*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thiếu gia Đình Sâm không về một mình."
Cố Sanh Sanh thốt lên: "Hắn dắt theo phụ nữ về cùng? Có phải tên Cố Vân Yên không?"
Thẩm Vọng lập tức nhìn cô.
Vú Lâm ngạc nhiên nói: "Sao thiếu phu nhân biết? Chính là người đó, nghe nói là một minh tinh nhỏ. Mẹ của thiếu gia Đình Sâm không cho cô gái đó vào nhà, đang náo loạn trước cổng, nên mới có chuyện mọi người chen nhau xem trò vui."
Dường như ✓ú Lâm có chút không thích Liễu Bình, ngay cả "phu nhân" cũng không gọi, có thể thấy thái độ của bà đối với Liễu Bình như thế nào.
Cố Sanh Sanh cười nói: "Cháu đoán thôi ạ. Ông nội biết chuyện này chưa?"
Vú Lâm đáp: "Ông cụ biết rồi. Ông bảo tôi báo cho thiếu gia Thẩm Vọng một tiếng, chuyện này ông sẽ xử lý, cậu đừng nên ra ngoài thì hơn."
Quan hệ giữa hai anh em Thẩm Vọng và Thẩm Đình Sâm lúc nào cũng nguội lạnh, giờ còn thêm Cố Sanh Sanh kẹp ở giữa, ông cụ Thẩm có lo lắng cũng là chuyện dễ hiểu.
Thẩm Vọng nghe xong, từ chối cho ý kiến. Cố Sanh Sanh thì có hơi thất vọng, cô muốn ra ngoài đó xem kịch vui mà.
Sau khi ✓ú Lâm đi khỏi, Cố Sanh Sanh tò mò hỏi Thẩm Vọng: "Anh nói xem ông cụ có để Cố Vân Yên ở lại ăn cơm không?"
Thẩm Vọng từ tốn sửa lại ống tay áo: "Không biết."
Cố Sanh Sanh bám anh không buông: "Nói đi mà! Cược không, nếu anh thua thì không được hạn chế tôi ăn đồ ngọt nữa."
Thẩm Vọng hỏi lại: "Vậy em thua thì sao?"
"Cho anh một nồi Phật nhảy tường." Cố Sanh Sanh ngại phiền phức nên rất ít khi làm món này.
Thẩm Vọng thảnh thơi nói: "Tôi đoán có."
"..." Cố Sanh Sanh nói: "Anh phải đoán không có chứ."
Thẩm Vọng cong khóe môi lên: "Không."
Một lát sau, ✓ú Lâm lại chạy về báo tin: "Thiếu gia Đình Sâm nói, Cố Vân Yên không ở lại, cậu ấy cũng đi luôn. Ông cụ nghe xong liền bảo hai người họ vào nhà. Tới giờ ăn tối rồi, thiếu gia Thẩm Vọng và thiếu phu nhân chuẩn bị một chút rồi xuống ăn cơm nhé."
Cố Sanh Sanh mất hứng chép miệng, đánh cược với Thẩm Vọng nhàm chán ૮ɦếƭ được, "Làm sao anh biết ông cụ sẽ để cô ta ở lại?"
Đáy mắt Thẩm Vọng hiện lên một tia giễu cợt rất nhỏ: "Ông cụ rất coi trọng cốt nhục đoàn viên, có thể chấp nhận tất cả vì ngày tết."
Cố Sanh Sanh ngược lại không nghĩ nhiều được như thế. Cô chỉ biết trong sách, Cố Vân Yên chắc chắn sẽ được ở lại nhà cũ đón tết. Có điều khi đó, Cố Vân Yên vừa gặt hái được rất nhiều thành tựu, nở mày nở mặt theo Thẩm Đình Sâm trở về. Bây giờ lại bị Liễu Bình cự tuyệt trước cửa.
Bất luận như thế nào, Cố Vân Yên vẫn thành công qua cửa, xem ra số mệnh vẫn chưa tận.
Trong đại sảnh bày bốn bàn cơm ngập tràn sơn hào hải vị, đèn Ⱡồ₦g giả cổ chiếu rọi sáng rực, bà con thân thích từ khắp nơi kéo về ngồi chật kín nhà, vài đứa trẻ con chạy lung tung, tiếng cười đùa náo nhiệt, không hiểu sao lại mang lại một ảo giác người người thịnh vượng.
Ông cụ Thẩm ngồi ở vị trí chủ, Thẩm Quốc Xương và Thẩm Đình Sâm ngồi bên phải, cùng với một vài trưởng bối trong Thẩm gia.
Cố Vân Yên thì theo Liễu Bình ngồi tại bàn dành cho nữ thân quyến bên kia. Cả một bàn đều coi Cố Vân Yên là không khí, cô gái ngồi bên cạnh Cố Vân Yên tránh cô thật xa như tránh mầm bệnh. Cố Vân Yên nhìn Thẩm Đình Sâm ngồi bên bàn chính với ánh mắt ngấn lệ, gương mặt thoáng qua một nét u buồn ai oán.
Thẩm Đình Sâm cũng thỉnh thoảng đau lòng nhìn qua Cố Vân Yên. Hai người tự cho mình có thể giấu được ý tứ, nhưng thật ra tất cả mọi người đều thấy rất rõ, vì có ông cụ Thẩm ở đó nên mới làm như không thấy gì.
Đúng lúc này, Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng thong dong đi đến.
Tiếng cười nói lập tức ngừng bặt, cả phòng người im phăng phắc, một là sợ Thẩm Vọng, hai là kinh ngạc vì dung mạo của Cố Sanh Sanh. Hết thảy ánh sáng trong phòng như đang ngưng kết lại xung quanh Cố Sanh Sanh, biến cô thành người nổi bật nhất.
Ông cụ Thẩm cười nói: "Thẩm Vọng, Sanh Sanh đến rồi à!"
Liễu Bình lập tức đứng dậy thân thiết lôi kéo Cố Sanh Sanh: "Sanh Sanh, nhanh qua bên này ngồi đi."
Cố Sanh Sanh đảo mắt liếc nhìn bà một cái. Cả bàn kia của Liễu Bình đều là phụ nữ, Cố Vân Yên và Thẩm Giai Huyên cũng ở đó, ngồi chung với mấy người đó e là nuốt cơm không trôi.
Thẩm Vọng nắm chặt tay cô trấn an: "Ngồi đây với tôi."
Ông cụ Thẩm cũng nói: "Sanh Sanh và Thẩm Vọng ngồi chung đi, ngồi bên cạnh ông nội này!"
Liễu Bình buột miệng nói: "Thế này sao hợp phép tắc!"
Vừa dứt lời, cả căn phòng liền im lặng, Thẩm Giai Huyên cũng kinh ngạc nhìn mẹ mình, mẹ điên rồi hay sao mà dám chống lại Thẩm Vọng và ông nội trước mặt nhiều người như vậy?
Liễu Bình cũng kịp phản ứng lại, bà vội vàng nặn ra một nụ cười: "Ý con là, nhà chúng ta không hề có quy định phụ nữ không được ngồi bàn chính. Sanh Sanh qua ngồi với bọn con, tiện thể làm quen với chị em và các cô dì trong nhà luôn."
Liễu Bình vừa nói vừa cười cười dắt tay Cố Sanh Sanh.
Lại đối diện với ánh mắt băng giá của Thẩm Vọng.
Liễu Bình lập tức cứng đờ toàn thân, không dám nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ. Cố Sanh Sanh tránh khỏi tay bà, chạy về dán sát vào bên cạnh Thẩm Vọng. Trong mắt người ngoài, hành động này của cô tràn ngập ý tứ làm nũng, sự thân mật và ỷ lại đối với Thẩm Vọng cũng rất rõ ràng.
Thẩm Vọng nắm tay Cố Sanh Sanh, giọng anh nhàn nhạt mà mạnh mẽ truyền vào tai từng người đang ngồi đây: "Em muốn ngồi đâu thì ngồi, ở cái nhà này, không một ai có thể làm khó dễ em."
Mọi người đồng loạt nổi hết da gà. Đây là Thẩm Vọng công khai chống lưng cho Cố Sanh Sanh ư? Trong lòng bọn họ dường như có một cái nhìn mới đối với Cố Sanh Sanh.
Ông cụ Thẩm nhíu mày, trừng Thẩm Quốc Xương một cái.
Thẩm Quốc Xương liền mắng Liễu Bình: "Đây là ý của ba, bà chõ miệng vào làm gì!"
Trước hàng chục thân quyến Thẩm gia, Liễu Bình bị bẽ mặt, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, bên tai vang lên tiếng ong ong.
Ông cụ Thẩm lại làm như không thấy, nhẹ nhàng nói với Cố Sanh Sanh: "Sanh Sanh, cháu với Thẩm Vọng ngồi cạnh ông đi."
Cố Sanh Sanh khéo léo nói: "Nhưng theo quy định trong nhà, cháu không thể ngồi ăn ở bàn chủ. Vẫn là nên ngồi bên kia đi ạ."
Ông cụ Thẩm quả quyết nói: "Nhà chúng ta làm gì có luật lệ đó! Thẩm Vọng nói không sai. Sanh Sanh, cháu là nữ chủ nhân của cái nhà này, muốn ngồi chỗ nào cứ ngồi chỗ đó."
Lời này vừa ra, trước mắt Liễu Bình tối sầm lại, Thẩm Giai Huyên vội dìu bà ngồi xuống.
Cố Sanh Sanh nghĩ ngợi, khóe môi lộ ra một nụ cười ngọt ngào, giòn giã nói: "Cháu muốn ngồi ăn cùng ông nội ạ."
"Thế chứ!" Ông cụ Thẩm thoải mái cười to.
Cố Sanh Sanh liền ngồi xuống cạnh Thẩm Vọng, bên tay trái của ông cụ Thẩm. Ba ông cháu lại bắt đầu xây rào cho riêng mình, hoàn toàn gạt Thẩm Quốc Xương và Thẩm Đình Sâm phía đối diện ra ngoài.
Thẩm Quốc Xương vẫn nhàn nhã uống rượu ăn cơm, đón nhận những lời lấy lòng xum xoe của người khác, Thẩm Đình Sâm thì thất thần nhìn Cố Sanh Sanh, không có ý định thu lại.
Liễu Bình nhìn Cố Sanh Sanh mà tức muốn hộc máu.
Cố Sanh Sanh mới gả cho Thẩm Vọng được mấy tháng, một món đồ chơi xung hỉ, thế mà trước mặt bao nhiêu người ông cụ Thẩm lại tuyên bố nó là "nữ chủ nhân của Thẩm gia"!
Trong mắt Liễu Bình, tất cả mọi thứ bà đều có thể nhẫn nhịn, đều có thể nhún nhường, nhưng vị trí nữ chủ nhân của Thẩm gia chính là vảy ngược của bà. Liễu Bình ở Thẩm gia cẩn thận từng li từng tí, nhịn nhục hơn 20 năm nay, cũng không được lên bàn chính ăn cơm, người hầu ở nhà cũ không một ai gọi bà là "phu nhân". Cái địa vị mà bà ước ao tha thiết đó, lại bị Cố Sanh Sanh lấy được dễ như trở bàn tay.
Ông cụ Thẩm yêu thương Cố Sanh Sanh không ai là không biết. Trong bữa tiệc, có người cố ý nói: "Ông cụ đối tốt với Cố Sanh Sanh quá, Giai Huyên là cháu gái duy nhất của ông cũng chưa được lên bàn chính ăn cơm."
