Trời lại đổ tuyết.
Những bông tuyết rơi xuống từ bầu trời đêm xanh thẳm, chiếu siêu xe sang trọng đã sớm bị phủ một tầng băng tuyết mỏng.
Cố Sanh Sanh dán mặt lên cửa sổ xe, gò má non mềm bị đè méo mó, sương mù đọng trên cửa kính bị hơi nóng hòa tan một mảng nhỏ, vài giọt nước từ từ lăn xuống.
Thẩm Vọng nhìn cô nói: "Cửa sổ lạnh lắm, đến đây đi."
"Không thèm! Đồ lưu manh!" Cố Sanh Sanh kề sát cả người cạnh cửa xe, lầm bầm trách móc Thẩm Vọng.
Khóe môi Thẩm Vọng cong lên một biên độ rất nhỏ lại cố nhịn xuống: "Ăn của em có một cái bánh trôi thôi."
Cố Sanh Sanh tức giận: "Chỉ là một cái bánh thôi sao?!"
Thẩm Vọng nghiêm túc xin ý kiến: "Chứ là gì?"
"Đó là..." Thì đúng là bánh trôi đó. Cố Sanh Sanh nghẹn nửa ngày vẫn còn chưa hết tức, ''Là bánh trôi tôi đã cắn qua!''
Thẩm Vọng nhắc nhở: ''Bình thường ở nhà ai cắn thịt mỡ rồi gắp qua cho tôi ăn?''
''... Đâu có giống nhau!'' Cố Sanh Sanh tức tối nhìn anh, biết rõ Thẩm Vọng đang ngụy biện mà vẫn ngượng ngùng nói thật với anh.
Thẩm Vọng ăn son của cô đó. Trong thoại bản chỉ có mấy tên lưu manh vô liêm sỉ mới làm mấy chuyện kỳ cục như vậy thôi.
Nghĩ đến chuyện chiếc bánh trôi dính son môi đỏ, bị Thẩm Vọng nhấm nháp trong miệng rồi nuốt xuống, mặt Cố Sanh Sanh liền nóng bừng bừng, trong lòng như có móng vuốt mèo cào qua, không ổn chút nào.
Rào chắn trong xe không biết đã được nâng lên từ lúc nào, biến khoang sau xe thành một không gian riêng tư. Cố Sanh Sanh bỗng nhiên cảm thấy có chút ngột ngạt, lại tiếp tục dán mặt trên cửa kính, tựa như con mèo nhỏ giấu mặt dưới chiếu, tự lừa mình dối người.
Nước da Cố Sanh Sanh trắng tuyết, đôi tai nhỏ bé và phần gáy lộ ra khỏi mái tóc đen đều phiếm hồng, trông ngon miệng cực kỳ. Thẩm Vọng không lên tiếng, đăm chiêu nhìn cô như đang suy tư.
Trong xe nhất thời yên tĩnh không tiếng động, loại yên tĩnh này không phải là ngượng ngùng xấu hổ, chỉ là khiến cho lòng người có chút chộn rộn, đứng ngồi không yên.
Một lúc lâu sau Thẩm Vọng mới mở miệng: ''Mặt em không lạnh sao?''
''Hơi hơi.'' Cố Sanh Sanh bị anh nhắc mới cảm thấy nửa bên mặt lạnh cóng đang tê rần, chậm rãi quay đầu lại.
Cô vỗ hai má, ngón tay dính nước nên hơi lo lắng: ''Thế nào, phấn nền đã trôi hết chưa?''
Lớp trang điểm của nửa bên mặt bị Cố Sanh Sanh ép lên cửa kính đã hóa nhợt nhạt, hoàn toàn đối ngược với nửa còn lại xinh đẹp kia, son môi đỏ lan cả ngoài mép, cô còn đang ôm mặt, ra vẻ đáng yêu nhìn Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng mặt không biến sắc nói: "Không có, tốt lắm.''
Cố Sanh Sanh có chút cao hứng, liền ném chuyện vừa rồi ra sau đầu: ''Vậy tôi đi thay quần áo trang sức, tí nữa cùng anh về nhà nhé.''
''Ừ.'' Thẩm Vọng móc một cái khăn tay caro xanh trắng đã được xếp gọn gàng ra, ''Lau mặt...''
Phạch một tiếng, gió tuyết thổi vào trong khoang xe, Cố Sanh Sanh nhảy xuống, bước chân nhẹ nhàng hướng đến phim trường đèn đuốc sáng trưng.
Thẩm Vọng bình tĩnh thu hồi khăn tay.
Đoàn phim đang nghỉ giữa giờ đột nhiên có tiếng thét chói tai vang lên: "Quỷyy!!!"
