Chị bác sĩ chụp chiếu khám xét chân tôi một hồi, nở nụ cười nhìn cả hai vợ chồng tôi chị nói:
– Chân thế này cũng không cần phải bó bột đâu, hạn chế đi lại độ một tuần là được.
Tôi mừng như bắt được vàng, hai mắt long lanh cảm ơn chị ấy:
– May quá… bao nhiêu việc mà phải bó bột chắc em ૮ɦếƭ mất.
– Một tuần nằm yên trên giường à bác sĩ?
Bách cau mày hỏi, chị bác sĩ nhìn anh đáy mắt có chút cười trả lời:
– Không cần, đi lại nhẹ nhàng, hạn chế nhất có thể là được.
– Cảm ơn bác sĩ.
Mua lọ thuốc bôi cho nhanh khỏi ở hiệu thuốc gần phòng khám, tôi cùng Bách về nhà bố mẹ tôi. Về đến nơi cũng gần mười hai giờ, Thành đã rẽ vào quán mua ít đồ ăn nóng hổi trong lúc chờ tôi khám chân, lúc này anh ta đưa vào tay Bách. Bách chu đáo thật, hơn nữa… anh cũng muốn vào nhà cùng tôi.
Mẹ tôi vui vẻ ra mở cổng khi nghe tiếng tôi gọi:
– Về rồi đấy à hai con, ban nãy cái Kiều Anh gọi đúng lúc mẹ đong gạo, mẹ thêm luôn một bát gạo nữa là ăn thoải mái.
– Con tính chỉ có chuẩn thôi mẹ ạ, lúc nào mẹ chẳng xem xong cái phim Ấn Độ ấy mới đi nấu cơm.
Tôi cười toe đẩy thêm cửa cho Bách vào theo sau. Mẹ nhanh chóng phát hiện ra cái chân tập tễnh của tôi, xuýt xoa lo lắng:
– Chân con làm sao thế kia?
– À… con đi leo núi xong bị ngã thôi mẹ ạ, con chụp chiếu rồi, không sao đâu ạ, may không vào xương hihi.
Nghe vậy mẹ tôi cũng bớt lo, bà thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn Bách cầm túi đồ ăn nặng bà lại cười:
– Mẹ làm đủ thức ăn rồi… gớm cứ cẩn thận quá!
– Có gì đâu mẹ… con mua thêm con cá nướng để mấy bố con nhắm rượu.
Tôi cau mày gắt nhẹ:
– Rượu chè cái gì… hôm qua anh chẳng bí tỉ còn gì nữa!
Câu nói đơn giản nhưng bất chợt khiến tôi ngài ngại, sao mà giống vợ mắng chồng thế không biết nữa. Mẹ tôi tủm tỉm, đáy mắt không giấu nổi niềm vui đỡ con cá nướng bọc giấy bạc trong tay Bách:
– Làm tí có sao con rể nhỉ?
Bách cùng tôi vào bàn ăn luôn, mọi thứ cũng sẵn sàng rồi. Tôi đau chân không lên gác gọi bố với thằng Hoàng xuống ăn được, cuối cùng lại thành Bách lên gọi. Cả nhà năm người vui vẻ ăn bữa cơm đầm ấm, bất giác tôi cay cay sống mũi nghĩ đến một ngày chẳng còn Bách ở đây, có lẽ khoảng trống ấy sẽ lớn lắm.
– Hai đứa đi chơi có vui không? Ở núi rừng mùa này thì thích rồi!
Bố tôi cười hỏi, ông khà một ngụm rượu ngâm. Tôi vừa nhai vừa trả lời bố:
– Vui lắm bố, chúng con chơi xây dựng đội nhóm còn nhất nữa, được thưởng hẳn hai mươi triệu.
Bách mỉm cười, anh chỉ nhấp môi chén rượu, có lẽ trận say hôm qua vẫn khiến anh ngại rượu, chỉ là ban nãy nói cho mẹ tôi nhận đồ ăn thôi. Bố mẹ tôi cũng không ép gì anh uống rượu, họ hiểu đâu có tốt, chẳng qua bố tôi thích thì ông cứ mặc kệ sức khỏe thôi. Thằng Hoàng tuyệt nhiên chỉ ăn không uống, bố mẹ với tôi đều cấm nó từ nhỏ. Xong bữa, bố mẹ tôi giục:
– Để em Hoàng rửa bát, hai đứa lên phòng mà nghỉ.
Nghĩ đến căn phòng nhỏ xíu có mỗi chiếc giường, tôi định từ chối, không ngờ Bách chủ động bước lên cầu thang. Tôi hiểu anh mệt cần nghỉ ngơi, không ngăn cản tôi bước theo anh. Ban nãy Bách nhìn vào kết quả chụp X-Quang anh không còn lo cho chân cẳng tôi nữa. Với cả, nhà tôi chật chội anh mà bế tôi có khi chẳng leo lên được. Nhớ đến lúc được ở trên tay anh, tự nhiên hai má lại ửng hồng, ngường ngượng mà… không thể nói là không thích được.
Bước sau anh tôi đóng lại cửa, Bách đã trèo lên giường quay lưng ra ngoài từ lúc nào. Chẳng hiểu sao tôi lại dâng lên chút giận dỗi, anh hành động như vậy là bình thường, không lẽ… anh quay về phía tôi sao? Thế nhưng… sâu trong lòng từ lúc nào tôi bắt đầu đòi hỏi sự quan tâm từ anh, tôi đúng là bị điên thật rồi. Bao ngày ở bên anh, những quan tâm nho nhỏ ở anh khiến tôi ảo tưởng anh có chút nào đó nghĩ đến tôi sao? Không… nếu có quan tâm… thì chỉ là anh muốn diễn cho đạt mà thôi!
Tôi ngồi lên giường, biết Bách chưa ngủ tôi nói:
– Chân tôi thế này… anh nói với chị Trâm một tiếng giúp tôi là… đừng sai tôi đi lại nhiều nhé!
– Ừm… chuyện đó không lo. Chẳng cần phải bảo chị ấy cũng hiểu.
Chẳng biết phải nói gì nữa, tôi nằm ngược đầu đuôi với Bách, không muốn đối diện với anh khi anh quay người. Giường chật thế này, quay một cái là ᴆụng vào nhau rồi. Mà… làm sao anh nằm mãi một tư thế được.