Cô cúi đầu, gò má ửng hồng, hai tay cầm chặt lấy dây túi xách, giọng điệu trở nên căng thẳng.
"Hôm đó tôi tức giận với cậu là vì... là vì..."
Nhìn thấy vẻ căng thẳng của cô, Hướng Vũ Phàm cũng cảm thấy căng thẳng, cuộc nói chuyện với Diêu Nguyệt Thi hiện lên trong đầu cậu...
"Anh Vũ Phàm, anh xem có phải là chị ấy thích anh rồi không?"
"Điều này... điều này là không thể. Lạc Phán Phán rất ghét anh, sao lại có thể thích anh được?"
"Nhưng những gì anh vừa nói rõ ràng là biểu hiện của ghen mà. Em nghĩ sở dĩ chị ấy tức giận như thế là vì hiểu nhầm mối quan hệ giữa anh và em."
Lạc Phán Phán tức giận vì ghen? Bởi vì thích cậu, nên không muốn cậu vì người con gái khác mà bỏ cô lại, có thể như vậy sao?
Hướng Vũ Phàm nuốt nước bọt, nhìn cô vẻ chờ đợi rồi hỏi: "Vì sao?".
Cô nắm chặt tay lại, lây hết dũng khí và sự tự tin, nhìn vào mắt cậu, ánh mắt trong veo, gò má ửng hồng.
"Hướng Vũ Phàm, nêu tôi nói tôi thích cậu, cậu có tin không?"
"Sau đó thì sao? Sau đó cậu ấy nói gì? Cậu ấy có chấp nhận tình cảm của cậu không?" Ngày hôm sau, khi Lạc Phán Phán kể chuyện này với Khanh Nhi, nghe đến chi tiết quan trọng, Đoàn Khanh Nhi căng thẳng hỏi dồn.
"... Mình không biết." Ánh mắt Lạc Phán Phán trở nên ảm đạm. "Cậu ấy không trả lời."
"Không trả lời? Tại sao lại không trả lời?" Đoàn Khanh Nhi không nén được thất vọng.
"Bởi vì..." Lạc Phán Phán do dự một ỉát, cảnh tượng tối qua lại hiện lên trước mắt cô.
Bóng tôi dần buông xuống, chỉ còn sót lại chút ánh sáng phía chân trời.
Ngoài đường, dòng người đang hối hả đi về, mỗi người một vẻ. Giữa ánh sáng lung linh của đèn và nến, trong mắt họ chỉ có hình ảnh của nhau.
"Hướng Vũ Phàm, nếu tôi nói tôi thích cậu, cậu có tin không?"
"Anh Vũ Phàm…"
Có tiếng gọi đanh đanh vang lên ngắt lời Hướng Vũ Phàm khiến hai người lo lắng quay đầu lại, ánh mắt dồn về phía người đó.
Chỉ nhìn thấy Diêu Nguyệt Thi không biết là đã theo được đến đó từ lúc nào, sắc mặt xanh tái, ánh mắt hơi hoảng loạn nhìn họ. Cô mặc một chiếc váy mỏng, đứng nghiêng nghiêng dưới ánh đèn hoa lệ.
"Tiểu Thi? Sao em lại đến đây?\'\'
Ánh mắt Hướng Vũ Phàm lộ rõ vẻ kinh ngạc, cậu chau mày lại.
Diêu Nguyệt Thi bước đến trước mặt cậu, đôi môi run run, xanh tái, nở một nụ cười yếu ớt.
"Anh Vũ Phàm, anh đưa em về được không? Em không được khỏe."
"Nhưng…" Hướng Vũ Phàm do dự nhìn về phía Lạc Phán Phán.
Cô không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu.
"Anh Vũ Phàm, thật sự là em không được khỏe."
Giọng nói yếu ớt của Diêu Nguyệt Thi lôi kéo sự chú ý của Hướng Vũ Phàm, do dự một lát, cậu tỏ vẻ không yên tâm, đứng dậy nói: "Phán Phán, xin lỗi nhé, tôi phải đưa Tiểu Thi về nhà. Tôi sẽ đi thanh toán tiền, ăn xong, cậu có thể về một mình không?\'\'.
Lạc Phán Phán không trả lời, cô cúi đầu như không nghe thấy cậu nói gì, gẩy gẩy miếng sườn bò trên đĩa để cậu không nhìn thấy nỗi buồn đang che phủ ánh mắt của cô.
Hướng Vũ Phàm im lặng nhìn cô giây lát, rồi thở dài, quay đầu đỡ tay Diêu Nguyệt Thi nói: "Tiểu Thi, anh đưa em về".
"Cảm ơn anh Vũ Phàm."
Gò mả Diêu Nguyệt Thi hơi ửng hồng, cô bé kéo tay Hướng Vũ Phàm bước ra khỏi nhà hàng. Từ đầu đến cuối, cô không hề nhìn Lạc Phán Phán, cứ như người này không tồn tại trong mắt cô.
Dòng người đông đúc, chẳng mấy chốc dáng vẻ thân mật của hai người đã biến mất.
"Á... Á... Á!!! Tại sao lại như vậy được? Sao tự nhiên đúng thời điểm quan trọng Diêu Nguyệt Thi lại xuất hiện?" Đoàn Khanh Nhi kêu lên khiến cho mọi người xung quanh quay lại nhìn với ánh mắt lạ lùng.
"Cậu nói nhỏ một chút, đây là lớp học chứ không phải nhà mình."
"Biết rồi, biết rồi." Đoàn Khanh Nhi hạ thấp giọng, sau đó như nghĩ ra điều gì, cô nói với giọng đầy khâm phục: "Nhưng Phán Phán à, mình thật sự rất khâm phục cậu vì dám thổ lộ tình cảm với Hướng Vũ Phàm! Số con gái trường mình thích Hướng Vũ Phàm đếm không xuể, nhưng những người có đủ dũng khí để nói với cậu ấy là rất hiếm .
"Nói rồi thì sao? Khoảng cách giữa mình và cậu ấy vẫn xa như thế."
Lạc Phán Phán nằm bò ra bàn, ánh mắt buồn bã.
"Không thể nói như vậy được, không phải cậu nói
Hướng Vũ Phàm vẫn chưa trả lời sao? Như vậy có nghĩa là cậu vẫn còn cơ hội. Mình thấy cậu nên gặp Hướng Vũ Phàm mà hỏi cho rõ ràng. Ngày mai không phải là thứ Bảy sao? Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai cậu dứt khoát phải đi gặp cậu ấy."
"Mình không muốn đi, nêu cậu ấy từ chối thì không phải là mình sẽ mất mặt sao?"
"Dù sao thì cậu cũng đã nói một lần rồi, thêm lần nữa cũng không sao. Chẳng lẽ cậu lại giương mắt nhìn người khác ςướק Hướng Vũ Phàm dễ như trở bàn tay sao?"
Nghe đến đây, Lạc Phán Phán bắt đầu bị lung lay.
"Mình phải đi gặp cậu ấy thật sao?"
"Đương nhiên." Đoàn Khanh Nhi vỗ иgự¢ nói hùng hồn. "Tin mình đi, cậu phải có đủ dũng khí để yêu chứ!"
Tối hôm đó, Lạc Phán Phán mất ngủ. Nằm trở mình trên giường, suýt chút nữa làm rách cả ga giường mà cô vẫn không sao ngủ được. Trong đầu luôn vọng lên câu nói của Đoàn Khanh Nhi.
"Không phải cậu nói là Hướng Vũ Phàm vẫn chưa trả lời sao? Như vậy có nghĩa là cậu vẫn còn cơ hội. Mình thấy cậu nên gặp Hướng Vũ Phàm mà hỏi rõ ràng ỉà được... Dù sao thì cậu cũng đã nói một lần rồi, thêm lần nữa cũng không sao, chẳng lẽ cậu lại giương mắt nhìn ngườikhác ςướק Hướng Vũ Phàm dễ như trở bàn tay sao?"
Giương mắt nhìn người khác ςướק Hướng Vũ Phàm dễ như trở bàn tay? Tất nhiên là cô không
muốn thế. Nhưng việc đi tìm cậu ấy để nói cho rõ ràng thì có phải cứ nói là làm được đâu!
Lạc Phán Phán nằm trên giường, hai mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Rốt cuộc là có cần tìm gặp cậu ấy không? Có cần không?
Tối hôm đó Hướng Vũ Phàm cũng mất ngủ.
Cậu bé đáng thương đã mất ngủ hai ngày rồi. Trở về nhà từ ngày hôm qua, lúc nào cậu cũng thẫn thờ, điều Lạc Phán Phán nói luôn ám ảnh cậu.
Hôm qua mất ngủ cả đêm không nói, sáng nay đi học suýt chút nữa cậu lao cả xe đạp xuống cống. Khó khăn lắm mới đến được trường, suýt chút nữa cậu lại giẫm vào thùng phân trong nhà vệ sinh.
Trong giờ lịch sử, thẩy giáo đứng trên bục giảng, giảng về vụ thảm sát Nam Kinh, cậu nhớ đến điệu bộ của Lạc Phán Phán khi chơi cầu trượt, bật cười trong lóp, tiếng cười vang lên khiến thầy giáo vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn cậu. Giờ nghỉ, thầy lôi cậu vào văn phòng và giảng một bài hơn hai tiếng đổng hồ về lòng yêu nước.
Hướng Vũ Phàm bị ђàภђ ђạ đến hoa mắt chóng mặt, đêm trước lại không ngủ được nên trên đường về nhà, cậu đâm phải cột đèn bên đường... Giờ mũi vẫn rất đau...
Xoa chiếc mũi bị thương, Hướng Vũ Phàm lặng im cắn răng chịu đựng. Không được! Không thể tiếp tục như thế này nữa! Nếu tiếp tục như thế này, có thể cậu sẽ còn lao cả xuống vực Mariana!
Nghĩ đến đây, cậu cầm điện thoại, quyết định gọi điện cho Lạc Phán Phán. Mặc dù cậu không xác định được có phải là minh thích Lạc Phán Phán không, nhưng ít nhất cậu cũng biết, khi nghe thấy câu: "Tôi thích cậu", cảm giác rung động trong lòng cậu không phải là giả dối.
Nhưng, đến lúc ấn bàn phím, cậu mới nhớ ra mình không có số điện thoại của cô.
Đáng ૮ɦếƭ! Hai người quen nhau lâu như thế vì sao lại quên không xin số điện thoại của cô ấy? Hướng Vũ Phàm trừng mắt nhìn chiếc điện thoại trong tay, tức giận đến mức hận không thể cầm cục gạch đập vỡ nó.
Cả đêm trằn trọc, chờ mãi trời cũng sáng, Hướng Vũ Phàm rửa mặt qua loa, cầm ví tiền vội vàng chạy ra khỏi nhà. Chạy đến cửa, nghĩ thế nào, cậu quay lại, xịt thuốc chống quầng thâm mắt của mẹ lên mắt. Nhìn vào gương thấy mắt không còn quầng thâm nữa, cậu mới hài lòng bước ra khỏi cửa. Tuy nhiên, khi mở cửa ra, cậu sững người ngạc nhiên.
Bên ngoài cửa, sương mù vẫn chưa tan hết, những giọt sưong còn đọng trên ngọn cỏ, bầu trời xám xịt, chỉ có vài tia sáng xuất hiện đằng chân trời xa.
Trong gió lạnh, một cô bé mặc phong phanh đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà cậu. Đầu tựa lên đầu gối, mái tóc dài buông xuông che nửa khuôn mặt, vóc dáng nhỏ bé đang run run trong gió rét.
"Tiểu Thi? Tại sao em lại ở đây?" Cậu kinh ngạc nhìn cô hai giây, vội vàng bước tới bên cạnh. "Tiểu Thi, em tỉnh dậy nào, đừng ngủ ở đây, bị cảm lạnh mất."
Diêu Nguyệt Thi bị cậu đánh thức, đôi mắt mơ màng nhìn cậu.
"Anh Vũ Phàm!"
"Mặt trời còn chưa lên, sao em đã đến đây?" Cậu nhẹ nhàng đỡ cánh tay cô, kéo cô đứng dậy. Cậu ngạc nhiên khi thấy tay cô lạnh ngắt. "Tiểu Thi, sao tay em lạnh thê? Em ở đây bao lâu rồi?"
Diêu Nguyệt Thi không trả lời câu hỏi của cậu, nhìn kỹ cậu một lượt, sau đó cắn môi, ấm ức nói: "Anh Vũ Phàm, anh phải đi sao?".
Hướng Vũ Phàm im lặng vài giây, không nói gì, đỡ cô dậy, từ từ bước vào nhà.
"Em đừng nói gì cả, anh đỡ em vào nhà uống cốc nước nóng, nếu không em sẽ bị cảm lạnh đấy."