Cố Sanh Sanh bực bội ngồi trong phòng hóa trang tháo trang sức xuống, sau đó dùng khăn ướt không ngừng chà sát mặt. Phấn son bị cuốn đi, da thịt trắng mịn lộ ra, lông mi đẹp như tranh vẽ, mắt đen lóng lánh, bờ môi hồng phấn mê người.
Tịch Tuyết Nhi và An Hà chưa kịp gọi hồn về, nước mắt lưng tròng ôm chặt lấy nhau. Vẫn là An Hà định thần lại trước: "Sanh Sanh cậu thật là, làm tớ sợ muốn ૮ɦếƭ."
Cố Sanh Sanh ai oán nhìn các cô trong gương: "Thật sự xấu lắm sao?"
Hai người nhìn đối phương một hồi, An Hà nghĩ một đằng nói một nẻo: "Không xấu không xấu đâu."
Tịch Tuyết Nhi nhỏ giọng bổ sung: "Ừ, mới dọa người thôi à."
Cố Sanh Sanh phẫn nộ đấm vào không khí: "Các cậu thật quá đáng! Thẩm Vọng nói tớ thế này rất đẹp!"
Tịch Tuyết Nhi hoảng sợ nói: "Thẩm Vọng lại bị mù rồi hả?"
Cố Sanh Sanh cầm bông dặm phấn ném về phía Tịch Tuyết Nhi.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, đọng gần kín trên mui xe. Tài xế dò hỏi: "Đường ngập tuyết sẽ không dễ đi. Có cần gọi điện cho phu nhân không ạ?"
"Đừng thúc giục." Thẩm Vọng nghiêng đầu nhìn bóng đèn đường mờ ảo, cặp mắt thâm thúy phản chiếu luồng ánh sáng ấm áp: "Cô ấy quen chậm chạp rồi."
Giữa đêm gió tuyết, được chờ ai đó cũng là chuyện may mắn mà.
Không bao lâu sau, một thân ảnh nhỏ nhắn mảnh dẻ đội ánh sáng đi ra, bước chân nhẹ nhàng, sột soạt dẫm trên nền tuyết để lại hai hàng dấu chân mờ mờ.
Thân hình như điêu khắc của Thẩm Vọng khẽ động đậy, mở cửa xe ra. Trước tầm mắt không còn gì ngăn trở, mới thấy phía sau Cố Sanh Sanh còn hai cô gái nữa.
Ba người cười cười nói nói, giây phút nhìn thấy Thẩm Vọng, hai cô gái bỗng hóa đá ngay lập tức. Cố Sanh Sanh đã nhanh chân chạy đến.
Cố Sanh Sanh mặc áo khoác lông đen, khuôn mặt vì lạnh mà trở nên đỏ hồng. Thẩm Vọng kéo khóa áo khoác của cô lên tới cằm, lại đội mũ cho cô.
Nửa khuôn mặt của Cố Sanh Sanh đều bị chôn trong áo khoác, chỉ để lộ cặp mắt hạnh to tròn linh động.
Cô ngọ nguậy đầu để thò miệng ra, giới thiệu như thật: "Đây là Tịch Tuyết Nhi và An Hà, những người bạn tốt mà tôi hay nhắc đến. An Hà Tuyết Nhi, đây là Thẩm Vọng."
Thẩm Vọng di chuyển tầm mắt ra phía sau Cố Sanh Sanh.
Tịch Tuyết Nhi và An Hà như hai chú chim nhỏ, tôi đẩy cô cô đẩy tôi.
Cố Sanh Sanh vui vẻ nói: "Tuyết Nhi, An Hà, không phải các cậu luôn ầm ĩ đòi gặp cho được Thẩm Vọng hay sao?"
Cố Sanh Sanh vểnh cái đuôi nhỏ, giọng điệu mang theo tia đắc ý dạt dào. Thẩm Vọng đẹp trai như thế, chẳng sợ bị người khác nhìn thấy, đi đâu cũng không lo mất mặt.
Làm gì có, đừng có nói bậy!!! Hai cô thầm phủ nhận ba lần trong lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười hướng về phía Thẩm Vọng: "Chào, chào ngài..."
Người đàn ông ngồi trong xe mặc bộ tây trang ba món lịch lãm, mặt mũi anh tuấn cay nghiệt, mỗi đường nét trên gương mặt đều là kiệt tác của tạo hóa. Điều duy nhất giống với tin đồn có lẽ là khí thế khi*p người chỉ thuộc về phái lãnh đạo kia.
Ngữ khí của anh có thể nói là ôn hòa, như một vị thần nói chuyện với người phàm: "Sanh Sanh thường hay nhắc đến các cô. Lần đầu gặp mặt không kịp chuẩn bị quà cáp, chỉ có danh thi*p, hi vọng hai cô không chê."
