Tôi cố gắng trấn tĩnh, hai mắt chau lại, đanh mặt hỏi Phạm Hoàng Bách:
– Anh cho tôi xem mấy đoạn video đó được không?
Bách hừ nhạt, mở điện thoại chìa ra trước mặt tôi. Tôi đón lấy chiếc điện thoại đời mới nhất bấm xem.
Đoạn video đầu tiên… đúng là tôi. Lúc đó tôi đem hộp 乃ún đậu cùng một hộp trà chanh nhỏ kh.uyến mại của quán Choo Choo cho “vị kh.ách đau chân”. Căn phòng 5012 chính là phòng bên cạnh phòng Bách thuê. Camera hành lang chỉ cho phép nhìn được từ thang máy đi ra, không trực tiếp vào phòng nào. Còn video thứ hai, camera hành lang cũng cho thấy, chỉ nhìn được dáng lưng một đứa con gái rất giống tôi, đầu trùm áo chống nắng… quần áo trên người cô ta y hệt như tôi bước về thang máy, trên tay cầm hộp đồ tẩu tán, một hồi cô ta quay lại, mặt mũi vẫn kín mít. Video này hoàn toàn không nhìn thấy mặt. Lúc này tôi ngất lịm đi rồi, đồ của tôi đã bị con nhỏ nào đó có vóc dáng giống tôi mặc vào, còn đồ ăn trên bàn Bách hẳn có vỏ ngoài giống hộp đồ ăn tôi mang vào kh.ách sạn. Quả thật… không một kẽ hở! Chả trách Bách hận tôi như thế. Mà dù có hai video này thì Bách cũng không có cách nào kiện được tôi, chỉ đơn giản là tôi đưa đồ ăn đến và lấy đồ ăn đi, còn tang chứng thì hoàn toàn không biết đâu rồi. Việc Bách bị trúng thuốc mê từ hộp trà cũng chỉ là suy đoán chứ thực tế không có hộp trà để kiểm tra. Mọi việc đều ép buộc anh ta phải hành động như cách anh ta đã xử lý rắc rối.
– Video thứ hai không phải là tôi.
Tôi nhàn nhạt phản đối, trả điện thoại lại cho Bách.
– Video đầu tiên đúng là tôi, lúc đó tôi đem 乃ún đậu mắm tôm cùng trà vào cho thằng Vinh, nó gọi điện đặt tôi đấy. Cửa vừa mở tôi đã bị hai thằng mặc váy đó bịt miệng rồi ngấm thuốc mê chẳng biết gì nữa. Tỉnh lại cũng thấy c.ứt chó y như anh. Tôi tỉnh trước anh một lúc thôi. Video thứ hai con nhỏ đó bịt kín mít, trùm mũ áo chống nắng, không thể nói gì được. Bọn thằng Vinh bày trò, chúng nó kiếm con nhỏ giống tôi mặc đồ của tôi anh hiểu không? Lúc đó tôi cũng như anh nằm trên giường rồi.
Tôi thở dài, cãi thì cãi vậy chứ cũng chẳng hi vọng anh ta tin. Con nhỏ trong video thứ hai có vóc dáng giống tôi quá, chỉ nhìn như thế biết giải thích thế nào. Không ngờ hai thằng khốn đó lại bày trò ghê gớm như vậy, âm mưu khiến Bách hận tôi mà dồn căm thù lên tôi, đồng thời làm cổ phiếu của Kim Thành xuống dốc không phanh. Bọn chúng chỉ không ngờ tình thế xoay chuyển quá nhanh, hả hê chưa được bao lâu đã phải đối diện với vành móng ngựa. Có điều, thiệt hại cho Phạm Hoàng Bách cũng không phải là nhỏ khi lỡ một đời vợ với tôi.
– Anh tin tôi đi được không? Nếu tôi cố tình hại anh thì cũng phải có nguyên nhân nào chứ? Hôm đó lần đầu tiên tôi gặp anh, làm sao tôi có ý đồ gì với anh được? Hơn nữa tôi cũng chẳng muốn bước vào cuộc hôn nhân với anh, ông Quang hiểu điều này hơn ai hết mà.
Tôi cố gắng nhẹ giọng nhìn Bách thuyết phục. Đáy mắt anh ta có chút lay động, tôi không biết đầu anh ta nghĩ gì, rất nhanh anh ta thở hắt ra, nheo nheo mắt đầy cảnh giác.
– Được rồi, tạm thời tôi tin cô. Coi như cô xui xẻo đi! Tôi và cô… chỉ chờ ngày thích hợp thì ly hôn thôi.
Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm gật đầu. Chỉ cần vậy là đủ, ít nhất những ngày phải đối diện sắp tới sẽ nhẹ nhàng hơn khi Phạm Hoàng Bách không còn căm thù tôi.
– Vâng… tôi cũng mong sớm giải thoát cho anh cũng như cho tôi.
Tôi nhẹ giọng, cảm giác tủi thân dâng lên khiến tôi sụt sịt. Phạm Hoàng Bách nhìn tôi, đôi mắt anh ta vẫn dò xét nhưng đã không còn vẻ căm hận.
– Cô định mở quán cà phê ở đâu?
Phạm Hoàng Bách quan tâm đến việc này sao?
– À… tôi cũng chưa biết.
– Cứ tìm đi. Tôi sẽ hỗ trợ vốn.
Tôi ngạc nhiên nhìn Bách. Anh ta làm vậy có phải vì… cảm thấy áy náy khi đẩy tôi vào hoàn cảnh này, nếu tôi đúng là kẻ bị hại như anh ta thì đương nhiên tôi đáng được thương hại?
Tôi cúi đầu, không muốn nói rõ với Bách tôi sẽ không mở quán cà phê, cũng không muốn mắc nợ anh ta, chỉ lí nhí:
– Vâng… cảm ơn anh.
– Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nơi đó sang trọng một chút cho xứng tầm phu nhân tổng giám đốc Kim Thành. Những gì quán 乃ún đậu kia đem lại cho cô chắc chắn không đủ dựng cái cổng quán đâu!
Bách nhếch miệng cười nhạt. Những lời của anh ta… nghe thật muốn đấm cho anh ta một phát. Khinh người thấy rõ! Dù Bách nói đúng nhưng tôi nghe cứ như bị xát ớt vào ruột. Thế mà tôi vừa định đánh giá anh ta khác đi đấy, đúng là tôi điên rồi!
Trong cơn ức chế, tôi điên tiết gắt lên, chẳng còn biết phải trái gì nữa:
– Này… sao anh cứ mở miệng ra là khinh người thế, anh được như ngày hôm nay cũng là nhờ mẹ anh mà có đấy!
Tôi đã phải kiềm chế lắm để không thốt ra hai tiếng “ςướק chồng”, thế nhưng chỉ cần như vậy là đã đủ chạm vào nỗi đau của Bách thì phải. Anh ta bất giác đứng sững như trời trồng, khuôn mặt chuyển từ trắng bệch sang một màu tím tái. Cơn giận trong lòng anh ta như núi lửa sắp phun trào, bất giác tôi sợ đến run rẩy, lắp bắp bào chữa:
– Ai bảo… anh cứ thích chọc tôi!
Một bàn tay cứng như thép túm lấy cổ áo nhấc cả người tôi lên, khuôn mặt tím tái đã chuyển sang một màu đỏ như tiết vịt đối diện với vẻ mặt tái mét sợ hãi của tôi. So về sức khỏe thì tôi chỉ là con thỏ so với con hổ dữ.
– Này… bỏ ra… đau!
Tôi nhăn nhó đanh giọng. Khuôn mặt đẹp trai của Bách chưa bao giờ đáng sợ đến thế, anh ta cứ như quỷ satan đang hằm hè chực xiên cho tôi một nhát. Cuối cùng anh ta dẩy tôi một lực làm tôi ngã lăn ra giường, đe dọa:
– Còn lặp lại một lần nữa tôi sẽ cho cô biết thế nào là địa ngục!