Trời mưa lớn thật, lại gió vù vù nữa, 2 đứa ngồi trong cái chòi hướng ra vườn mà cảm giác như đang ở giữa rừng vậy, cũng may cái chòi mái khá dài và cây cối che nhiều nên ko bị hắt lắm. Em V vuốt vuốt lại mái tóc, mình cũng gỡ cái lá nhỏ trên tóc em nó xuống phụ, hình như em nó hơi lạnh thì phải. Mình thì trai Bắc nên ko có cảm giav1 về thời tiết trong SG nhiều lắm. Lúc này thấy em nó cũng xinh thật, hiền lành nữa chứ!
-Nay đi chơi vui ko? Ko uổng công chứ? Mình hỏi
-Vui anh, chưa bao giờ em được đi chơi kiểu này luôn ah’! Em nó nói mà mắt long lanh
-Oh`, mấy trò này người quê mới biết nhiều, ở công ty cũng chỉ có mấy anh trong đội đại lí là biết thôi. Anh cũng học lỏm từ mấy ông đó
-Anh có vẻ yêu quê nhỉ? Em nó hỏi nhìn thẳng vào mắt mình
-Mỗi người sinh ra trên đời đều có 2 thứ ko được lựa chọn mà em. Quê hương với gia đình
-Èo, triết lí ghê! Em ko có quê nên chẳng biết. Em thấy SG cũng đẹp mà, hình như anh ko thích SG lắm?
-Anh chỉ thích có quê anh thôi, vì cuộc sống nên mới phải vào đây mà em
-Thế nghỉ làm rồi anh tính sao?
-Chưa biết, có thể ở đây, cũng có thể không. Mình nói và nhìn xa xăm
-Vậy nay chắc là đi chơi bữa cuối rồi nhỉ?
-Sao nói vậy? (Mình nhìn em nó) Anh nghỉ làm chứ có nghỉ chơi đâu?
-Hihi, thì nếu anh ko ở đây nữa biết khi nào mới lại đi chơi với mọi người.
Em nó trả lời mặt nhăn nhở, ngồi thu mình ôm gồi, cỏ vẻ hơi run
-Lạnh ah`?
-Dạ, hơi lạnh. Em nó gật đầu lia lịa
Mình kéo em nó dựa vào người mình, quàng tay qua em nó mà thấy đúng là người em nó lạnh thật
-Eo nay ga lăng thế? Em nó chọc mình
-Là em kêu lạnh thôi, đừng tưởng bở. Mình vẫn tỉnh ruồi
-Anh có thích em không? Em nó hỏi nhỏ khi ghé dầu xuống иgự¢ mình
-Hỏi rồi mà? …. Có thích. Mình hơi bối rối
-Hì, em cũng nghĩ thế. Nhưng mà sao anh với em chỉ được như thế này thôi? Vì người kia ah?
-Người kia nào? Mình giật mình
-Thì người anh để hình nền destop ngày trước ấy, bảo anh kể anh ko chịu kể
-Có gì đâu mà kể, anh quên nhanh rồi. Chắc tại do tình cảm của anh chưa tới thôi
-Em hiểu. Em nó nói hơi xìu
-Hiểu gì? Mình thật sự ko biết em nó hiểu gì
-Thì em biết anh không muốn lợi dụng tình cảm của em để mà yêu. Anh ko quen một ai đó khi không có tình cảm với họ. Nhưng em biết anh thích em, vậy là tốt rồi
Mình giật mình thật khi nghe em nó nói thế. Em nó với mình quen nhau có 5 6 tháng, chẳng lẽ em nó lại hiểu mình vậy sao? Hay là Voz?
-Sao em biết anh như thế? (hỏi hơi ngu)
-Em là người thong mình mà. Hihi. Em nó ngước nhìn mình cười và trả lời
-Uh`! Đúng là em nó là 1 cô gái thông minh thật, cái đó thì khỏi phải bàn cãi
-Chẳng lẽ lại như anh hay nói, thời thế chưa tới? Em nó hỏi mình tiếp
-Thời thế vụ gì? Mình ko hiểu thật
-Nay đầu óc anh để đi đâu vậy? Em đang nói chuyện anh với em mà!
