Hàn Thần Dật đứng phía sau, mỉm cười nhìn cô, trầm tĩnh bước về phía chiêc ghế xích đu, ánh mắt tỏ vẻ hài lòng, yên tâm quay người bỏ đi. Ánh nắng đẹp đẽ chiếu lên lưng cậu, bóng cậu đổ dài, rất dài...
Đằng kia, trên chiếc ghế xích đu trắng, Hướng Vũ Phàm kiên nhẫn nhìn cô bé đang giận dỗi trong lòng mình, nhẹ nhàng dỗ dành: "Tiểu Thi, em đừng như thế anh đưa em về nhà nhé?".
Cô bé vẫn ôm cậu thật chặt, lắc đầu nguây nguẩy.
"Không! Em không muốn về nhà, em muốn ở cạnh anh!"
"Em ngoan ngoãn nghe lời, lần sau anh mời em đi xem phim."
"Em không muốn lẩn sau, em muốn bây giờ!"
"Nhưng..."
"Hướng Vũ Phàm!"
Tiếng gọi ngắt lời họ, giọng nói quen thuộc khiên cho Hướng Vũ Phàm cứng đờ người. -
Cảm thấy sự thay đổi của cậu, Diêu Nguyệt Thi ngẩng đầu, hoang mang nhìn cô gái xuất hiện trước mặt, nghi ngà hỏi: "Anh Vũ Phàm, chị ấy là ai?".
"Cô ấy..."
Hướng Vũ Phàm chần chừ ngẩng đầu, ánh mẳt dừng lại trên khuôn mặt hình trái xoan.
Chủ nhân của khuôn mặt hình trái xoan điềm nhiên nhìn cậu, đôi mắt đen trong trẻo như nước suối, bình tĩnh và tự tin.
Lần đầu tiên cậu nhận ra mắt cô đẹp đến thế. Trong ánh chiều tà, đôi mắt đẹp đến mê hồn...
"Em biết rồi! Anh Vũ Phàm, chị ấy là bạn học làm gia sư cho anh, đúng không?"
Câu hỏi kéo Hướng Vũ Phàm quay lại với thực tại. Cậu không nhìn cô nữa, ngại ngùng định trả lời Diêu Nguyệt Thi thì Lạc Phán Phán đã mở lời: "Xin lỗi đã làm phiền hai người. Tôi là Lạc Phán Phán, gia sư của Hướng Vũ Phàm. Tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy".
Diêu Nguyệt Thi cắn môi, ôm chặt lấy cánh tay Hướng Vũ Phàm, cảnh giác hỏi: "Chị… có phải là chị muốn đưa anh Vũ Phàm về nhà không?".
Lạc Phán Phán không ngờ cô lại hỏi thế, do dự một lát rồi thận trọng chọn từng từ trả lời: "Mấy ngày rồi cậu ấy không về nhà, cô Hướng rất lo lắng".
Nét mặt Diêu Nguyệt Thi buồn buổn, cô im lặng hồi lâu rồi ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, điệu bộ có vẻ đáng thương.
"Anh Vũ Phàm, anh phải về à?"
"Anh..." Hướng Vũ Phàm do dự giây lát rồi tránh ánh mắt mong đợi của cô bé, im lặng gật đầu. "Tiểu Thi, ngày mai em phải đi học xa, em mau về nhà thu dọn hành lý! Mai anh sẽ đến tiễn em."
"Anh Vũ Phàm..."
Cô cắn môi, giống như đứa trẻbị ςướק mất đồ chơi, bám chặt lấy cánh tay cậu.
Hướng Vũ Phàm thở dài, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, đứng dậy nói với Lạc Phán Phán, giọng dứt khoát: "Đi thôi!".
Lạc Phán Phán gật đầu, cúi đầu nhìn cô bé đang buồn bã, không nén được tiếng thở dài, quay người bước đi cùng Hướng Vũ Phàm.
Nhìn thấy hai người đang bước đi xa dần dưới ráng chiều, Diêu Nguyệt Thi nắm chặt tay lại, cô không có cảm giác đau khi móng tay đâm vào lòng bàn tay mình...
Mặt trời sắp lặn, trời bắt đầu có sương, trên đường tấp nập người đi lại. Đang vào giờ tan tầm, người và xe cộ qua lại nườm nượp, tiếng động cơ xe và tiếng người cười nói ầm ĩ.
Hai người chen chân trong dòng người bước về nhà. Tiếng còi xe ầm ĩ như thúc giục mọi người đi nhanh hơn.
