Sự trong sạch của cô… Trinh tiết của cô… Không đúng! Bây giờ là lúc nào mà còn so đo chuyện này? Hơn nữa, vừa rồi cậu ta làm thế cũng chỉ vì sợ cô rơi xuống chứ không hề có ý gì khác, sao cô có thể nghĩ lung tung như thế! Đúng! Lạc Phán Phán, mày nghĩ quá lên rồi! Không được nghĩ lung tung, chịu khó nghĩ cách gì ђàภђ ђạ cậu ta thêm thôi! Đây mới là việc mày cần làm bây giờ!
Nghĩ đến đó, Lạc Phán Phán cảm thấy dễ chịu hơn, trí óc dồn hết vào việc tìm cách báo thù.
Hướng Vũ Phàm không hề biết những toan tính trong đầu Lạc Phán Phán, cõng cô ra phòng khách, rồi đặt cô ngồi xuống sofa. Vừa ngồi nghỉ một lát thì "đại tiểu thư Lạc" lại nói: "Nhà cậu có thuốc chữa tiêu chảy không? Tôi thấy bụng rất khó chịu, nếu uống thuốc vàochắc sẽ đỡ hơn".
Cô không hề nói dối, mặc dù bụng không còn đau như trước làm sao biết được lát nữa có đau hay không? Dù sao uống thuốc vào cũng an toàn hơn.
Thế là, vừa mới ngồi được vài giây, Hướng Vũ Phàm lại phải đi tìm thuốc cho Lạc Phán Phán.
Sau một hồi lâu, Hướng Vũ Phàm, trán lấm tấm mồ hôi, đưa ra trước mặt Lạc Phán Phán hai viên Bifico.
"Tôi chỉ tìm thấy loại này thôi."
Lạc Phán Phán cầm lấy thuốc rồi bắt đầu than thở: "Tôi sợ đắng".
Hướng Vũ Phàm chau mày, nhìn viên thuốc trên tay cô nói: "Đây là thuốc Tây, bột thuốc đã có vỏ bọc ngoài rồi, uống một ngụm nước là xong, sao mà đắng được?".
"Nhưng trước khi tôi uống thuốc, mẹ tôi luôn chuẩn bị mứt táo cho tôi."
"Mứt táo? Nhà tôi không có thứ đó, đường có được không?" Nói rồi, Hướng Vũ Phàm lấy hộp đường trên bàn nhét vào lòng cô.
"Tôi không cần", Lạc Phán Phán đặt hộp đường lên bàn, kiên quyết nói. "Tôi cần mứt táo."
"Con gái các cậu thật là phiền phức!" Hướng Vũ Phàm không chịu nổi, chau mày, do dự một lát rồi lấy chìa khóa và ví tiền bước ra khỏi cửa.
"À, nhớ là phải mua ở Lý Ký Thành Đông đấy, tôi chỉ ăn mứt táo ở đó thôi."
Hướng Vũ Phàm suýt nữa thì trượt chân, không dám tin vào tai mình, quay lại nhìn cô, không hiểu là mình có nghe nhầm không. "Thành Đông? Cậu muốn tôi từ Thành Tây chạy sang Thành Đông để mua thứ đồ ăn quê mùa đó cho cậu sao?"
"Mứt táo rất ngon, không quê mùa chút nào!"
"Tôi không đi!"
"Á, đau bụng quá…"
"…"
Hướng Vũ Phàm nhìn cô một lát, cuối cùng cũng phải thay giày và bước ra ngoài.
Lạc Phán Phán thấy cửa nhà bị đập mạnh đến "kinh thiên động địa", đắc ý cười.
Hướng Vũ Phàm, tôi cũng phải cho cậu nếm mùi chạy đi chạy lại!
Nghĩ tới đó, cô cúi đầu nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay, cầm cốc nước mà Hướng Vũ Phàm đã chuẩn bị cho cô, cho thuốc vào miệng và uống.
Yêu hầu không thoát được lòng bàn tay Phật tổ
Hơn một tiếng sau, cánh cửa nhà mở ra, Hướng Vũ Phàm người đẫm mồ hôi, cầm một cái túi chạy vào.
"Mứt táo của cậu đây!" Hướng Vũ Phàm vứt túi mứt táo lên sofa, chỗ Lạc Phán Phán đang ngồi đọc sách, rồi chạy vội vào bếp tìm nước mát trong tủ lạnh, nóng đến ૮ɦếƭ mất.