Danh thi*p kim loại thuần đen, bên trên mạ hai chữ Thẩm Vọng.
Cầm tấm danh thi*p trong tay có thể được hưởng tất cả các đãi ngộ và chiết khấu dành cho khách hàng VIP tại bất kỳ trung tâm thương mại của Thẩm thị. Ngoài ra, danh thi*p này còn mang một ý nghĩa sâu xa hơn, đó là sau này các cô sẽ được Thẩm Vọng giúp đỡ.
Lúc này An Hà và Tịch Tuyết Nhi vẫn hồn nhiên không biết, chỉ biết nhắm mắt nhận đại danh thi*p, sau đó liền vội vàng tạm biệt Cố Sanh Sanh.
Chờ xe đi đã được một đoạn khá xa, Cố Sanh Sanh mới nói với Thẩm Vọng: "Hôm nay hai cậu ấy không giống như bình thường chút nào."
Thẩm Vọng nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt nói: "Rất giống mà, giống hệt trong điện thoại."
Dừng một chút lại nói tiếp: "Ai gửi mấy bộ phim kia cho em?"
Cố Sanh Sanh ngờ nghệch: "Là Tuyết Nhi đó."
Thẩm Vọng ừ một tiếng, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Sanh Sanh bị anh hỏi liền cảm thấy chột dạ, chắc anh sẽ không cảm thấy Tuyết Nhi là một người bạn xấu đâu nhỉ?! Cố Sanh Sanh ra sức biện hộ: "Tuyết Nhi tốt với tôi lắm, cậu ấy giúp tôi mắng Cố Vân Yên, cùng với An Hà giúp tôi tập thoại..."
Cố Sanh Sanh lải nhải nửa ngày, Thẩm Vọng rốt cuộc cũng Ϧóþ gáy cô, chuyển đề tài: "Tuyết Nhi là người nào?"
Cố Sanh Sanh nén giận nói: "Anh không phân biệt được hai cậu ấy sao? Tuyết Nhi là người tóc xoăn đó."
Thẩm Vọng nhớ lại một chút, nói bâng quơ: "À, cũng xinh xắn đấy."
Cố Sanh Sanh à một tiếng thật dài: "Ý anh là An Hà không xinh hả?"
Thẩm Vọng vuốt ve sau gáy Cố Sanh Sanh, thuận miệng giải thích: "Cô ấy cũng xinh, khí chất ôn nhu, có điều hai người đứng chung một chỗ thì không thu hút cho lắm."
Cố Sanh Sanh liền ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn Thẩm Vọng: "Quan sát nghiêm túc quá nhỉ. Cho nên anh chú ý Tuyết Nhi trước chứ gì?"
Thẩm Vọng: "... Không có chú ý."
Cố Sanh Sanh: "Nhưng mới nãy chính anh nói Tuyết Nhi dễ thu hút sự chú ý hơn."
Thẩm Vọng hít sâu: "Tôi chỉ nhìn thoáng qua thôi."
Giọng Cố Sanh Sanh ngây ngô: "Liếc mắt một cái mà quan sát được nhiều như vậy, anh thật lợi hại nha."
Thẩm Vọng hơi nheo mắt, cúi người tới gần Cố Sanh Sanh, hương khí lãnh đạm và hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai cô, giọng nói từ tính: "Em ghen à?"
Bị lòng bàn tay có vài vết chai mỏng мơи тяớи, vành tai mềm mại dần nổi hồng lên.
Tròng mắt Cố Sanh Sanh giật nhẹ: "Anh lại lái sang chuyện khác?"
Thẩm Vọng: "..."
Mặt anh không biểu cảm quay về phía trước, đột nhiên nói với tài xế: "Lái nhanh lên."
Tài xế đang dựng tai nghe lén thoáng run lên, vội vàng dẫm chân ga tăng tốc độ.
Chiếc Rolls-Royce phóng nhanh như bay trên đường, hai vết bánh xe hằn trên mặt tuyết, thẳng đường hướng đến phương xa.
Trên ghế sau hai người một trái một phải nhìn ra cửa sổ, đối thoại câu được câu không:
"Cho nên anh thấy Tuyết Nhi đẹp hơn An Hà đúng không?"
"... Đều không đẹp."
"Dựa vào đâu mà anh nói bạn tôi không đẹp!"
"..."
"Vậy thì anh thấy ai xinh đẹp?"
"Em."
"Đồ dẻo miệng."
"Em xuống xe đi."
"Đuổi tôi xuống để cưới một cô vợ xinh đẹp mới chứ gì?"
"... Lái xe nhanh lên!"