Lạc Phán Phán cúi đầu, im lặng nhìn mũi giày của mình, trong lòng có một cảm giác mơ hồ. Bước bên cạnh cô, Hướng Vũ Phàm cũng im lặng không nói một lời nào. Hai người như lạc lõng giữa âm thanh ồn ào xung quanh.
Trên đường đi, không ai nói lời nào. Không phải không có gì để nói, mà vì có quá nhiều điều muốn nói nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lạc Phán Phán rất buồn vì khả năng ăn nói kém cỏi của mình, trước khi đi tìm cậu, cô rất mạnh mẽ, vô cùng tự tin, không biết vì sao sau khi gặp cậu, cô không thể thốt lên một câu nào. Không phải là thích cậu ấy sao? Không phải chỉ là một câu nói sao? Vì sao cô không đủ dũng cảm để nói ra? Lẽ nào giống như Hàn Thần Dật đã nói, cô bỏ 1ỡ cơ hội rồi sau đó mới hối hận?
Cắn môi, cô dừng bước, đang định nói, bỗng nhiên có một tiếng kêu đau đớn thốt lên từ phía sau.
"Ôi, ૮ɦếƭ mất, tại sao mày không nói một tiếng mà đột ngột dừng lại?"
Quay người nhìn lại, Lạc Phán Phán trông thấy khuôn mặt thô tục của một người đàn ông đứng tuổi. Nhìn thấy ông ta tức giận ôm mũi, trợn mắt nhìn cô, liên tục dùng những lời chua ngoa chửi mắng cô.
Lạc Phán Phán lập tức nhận ra lỗi của mình, vội vàng xin lỗi: "Cháu xin lỗi chú, cháu không cố ý.
Người đó không chịu tha cho cô, tiếp tục quát mắng: "Không cố ý, một câu không cố ý là có thể bỏ qua được sao, coi như là không có chuyện gì xảy ra sao? Bố mẹ mày dạy mày thế à? Lẽ nào họ không nói cho mày biết, gây ra chuyện gì thì phải trả giá. Thanh niên bây giờ đúng là càng ngày càng mất dạy!".
Lạc Phán Phán cố gắng nhẫn nhịn, cứng giọng nói: "Chú, cháu đã xin lỗi chú rồi...".
"Xin lỗi không thôi thì sinh ra cảnh sát làm gì?" Người đàn ông thô tục đó tỏ vẻ vênh váo, lại còn đưa tay vuốt tóc trước trán.
"... Không phải là ông xem phim nhiều quá mà đầu óc bị rối loạn rồi chứ?" Lạc Phán Phán bặm môi, đang không biết phải nói gì thì có một bàn tay kéo cô ra phía sau, chắn trước mặt cô và người đàn ông đó. "Cháu nói với ông, ông đã bảy, tám mươi tuổi rồi, lại còn trêu ghẹo con gái trên đường, ông không sợ bị cảnh sát bắt vào tù à?"
"Mày là thằng nào? Mày gọi ai là ông? Mày nhìn lại xem, mặt tao nhẵn nhụi thế này, giống người bảy, tám mươi tuổi sao? Cái thằng này, tao nói cho mày biết, tao mà trẻ thêm mười tuổi thì người đi trên đường mải nhìn tao mà bị ngã còn nhiều hơn mày."
Từ phía sau có một tiếng cười khúc khích.
Hướng Vũ Phàm tối mặt lại. "Cháu hỏi ông, ông đang ngứa người muốn đánh nhau à?"
Người đàn ông cúi đầu nhìn thân hình bé nhỏ của mình, rồi lại nhìn cậu thanh niên cao hơn mình cả cái đầu, tức giận bỏ đi.
"Cảm ơn cậu!"
Một lời cảm ơn chân thành từ phía sau vọng lại, Hướng Vũ Phàm quay đầu lại, nhìn cô đang mím môi cười thầm, tò mò hỏi: "Cậu cười cái gì? Chưa nhìn thấy tôi mắng người khác bao giờ à?
"Về sau, có gặp chuyện như thế này thì phải rắn mặt lên, giống như lúc cậu hung dữ bắt tôi chép bài là được".
Sau những lời đó, tâm trạng của hai người nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không khí căng thẳng giữa họ bỗng nhiên biến mất.
Yên lặng một lát, Lạc Phán Phán nói nhỏ: "Hướng Vũ Phàm, hôm đó... Xin lỗi cậu".
Hướng Vũ Phàm hơi ngạc nhiên, sau đó lắc đầu, cười ngốc nghếch nói: "Không sao, tôi cũng có chỗ không đúng, tôi không nên bỏ đi mà không suy nghĩ như thế". Nói rồi, hình như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên cậu kéo tay cô chạy sang đường lớn.
"Cậu muốn đưa tôi đi đâu thế?"
Cô ngẩng đầu, cố ý không để ý là hai người đang cầm tay nhau, cố gắng bỏ qua cảm giác tê tê nơi đầu ngón tay. Mặc dù cô cố tỏ ra tự nhiên, nhưng hai gò má ửng hồng vẫn để lộ ra là cô đang xấu hổ.
Cậu quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách rất dịu dàng dưới ráng chiều, cười có vẻ bí mật. "Đợi một lát cậu sẽ biết."
Lạc Phán Phán biết Hướng Vũ Phàm sẽ đưa cô đến một nơi đặc biệt, nhưng cô không ngờ cậu lại đưa cô đên nhà hàng Tâm tình tháng 7.
Tâm tình tháng 7 là một nhà hàng cao cấp nhất của thị trấn Hạnh Phúc, bên trong bố trí, bày biện theo kiểu phương Tây. Nền nhà trải thảm lông dê màu trắng, đèn thủy tinh treo sáng choang, những bông hồg đỏ thắm và ánh nến ấm áp, dụng cụ ăn bằng bạc được chạm khắc tinh vi, tiếng dương cầm du dương khắp phòng... Tất cả đều toát lên không khí rất trang trọng, xa hoa.
Nhìn ngắm cách bày biện đẹp mắt, cúi đầu nhìn chiếc váy giản dị của mình và đôi giày vải bạc màu do giặt nhiều, Lạc Phán Phán thầy hơi bất an.
"Hướng Vũ Phàm, chúng ta đên đây làm gì?"
"Không phải cậu nói là thích ăn đồ ăn ở Tâm tình tháng 7 sao?" Hướng Vũ Phàm kéo tay cô, ung dung bước tới giữa nhà hàng. "Tôi biết là lần này tôi bỏ nhà đi gây ra rất nhiều phiền phức cho cậu, tôi mời cậu ăn cơm, cậu tha lỗi cho tôi được không?"
"Nhưng giá cả ở đây rất đắt!" Lạc Phán Phán cắn môi, nhìn mọi người ăn mặc sang trọng xung quanh, cảm thấy hơi tự ti.
"Cậu đừng nghĩ nhiều quá, cứ yên tâm tận hưởng món ngon là được." Hướng Vũ Phàm biết cô cảm thấy căng thẳng, cố ý nháy mắt trêu cô. "Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu phải ở lại rửa bát đâu." Nói rồi, cậu ấn cô ngồi xuống ghế sau đó vẫy nhân viên phục vụ lại gọi món.
Tốc độ phục vụ của Tâm tình tháng 7 rất nhanh, hương vị món ăn ngon xứng đáng với giá cả đắt đỏ của nó. Đồ ăn ngon khiến Lạc Phán Phán dần thoải mái hơn. Cô cầm dao dĩa theo Hướng Vũ Phàm, vụng về cắt sườn bò.
Hướng Vũ Phàm yên lặng nhìn cô một lát rồi cầm lấy dao dĩa của cô.
"Tôi giúp cậu cắtnhé."
Lạc Phán Phán hơi ngạc nhiên, gò má ửng hổng, đôi mắt sáng dưới ánh nên lộ vẻ hơi xấu hổ, rất đẹp. Hướng Vũ Phàm dường như không thở được, tự nhiên thần mặt.
Lạc Phán Phán bị cậu nhìn nên xấu hổ cúi đầu, đặt đĩa ăn ra trước mặt cậu nói: "Cảm ơn".
Giọng nói của cô kéo Hướng Vũ Phàm về thực tại, cậu vội vàng cầm lây dao dĩa cô đưa rồi cúi đầu cắt sườn.
Ánh nến lung linh, hoa hồng khoe sắc, trong không khí có hương hoa nhè nhẹ.;"169
Cậu cúi đầu, ngón tay thon dài cầm dao dĩa bằng bạc cắt sườn bò một cách thuần thục, động tác rất thanh lịch. Trên khuôn mặt thanh tú, dưới ánh đèn, ánh mắt cậu rất ấm áp.
Trong lòng Lạc Phán Phán rung động, những lời xuất phát từ đáy lòng được nói ra một cách hết sức tự nhiên: "Hướng Vũ Phàm, thật sự là hôm đó tôi không nên tức giận với cậu!".
"Ừ..."
Cậu ngẩng đẩu nhìn cô, ánh mắt trong veo.