Lạc Phán Phán đặt sách xuống, mở túi ra xem rồi nói vọng vào trong bếp: "Bạn Hướng, cảm ơn cậu đã mua mứt táo cho tôi, nhưng vừa rồi tôi không cẩn thận làm rơi mất thuốc rồi, làm thế nào bây giờ?".
"Gì… hả?…" Nghe thấy câu nói không thể ngờ tới của Lạc Phán Phán, Hướng Vũ Phàm ngạc nhiên tới mức phun cả nước ra ngoài, suýt chút nữa thì bị sặc. Vội vàng đặt bình nước đang cầm trên tay xuống, cậu chạy ra khỏi bếp, hỏi với giọng của một người bất hạnh nhất. "Tại sao cậu lại làm mất được? Nhà tôi chỉ còn hai viên thuốc đó thôi! Cậu nói xem bây giờ phải làm thế nào?!"
"Thế… Hay là cậu chạy ra hiệu thuốc, mua cho tôi hai viên?"
"…"
Hướng Vũ Phàm nhìn ra trời nắng gay gắt ngoài cửa sổ, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Lạc Phán Phán chép miệng, không nói gì, hai tay dường như vô thức ôm lấy bụng.
Mắm môi mắm lợi, cuối cùng Hướng Vũ Phàm cũng không thoát được cảm giác thấy có lỗi, mở cửa đi mua thuốc. Do quá tức giận nên không chú ý, cậu va vào một người bên ngoài cửa.
Là ai mà không chịu nhìn gì cả, không biết là tâm trạng của thiếu gia đang không vui sao?
Hướng Vũ Phàm đầy một bụng tức giận, ngẩng đầu định mắng thì nhìn thấy mẹ đang nghi ngờ nhìn cậu. "Tiểu Phàm? Con vội vàng đi đâu thế?"
"Ơ… mẹ? Mẹ về rồi ạ? Hôm nay mẹ về sớm thế?"
"Xong việc thì tất nhiên là về rồi! Đến lượt mẹ hỏi con. Giờ này không phải là đang ngồi trong phòng nghe Phán Phán giảng bài sao? Vì sao lại chạy ra ngoài?"
"Ơ… Con…" Cậu không thể nói là đi mua thuốc cho Lạc Phán Phán được. Mẹ cậu sẽ muốn biết vì sao cậu lại cố tình lấy sữa quá hạn mời khách uống, có thể cậu sẽ mất tiền tiêu vặt cả năm nay mất!
Thế là Hướng Vũ Phàm ấp úng hồi lâu mà không nói được lời nào.
Bà Hướng thấy lạ vội nhìn cậu, nghĩ rằng cậu học nhiều quá nên đâm ra hồ đồ, cũng không hỏi nhiều nữa, bước vào trong nhà.
Lạc Phán Phán ở trong phòng khách nghe thấy tiếng động, đoán được bà Hướng đã về. Nghĩ đến hành động của mình, cô thấy hơi lo lắng, ngồi trên sofa cũng không còn cảm thấy thoải mái nữa nên vội đứng dậy.
Bà Hướng bước vào phòng khách, như thường lệ, tiện tay đặt túi xách lên tủ, đang định bước đi thì thấy ai đó đã lục tung hòm thuốc.
Hướng Vũ Phàm đi theo mẹ vào trong nhà, nhìn thấy thế, đang chuẩn bị tinh thần giải thích vì sao không thu dọn đồ gọn gàng thì đã nghe thấy bà Hướng hỏi: "Sao hòm thuốc bị lục tung thế này? Có ai bị thương à?".
Hướng Vũ Phàm rụt cổ lại, ánh mắt bất giác nhìn sang người đang đứng như chịu phạt bên cạnh chiếc sofa.
Bà Hướng để ý thấy điều đó, lập tức quay đầu lại nhìn Lạc Phán Phán, quan tâm hỏi: "Phán Phán, có phải là Tiểu Phàm bắt nạt cháu không?".
"Con không bắt nạt bạn ấy!" Hướng Vũ Phàm vội vàng lớn tiếng phủ nhận.
Bà Hướng không để ý đến cậu, nhìn thẳng vào Lạc Phán Phán.
Lạc Phán Phán giật mình, ánh mắt bất an nhìn về phía Hướng Vũ Phàm, hít sâu một hơi rồi trả lời: "Không ạ…".
Điệu bộ lo lắng của cô khiến bà Hướng nghĩ cô bị bắt nạt, vì sợ Hướng Vũ Phàm nên không dám nói thật. Thế là bà Hướng dịu dàng nói với cô: "Phán Phán đừng sợ, nếu Tiểu Phàm bắt nạt cháu thì cháu cứ nói với cô, cô sẽ giúp cháu dạy cho nó một bài học".
Ồ, cô Hướng có nhầm không? Lẽ nào cô ấy nghĩ con trai của mình có thể làm điều mà trời đất không thể tha với một cô học sinh yếu đuối như cô?
Lạc Phán Phán nhìn vẻ mặt đầy khích lệ của bà Hướng, rồi nhìn Hướng Vũ Phàm đang đứng phía sau căng thẳng xua tay, một ý tưởng lóe lên trong đầu.
"Cô ạ, bạn ấy không bắt nạt cháu…"
Hướng Vũ Phàm nghe thấy thế thì mặt mày trở nên tươi tỉnh, đắc ý nói với mẹ: "Mẹ xem, con đã nói rồi! Sao con có thể bắt nạt bạn ấy được!".
Lạc Phán Phán nhìn cậu, tiếp tục nói: "Bạn ấy không cố ý cho cháu uống sữa quá hạn hai tháng, cháu cũng không phải chạy vào nhà vệ sinh mười mấy lần, bạn ấy cũng không nói là cháu bị rơi vào bồn cầu…".
Cùng với từng chữ "không" của Lạc Phán Phán, sắc mặt bà Hướng trở nênxanh tái. Không đợi cô nói hết câu bà đã véo tai Hướng Vũ Phàm, tức giận kéo cậu lên tầng hai. "Hướng Vũ Phàm, con là tên tiểu tử thối! Lâu rồi không đánh con nên con dương oai tác quái phải không?"
"Không phải thế! Không phải thế!" Hướng Vũ Phàm vừa chống cự, vừa không cam tâm quay đầu nhìn Lạc Phán Phán nói: "Cậu là đứa không ra gì! Rõ ràng là cậu cố ý! Cố ý!".
Lạc Phán Phán mở to mắt nhìn cậu, khuôn mặt trái xoan thanh tú thể hiện rõ sự thông minh, lanh lợi.
"Phán Phán, cháu lấy đồ ăn trong tủ lạnh mà ăn, cô sẽ đi xử lý việc này rồi xuống ngay!" Bà Hướng quay đầu lại, dịu dàng nói với cô, rồi quay về phía Hướng Vũ Phàm tức giận nói: "Tiểu tử thối, con còn dám nói lung tung, đợi xem mẹ xử lý con như thế nào! Vẫn còn không chịu nhanh lên!".
"Sự việc không phải như vậy…" Người thiếu niên sắp bị "xử lý" tức giận trừng mắt nhìn Lạc Phán Phán, đôi mắt đẹp như tóe lửa. "Lạc Phán Phán, cậu chờ đấy! Cậu ૮ɦếƭ chắc rồi!"
Tốt nhất là cậu nên biết cách cứu mạng mình trước!
Nhân cơ hội bà Hướng không để ý, Lạc Phán Phán đắc ý nháy mắt với cậu, khiến cậu tức đến nỗi có thể khạc ra máu.
Coi như đó là món quà ra mắt cậu ta, trả lễ cốc sữa quá hạn đáng sợ! Nhân tiện cũng cho cậu ta biết Lạc Phán Phán không phải là con cừu non dễ bắt nạt, những ngày tiếp theo cậu ta nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không… còn nhiều điều đau khổ hơn đang chờ đón cậu ta!
Hướng Vũ Phàm bị mẹ nhốt vào "phòng tối", không thể không cảm thấy lạnh sống lưng, bất giác hắt hơi thật to.
Hướng Vũ Phàm bị thương (nghe nói cậu bé đáng thương này bị mẹ "xử lý" một trận nhừ tử…), bụng Lạc Phán Phán cũng khó chịu nên buổi chiều không học nữa. Thế là ai ở nhà người đó nghỉ ngơi.