-Ah`, chắc là thế em. Mình trả lời như theo quán tính
Em nó không nói gì nữa, vẵn ngồi dựa vào người mình. Vì mình ngồi sau nên ko thấy vẻ mặt em nó như thế nào. Mình thấy hơi sợ, mình sợ em nó khóc thì bỏ mợ, mình ko biết dỗ người khác. Mình quyết định xoay em nó lại nhìn thẳng vào mình. Lấy hơi, em nó ko khóc các thím ợ
-Nghe anh nói này. Em hiểu anh đúng ko? Mình hỏi mặt căng thẳng
-Em nghĩ thế. Em nó gật đầu nhưng mặt có vẻ khó hiểu với hành động của mình
-Anh thà làm em buồn 1 lần bây giờ còn hơn là sau này để em khóc lóc, tổn thương rồi uổng phí cả 1 khoảng thời gian em hiểu ko? Anh cảm ơn những gì em dành cho anh, nhưng ko vì thế mà anh đến với em được. Anh quý em bao nhiêu thì anh càng ko cho phép mình làm chuyện đó bấy nhiêu, vui vẻ 1 vài ngày rồi mất 1 người tốt với mình. Anh ko muốn! Anh muốn ở bên em chỉ khi nào anh cảm thấy thực sự ko thể thiếu em được. Còn bây giờ, có lẽ chưa phải lúc đó, anh ko muốn đi quá. Em hiểu ko? (Mình làm 1 tràng đại ý là như thế, mình nghĩ em nó sẽ buồn lắm khi nghe mình nói vậy)
-Hihi, em hiểu mà! Anh làm gì phải giải thích zữ zịa? Em nó nói rồi cười, gõ gõ lên đầu mình, trái ngược hẳn với những gì mình nghĩ
-Anh sợ em khóc hả? V nói tiếp khi mình vẫn còn đơ 5s, em nó đi guốc trong bụng mình sao?
-Uh`, hi`, anh sợ em buồn, anh ko giỏi dỗ dành người khác. Mình gãi đầu thành thật thôi chứ biết sao được nữa?
-Chuyện tình cảm em cũng ko có miễn cưỡng đâu anh. Em cũng muốn người yêu mình sẽ yêu mình thật lòng chứ ko phải như tụi nó bây giờ. Em biết anh nghĩ thế nên em mới thích mà. Hihi. Em nó lại cười rồi lại xoay người dựa vào mình
-Em biết anh được bao lâu rồi? Đâu đã hiểu được hết anh mà nói chắc thế? Anh ác lắm chứ ko tốt đẹp như em nghĩ đâu
-Em cũng biết nhìn người mà. Anh quên em là người thông minh ah`? Em nó tự tin
-Tùy em thôi, sau này đừng có hối hận là anh ko nhắc trước. Mình cũng thấy yên lòng hơn khi thấy em nó tự tin thế
-Nghĩ đơn giản chút đi anh. Sao nay anh chẳng giống anh mọi ngày gì cả, lo xa thế? Hôm qua đã là quá khứ, ngày mai là bí ẩn còn hôm nay là 1 món quà. Hì hì, câu đó trong kungfu panda anh biết ko? Em nó vui vẻ hỏi mình
-Uh` biết. Em nghĩ thế thật thì tốt
-Anh khinh thường em quá rồi đấy! Em nó hích hích vào иgự¢ mình
-Anh, hứa với em 1 chuyện được không? Em nó nói tiếp
-Uh` nói đi, nghe xong được anh mới hứa.
-Cái đồ keo kiệt! Em muốn anh hứa với em là anh ko có chạy trốn
-Chạy trốn cái gì? Mình hôm nay hơi ngu và chậm hiểu
-Thì chạy trốn em, không được ngăn cản những gì anh nghĩ về em. Biết đâu sau này anh lại tèn tèn làm cái đuôi theo em thì sao?
-Ah` chuyện đó hả? Ok anh hứa! Nhưng em cũng đừng có hi vọng nhiều, cứ để tự nhiên được không?
-Có mà anh ko tự nhiên ấy. Đùa thế thôi, em thấy như anh với em bây giờ cũng tốt lắm mà, em ko tham lam thế đâu, hôm nay là 1 món quà, cứ tận hưởng đi đã, anh nhỉ? Em nó quay mặt lại phía mình
-Oh`, anh cũng chỉ muốn em vui vẻ như thế này, đừng buồn nhất là vì anh
-Ko buồn đâu, hì hì. Em nó cười rất ngây ngô
Nhìn em nó cười mình lại thấy em nó bản lĩnh thế thật hay sao? Chẳng lẽ em nó cũng nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy? Mình đã lo xa quá hay sao? Nếu đúng thế thật thì mình may mắn quá cmnr, có 1 người yêu thương mình và cũng ko đòi hỏi nhiều, giống như suy nghĩ của mình khi yêu ai đó vậy. Nhưng biết làm sao được, mình chỉ thấy quý, thấy vui, và cũng thấy ham muốn khi ở gần em nó thôi, chứ ko gặp thì cũng chẳng nhớ nhung, mơ mộng gì cả. Mình nghĩ là mình chưa yêu em nó, chưa có tình cảm đặc biệt, mình chẳng thể tự bắt mình được. Mình lại chợt thấy thương cho em nó quá, đúng như các thím nói, thấy tội em nó quá các thím ợ
- Anh làm gì đấy? Em nó hỏi khi mình cúi xuống
- Định thơm 1 cái cảm ơn những gì em dành cho anh. Mình thật lòng muốn như thế, tính là thơm lên trán 1 cái
- Thật lòng ko? Em nó chỉ tay lên mặt mình
- Thật. Mình gật đầu cái rụp
- Anh đã có lòng thế thì để em tự chọn quà được ko?
