Làm Vợ Tổng Giám Đốc - Chương 51

Tác giả: Vũ Ngọc Hương

Tôi theo chỉ dẫn của anh quản trò ngồi lên trước, nắm lấy hai bên cổ ngựa có quai nắm. Bách ngồi phía sau, cơ thể anh kề sát lưng tôi. Con ngựa khí này êm phết, như một chiếc gối da khí. Hai chân tôi chạm đất, nếu được phép nhấc nó lên thì cả tôi và Bách đều làm được, có điều luật là ௱ôЛƓ phải chạm lưng ngựa nên chỉ có thể nhún ngựa di chuyển. Tim tôi khẽ rung lên… tay Bách choàng lên tay tôi, cùng tôi nắm chặt quai cầm.
– Ba, hai, một, bắt đầu!
Hiệu lệnh vang lên, tôi và Bách cùng nhún ngựa, có điều… nó không di chuyển được bao nhiêu, cứ dậm chân tại chỗ. Tôi nóng bừng lại cuống quýt không biết làm sao, chỉ biết nhún thật nhanh thật mạnh làm con ngựa suýt cắm đầu về phía trước mà không di chuyển được bao nhiêu. Những lời Quân dọa là sự thật, nhìn tưởng dễ mà không dễ chút nào. Thảm cỏ bằng phẳng, chỉ nhún chân và ௱ôЛƓ thôi con ngựa không tài nào di chuyển nhanh được, cứ như sên bò. Ba đội kia cũng lúng túng lúc đầu, thế rồi chẳng hiểu thế nào bọn họ đều vùng di chuyển rất nhanh. Bách hừ một tiếng, anh nói to bên tai tôi:
– Nhấc đầu ngựa lên!
Tôi cuống quá chẳng biết làm thế nào, cũng thử cố nhấc mà sao chẳng nhấc nổi. Hai chân tôi cứ đạp như mái chèo còn ௱ôЛƓ thì nhún nhanh hơn như thúc ngựa mà con ngựa cứ lỳ đòn. Thế này thì đội chúng tôi thua mất thôi… huhuhu! Tôi suýt thì khóc đến nơi trong bất lực, bất chợt… con ngựa tăng tốc một cách phi thường. Bách dồn cả người về phía trước, dường như chẳng còn chút sức lực nào của tôi trong đó, anh nâng đầu ngựa cùng hai chân di chuyển nhanh chóng khiến con ngựa bứt phá ngoạn mục, tôi chỉ có thể nín thở phối hợp cùng anh, còn thầm mong mình không cản trở anh. Cuối cùng sau bao nỗ lực của Bách tôi và anh cũng đến được đích không thua kém đội 2, xuống khỏi ngựa rồi tôi còn nhìn ngựa đội 1 và đội 4 chưa đến đích.
Trái tim tôi từ lúc cuống quýt đến lúc này vẫn đập thình thịch chưa yên, tôi đứng lặng nhìn theo Bách không chậm một giây lập tức ôm cổ con ngựa khí chạy như bay về vạch xuất phát. Đôi tiếp theo là Quân và Thủy Tiên. Hai người bọn họ di chuyển khá ăn ý, có vẻ họ đã nắm được cách di chuyển nhanh nhất từ việc quan sát loạt đi đầu tiên.
Bách đứng gần vạch xuất phát, mồ hôi ướt áo phông anh cầm chai nước ai đó đưa ngửa cổ uống. Bao ánh mắt ngưỡng mộ đổ dồn vào anh, không chỉ vẻ bề ngoài điển trai mà anh còn là người đàn ông có thể làm mọi việc, không chịu chấp nhận đầu hàng nghịch cảnh, thậm chí còn có thể xoay chuyển cả những điều tưởng như không thể dù chỉ qua những việc rất nhỏ. Còn tôi thì… tự nhiên lại thấy mình vô tích sự đến phát bực. Tai sao lúc ấy tôi lại kém cỏi như thế chứ? Cứ nghĩ đến lại muốn đấm mình một cái, nếu không nhờ Bách “cân” luôn con ngựa thì tôi đã trở thành tội đồ của cả nhóm rồi!
Thủy Tiên được Quân để lại, cô ta bĩu môi nhìn tôi mỉa mai:
– Sao lại có người vô dụng như thế không biết? Lúc nãy nhìn mà muốn đập cho một cái!
Cô ta nói không sai, chắc hẳn ai trong đội tôi cũng điên lên trước cảnh tôi lúng túng, ì ạch do tôi không thể di chuyển con ngựa. Nén lại cảm xúc tôi lừ mắt với cô ta:
– Có người chồng mà bao người khao khát là được! Cả thế giới để chồng lo quen rồi đấy!
Thủy Tiên tức lắm mà chẳng nói gì được, hậm hực đỏ cả mặt ngồi phịch xuống bãi cỏ. Tôi kém thì tôi nhận nhưng tôi may mắn có được ông chồng mà cô ta thèm khát, có tức thế nào cũng không thể thay đổi sự thật đấy được, ít nhất là… giây phút này. Tôi tranh thủ giây phút còn có thể để khiến cô ta ghen đến hộc máu mồm là được, sau này thế nào… tính sau đi!
Kết thúc vòng ba, đội 3 về nhất, cả đội hò reo không ngừng. Bốn đội theo lệnh tập trung trước khán đài để nghe công bố điểm. Đội 3 của chúng tôi nhất hai trên ba vòng, điểm thi đấu đã nhiều nhất rồi lại cộng cùng điểm cổ vũ của khán giả, kết hợp lại khiến chúng tôi xuất sắc giành được giải nhất không chối cãi. Đội trưởng Quân đại diện cả đội lên nhận tập phong bì dày cộp, anh ta chạy lại đội hô to:
– Nâng tổng giám đốc lên anh em ơi!
Haha… anh ta đã nhận ra người góp công lớn nhất giúp đội 3 của chúng tôi chiến thắng là tổng giám đốc Phạm Hoàng Bách. Bách không kịp định thần cả mấy ông đàn ông trong đội đã nâng người anh lên, có chút bực mình anh vùng khỏi họ.
– Khỏi, tha cho tôi đi!
Bách cau mày nói, cả đội chỉ cười xòa. Quân tươi cười tuyên bố:
– Số tiền thưởng này… cả nhà mình thích thế nào?
– Hơn bốn mươi người cả già cả trẻ, chia thì mỗi người cũng không bao nhiêu, hay làm một bữa liên hoan ngon ngon tí đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc