Thấy cô cứ đứng đờ đẫn nghĩ suy, anh chỉ đành cất lời kéo cô trở về với thực tại:
- Cô định đứng đó đến bao giờ? Mau về bàn làm việc đi.
Lúc này Lam Yên không thể giữ sự thắc mắc, khó hiểu trong lòng thêm được nữa, cô cất lời:
- Chủ tịch à, tại sao bàn làm việc của tôi lại ở trong văn phòng của anh? Điều này có gì đó không đúng lắm...
Anh nở nụ cười, hai bàn tay đan vào nhau rồi đặt lêm bàn, vẻ mặt điềm tĩnh của Huân Giai Nghị khiến cô có chút khó chịu, như thể đang bị anh chăm chọc. Cơ mặt cô có phần nhăn lại.
- Mọi quyết định là do tôi. Công ty của tôi đặc biệt hơn những chỗ khác. Vậy nên, không có gì là không đúng cả. Cô mau làm việc đi.
Nói rồi anh mở laptop, im lặng làm việc. Cô cứ như đang bị ép vào đường cùng, bây giờ có than thân trách phận thì cũng chẳng ai thấu.
- Ngày mốt đi dự tiệc mừng công cùng tôi.
Bộ phim truyền hình mới do diễn viên thuộc công ty Eric quản lý đã mang về doanh thu khủng, lượt xem tăng vọt và vương lên đứng đầu bảng xếp hạng chỉ sau vài ngày công chiếu. Lần này công ty quyết định tổ chức một buổi lễ mừng công cho sự thành công rực rỡ lần này.
Phận là nhân viên, cô nào dám cãi lại, sếp nói gì thì cứ nghe theo thôi.
- Dạ, tôi biết rồi.
Giờ ăn trưa, cô trả lại áo vest cho anh, chỉ vì mang theo áo nên hôm nay cô phải dùng đến chiếc túi to đùng.
- Tôi đã giặt sạch rồi, trả lại cho anh.
Anh nở nụ cười nhẹ, thái độ điềm đạm đầy cuốn hút:
- Hôm nào cô cho tôi gặp Kỳ Ngôn có được không? Tôi muốn đưa cậu bé đi ăn cùng tôi.
Lúc gặp ở siêu thị, anh nghe cô gọi nhóc nhỏ nên cũng từ đó mà biết tên của cậu bé. Lam Yên có chút ngạc nhiên, cô nào nghĩ anh mến Kỳ Ngôn đến thế. Nhưng ba con gặp gỡ nhau cũng là chuyện tốt, cô đang nghĩ nếu mối quan hệ của anh và cậu nhóc tốt đẹp, cô sẽ lựa thời điểm thích hợp để nói ra sự thật.
- Vậy cũng được. Kỳ Ngôn cứ nhắc anh với tôi, cậu bé rất mến anh.
Giai Nghị nghe vậy liền thấy vui trong lòng, chưa gì mà anh đã được con trai của cô quý mến như vậy, phải chăng đây được xem là một khởi đầu đầy tốt đẹp.
- Sắp tới không chỉ mỗi Kỳ Ngôn mến tôi đâu.
Câu nói đầy ẩn ý của anh khiến cô phải chau mày khó hiểu. Không lẽ anh đang muốn ám chỉ việc sau này cô sẽ có cảm xúc đặc biệt dành cho anh. Tuy là câu nói chứa hàm ý nhưng sao cố cứ thấy lộ liễu một cách lạ thường.
———————————————
Cô nấu vài món ăn cho con trai, nghĩ về chuyện ngày ngày đến công ty nhưng phải làm việc cùng phòng với anh, hở một chút đều sẽ nhìn thấy anh, cô không biết nên vui hay buồn đây nữa.
- Mẹ ơi, sao trông mẹ suy tư vậy? Mà công việc mới của mẹ thế nào? Có ổn không?
Cô mỉm cười xoa đầu cục cưng, đưa bát cơm nóng hỏi cho con trai rồi đáp lời:
- Ừm thì công việc cũng rất tốt. Chỉ có điều mẹ không thích bầu không khí làm việc ở đó cho lắm.
Thật ra cô đang muốn nói đến bầu không khí có chút ngột ngạt lẫn ngượng ngùng khi phải đối diện với anh.
- Con thấy công ty Eric là một môi trường rất tốt để mẹ phát triển năng lực của mình. Mẹ phải cố gắng lên, con sẽ luôn ủng hộ mẹ.
Nghe những lời của con trai, cô có chút bất ngờ, nào nghĩ cậu nhóc chỉ mới bảy tuổi đã như một ông cụ non thế này. Nhiều lúc Tiểu Ngôn nói ra những điều chững chạc, sâu sắc đến mức cô chỉ biết mắt chữ a mồn chữ o mà trầm trồ.
- Thì mẹ vẫn đang cố gắng đây này. Mà...chủ tịch của Eric cũng chính là chú lần trước mẹ con mình gặp ở siêu thị.
Nghe đến đây, tâm trạng Kỳ Ngôn phút chốc trở nên vui vẻ, háo hức như thể vừa nhặt được vàng. Cậu bé buông cả đôi đũa đang cầm trên tay để hóng chuyện.
- Mẹ nói thật sao? Vậy là mẹ với chú ấy có duyên thật rồi. Con thấy chú đẹp trai như vậy, rất thích hợp để làm ba con.
Lam Yên chau mày, nào nghĩ nhóc nhỏ của cô có suy nghĩ táo bạo như vậy. Cô đưa ngón tay 乃úng nhẹ vào má của cục cưng.
- Con đó, suốt ngày cứ gán ghép mẹ với người đàn ông đó. Con muốn bán mẹ đi à?
Kỳ Ngôn nở nụ cười tươi rói, ánh mắt có chút trêu chọc cô, Lam Yên càng nhìn càng thấy con trai giống Giai Nghị như tạc, cô đang lo rằng anh cũng đã nhận ra điều đặc biệt này.
- Thật lòng mẹ không mê chú ấy sao? Con thấy chú đúng chuẩn gu của mẹ rồi còn gì, vừa đẹp vừa giàu nữa. Mẹ không mau hốt lẹ để đến khi chú có người yêu thì lúc đó mẹ hối hận cũng muộn rồi.
Nhóc nhỏ này quả thật miệng mồm lanh lợi lại còn già đời hơn cô nghĩ rất nhiều. Lam Yên đang nghĩ phải chăng sợi dây huyết thống vô hình đã gắn kết anh và Kỳ Ngôn, vậy nên cậu bé mới yêu quý và ấn tượng về anh nhiều đến vậy, dù nhóc chỉ vừa gặp anh được vài lần.
Cô gắp thức ăn vào bát của con trai:
- Con đó, đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau ăn cơm đi.
Bé con cắn một miếng thịt gà, vừa nhai nuốt xong lại nói:
- Con nói thật mà, người hoàn hảo như chú ấy, mẹ để vụt mất là một hối tiếc rất lớn.
Cô thật hết nói với đứa nhóc này, rõ ràng Kỳ Ngôn còn chưa từng tìm hiểu hay hỏi cô xem anh đã có người yêu chưa. Vậy mà cứ nói như thể quả quyết rằng anh vẫn còn độc thân. Lần này nhóc con muốn gả cô thật rồi.