Em nó quàng lấy cổ mình ngay sau khi mình gật đầu. Lại 1 lần nữa được kiss các thím ợ. Lần này thì khác, là mình tình nguyện. Lần đầu tiên mình thực sự ôm em nó trong tay, vì cái áo em nó mặc khá ngắn, lại quàng tay qua cổ mình nên mình chạm vào eo của em nó, một lần hôn khá dài và 2 bên đều nhẹ nhàng như tận hưởng vậy, nhưng mình chỉ hôn môi thôi.
-Được rồi em. Mình nói khi ko muốn đi xa hơn nữa
-Anh đúng là đồ keo kiệt mà! Em nó cười rồi thả mình ra
Mình với em nó nói chuyện linh tinh 1 lúc nữa, chơi mấy trò trẻ con ở quê hay chơi, em nó chẳng biết mấy trò đó nên cũng hào hứng lắm. Đến khoảng gần 3h thì ngớt mưa, mọi người cũng gọi về.
-Cõng em đi. Em nó nói khi ra khỏi chòi
-Rồi, leo lên, may mà nãy ăn no rồi
-Anh có biết băng cũng có thể cháy ko? Em nó hỏi khi ngồi trên lưng mình
-Biết em
-Anh cũng giống như thế, bên ngoài thì lúc nào cũng nhiệt huyết nhưng bên trong thì lạnh lung không thưởng. Em nó chỉ vào иgự¢ mình
-Tính anh thế rồi, ko khác được, cũng ko muốn khác. Anh thấy ổn với cách sống bây giờ
-Em cảm ơn anh.
-Vụ gì? Mình ngạc nhiên khi em nó tự nhiên lại nói thế
-Mấy tháng biết an hem học được nhiều điều (mình có chỉ cho em nó nhiều thứ, dù gì cũng vào nghề trước mà, em nó thì chưa biết gì cả), lại được đi chơi rất vui nữa, lần nào đi chơi với anh em cũng biết được nhiều thứ
-Ax, tưởng chuyện gì, chơi vui mà! Mình chẳng biết nói sao nữa
-Thực lòng em cũng ko mong anh sẽ yêu em đâu, em thấy nhưng ngày vui vẻ qua cũng là 1 kỉ niệm đẹp rồi. Em cũng là người hiểu chuyện mà ….
Mình nói lảng sang chuyện khác rồi đưa em nó trở lại chỗ mọi người đang chờ. Thuyền lại khởi hành như lịch trình, đi lòng vòng vài chỗ nữa rồi về đến bến Bạch Đằng khoảng 6h30. Mọi người quyết định xuống đo đi ăn tối. Lên kế hoạch đi chơi tiếp thì mấy anh chị kia phải về, còn có mình với V, anh B và bạn gái anh ấy = 4 người
- A Microwave. Đi Acoustic đi! Em V reo lên khi check lịch diễn trên fb
Cả đám đều đồng ý thế là ăn xong và lên đường. Khoảng gần 9h mà Acoustic đã đông nghẹt, không còn chỗ đứng nữa, kiếm mãi mới được chỗ cho 4 người. Vào đến đây thì mọi ưu phiền, suy nghĩ tan biến hẳn, chỉ còn la hét bay nhảy thôi. Mình với anh B đứng sau, V và Th đứng trước, nhiều lúc mình cũng ôm em nó từ phía sau như mọi người xung quanh vậy. Gào thét đến 12h hơn thì về, sau tiết mục của Microwave.
Vậy là chuyện của mình với em V có lẽ cũng đã xong, mình nghĩ em nó cũng ko khổ tâm vì mình nhiều, hi vọng là em nó mạnh mẽ như mình thấy. Chưa biết được mọi chuyện sẽ đến đâu nhưng theo suy nghĩ của mình, có lẽ mình với em V chỉ đến đó và như thế thôi, không đi xa hơn nữa.
Mình cũng đã review và kể nhiều chuyện, vượt qua giới hạn như ban đầu mình đề ra cho thớt này. Những suy nghĩ của mỉnh về mọi chuyện cũng đã chia sẻ đầy đủ với các thím. Mọi người cứ tự do nhận xét. Mình thấy chuyện tình cảm thật là phức tạp, ta phụ người – người phụ ta, cứ như thế lòng vòng hoài thật là mệt. Thôi thì cứ xem như gió bay qua, mình cứ là mình, còn yêu ai? Ai yêu? Rồi thời gian sẽ trả lời, chẳng việc gì phải dằn vặt mình mãi, tìm câu trả lời cho những chuyện mà mình biết chẳng thể giải thích tại sao!
Có lẽ thớt này mình sẽ dừng ở đây. Xin cảm ơn các thím đã theo dõi chuyện của mình. Chào thâи áι và quyết thắng!