Sau khi nói xong, sư cô liền để lại Quản Nhạc một mình đứng đấy, rồi tiến lại chỗ Uyển Nhi.
"Uyển Nhi"
Nghe tiếng gọi Uyển Nhi liền vui mừng dừng lại động tác, đưa bịch quà cho các sư cô bên cạnh mà chạy lại ôm lấy bà.
"Má hai"
Đáp lại tiếng gọi thân thương ấy là một nụ cười dịu dàng cùng một cái xoa đầu con trẻ.
"Con qua đây với má"
Sư cô nắm lấy tay Uyển Nhi đi đến chiếc ghế đá gần đó mà ngồi xuống.
"Hai năm qua con sống tốt không?"
Nghe câu hỏi này lòng Uyển Nhi có chút chạnh. Dù sao cũng không thể để mọi người lo lắng được. Uyển Nhi liền mỉm cười.
"Vâng, con sống rất tốt. Hai năm qua không về thăm mọi người được, con thật sự xin lỗi."
"Uyển Nhi, không ai trách con cả, chỉ cần con hạnh phúc là mọi người vui rồi. Khi nảy má có nói chuyện với bạn trai con."
Bạn trai?
Người bà nói chắc là Quản Nhạc.
Uyển Nhi chỉ gượng cười một cái.
Sư cô liền thấy trong đôi mắt cô có gì đó u buồn. Dù sao cũng nuôi cô 18 năm rồi, muốn không hiểu cô cũng khó.
"Con có điều gì giấu sao?"
"Không có gì đâu má"
"Con đừng giấu ta, ta còn không hiểu con sao?"
Thật may mắn, trên đời này vẫn còn có một người quan tâm đến cô, hiểu lấy lòng cô.
Nhưng năm đó quyết đinh ra đi là do cô tự chọn. Họ cũng đã ngăn cản cô, là do cô không nghe lời.
"Thật sự con rất tốt mà má"
Cuối cùng cô vẫn chọn giấu mọi người.
Nếu cô đã thật sự không muốn nói thì không thể nào ૮ưỡɳɠ éρ. Lòng má hai chỉ cầu mong cô hạnh phúc.
"Uyển Nhi, đây là nhà của con, nếu thấy mệt mỏi hat khó khăn hãy cứ về đây. Chúng ta đều luôn mở rộng cửa chào đón con"
Thì ra cô vẫn còn có nhà.
"Cảm ơn má cùng mọi người. Nhưng con thật sự rất tốt"
"Được rồi. Bạn trai đang chờ con kìa, về với nó đi. Khi nào rảnh thì về đây chơi với má, chơi với các em"
"Vâng"
Sau khi từ biệt má hai, Uyển Nhi đi đến chỗ Quản Nhạc.
Anh vẫn kiên nhẫn mà chờ cô.
Thấy cô đi đến Quản Nhạc đứng lên.
"Về thôi"
Rồi cả hai cứ thế đi ra xe. Trên đường về Quản Nhạc nhận được điện thoại từ Kì Hân. Liếc nhìn Uyển Nhi một cái, thấy cô cũng chẳng có thái độ gì là quan tâm, Quản Nhạc liền nhấc máy.
"Em có chuyện gì?"
Kì Hân bên này liền khó chịu ra mặt. Từ khi nào cô gọi anh còn cần phải có lí do chứ? Không phải lúc nhỏ chỉ cần cô gọi anh đều sẽ đến sao.
"Cha em nói lâu lắm rồi không thấy anh ghé qua, nên tối nay muốn em gọi mời anh qua dùng bữa"
Điện thoại lại được để chế độ loa ngoài, Uyển Nhi liền nghe thấy những gì cô ta nói. Nhưng đó cũng không phải việc mà cô có thể quan tâm.
Quản Nhạc lướt qua khuôn mặt của Uyển Nhi, vẫn là khuôn mặt vô cảm ấy. Cô thật sự chán ghét, không thèm quan tâm đến anh vậy sao? Dù anh có đi với một người phụ nữ khác cô cũng không tức giận sao?
"Nói với bác, một tiếng nữa anh đến"
Tại sao khi nghe anh đồng ý ăn cơm cùng gia đình Kì Hân, Uyển Nhi lại có chút khó chịu trong người chứ?
Nhưng cô lấy tư cách gì để không vừa lòng. Dù sao họ cũng lớn lên cùng nhau. Tình cảm hai bên gia đình cũng rất tốt, lại còn có hôn ước với nhau. Mọi chuyện đều đã được định sẵn. Cô đâu có quyền gì mà chen chân vào giữa bọn họ.
Cùng lắm cô cũng chỉ là một con tình nhân làm ấm giường cho anh.
Không đúng. Đến tình nhân cô cũng không đủ tư cách. Chắc chỉ có thể là nơi để anh ta xả giận, giải tỏa mà thôi.