Bao năm nằm một mình thực ra tôi cũng chẳng biết thói quen lúc ngủ của tôi là gì. Cưới Đạt chưa một lần tôi ngủ cùng giường với anh ta, Bách nói như vậy có lẽ đúng là cái tật khó sửa của tôi từ ngày nhỏ còn ngủ với bà ngoại rồi… huhuhu.
– Cô không nghe người ta nói người mộng du rất khỏe, bị đánh thức bất ngờ còn đột tử à? Lỡ cô mộng du thật tôi lại bị ăn đòn, chẳng may cô lại đột tử nữa hiểu chưa?
– Anh… cố tình lợi dụng tôi thì có!
Tôi cáu lên quát vào mặt Bách, đặt cái gối ở giữa nằm quay lưng lại anh. Tại sao… đã đặt cái gối rồi mà tôi vẫn còn hất nó ra được? Lại còn lăn đến Bách ôm lấy anh chứ?
– Lợi dụng cô tôi được cái gì? Cô có thấy ai khổ như tôi không?
Khổ? Ý anh là… những lúc như thế anh rất khổ hả? Nếu anh thích tôi thật thì chẳng việc gì phải thế, nhưng mà… vì anh chê tôi, anh khổ vì anh là đàn ông, nhưng anh lại không thể… làm gì với tôi. Tôi ấm ức sụt sịt nói:
– Từ mai tôi ra sofa, đừng có ngăn tôi đấy!
Tôi quả quyết, ngay lúc này cầm gối cùng chăn nằm xuống dưới sàn gỗ. Im im một hồi, chợt có tiếng nói vang lên:
– Khổ cũng được, cứ nằm giường đi! Cô nằm thế tôi không ngủ được!
– Tôi nằm cùng anh cũng không ngủ được mà!
– Uống trà của mẹ cô tôi ngủ được.
Có nghĩa là… khi ấy anh mặc kệ cho tôi thích làm gì thì làm đó hả? Đúng là cái đồ… bó tay! Không yêu nhưng lại cứ… thích làm người ta nghĩ linh tinh. Tôi lôi chăn gối lại giường, chợt Bách giật cái gối vứt xuống chân.
– Chật chội. Có cũng như không, bỏ nó đi cho dễ ngủ!
Ừm… đúng là có cũng như không, chật cả ra mà rồi ngủ say cũng đạp béng nó đi. Cơ mà thế này… gần nhau quá, chẳng có gì ngăn cách, tự nhiên lại cảm thấy hồi hộp khó tả.
Bách vẫn nằm quay lưng lại tôi, chợt anh hỏi:
– Mấy giờ rồi?
– Hơn mười một giờ rồi.
– Đặt báo thức đi!
– Thôi, chả ngủ được, anh ngủ đi, đến giờ ăn tôi gọi.
Nói vậy mà cuối cùng… Bách gọi tôi. Huhuhu… ở với Bách tôi mới biết cái nết ngủ của tôi kỳ cục thế nào!
– Dậy đi ăn không hả? May tôi không nghe cô không đến nơi lại vét đĩa.
Má ơi, mặt tôi đang sát sạt vào mặt Bách, hai tay choàng lên cổ anh còn hai quả đào thì đang… ép vào vai anh. Tôi giật mình như phải bỏng vội lùi người về phía sau. Những gì Bách nói là sự thật sao? Sao bây giờ tôi mới biết? Có phải bình thường Bách dậy sớm trước tôi anh chỉnh lại tư thế cho tôi không đây? Nghĩ đến những lúc như thế tôi thiếu điều đào cái lỗ để chui xuống, lập tức lắc lắc đầu.
– Cô thấy chưa? Cứ giả vờ giả vịt, có mà cáo già định dụ dỗ tôi thì có!
– Ai… ai dụ dỗ anh chứ? Tôi mà thế việc gì phải đòi ra sofa hả?
Bách lừ mắt nhìn tôi, điện thoại của anh bất chợt reo vang. Anh cau mày nhìn vào màn hình, tôi thoáng nhìn cũng biết thư ký của anh gọi.
– Tôi biết rồi, cô cứ ra nhà hàng trước đi. Vợ chồng tôi đến đó bây giờ đây!
Bách ngắt máy, hất nhẹ hàm nói:
– Vào kia rửa mặt đi, tôi gọi xe điện chở, từ đây ra đó cả cây đấy.
Tôi trấn tĩnh cơn bối rối trong lòng, đành coi như không chứ chẳng biết làm sao, vào toilet rửa mặt mũi cho tỉnh táo, nghe bên ngoài Bách gọi theo số điện thoại ghi ở ngay bìa cuốn catalogue trên bàn làm việc. Xe điện ở nhà quản lý gần đây nên họ đến rất nhanh, tôi và Bách lên xe rồi người lái xe còn di chuyển về phía nhà sàn chung đón khách nữa.
– Tổng giám đốc, sao hai vợ chồng đánh quả lẻ thế? Ban quản lý vừa gọi báo tôi vợ chồng thuê riêng nhà sàn nhé!
Tiếng anh chủ tịch Công đoàn vang lên, Bách mặt dày đáp lại:
– Vợ chồng tôi không xa nhau được, anh chị em thông cảm!
– Úi giời, tình cảm thế bọn chúng tôi ghen đấy! Mà anh thuê ở đâu, cho bọn tôi thuê với!
Những tiếng trêu ghẹo vang lên, Bách không trả lời chỉ kéo eo tôi sát lại, để chỗ cho nhiều người lên xe. Tim tôi đập thình thịch trong Ⱡồ₦g иgự¢ như muốn bay ra ngoài, chẳng biết Bách có nghe được không nữa. Anh cứ thế này… mỗi lúc tôi một thích anh hơn, phải làm sao đây? Có thể đừng như thế được không?
Tôi nhìn quanh không thấy nhóm Thủy Tiên đâu, đoán là bọn họ đi xe điện khác rồi, xe chúng tôi toàn trẻ con đón ở mấy nhà sàn bên dưới. Đến nhà hàng, tôi và Bách đi sâu vào bên trong nơi ban lãnh đạo ngồi. Ngài ngại bước theo Bách tôi chẳng muốn ngồi cùng toàn người cao cao tại thượng nhưng thân là vợ Bách, là phu nhân tổng giám đốc tôi đâu kém gì bọn họ, thế nên chẳng có cớ để ngồi cùng bàn với phòng Văn thư mà Khánh vừa vẫy tay tôi. Dù sao không phải ngồi cùng mâm với Thủy Tiên là tôi thoải mái lắm rồi. Bàn có sáu người, gồm vợ chồng ông phó tổng giám đốc bố mẹ của Huyền, họ có vẻ ngại khi ᴆụng mặt tôi nhưng tôi coi như không có gì cả, thêm anh chồng Phạm Hoàng Lâm cũng là phó tổng giám đốc Kim Thành, vợ chồng tôi cùng anh chủ tịch Công đoàn trưởng ban tổ chức.