Lần Đầu Biết Yêu - Chương 09

Tác giả: Ni Xảo Nhi

Hướng Vũ Phàm không được quan tâm, cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa, lên tiếng phản đối: "Mẹ, các món trên bàn bị mẹ gắp hết rồi, con ăn gì đây?".
"Nhìn lại con xem, lớn thế này rồi mà còn làm nũng." Bà Hướng nói xong, đũa đang dừng lại trên đĩa rau liền gắp đặt vào bát cậu., "Này, con ăn nhiều rau vào, rất tốt cho sức khỏe."
Hướng Vũ Phàm cúi đầu nhìn miếng củ cải trong bát, rồi nhìn sang, thấy bát của Lạc Phán Phán có rất nhiều thịt gà, thịt cua, mà không nói được lời nào.
Đang ăn được nửa bữa, bà Hướng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đứng dậy dặn dò: "Mẹ vào bếp xem canh đã được chưa, các con ăn đi nhé. Phán Phán, cháu ăn nhiều cá vào nhé, cá rất tươi. Tiểu Phàm, con phải tiếp đãi Phán Phán cho chu đáo.".
"Vâng!" Hướng Vũ Phàm đáp trả lời mẹ, bà Hướng mới yên tâm bước vào bếp.Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn - Chuyên mục Truyện Dài Kỳ
Hai người tiếp tục ăn, Lạc Phán Phán muốn gắp đậu, tuy nhiên, nhưng đũa chưa kịp chạm vào miếng đậu trắng ngon lành thì có người đã chuyển đĩa sang chỗ cô không gắp được.
Lạc Phán Phán lườm "kẻ đó", không nói gì cả, đũa chuyển sang hướng khác, muốn gắp cá. Tuy nhiên,Nhưng trước khi đũa cô còn chưa kịp chạm vào miếng cá một giây thì một đôi đũa khác đã chắn ngang, gạt đũa của cô ra.
Lạc Phán Phán chau mày, mất hết cả kiên nhẫn nhìn cậu ta hỏi: "Hướng Vũ Phàm, rốt cuộc là cậu muốn gì?".
"Cậu nói gì thế, chẳng qua là tôi làm theo lời mẹ tôi dặn thôi, tiếp đãi cậu thôi!" Hướng Vũ Phàm nháy mắt với cô, nụ cười khó hiểu quen thuộc xuất hiện trên môi cậu.
Con người này muốn chơi trò gì đây? Lạc Phán Phán lạnh lùng nhìn cậu ta, đặt đũa xuống, quyết định tìm hiểu xem rốt cuộc cậu ta muốn làm gì.
Chỉ thấy Hướng Vũ Phàm dùng đũa gắp hết thịt cá vào bát mình, sau đó lấy miếng xương cá gắp vào bát cô, cười nói: " Bạn Lạc Phán Phán, mời ăn xương cá.".
"Cậu đắc ý quá nhỉ?! Tôi muốn xem một lát nữa cậu sẽ giải thích với mẹ cậu thế nào." Lạc Phán Phán lườm cậu ta, không thèm chấp hành động trẻ con đó.
"Điều này thì không cần bạn Lạc phải lo lắng, tất nhiên là tôi có thể giải quyết được, bạn lo mà thưởng thức món xương cá của bạn đi!"
Một lát sau, bà Hướng quay lại, nhìn thấy bát xương cá của Lạc Phán Phán, vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Phán Phán, cháu thích ăn cái này à?".
Cô không phải là mèo, sao lại thích xương cá được? Lạc Phán Phán bặm môi, đang định kể cho bà Hướng nghe hành động của con trai bà thì Hướng Vũ Phàm đã nói: "Mẹ, mẹ nhầm rồi, bạn Lạc giúp con gỡ xương cá. Mẹ xem, thịt cá đang ở bát của con mà!".
"Ồ, vậy sao?" Bà Hướng vui vẻ nhìn Lạc Phán Phán khen ngợi.
"Phán Phán thật là ngoan."
"…"
Câu chuyện đã đến mức này, cô làm sao có thể nói ra sự thật được nữa?
Lạc Phán Phán không nói gì, chỉ cười khổ sở, quay sang nhìn Hướng Vũ Phàm đang nhồm nhoàm ăn, đắc ý nháy mắt với cô.
Thật đúng là đồ trẻ con! Bĩu môi, Lạc Phán Phán gắp xương cá ra khỏi bát, tiếp tục ăn cơm
Buổi chiều, Lạc Phán Phán ra đề cho Hướng Vũ Phàm viết một bài văn về chủ đề: "XX của tôi". Trong đó, XX có thể là người, cũng có thể là vật.
Hướng Vũ Phàm vừanghe đã nói, giọng không vui: "Vì sao tôi phải viết một thứ trẻ con như thế? Tôi nhớ là thầy giáo đã cho tôi viết chủ đề này từ năm học lớp bốn rồi!".
"Biết thế là tốt. Nếu cậu không viết nổi chủ đề này thì trình độ của cậu đúng là không bằng học sinh tiểu học!"
Cậu ta bĩu môi nói: "Ngồi ở đây tôi không viết được".
"Lẽ nào viết văn cũng cần phải có địa điểm thích hợp sao?" Lạc Phán Phán không vui khi nhìn thấy cậu ta ngồi ngây ra không chịu làm gì, cuối cùng đành nhượng bộ nói: "Thế cậu muốn thế nào?".
"Tôi phải ra ngoài, phải quan sát mọi người xung quanh mới có thể viết hay được." Hướng Vũ Phàm ngẩng cao đầu, hùng hồn tuyên bố. "Rất nhiều nhà văn lớn phải tìm cảm hứng từ thực tế, tôi cũng cần ra ngoài để tìm cảm hứng cho mình!"
Chỉ là một bài văn trình độ tiểu học mà phải đi tìm cảm hứng sao? Môi Lạc Phán Phán bặm lại khổ sở, không biết nên khóc hay nên cười. Tại sao cô lại gặp phải một học sinh ngốc như thế này chứ?
Mặc dù không thích, nhưng để tránh làm tăng thêm mâu thuẫn giữa hai người, Lạc Phán Phán vẫn quyết định nhượng bộ: "Cậu muốn quan sát cũng được, nhưng không nhất thiết phải ra ngoài. Trong nhà này không phải là có hai người cho cậu quan sát sao?".
"Hai người? Đâu?" Hướng Vũ Phàm chớp mắt, nhìn quanh quẩn giả vờ như không hiểu hỏi: "Đâu?".
Lạc Phán Phán nắm chặt tay lại, cố gắng không đấm vào mặt cậu ta, tức giận chỉ vào mình, rồi chỉ ra ngoài cửa. "Lẽ nào tôi và mẹ cậu không phải là người sao?"
Cậu ta bĩu môi, nhìn cô, giọng khiêu khích: "Cậu và mẹ tôi cũng được coi là người sao? Phải gọi là Mẫu Dạ Xoa mới đúng! Tôi không quan tâm, tôi muốn ra ngoài đường ngắm những cô gái xinh đẹp! Tôi muốn viết về người đẹp, tôi muốn…".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc