Muốn chạy sao?
Đâu dễ như thế. Tự mình đến đây là do cô tự chọn. Có trách thì trách bản thân cô không chịu yên phận đi.
Quản Nhạc ép sát Uyển Nhi vào tường. Đôi tay không yên phận mà mò mẫm vào đôi gò bồng của cô liên tục trêu đùa. Uyển Nhi cứ thế theo nhịp tay anh mà ưỡn người.
"Ưm....Ưm...."
"Như thế mà con nói không muốn sao? Nơi đó của em thế nào rồi?"
Tại sao mỗi lần như thế này, anh đều hỏi những câu lưu manh nhục nhã như thế. Anh như thế này, còn đâu dáng vẻ lạnh lùng khó gần của Lâm tổng nữa.
Nhưng cô đâu biết anh chỉ như vậy đối với mình cô. Thân thể này cứ khiến anh mê mẫn đến không thể dứt ra. Anh không biết nếu có một ngày không còn cô bên cạnh anh sẽ thế nào đây.
Đôi tay Quản Nhạc từ lúc nào đã trượt dọc xuống vùng cấm địa của cô mà càng quấy. Anh cúi đầu cắn lấy xương vai của cô một cái làm cô đau đớn la lên.
"Đau...Ưm..."
Quản Nhạc nhìn cô mà hài lòng trên môi treo ý cười.
"Cũng biết đau sao?"
Trên người Uyển Nhi lúc này chỉ còn lại duy nhất một chiếc quần hình tam giác màu trắng, nhưng nó cũng đã bị anh trêu chọc đến ướt đẫm cả rồi. Cô thật sự rất khó chịu.
Quản Nhạc xoay lưng Uyển Nhi đến trước mặt mình, anh liên tục cắn vào vai cô, từng nơi anh đi qua đều để lại đầy rẫy những vết cắn như đang đánh dấu chủ quyền của mình vậy. Một tay, anh vẫn chăm chỉ mà trêu chọc nơi h.u.y.ệ.t đ.ạ.o của cô, tay còn lại ôm lấy иgự¢ cô mà xoa nắn.
Đến khi cơ thể của Uyển Nhi đã mềm nhũn ra, đủ sự hưng phấn để bắt đầu Quản Nhạc mới buông ra.
Nhưng như thế này không phải là đang Gi*t ૮ɦếƭ lấy cô sao? Uyển Nhi khó chịu mà uốn éo cơ thể. Đôi mắt vẻ cầu xin hướng về phía anh.
"Quản Nhạc"
Rất hài lòng với dáng vẻ của cô, anh thoải mái, ngồi lên khoảng trống của bồn rửa tay.
"Cho em"
Thật sự là cho cô sao, nhưng cô đâu có kinh nghiệm, cũng không biết làm gì cả.
Nhưng thứ chính giữa to lớn tím ngắt lại cứ hướng về phía cô mà mời gọi.
"Qua đây, ngậm lấy nó"
Ngậm sao? Không đâu.
Uyển Nhi lắc đầu quay người định chạy.
Quản Nhạc liền nhíu mày nhìn cô. Để xem cô chạy như thế nào?
"Em muốn tự mình làm hay để tôi ép em"
Uyển Nhi run rẫy dừng lại động tác của mình. Từ từ đi về phía Quản Nhạc, đôi mắt sợ hãi mà đứng trước mặt anh.
"Quỳ xuống, cầm lấy nó vuốt ve"
Uyển Nhi liên tục lắc đầu.
"Không phải lúc nảy, em còn gọi tên tôi sao? Mới đó đã muốn trốn"
Uyển Nhi thật sự cũng không thể hiểu vì sao khi nảy lại gọi tên anh nữa, thật sự là cô không cố ý đâu mà.
Quản Nhạc thấy cô cứ đứng đó không chịu hợp tác, đẩy mạnh vai cô một cái, Uyển Nhi liền quỳ xuống sàn.
Đến cả những việc này còn phải dạy cô nữa sao?
Quản Nhạc cầm lấy tay cô đặt lên cự long của mình.
Những thớ gân xanh nổi lên, khiến Uyển Nhi giật mình mà rụt tay lại.
"Cầm lấy nó"
Muốn dịu dàng với cô thật sự là không được mà.
Cô đúng là ngốc, cứ cầm như vậy thì cơn khát tình của anh phải làm sao?
Quản Nhạc nắm lấy tay cô liên tục di chuyển. Quả thật bàn tay nhỏ của cô đúng là có sức hấp dẫn, nó khiến anh thoải mái không thôi.
Qua được một lúc, Quản Nhạc bỏ tay cô ra, đem cự long của mình mà đặt vào miệng cô.
Vẫn là cảm giác đó.
To lớn, mang theo chút dư vị của d.ụ.c c.ả.m hôi tanh.
Uyển Nhi cứ thế lắc đầu nhưng cũng không thể nào ngăn cản con quỷ tình trong anh xâm chiếm.
Khi đã thỏa mãn Quản Nhạc đứng xuống, bế xốc người Uyển Nhi đặt vào bồn tắm, những thứ không nên giữ đều đã được cởi sạch. Hai thân thể cứ thế vờn lấy nhau trong bồn nước đến khi cả hai không còn đủ sức để tiếp tục nữa.