Thẩm Giai Huyên nghe xong liền nghiến chặt răng. Ông cụ Thẩm chỉ có mỗi cô là cháu gái, từ trước đến nay luôn nhất mực nuông chiều, nhưng đêm nay ông chưa nhìn cô lấy một lần, toàn mãi lo cười nói với Cố Sanh Sanh.
Người khác lại nói: "Vừa rồi cô không nghe ông cụ nói sao, Cố Sanh Sanh là bà chủ của Thẩm gia đó."
"Cô ta là bà chủ, vậy bác Liễu Bình là gì? Còn cháu gái ruột Giai Huyên nữa."
"Này, bây giờ Thẩm Vọng đã trở lại rồi. Trước kia bị tai nạn thảm như thế, ai nghĩ lấy hắn có thể lên đời được đâu."
"Còn không phải nhờ bác Liễu sao, nếu bác không gả Cố Sanh Sanh xung hỉ cho Thẩm Vọng, có lẽ hắn cũng không tốt lên được như vậy."
Cả đám người nhao nhao, người xướng kẻ họa khiêu khích hai mẹ con Thẩm Giai Huyên và Liễu Bình tức đỏ mắt. Thẩm Giai Huyên hung hăng trừng mắt nhìn Cố Sanh Sanh. Trông thấy khuôn mặt mỹ miều của Cố Sanh Sanh càng ghen tỵ hơn, chỉ hận không thể xé nát mặt cô ra.
Cố Vân Yên nghe những lời này, kiềm không được mà lén nhìn sang bàn chủ.
Người đàn ông ngồi vị trí chính giữa có tướng mạo, khí phách không gì không xuất chúng, dù là ngồi trên xe lăn, khí thế quanh người cũng có thể lấn át Thẩm Đình Sâm, Thẩm Đình Sâm ngồi bên cạnh hiển nhiên lép vế hơn rất nhiều.
Trong mắt anh chỉ có một mình Cố Sanh Sanh.
Mà Cố Sanh Sanh đang nói chuyện với ông cụ Thẩm, ông cụ còn gắp thịt bỏ vào trong chén cô.
Lòng Cố Vân Yên nổi lên một trận chua xót. Chẳng hiểu sao trong tiềm thức của cô cứ luôn cảm thấy, người nên ngồi ở vị trí đó, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người và sự yêu thích của ông cụ Thẩm không phải là Cố Sanh Sanh, mà chính là cô.
Cô lại nhìn Cố Sanh Sanh thêm lần nữa. Cố Sanh Sanh mặc một bộ váy đỏ, thần thái kinh người, chỉ có những người được nuông chiều từ nhỏ mới có được khí chất như vậy. Không giống như mình, từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu, đi đâu cũng không thể ngẩng cao đầu.
Cô cùng Cố Sanh Sanh lớn lên, dù là đi bất cứ đâu, chỉ cần Cố Sanh Sanh vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều sẽ tập trung vào Cố Sanh Sanh, không một ai chịu liếc nhìn cô.
Bao gồm Thẩm Đình Sâm.
Cố Vân Yên vô tình thấy ánh mắt mê muội của Thẩm Đình Sâm, trong lòng lại chua xót, hốc mắt bắt đầu nóng lên.
Liễu Bình oán khí đầy bụng lập tức tìm được chỗ phát tiết, bà mỉm cười, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói với cô: "Thu lại dáng vẻ u sầu của cô đi! Gia đình mấy người không chỉ dạy gì sao? Đang là bữa cơm tất niên, cô bày ra vẻ mặt này, ai mà nuốt cho nổi!"
Cố Vân Yên gấp gáp nín lại: "Cháu xin lỗi bác gái."
Liễu Bình khinh khỉnh nói: "Đừng gọi tôi là bác gái. Hôm nay để cô vào nhà không có nghĩa là chấp nhận cô, ăn xong bữa này rồi cút đi giùm tôi! Ảnh hưởng đến Đình Sâm, tôi không tha cho cô đâu!"
