Mới đó cũng đã hơn hai tháng trôi qua. May mắn thay, Uyển Nhi đều ăn được, uống được, không có tình trạng ốm nghén như những thai phụ khác.
Dáng người Uyển Nhi vốn dĩ đã bé nhỏ dù đã hơn ba tháng của thai kì nhưng chiếc bụng của cô vẫn phẳng lì như thế.
Hai tháng nay, tất cả công việc của Lâm thị đều được chuyển đến nhà riêng của Quản Nhạc, ngoài giải quyết công việc ra thời gian còn lại anh đều chăm sóc cho mẹ con Uyển Nhi. Cô dạo này được chăm sóc kĩ lưỡng mà trở nên trắng trẻo, hồng hào hơn rất nhiều so với trước. Chỉ có Quản Nhạc là gầy đi trông thấy mà thôi.
Nhưng mà anh không hề quan tâm đến những chuyện đó, chỉ cần mẹ con Uyển Nhi mạnh khỏe là anh cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Hôm nay Quản Nhạc ôm Uyển Nhi trong lòng thư thả mà ngồi ở sofa xem tin tức, Uyển Nhi thì ngồi trong lòng anh ngây ngốc xem phim hoạt hình.
"Tình cảm gia đình sẽ càng gắng kết hơn hạnh phúc hơn nếu mỗi ngày người chồng biết chia sẻ công việc nhà với vợ của mình, nấu những bữa ăn ngon cho cô ấy....."
Bỗng nhiên TV lại vô tình phát những thứ này, Quản Nhạc có chút hứng thú nhướng mày nhìn Uyển Nhi trong lòng mình.
Đúng là trước giờ anh chưa bao giờ nấu cho cô bữa cơm nào cả. Tuy nói là chăm sóc cô nhưng mà những việc như nấu cơm, dọn nhà, rửa bát,...đều do người làm, làm cả. Việc của anh chỉ là đút cho cô ăn, xoa Ϧóþ người cho cô, thay đồ cho cô, tắm rửa cho cô, đi dạo cùng cô,...
Cuối cùng anh quyết định, hôm nay đích thân mình sẽ vào bếp nấu cho cô một bữa thật ngon mới được. Quản Nhạc nhẹ nhàng đỡ Uyển Nhi ra khỏi người mình.
"Anh nấu cơm cho em"
Uyển Nhi như không tin vào những gì mình vừa nghe được.
"Nấu cơm?"
Quản Nhạc chắc nịch mà khẳng định.
"Đúng. Nấu cơm"
Quản Nhạc lấy chiếc gối kê vào phía sau người Uyển Nhi, đặt cho cô ngồi đấy đứng dậy đi thẳng vào bếp. Người làm thấy anh liền lễ phép cúi chào.
"Cậu chủ, cậu cần lấy gì sao? Tôi lấy giúp cậu"
"Tôi muốn nấu cơm cho vợ. Chị ra ngoài đi"
Đầu cậu chủ của cô ta bị úng nước rồi sao? Một người chưa từng vào bếp lần nào, hôm nay lại vào đây đòi nấu cơm cho vợ?
Người làm cứ như không tin, ngơ ra đó sợ mình nghe nhầm.
"Dạ..."
"Tôi nói chị ra ngoài đi. Tôi còn phải nấu cơm cho vợ"
"Tôi nấu cơm không vừa miệng mợ chủ sao? Cậu cứ nói tôi sẽ nấu lại"
Nghe không hiểu lời anh sao chứ? Anh đang muốn nấu cơm cho vợ, nhiều lời như thế để làm gì?
Quản Nhạc khó chịu, gằng giọng.
"Tôi nhắc lại lần nữa, tôi muốn tự mình nấu cơm cho vợ"
"Vâng, tôi xin lỗi. Cần gì cậu chủ cứ gọi tôi, tôi sẽ vào liền"
Nói rồi người làm liền đi ra khỏi nhà bếp. Để lại Quản Nhạc anh một mình trong đó.
"Choang"
"Cheng"
"Bùm"
Những âm thanh kì quái liên tục được phát ra từ nhà bếp. Khói nghi ngút bay đến tận phòng khách, khiến Uyển Nhi đang xem hoạt hình giật mình mà đi vội vào trong.
Cái gì đang hiện ra trước mắt cô thế này không biết. Chiếc chảo chiên lửa sao? Dưới sàn khắp nơi đều là trứng vỡ, còn có cả rau cỏ nữa là sao? Uyển Nhi nhăn mày đưa tay gạt gạt khói trước mặt mình, đi đến tắt bếp.
"Anh tính đốt nhà sao?"
Nhìn bộ dạng Quản Nhạc lúc này chẳng khác nào mới chui ra từ hố rác cả, đầu tóc rối bù lên, tay chân mặt mũi đều là nhọ nồi. Anh cứ lúng túng đứng đó đưa tay gãi gãi đầu mình.
"Anh chỉ muốn làm trứng chiên cho em thôi. Nhưng mà khi nảy không hiểu sao anh chỉ mới cho dầu vào lửa liền nhảy lên trên chảo..."
Đúng là. Không biết làm thì đừng làm, để giúp việc làm là được rồi không phải sao?
Như không lại đi bày ra cả một bãi chiến trường như thế này rồi cho người ta dọn.
Uyển Nhi đi đến nắm lấy bàn tay anh. Dầu bắn lên bỏng cả rồi. Uyển Nhi liền thấy xót.
"Không làm được thì đừng làm nữa. Anh như này em đau lòng lắm"
"Anh không sao"
"Còn nói không sao?"
Uyển Nhi cứ thế mà lại oà lên khóc. Sao cô cứ thích khóc như thế được nhỉ.
"Uyển Nhi ngoan, lần sau không nấu nữa, không làm em lo lắng nữa"