Hướng Vũ Phàm cười phá lên, giấu vòi nước ra sau lưng, không ngờ rằng động tác đầu tiên của Lạc Phán Phán không phải là ςướק lấy vòi nước mà là đạp mạnh lên bàn chân đi dép lê của cậu…
"Á!" Cậu đau đớn kêu lên, vội vàng vứt vòi nước, ôm chân vẻ đau đớn. Con bé này, chắc chắn là dồn hết sức giẫm lên chân mình! Đau ૮ɦếƭ mất!
Lạc Phán Phán lườm cậu ta, đắc ý quệt mũi. Hừ! Muốn đấu với tôi sao? Cậu còn non lắm!
Vỗ vỗ tay phủi bụi, cô cúi người cầm lấy vòi nước. Hướng Vũ Phàm nhìn thấy thế, cảm thấy bất an, bất chấp cái chân bị đau quay người bỏ chạy.
Sao Lạc Phán Phán có thể để cho cậu ta chạy thoát được?
"Tiểu tử thối, tôi cũng muốn cho cậu biết thế nào là bị ướt!"
Cô nheo mắt lại, giơ vòi phun lên phun nước vào cậu ta, chẳng mấy chốc đã làm cậu ta ướt sũng.
"Này! Cậu đừng có mà quá đáng! Cậu mà phun nữa thì tôi sẽ đến ςướק… Tôi ςướק được rồi… Tức ૮ɦếƭ mất! Cậu lại phun thật à? Tôi mà tức lên thì cậu biến thành HELLO KITTY đấy!"
Hướng Vũ Phàm nói một hồi, không kiềm chế được nữa, chạy lại ςướק lấy vòi phun nước. Thấy mục tiêu ở trước mắt, đột nhiên cậu trượt ngã, người lao về hướng Lạc Phán Phán…
Lạc Phán Phán sững người, vòi phun nước rơi xuống đất, muốn tránh ra nhưng sợ hãi đến mức không cử động được…
Hướng Vũ Phàm ngã lao vào, người Lạc Phán Phán nhỏ bé không thể chịu được trọng lượng của cơ thể cậu ta, hai chân khuỵu xuống. Hướng Vũ Phàm sợ cô bị thương, vội vàng ôm lấy cô, quay một vòng, cả hai ngã lăn ra đất, cậu nằm dưới người cô.
Không ai có thể ngờ tình huống này xảy ra, hai người đều sững sờ,bất động.
Một giây… Hai giây… Ba giây…
Sau giây phút im lặng khác thường, Lạc Phán Phán đã kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mặt cô đỏ bừng lên, toàn thân cứng đờ, cúi đầu nhìn thấy mình đang ngồi ngang bụng Hướng Vũ Phàm. Mặt cậu ta cũng đỏ bừng, tay lại đang chạm vào eo cô… Tuy nhiên, đây không phải là điều kinh khủng nhất…
Khi Lạc Phán Phán đang không biết phải làm thế nào, kêu lên hay tát cậu ta, đẩy cậu ta ra thì cửa nhà họ Hướng mở ra, một phụ nữ xinh đẹp, lịch thiệp bước ra…
Thời gian như ngừng trôi, không ai động đậy được…
Trên thảm cỏ, Lạc Phán Phán vẫn đang ngồi ngang bụng Hướng Vũ Phàm, Hướng Vũ Phàm vẫn ôm eo cô, hai người đều mở to mắt nhìn người đứng ở cửa với vẻ đầy sợ hãi. Bà Hướng hết sức ngạc nhiên, trừng mắt nhìn tư thế ám muội của hai người…
Một không khí khó hiểu bao trùm, không ai nói được lời nào. Mãi một lúc sau, bà Hướng mới run run chỉ tay vào hai đứa.
"Các con…"
"Cô Hướng, không phải như cô nghĩ đâu!" Lạc Phán Phán sợ bà Hướng hiểu lầm, xua tay rồi lăn ra khỏi người Hướng Vũ Phàm.
Hướng Vũ Phàm cũng lồm cồm bò dậy, lắp bắp giải thích: "Đúng đúng! Bọn con… Bọn con chỉ không cẩn thận nên ngã vào nhau thôi!".
Bà Hướng lặng người mất hai giây, sau đó cười lớn.
"Ôi, hai đứa không cần giải thích! Tư tưởng của mẹ rất thoáng, mẹ không ngăn hai đứa yêu nhau, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học thì mới được sinh em bé đấy!"
Nói xong, bà còn nháy mắt với hai đứa rồi bước vào cửa.
"…"
Lạc Phán Phán tối tăm mặt mũi, không nói được lời nào. Hướng Vũ Phàm cũng tối mặt, bặm môi lại.
"Đều tại cậu! Tối nay, chép cho tôi năm mươi lần bài Mạnh Tử – Ly Lâu Thượng ! Nếu không cậu ૮ɦếƭ chắc!"
Lạc Phán Phán đứng lên, trừng mắt nhìn cậu ta, bực bội đi đôi giày ướt nhẹp vào nhà.
"…"
Cậu gây ra chuyện gì thế không biết… Hướng Vũ Phàm không còn sức để phản đối nữa.
Rắc rối
Từng ngày một trôi qua, thoắt cái đã sang ngày thứ ba. Sáng hôm đó, mặt trời mới lên, cửa phòng Hướng Vũ Phàm đã được mở ra, bà Hướng mặc một bộ quần áo lịch sự bước vào.
Nhờ ánh đèn ngủ ở đầu giường, có thể thấy Hướng Vũ Phàm đang ngủ rất ngon. Chiếc chăn bông mỏng màu xanh nhạt một nửa được đắp ngang bụng cậu, một nửa rơi xuống đất, nửa người trên hở ra. Bà Hướng bước vào, ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng vỗ vào má cậu gọi: "Tiểu Phàm, dậy thôi".
"Ơ…" Hướng Vũ Phàm chau mày, đưa tay khua lên má, tiếp tục ngủ.
Bà Hướng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến giờ xuất phát rồi, cúi đầu nhìn người đang ngủ ngon lành, không chờ được nữa gọi: "Tiểu Phàm, mẹ phải đi Hồng Kông gặp bố con có chút việc. Con ở nhà phải ngoan ngoãn, đói thì gọi người ta mang thức ăn đến. Phải nghe lời Phán Phán, không được bắt nạt bạn ấy vì bạn ấy là bạn gái của con, hiểu không?".
Hướng Vũ Phàm nửa mơ nửa tỉnh, nghe qua những lời dặn bên tai, đáp một câu: "Ơ…".
Bà Hướng nhìn cậu vài giây, không nén được tiếng thở dài, đứng dậy bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại giúp cậu. Hướng Vũ Phàm tiếp tục ngủ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cho đến khi có tiếng chuông cửa kêu liên tục bên tai…
Kính koong… Kính koong…
Hướng Vũ Phàm chau mày, lấy chăn che kín đầu nhưng vẫn nghe rõ tiếng chuông cửa, nó đáng ghét như người đang ấn chuông vậy!
Hướng Vũ Phàm chau mày, hất tung chăn, vọng ra ngoài cửa hét lên: "Mẹ ơi, mẹ đi mở cửa đi, nhất định là con bé Lạc Phán Phán đáng ghét!".
… Không có ai trả lời.
"Mẹ! Mẹ ơi!" Hướng Vũ Phàm lại gọi vài câu… Vẫn không có ai trả lời.
Có chuyện gì xảy ra vậy? Mọi ngày không phải là mẹ mở cửa cho Lạc Phán Phán sao? Hôm nay mẹ cậu chạy đi đâu rồi? Hướng Vũ Phàm cau có bước ra cửa, thấy mình chỉ mặc một chiếc quần sịp bèn đi tới tủ quần áo… Đi được một đoạn, đột nhiên cậu nhớ ra một việc…
Lúc sáng sớm, hình như có ai đó dặn bên tai cậu, hình như là "đi Hồng Kông", "hai ngày", lẽ nào là mẹ cậu đi Hồng Kông chơi hai ngày? A! Mẹ cậu không có nhà, không ai có thể bắt ép cậu làm gì được nữa, nói cách khác, không phải là cậu được tự do sao? Nghĩ đến đây, Hướng Vũ Phàm không mặc thêm quần áo nữa, hừ một tiếng rồi xuống nhà tìm cái gì đó để ăn…
Ở trong nhà, Hướng Vũ Phàm đang sung sướng tận hưởng cuộc sống. Lạc Phán Phán đáng thương đứng ngoài ấn chuông cửa hồi lâu mà không thấy ai, bắt đầu suy luận lung tung.
Bình thường chuông kêu hai hồi là cô Hướng đã ra mở cửa rồi, vì sao hôm nay không có ai ra mở cửa? Lẽ nào đi vắng rồi sao?
Nhưng, nếu cô ấy không ở nhà thì Hướng Vũ Phàm cũng phải ở nhà chứ? Sao không có ai ra mở cửa? Không biết là có chuyện gì rồi?
Nghĩ đến chuyện trên ti vi có đưa tin nhiều vụ án, nào là trúng độc khí than, nào là mưu sát ở trong phòng, con trai của nhà giàu bị bắt cóc… trong đầu cô bỗng lóe lên một suy nghĩ… Nghe nói bố của Hướng Vũ Phàm mở công ty, nhà có rất nhiều tiền, cậu ta có thể được coi là con trai nhà giàu có… Không phải là cậu ta đã bị bắt cóc rồi chứ?
Lạc Phán Phán tiếp tục ấn chuông, vẫn không có ai. Cô tức giận đá chân vào cửa tạo ra tiếng động rất lớn, nếu trong nhà có người, không muốn mở cửa thì cũng phải ra mở cửa, nhưng cửa vẫn đóng chặt, không thấy động tĩnh gì.
Cô đành đi quanh tòa biệt thự một vòng, hậm hực gọi tên Hướng Vũ Phàm, thậm chí còn gõ vào cả cửa sổ, nhưng vẫn không có ai ra mở cửa.
Đúng là có chuyện xảy ra rồi! Trong lòng Lạc Phán Phán bỗng nhiên có linh cảm không hay, nhìn cánh cửa đóng kín, cô suy nghĩ một lúc rồi lo lắng chạy về phía tòa nhà quản lý.
Năm phút sau, Lạc Phán Phán dẫn người quản lý khu vội vàng chạy đến trước cửa nhà họ Hướng, một số người hàng xóm nghe thấy vậy cũng chạy sang xem.
"Có chuyện gì xảy ra thế?"
"Không biết, hình như là chủ nhà có chuyện rồi."
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hình như là rất nguy kịch."
…
Mọi người to nhỏ bàn tán, nhìn vào nhà rồi nhìn Lạc Phán Phán. Cô cũng không buồn giải thích, kéo tay áo người quản lý giục: "Nhanh lên! Còn chần chừ là xảy ra chuyện đấy!".
Người quản lý ấn chuông liên tục, sau năm phút không thấy có động tĩnh gì mới nghi ngờ nhìn Lạc Phán Phán. "Cháu có chắc là có chuyện xảy ra với người trong nhà không?"
"Cháukhông chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng phải đến tám mươi, chín mươi phần trăm! Mau mở cửa thôi! Nếu có chuyện gì, chú cứ nói là cháu yêu cầu chú làm thế!"
Người quản lý do dự vài giây rồi mới cầm chiếc khóa dự phòng, tra vào ổ khóa. Sau một tiếng "tách", cửa nhà được mở ra. Lạc Phán Phán vội vàng mở cửa, mọi người phía sau cũng chăm chú nhìn vào…
Thế là bi kịch xảy ra… Sau một giây, tất cả đều sững sờ…
Chỉ nhìn thấy trong phòng khách, Hướng Vũ Phàm đang đeo tai nghe nghe nhạc, điềm nhiên ăn bữa sáng, lật lật tờ báo. Đương nhiên, mọi thứ đều bình thường, không có gì đáng nói. Điều khiến cho mọi người ngạc nhiên là trên người thiếu gia họ Hướng không có một mảnh vải che thân… À! Cũng không thể coi là ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ hoàn toàn, ít nhất thì cũng mặc một chiếc quần sịp màu đỏ tươi…