Thẩm Giai Huyên nói theo: "Đúng là không có mặt mũi. Cố Sanh Sanh tốt xấu gì cũng gả cho Thẩm Vọng rồi, còn cô là ai chứ, không danh không phận, chỗ này là chỗ cô có thể đến sao?"
Vành mắt Cố Vân Yên càng đỏ rõ rệt hơn, lúc này cô chỉ có thể im lặng cúi đầu xuống. Cả một phòng người hòa thuận vui vẻ, duy nhất một mình Cố Vân Yên là mặt chau mày rũ.
Đừng nói là người của Thẩm gia, đám người hầu cũng rủ tai nhau: "Người thiếu gia Đình Sâm dẫn về không biết ý tứ gì cả, nhà người ta ăn cơm tất niên, cái bản mặt như đưa đám đó là muốn làm gì?"
Lúc ông cụ Thẩm đảo mắt lướt qua Cố Vân Yên, nét không vui chợt lóe lên, quay đầu lại thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Thẩm Đình Sâm, càng trầm mặt hơn.
Cố Sanh Sanh gắp một miếng cải ngọt xào nấm hương bỏ vào chén của Thẩm Vọng, nhìn thấy sắc mặt của ông cụ Thẩm, lại gắp cho ông một miếng, còn nói: ''Ông nội, uống ít rượu, ăn nhiều rau xanh một chút.''
Ông cụ nói: ''Được được được. Vẫn là cháu gái biết quan tâm, thằng nhóc Thẩm Vọng chưa bao giờ gắp đồ ăn cho ta cả.''
Thẩm Vọng nghe vậy liền gắp miếng cải trong chén sang cho ông cụ: "Ông nội, nếm thử đi.''
Cố Sanh Sanh chọc tay anh: ''Anh đừng có lợi dụng cơ hội vứt rau cho ông! Cho anh thêm một miếng, phải ăn hết!''
Thẩm Vọng mặt vô cảm nhìn cô, sau đó ăn sạch cải ngọt.
Ông cụ Thẩm nhìn những hành động qua lại của hai người, ánh mắt dành cho Cố Sanh Sanh càng thêm hài lòng thương yêu.
Trước kia khi Cố Sanh Sanh bị Liễu Bình dùng thủ đoạn gả xung hỉ cho Thẩm Vọng, ông cụ vốn rất thẹn trong lòng. Bây giờ chứng kiến dáng vẻ hòa hợp của Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh, ông cụ Thẩm càng tin rằng Cố Sanh Sanh thật sự đã mang lại may mắn cho cháu trai của mình.
Ông cụ Thẩm cười ha hả: ''Cuối cùng cũng có người trị được cháu rồi! Sanh Sanh, sau này ông nội giao Thẩm Vọng cho cháu nhé. Nếu nó dám ăn Hi*p cháu thì nói ngay với ông nội, ông nội chống lưng cho cháu!"
Cố Sanh Sanh tranh thủ tố cáo: "Anh ấy ăn Hi*p cháu mãi thôi."
Ông cụ Thẩm nghe vậy liền tưởng thật: "Nó làm gì cháu? Nói ông nội nghe mau."
Cố Sanh Sanh bắt đầu kể hết tất cả tội trạng của Thẩm Vọng, bao gồm cả trốn tái khám, nhéo mặt cô, không cho cô ăn bánh ngọt, còn bản thân ngày nào cũng kén ăn...
Ông cụ Thẩm nghe xong cười như được mùa, tâm trạng khó chịu vì Thẩm Đình Sâm và Cố Vân Yên cuối cùng cũng khá hơn. Đám người xung quanh nhìn mặt nói chuyện, dần dần thoải mái trở lại.
Dưới ánh sáng sáng rực của đèn Ⱡồ₦g, các món sơn hào hải vị đẹp mắt, bọn trẻ con lại chạy vòng quanh, tiếng hoan hô cười đùa náo nhiệt.
Ông cụ Thẩm ngồi chính giữa, vui vẻ nghe đám người ca ngợi, chúc ông cụ thân thể khỏe mạnh, phúc thọ kéo dài, lời nói chân thành tha thiết phát ra từ tận đáy lòng.
Những người này bám vào khối tài sản kếch xù của Thẩm gia như đỉa đói, toàn dựa vào ông cụ Thẩm nâng đỡ, chỉ sợ ngày nào đó ông cụ cưỡi hạc đi tây thiên, Thẩm Vọng sẽ đá bay bọn họ đi đầu tiên. Không những chúc suông mà còn phải ngày đêm thắp hương cầu cho tuổi thọ của ông cụ Thẩm kéo dài, để bọn họ được thêm hưởng thật nhiều vinh hoa phú quý.
Qua ba lần rượu, người nào cũng đỏ mặt tía tai. Có mấy trưởng bối mượn rượu đánh liều trêu chọc Thẩm Vọng, nói anh tân hôn nên tránh uống rượu, đêm nay nhất định phải uống một ly.
Có lẽ Thẩm Vọng cũng không quá chán ghét bọn họ nên đã uống thêm vài ly.
Cố Sanh Sanh nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh đừng uống say nha."
Thẩm Vọng liếc cô một cái, gương mặt đẹp trai vì uống rượu mà hồng hào, ánh mắt sáng hoắc, vài cái nút áo dưới cổ mở ra, vẻ cấm dục dụ hoặc nhiều thêm mấy phần khiến cho người đỏ mặt: "Lo cho tôi à?"
"Còn lâu." Cố Sanh Sanh ấp úng nói: "Mùi rượu khó ngửi lắm."
Đám đàn ông uống qua ba lần rượu, mùi rượu cộng với mùi mồ hôi và thức ăn trộn lẫn vào nhau, cực kỳ khó chịu. Cố Sanh Sanh là người tinh tế, cô chỉ sợ bị đám mùi hỗn tạp này phá hư mũi.
Thẩm Vọng nắm tay cô nói: "Tôi đưa em về."
Cố Sanh Sanh lắc đầu: "Đừng, anh ở lại với ông nội đi, hôm nay ông rất vui, đừng chọc ông mất hứng."
Thẩm Vọng nghe vậy liền quét mắt một vòng, một cô gái tóc ngắn bỏ lại đám người chạy về phía anh: "Anh họ!"
Cô gái tóc ngắn tên là Thẩm Ngôn, vẻ ngoài rất xinh đẹp. Thấy cô thông minh hiểu chuyện, Thẩm Vọng dặn dò đôi ba câu rồi bảo cô dẫn Cố Sanh Sanh đi chơi.
Nghe Thẩm Vọng phân phó xong, Thẩm Ngôn cười nói với Cố Sanh Sanh: "Các chị em đang ăn điểm tâm bên phòng sưởi phía tây, nhà bếp có bánh trôi hoa quế giúp tiêu hóa tốt lắm."
Cố Sanh Sanh lập tức đi theo.
Thẩm Vọng đột nhiên cảm thấy không vui, anh kéo tay cô lại: "Chờ chút."
Cố Sanh Sanh quay đầu hỏi: "Sao thế?"
Thẩm Vọng ngừng một chút rồi nói: "Mấy người bên đó đang đánh bài, tiền cứ tính cho tôi, em yên tâm chơi đi."
Cố Sanh Sanh gật đầu: "Được."
Không còn gì để nói, Thẩm Vọng đành buông tay cô ra: "Đi đi."
Giờ thì đến lượt Cố Sanh Sanh có cảm giác không nỡ. Cô vừa đi vừa nhìn Thẩm Vọng, dáng vẻ tội nghiệp hệt như chú mèo con phải chia tay chủ nhân.
Chứng kiến khung cảnh quyến luyến si mê của hai người, Thẩm Ngôn chỉ có thể âm thầm tặc lưỡi.
Phật nhảy tường
Cải xào nấm hương
Bánh trôi hoa quế