Để Uyển Nhi trước cửa phòng của Quản Nhạc, Trương Duệ liền rời đi.
"Cốc...Cốc..."
"Vào đi"
Nghe tiếng gót gày của phụ nữ, Quản Nhạc liền ngó lên.
Là Uyển Nhi, hôm nay sao cô lại tìm đến đây?
Quản Nhạc nhìn một lúc, liền không biết Uyển Nhi đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.
Quản Nhạc cứ thế mà nhìn cô không chóp mắt, khiến Uyển Nhi thấy có chút khó chịu.
"Quản Nhạc"
Giật mình, Quản Nhạc thu lại ánh mắt của mình, đứng lên đi đến chỗ Uyển Nhi, kéo tay cô lại sofa.
"Em đến đây có việc gì sao?"
Có việc gì mới đến được à?
"Anh không hoan nghênh sao? Vậy để em về."
Uyển Nhi vừa nói vừa giả vờ đứng lên, nhưng đã bị tay của Quản Nhạc nắm lại.
Xoa lấy đầu cô một cái.
"Anh không có ý đó. Vậy khi nảy người dưới sảnh là em sao? Sao không trực tiếp gọi cho anh"
Uyển Nhi cứ thế được đà chu môi mà làm nũng.
"Không phải đem cơm cho anh nên quên điện thoại sao. Còn bị nhân viên không cho gặp"
Bộ dạng lúc làm nũng của cô trông thật đáng yêu mà.
"Lần sau anh sẽ dặn họ. Đâu em mang gì cho anh"
"Em giận rồi, không cho ăn nữa"
Quản Nhạc chạm nhẹ lấy môi cô một cái.
"Giận thật sao"
Liền một nụ hôn nữa được đặt lên môi cô.
"Còn giận nữa không"
Cứ thế mà từng nụ hôn thi nhau vờn qua đôi môi của Uyển Nhi.
Không thể nhịn cười cô liền đẩy người anh ra.
"Không giận nữa"
Khá hài lòng, Quản Nhạc ôn nhu dịu dàng mà xoa lấy đầu cô.
"Ngoan"
Bộ cô là con nít sao hay một chú cún?
Lúc nào cũng xoa xoa đầu người ta, rồi bảo ngoan.
"Việc của Kì Hân anh giải quyết thế nào rồi?"
Uyển Nhi vừa bày biện hộp cơm ra bàn vừa hỏi.
Quản Nhạc cũng không suy nghĩ gì nhiều liền đáp.
"Tin tức đã được dẹp xuống. Nhưng việc làm ăn của Cao gia xem ra khó giữ. Còn phía bác Cao nghe nói rất tức giận. Hôm qua còn lên cơn đau tim nhập viện rồi."
"Anh đến thăm ông ấy chưa? Dù sao cũng quan hệ thân thiết, theo lí anh vẫn nên đến hỏi thăm tình hình của ông ấy"
Uyển Nhi của anh đúng là rất hiểu chuyện.
"Lát nữa chúng ta đi"
"Quản Nhạc, còn Kì Hân...?"
"Những việc xảy ra ngày hôm nay, đều do cô ấy tự tạo ra không ai ép cô ấy cả"
"Được rồi, anh ăn thử món này xem, em mới vừa học được đó"
Uyển Nhi gắp thức ăn đưa đến trước miệng Quản Nhạc.
Đúng là cơm vợ nấu thật sự rất ngon.
Nhưng...
Thấy Quản Nhạc cứ trầm ngâm. Không lẽ không ngon sao?
Uyển Nhi gắp thêm một ít bỏ vào miệng mình.
Có vấn đề gì đâu chứ?
Biểu cảm trên mặt của anh là như thế nào?
Chê cô sao?
"Anh có vấn đề gì sao? Không vừa miệng à"
Trên môi Quản Nhạc liền hiện ra một nụ cười nhưng mà nó dần trở nên có gì đó sai sai thì phải.
"Không hợp khẩu vị"
Không hợp khẩu vị sao? Từ khi nào lại kén ăn như vậy?
"Sao lại không hợp khẩu vị được. Tất cả đều làm theo sở thích của anh mà"
Uyển Nhi cứ thế ngơ ngác mà nhìn anh.
"Nhưng rất khó ăn"
Đúng là muốn ૮ɦếƭ thật mà.
Rõ ràng người ta đã cất công nấu đem đến đây. Lại còn vô duyên vô cớ mà chê nữa chứ.
"Vậy anh muốn ăn gì?"
Đúng là câu hỏi này rồi.
Hỏi sớm hơn không phải tốt hơn sao.
Quản Nhạc bỗng nhiên đứng dậy, đi đến cánh cửa phòng mình.
Uyển Nhi tò mò mà nhìn theo.
Có khi nào đi tìm đồ ăn mới không nhỉ?
Nhưng một giây sau, tất cả đã rõ.
Là đến để chốt cửa.
Anh định làm gì chứ?
Uyển Nhi vội đứng lên nhìn anh.
"Quản Nhạc, em nhớ lại ở nhà còn có chút việc, em phải về gấp"