Lần Đầu Biết Yêu - Chương 02

Tác giả: Ni Xảo Nhi

"Được rồi, cậu ta ngốc như thế, đầu óc không để tâm vào chuyện học hành, thành tích cao mới là lạ!" Trong con mắt của một người chuyên tâm học hành như Lạc Phán Phán, Hướng Vũ Phàm chỉ là một người ngốc nghếch.
"Không phải! Vũ Phàm rất thông minh! Cậu chưa nhìn thấy những tác phẩm của cậu ấy nên mới nói vậy. Mình tin rằng chỉ cần có một giáo viên giỏi hướng dẫn cậu ấy thì thành tích học tập của cậu ấy sẽ tiến bộ vượt bậc!"
Lạc Phán Phán nhìn lên trời, thờ ơ nói: "Mình cũng muốn xem thiên tài nào có thể cứu kẻ ngốc nghếch đó thoát khỏi bi kịch đứng đầu từ dưới lên".
Thấy thần tượng của mình bị chỉ trích như thế, Đoàn Khanh Nhi không vui hét lên: "Lạc Phán Phán!".
"Được rồi! Được rồi! Đừng tức giận nữa, mình mời cậu đi ăn kem ba màu được không? Đi thôi! Đi thôi nào!"
"Con, Hướng Vũ Phàm lại về rồi đây!"
Cùng với tiếng mở cửa ầm ĩ và câu thông báo quen thuộc, cánh cửa làm bằng gỗ trầm hương cổ kính của nhà họ Hướng bị đá từ bên ngoài, đại thiếu gia nhà họ Hướng mới hôm qua còn tuyên bố hùng hồn sẽ bỏ nhà ra đi nay lại xuất hiện phía sau cánh cửa.
Bà Hướng đang ngồi trong phòng khách đọc tạp chí, nghe thấy vậy cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, không ngẩng đầu lên nói: "Không tồi, lần bỏ nhà đi này nhiều hơn lần trước hai tiếng ba mươi bảy phút!".
Hướng Vũ Phàm giả vờ không nghe thấy lời giễu cợt của mẹ, ngẩng cao đầu bước vào phòng khách, hùng hồn tuyên bố: "Con đồng ý là sẽ ở nhà học trong kỳ nghỉ Quốc khánh này, nhưng việc lựa chọn giáo viên sẽ do con quyết định".
Đặt quyển tạp chí xuống, bà Hướng nheo mắt nhìn cậu. "Con đã chọn được người rồi?"
Hướng Vũ Phàm hơi nhếch môi, vui vẻ gật đầu, trong ánh mắt có vẻ gì đó hơi cay độc: "Vâng".
Nhìn thấy thái độ kỳ lạ của cậu, trong lòng bà Hướng không khỏi tò mò. Bà vội hỏi: "Là ai?".
Ở nhà họ Lạc, trong phòng của Lạc Phán Phán.
Lạc Phán Phán đang đứng trước chiếc giường màu trắng ngà bày rất nhiều đồ đạc, quần áo, miệng huýt sáo một bản nhạc vui, bận rộn chuẩn bị hành lý cho ngày mai. Chỉ còn mười sáu tiếng đồng hồ nữa là cô bắt đầu chuyến du lịch mơ ước. Lúc này, cô thấy vui như được bay lên tận trời xanh vậy.
Đúng lúc đó, có tiếng mở cửa phòng, bà Lạc ngó đầu vào hỏi: "Phán Phán, con đang thu dọn hành lý à?".
"Vâng, con và Khanh Nhi đã hẹn nhau sáu giờ sáng mai xuất phát!" Lạc Phán Phán vừa xếp quần áo đã gấp gọn vào túi du lịch, vừa cười vui vẻ. "Mẹ, mẹ thích quà gì? Lúc về con sẽ mua tặng mẹ!"
"Ôi…" Với vẻ mặt trầm tư, bà vừa nhẹ nhàng bước vào phòng vừa nói: "Cái đó… Phán Phán, kế hoạch đi du lịch của con có thể bị hoãn lại…".
Hoãn lại?
Giống như tiếng sét đánh ngang tai, tay Lạc Phán Phán khựng lại làm chiếc váy lụa màu trắng của cô rơi ra khỏi túi. Cô quay người lại nhìn khuôn mặt khó xử của bà Lạc, ngạc nhiên hỏi: "Vì sao lại hoãn lại ạ?".
"Là như thế này. Mẹ vừa nhận được điện thoại của một vị phụ huynh. Thành tích học tập của học sinh này không tốt, mẹ cậu ấy hy vọng con có thể phụ đạo cho cậu ấy trong kỳ nghỉ Quốc khánh."
Lạc Phán Phán trợn mắt nhìn mẹ, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là thất vọng. "Học phụ đạo? Con với người đó không họ hàng quen biết, vì sao con phải hy sinh kỳ nghỉ của mình để giúp cậu ta học?"
"Sao con lại có thể nóinhư thế?" Bà Lạc chau mày tỏ vẻ không đồng ý. "Các con là bạn học cùng trường, cậu ấy lại là học sinh của mẹ, giúp đỡ cậu ấy là điều nên làm."
Lạc Phán Phán buồn bã phản đối: "Nhưng con đợi mãi mới đến kỳ nghỉ này. Hơn nữa, con đã hẹn với Khanh Nhi rồi, ngày mai sẽ đi thành phố Dao Mục!".
"Ừ…" Bà Lạc rõ ràng cũng biết lý lẽ của mình không hợp lý, nên gợi ý: "Hay là con với Khanh Nhi đợi đến kỳ nghỉ đông hãy đi Dao Mục chơi?".
"Con không muốn!" Lạc Phán Phán ngồi xuống giường, hét lên trả lời, vứt tất cả quần áo xuống đất, trừng mắt nhìn mẹ.
"Chỉ lần này thôi, Phán Phán." Bà Lạc bước đến bên Lạc Phán Phán, dịu dàng nói. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
"Con không đồng ý, không đồng ý!" Lạc Phán Phán sống ૮ɦếƭ cũng không chịu, luôn miệng phản đối, không hề có thái độ nhượng bộ.
Bà Lạc cưng nựng một hồi cũng không xong, bắt đầu mất kiên nhẫn, đưa một tờ giấy cho Lạc Phán Phán, ra lệnh: "Điều này không do con quyết định! Đây là địa chỉ nhà họ Hướng, bắt đầu từ ngày mai, trong một tuần, chín giờ sáng con phải có mặt ở nhà họ Hướng, nếu không thì chuyến đi Dao Mục vào kỳ nghỉ đông cũng không còn nữa đâu!".
"Mẹ!"
"Phản đối cũng không có tác dụng!"  Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn - Chuyên mục Truyện Dài Kỳ
Việc mong đợi từ rất lâu sắp thành hiện thực thì đột nhiên không thực hiện được nữa, người gặp phải chuyện như vậy sẽ có tâm trạng thế nào? Chắc chắn là không vui vẻ gì.
Tối hôm đó, Lạc Phán Phán tức giận, mắm môi mắm lợi lẩm nhẩm chào hỏi con cháu đời thứ mười tám của họ Hướng một lượt. Trong lòng vẫn chưa hết bực, cô mở máy tính chơi trò thực vật đại chiến với xác ૮ɦếƭ. Tiếng kêu khóc của các xác ૮ɦếƭ vang khắp phòng, cô tức giận ấn chuột nhanh đến mức chuột không chạy được nữa mới hậm hực tắt máy.
Cô trèo lên giường, trằn trọc suốt đêm, đến tận hơn bốn giờ sáng mới ngủ được.
Cũng vào lúc đó, ở nhà họ Hướng, trong phòng của Hướng Vũ Phàm, đại thiếu gia nhà họ Hướng, đang vui vẻ chơi game online.
Ngược lại với sự buồn bã của người bạn học Lạc Phán Phán, tối nay tâm trạng của cậu rất tốt. Cậu đã chơi game giỏi vượt bậc và giành chiến thắng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay