Lạc Phán Phán ở nhà một mình. Bố mẹ cô đều là giáo viên giỏi của trường trung học phổ thông, ngày lễ Quốc khánh trường tổ chức cho giáo viên đi du lịch ở Bắc Kinh nên cả hai người đều đi vắng. Lạc Phán Phán ăn trưa xong, không biết làm gì, đành nằm trên giường đọc truyện tranh. Đang đọc đến đoạn hấp dẫn thì chuông cửa ở dưới tầng reo lên từng hồi.
Ai đến vào lúc này nhỉ? Lẽ nào là Khanh Nhi! Nguy rồi, cô vẫn còn chưa báo tin thay đổi kế hoạch đi du lịch cho Khanh Nhi! Không phải là cậu ấy đến hỏi tội đấy chứ?
Nghĩ thế, cô ngó đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới, quả nhiên là cô ấy. Người ở dưới tầng ngẩng đầu lên nhìn, sau khi thấy cô thì vẫy tay gọi ầm lên.
"Phán Phán, mình Khanh Nhi đây, mau mở cửa đi."
Lạc Phán Phán tìm xung quanh, lấy chiếc chìa khóa ở trên tủ gần đầu giường, ném xuống nói: "Chìa khóa đây, cầm lấy, tự mở cửa vào nhé!".
Nói xong, Lạc Phán Phán quay lại phòng, nghĩ xem nên giải thích với Khanh Nhi như thế nào.
Sau hai phút, có người mở cửa phòng, chưa thấy người đâu thì có một vật bằng kim loại sáng lóa bay lại. Lạc Phán Phán nhanh tay bắt được, khi mở ra thì trong lòng bàn tay chính là chiếc chìa khóa mà cô vừa vứt xuống cho Khanh Nhi.
"Không tồi, vẫn còn bắt được chìa khóa, mình nghĩ rằng cậu ốm sắp ૮ɦếƭ rồi, không có cả sức để nghe điện thoại nữa!" Cùng với câu nói khiêu khích đó, Đoàn Khanh Nhi xuất hiện bên cạnh cửa phòng, khoanh tay trước иgự¢.
Dáng vẻ như vậy thì đúng là đến hỏi tội rồi…
"Mình có thể giải thích!" Lạc Phán Phán vội vàng vứt chiếc chìa khóa sang bên cạnh, hai tay giơ lên đầu hàng. "Mình không cố ý không đến, thực sự là việc quá đột xuất nên không kịp báo cho cậu…"
"Không kịp hay là quên?" Đoàn Khanh Nhi cười nhạt, bước đến gần Lạc Phán Phán.
"Ơ…" Lạc Phán Phán bối rối lùi lại phía sau, không biết nói gì.
"Cậu thật là tồi, không đến cũng không báo cho mình một tiếng, hại mình đứng ở sân bay chờ cậu cả nửa ngày như một con ngốc! Di động không bắt máy, điện thoại bàn cũng không có người nghe, rõ ràng là cậu cố ý phải không?" Đoàn Khanh Nhi càng nói càng bức xúc, nói đến mức mất cả lý trí, đưa tay Ϧóþ lấy cổ cô, lắc lấy lắc để…
"Không phải, không phải… Cậu bỏ tay ra đi, cậu nghe mình giải thích… Mình không cố ý không nghe điện thoại của cậu, mình quên không mang điện thoại… Á, cứu với…"
Thấy không thể tiếp tục làm ầm ĩ thêm nữa, Đoàn Khanh Nhi mới hậm hực bỏ tay ra, bực bội nói: "Xét đến tình bạn sáu năm của chúng ta, cho cậu một cơ hội giải thích!".
"Ôi…" Lạc Phán Phán ôm lấy cổ vì đau, nghĩ đến việc này lại bực mình. "Là do thần tượng của cậu, Hướng Vũ Phàm, chứ ai nữa!"
"Vũ Phàm? Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu ấy? Cậu mau nói rõ cho mình nghe."
"Chuyện là thế này…"
Lạc Phán Phán đau khổ kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, tất nhiên là kể cả chuyện cốc sữa quá hạn và vở kịch của mình.
Nghe xong, Đoàn Khanh Nhi bị kích động, lắp bắp nói: "Cậu nói chúng ta không đi du lịch được là do hoàng tử Vũ Phàm gây ra à?".
Lại còn hoàng tử Vũ Phàm nữa… Thật kinh khủng…
Lạc Phán Phán bặm môi, nổi cả da gà, nói với giọng đầy bức xúc: "Đúng thế, cậu ta còn hại mình phải chạy vào nhà vệ sinh hơn chục lần! À, Khanh Nhi, không phải là cậu rất hiểu cậu ta sao? Cậu có biết điểm yếu của Hướng Vũ Phàm là gì không?".
"Điểm yếu?" Đoàn Khanh Nhi đề phòng, điều này có liên quan đến sự an toàn của thần tượng của cô, lập tức lấy lại tinh thần, cảnh giác hỏi Lạc Phán Phán đang bặm môi vẻ tức giận: "Cậu hỏi thế làm gì?".
Lạc Phán Phán cười phá lên, Ϧóþ cổ Khanh Nhi nói: "Mình còn phải gặp hoàng tử Vũ Phàm nhà cậu sáu ngày nữa, tất nhiên là mình muốn hiểu cậu ấy hơn để dễ nói chuyện thôi mà!".
"Mình không tin, rõ ràng là cậu muốn làm điều gì đó không tốt cho hoàng tử Vũ Phàm của mình!" Đoàn Khanh Nhi không nhanh nhạy, muốn thoát khỏi câu hỏi của Lạc Phán Phán nhưng tiếc là đã muộn.
Lạc Phán Phán Ϧóþ cổ mạnh tay hơn, cười nói: "Khanh Nhi thân yêu, mình tin là cậu sẽ không đánh mất tình cảm quý giá sáu năm giữa chúng ta vì một anh chàng ngốc nào đó, đúng không?".
Tình bạn rất đáng quý, sinh mệnh còn quý giá hơn, hoàng tử Vũ Phàm, xin lỗi cậu…
Đoàn Khanh Nhi thầm tạ lỗi với Vũ Phàm một giây, sau đó tỏ vẻ thân mật, thương lượng với Lạc Phán Phán ra vẻ biết thì phải nói…
"Đương nhiên rồi, Đoàn Khanh Nhi mình là người rất trân trọng bạn bè! Phán Phán, cậu bỏ tay ra đi… Mình nói cho cậu biết, Hướng Vũ Phàm sợ nhất bố mẹ cậuấy, bởi vì nếu làm họ tức giận, họ sẽ cắt tiền tiêu vặt của cậu ấy. Nghe nói để chống đối bố mẹ, cậu ấy đã bỏ nhà đi 102 lần, nhưng cuối cùng vì vấn đề thiếu thốn tiền nong nên lại ngoan ngoãn về nhà nhận tội."
Sợ bố mẹ sao?
Lạc Phán Phán nhớ lại lúc buổi sáng, Hướng Vũ Phàm bị bà Hướng dạy cho một bài học, có vẻ như cậu taấy rất sợ mẹ.
Nghe nói bố của Hướng Vũ Phàm đi công tác ở Hồng Kông, nhưng vẫn còn có mẹ cậu ta vẫn ở đây, như vậy là tốt rồi! Sau này chỉ cần Hướng Vũ Phàm nổi loạn với cô thì cô sẽ có cách đối phó với cậu ta!