu thực sự rất cảm động.
"Tốt rồi! Chúng ta..." Lạc Phán Phán chưa nói hết cầu thì điện thoại trong phòng khách vang lên.
"Để mình nghe." Thấy cậu định đứng dậy, Lạc Phán Phán ngăn lại, chạy ra phòng khách, nhấc điện thoại. "Xin chào, đây là nhà họ Hướng, xin hỏi cần gặp ai ạ?"
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt cô trở nên xanh tái, tay run run cầm ống nghe. Cô chỉ nói vài câu gì đó vẻ rất lo lắng rồi cố gắng bình tĩnh nói: "... Vâng, cháu sẽ chuyển lời cho cậu ấy, chào chú".
Đặt ông nghe xuống, cô sững sờ mất hai giây rồi quay người lo lắng nhìn Hướng Vũ Phàm. Cảm thấy tâm trạng cô không tốt, cậu vội vàng đặt bát canh xuống hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt cậu xấu thế?".
"... Diêu Nguyệt Thi bị ngất, đang ở viện Kế Nhân…" Lạc Phán Phán nói nhỏ.
"Sao lại như vậy?" Hướng Vũ Phàm cúi đầu than thở rồi vội vàng ngẩng đầu, cầm lấy ví tiền và chìa khóa chạy ra ngoài. "Phán Phán, mình phải đến đó, cậu về nhà đi nhé. Khi nào về mình sẽ liên lạc với cậu!"
"Ừ, mình hiểu, cậu mau đi đi!" Lạc Phán Phán gật đầu.
Bóng cậu mau chóng biên mất sau cánh cửa. Lạc Phán Phán vô cùng lo lắng. Hy vọng là Diêu Nguyệt Thi không sao, mong ông trời phù hộ!
Hướng Vũ Phàm vội vàng đến bệnh viện, mồ hôi lấm tấm trên trán, cậu thở dốc, chạy vào phòng bệnh thì bị bà Diêu đứng chặn ở cửa.
"Tiểu Phàm, xin lỗi cháu, Tiểu Thi nói bây giờ không muốn gặp cháu." Cô Diêu áy náy nhìn cậu. "Con bé vừa mới tỉnh, tâm trạng không ổn định. Hay là cháu về trước đi, hai ngày nữa đến thăm nó vậy."
"Em ấy không muốn gặp cháu ạ?" Hướng Vũ Phàm ngạc nhiên, cúi đầu xuống, chợt nhớ ra điều gì, vội vàng ngẩng đầu hỏi: "Cô Diêu, tình hình của Tiểu Thi thế nào?".
"Nó tuyệt thực mấy ngày nay, bác sĩ nói do bị thiếu chất và thiếu nước nên mới bị ngất, truyền một lát là tỉnh lại. Bây giờ ngoài tinh thần nó không ổn định, mọi thứ cũng tốt hơn nhiều rồi."
"Vậy thì tốt." Hướng Vũ Phàm cảm thấy nhẹ nhõm. "Cháu ngồi ngoài chờ một lát rồi cô cho cháu vào thăm Tiểu Thi nhé!"
Bà Diêu nhìn cậu giây lát rồi thở dài, đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Trong phòng, Diêu Nguyệt Thi, mặc quần áo của bệnh nhân, đang ngồi dựa vào gối. Tay trái đang truyền nước, tay phải giở xem một cuốn ảnh tự làm rất đẹp. Những bức ảnh được chụp rất công phu, nhân vật chính trong ảnh đều là một người.
Mỗi bức ảnh đều có hình cô, khung cảnh trong ảnh cô nhớ rất rõ ràng, nhưng giờ đây nhớ những điều đó đâu có ích gì?Người giúp cô chụp những bức ảnh đẹp đẽ ấy không còn để ý đến cô nữa. Diêu Nguyệt Thi tự cười mình, ánh mắt như có lửa.
Bà Diêu không nói gì, thờ dài, ngồi xuống giường cạnh con gái. "Tiểu Thi, Vũ Phàm đến rồi."
Diêu Nguyệt Thi im lặng một lát rồi chậm rãi gật đầu nói: "Con biết, con nghe thấy hai người nói chuyện".
"Hai tuần không gặp, cậu bé gầy đi rất nhiều, mẹ suýt nữa không nhận ra. Mẹ bảo cậu ấy về nhưng cậu ấy không đồng ý."
Lần này, Diêu Nguyệt Thi im lặng rất lâu mới nói, nhỏ tới mức gần như không nghe rõ: "Thế thì để cho anh ấy ngồi! Mệt rồi anh ấy cũng phải về thôi".
Nửa đêm, Diêu Nguvệt Thi tỉnh giấc bởi tiếng ho của ai đó. Người ho ở ngoài cửa, dường như đang cố gắng kìm nén nên tiếng ho bị ngắt quãng và trầm trầm.
Diêu Nguyệt Thi ngồi dậy, nhẹ nhàng bước ra ngoài.