Cô ta có tư cách gì?
Kì Hân gắng cười mà nhìn anh.
"Quản Nhạc, em chỉ là muốn cho anh xem lại ảnh hồi nhỏ của hai chúng ta mà thôi. Cô ấy..."
Uyển Nhi hiểu rồi.
Ý Kì Hân muốn nói cô là đồ thừa chứ gì.
Uyển Nhi liền buông tay Quản Nhạc ra, để lại một khoảng trống khiến anh cảm thấy thật khó chịu mà nhìn sang cô.
Không lẽ cô giận anh sao?
Nhưng không, sau đó Uyển Nhi liền mỉm cười nhìn anh.
"Anh đi với cô ấy đi. Việc cần giải quyết cũng nên giải quyết cho xong. Em tìm chút bánh ăn trước đây"
Nói rồi Uyển Nhi xoay lưng đến chỗ để thức ăn.
Quản Nhạc nhìn theo bóng lưng của cô rồi cũng quyết định đi theo Kì Hân.
Cũng đã đến lúc nên giải quyết mọi chuyện cho xong rồi.
....
Uyển Nhi đang loay hoay lựa bánh, thì có người đi đến đứng ngay bên cạnh cô. Cô cũng cảm giác được ánh mắt đó là đang dán chặt lên người mình.
Xoay lưng lại, quả là không sai chính là bà ta.
"Cô tới đây làm gì?"
Không thấy sao còn hỏi, tất nhiên là đến để dự tiệc rồi.
"Phu nhân, rõ ràng đây là một bữa tiệc, bà nói xem tôi đến không phải để dự tiệc thì làm gì?"
"Tại sao cô không giữ đúng lời hứa?"
"Phu nhân, bà đang nói đến lời hứa nào tôi không nhớ?"
Phương Nhã đúng là bị con ranh con này chọc đến phát điên lên mà.
"Uyển Nhi, xem ra cô cũng thật tráo trở. Rõ ràng cô hứa với tôi chỉ cần ép Quản Nhạc lấy Kì Hân thì cô sẽ ra đi không phải sao? Tại sao hôm nay lại xuất hiện ở đây?"
"Phu nhân, bà có hơi hiểu lầm lời nói của tôi rồi thì phải. Đúng là tôi có nói rằng bà ép Quản Nhạc lấy Kì Hân, nhưng tôi không có nói là tôi sẽ đi, tôi nhớ lúc đó tôi chỉ nói trả tôi sự tự do thôi, còn đi hay ở đó là việc của tôi cơ mà"
Uyển Nhi nữa thật nữa đùa, lúc thì mỉm cười lúc thì nhăn mày, mà nhìn Phương Nhã.
"Uyển Nhi cô được lắm. Hôm nay, dù cô có muốn hay không thì chắc chắn người ra đi sẽ là cô"
"Phu nhân, bà biết tại sao lúc đó tôi lại giao dịch với bà không?"
"Mày có ý gì?"
Uyển Nhi từ tốn quét qua người Phương Nhã một lượt, một nụ cười châm biếm dần hiện ra.
"Bao năm qua bà bày mưu tính kế, tôi còn tưởng bà thông minh lắm. Chỉ là không ngờ bà cũng dễ tin người đến vậy. Không phải người Quản Nhạc tin tưởng nhất là bà sao? Nếu như bà dồn anh ấy đến bước đường cùng, ép anh ấy làm những việc anh ấy không muốn thì bà nghĩ xem anh ấy còn đủ tin tưởng bà như lúc đầu nữa hay không? Còn tôi, vai là một nạn nhân đáng thương tội nghiệp, bà nghĩ anh ấy sẽ rủ lòng thương không? Nếu bây giờ tôi nói ra việc năm xưa, thì liệu anh ấy có bắt đầu nghi ngờ không?"
Chính lòng Phương Nhã bà ta cũng đã biết việc Quản Nhạc đã điều tra lại cái ૮ɦếƭ năm xưa của Quản Đình rồi. Lúc này Uyển Nhi lại được lòng của Quản Nhạc, vậy thì việc cô ta nói hoàn toàn có thể xảy ra.
"Uyển Nhi, thì ra là mày gài bẫy tao"
"Phu nhân rõ ràng là bà thấy lợi ích từ cuộc giao dịch đó nên bà mới đồng ý, vậy tại sao bây giờ lại trách tôi gài bẫy bà?"
"Uyển Nhi, mày giỏi lắm"
Uyển Nhi cười nhạt nhìn bà ta, chòm người mà ghé vào tai bà ta.
"Phu nhân lại quá khen rồi. Tất cả những gì bà làm đừng tưởng sẽ được chôn giấu vĩnh viễn. Bà cứ từ từ mà chờ quả báo đi "
Nói rồi Uyển Nhi không quên với cầm lấy miếng bánh trên bàn, ung dung quay lưng bỏ đi, để lại Phương Nhã một mình tức tối mà đứng đó.