Trời cũng đã chập tối, Uyển Nhi vương mình thức giấc.
Ngó nghiêng xung quanh một hồi đôi mắt cô liền dán chặt lên người đang ngồi chăm chú làm việc ở đằng kia. Nhìn dáng vẻ lúc anh làm việc thật sự rất đẹp.
Đôi chân trần Uyển Nhi di chuyển đến chỗ Quản Nhạc, nhẹ nhàng ôm lấy cổ ngồi rút vào lòng anh mà làm tổ.
Không có vẻ gì khó chịu, Quản Nhạc liền choàng eo cô, dịu dàng mà cụng lấy mũi cô một cái.
"Không ngủ nữa sao?"
Uyển Nhi cứ thế trong lòng anh mà cọ cọ chiếc đầu nhỏ như chú mèo con đang làm nũng muốn được người ta cưng chiều vậy.
"Quản Nhạc...em còn có khả năng sinh em bé nữa không?"
Câu hỏi này...
Khi nảy vừa tỉnh giấc, nhìn thấy Quản Nhạc không hiểu sao trong lòng Uyển Nhi liền sinh ra một cảm giác, đó là muốn được cùng anh sinh một đứa con, muốn có một gia đình thật sự thuộc về của riêng mình.
Chỉ tiếc là lần trước....
Lúc đó chỉ nghĩ rằng không có con cũng tốt, nhưng giờ đây xem ra cô lại sợ.
Khi còn nhỏ cô hay nghe người ta nói rằng "Con cái chính là kết tinh cao cả nhất của một tình yêu".
Nếu bây giờ, cô thật sự không thể sinh con liệu....?
Ánh mắt Quản Nhạc liền trở nên mơ hồ, có chút hối hận lẫn chút đau thương.
Nếu lần đó không phải anh ђàภђ ђạ cô đến mức ra máu, thì có lẽ ngày hôm nay anh đã không nhận được một câu hỏi éo le như thế này rồi.
Quản Nhạc cứ thế bất lực mà cúi đầu vào hõm cổ của cô.
"Anh xin lỗi"
Thật ra tất cả cũng đã qua rồi. Lời xin lỗi chỉ là khiến cho người ta bớt áy náy hơn mà thôi chứ nó cũng chẳng thể thay đổi được gì cả.
Uyển Nhi đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang làm loạn trên mặt mình. Cố nén ngược nước mắt vào trong.
Uyển Nhi có thể cảm nhận được hơi thở ngày càng nóng và trở nên loạn nhịp của Quản Nhạc bên cổ mình. Cô biết anh là thấy hối hận. Cô đưa tay lên dịu dàng mà vuốt ve lấy một bên má của anh như an ủi.
"Về thôi"
Nói rồi, Uyển Nhi liền cựa quậy mà rời khỏi người anh, chạy đến bên sofa cầm lấy đôi giày mà mang vào.
Từng hành động của Uyển Nhi đều khiến cho Quản Nhạc phải cau mày mà suy nghĩ. Từ khi nào cô lại trở nên hiểu chuyện đến như vậy chứ.
Thật ra, cô có thể trách anh, cũng có thể đánh anh, tất cả cô đều có thể làm. Nhưng không, cô lại chọn cách im lặng mà né tránh. Không càng quấy, cũng chẳng tùy tiện mà làm bừa, chỉ là giữ lại riêng cho lòng mình.
Quản Nhạc tắt laptop, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.
Giữa lấy đôi tay đang loạn xạ trên chiếc giày. Nhẹ nhàng đặt chân cô lên đùi mình mà mang nốt nó vào.
"Chúng ta cùng nhau cố gắng được không?"
Thật ra đối với anh chuyện con cái có hay không có cũng không quan trọng, nên những chuyện như sinh mấy đứa, đặt tên cho chúng là gì, anh cũng chưa từng nghĩ qua. Anh đơn giản nghĩ rằng, năm tháng sau này chỉ cần có cô bên cạnh bầu bạn cùng mình đã là tốt lắm rồi.
Nhưng xem ra, cô lại không nghĩ như anh. Cô thật sự rất quan tâm đến chuyện con cái.
"Quản Nhạc, nếu thật sự em không thể làm mẹ nữa. Anh sẽ thế nào...?
"Chỉ cần Uyển Nhi bên anh, tất cả đều không quan trọng"
Lời anh nói là thật sao?
Thật sự anh sẽ không quan tâm chứ?
Nếu anh chỉ nói vậy để an ủi lấy cô thì sao?
Tất cả những câu hỏi cứ thế bủa vây lấy tâm trí của Uyển Nhi như đang tra trấn cô vậy.
Thật sự rất khó chịu.