*Cho anh ăn no*“Tít tít tít…”
Báo thức trên điện thoại vừa vang lên hồi đầu tiên, Thẩm Vọng đã lập tức tỉnh giấc. Anh nghiêng người, thò cánh tay thon dài rắn chắc qua đầu giường bên kia tắt báo thức đi.
Báo thức là do Cố Sanh Sanh đặt, với nội dung “làm bữa sáng cho ông nội”, cô vẫn chưa tỉnh dậy, người bị đánh thức lúc nào cũng là Thẩm Vọng.
“Ưm…” Dưới chăn chợt có động tĩnh, tiếng ՐêՈ Րỉ khẽ phát ra.
Thẩm Vọng kéo góc chăn xuống một chút, Cố Sanh Sanh với khuôn mặt vì ngủ mà ửng đỏ xuất hiện, mái tóc đen nhánh rối tung trên vai, dường như còn có vài vết hoa đào ẩn ẩn hiện hiện trên da.
Thẩm Vọng đưa tay vuốt ve khóe mắt cô, cảm nhận được sự chuyển động nhỏ nhẹ của lông mi kích thích nơi lòng bàn tay, sau đó chầm chậm vỗ lưng, thấp giọng dỗ cô. Cố Sanh Sanh vốn rất háu ngủ, chưa đầy một phút sau đã tiếp tục chìm vào giấc mộng.
Rèm cửa tự động hơi hé mở, Thẩm Vọng mượn chút ánh sáng mong manh từ bên ngoài để nhìn người trong lòng, sự ôn nhu trong ánh mắt như sắp trào hết ra bên ngoài. Anh lướt qua từng centimet trên khuôn mặt ngây thơ quyến của Cố Sanh Sanh, từ chóp mũi trắng nõn, cánh môi hồng hào cho đến chiếc cằm nhỏ nhắn… Bàn tay ấm áp khô ráo vuốt ve da thịt mềm mại nhẵn mịn, cố gắng khắc chế Dụς ∀ọηg trong lòng xuống.
Từ khi ông cụ Thẩm chuyển đến sống trong biệt thự Thẩm gia, Cố Sanh Sanh bỗng nhiên ý thức được thân phận cháu dâu, 3 bữa một ngày đều đích thân làm, lúc nào cũng muốn ông cụ được trong trạng thái thư thả nhất. Một Cố Sanh Sanh ân cần dịu dàng như vậy, Thẩm Vọng chỉ được hưởng thụ qua khi hai mắt anh vẫn chưa nhìn thấy. Có thể thấy Cố Sanh Sanh cực kỳ có lòng hiếu thuận với ông cụ Thẩm, đa phần là vì yêu ai yêu cả đường đi, chút xíu ghen tuông kia trong lòng Thẩm Vọng lập tức chuyển thành ngọt ngào hết thảy.
Cố Sanh Sanh rầm rì vài tiếng, nghiêng đầu áp vào иgự¢ Thẩm Vọng. Rõ ràng là cơ bắp nóng bỏng nhưng lại tản ra dương khí thuần chất nồng nặc, Cố Sanh Sanh cứ xán vào иgự¢ anh đòi ngậm, cánh môi phiếm hồng còn chu lên làm động tác ʍúŧ.
Thẩm Vọng theo bản năng hạ thấp vai xuống, nâng cằm Cố Sanh Sanh lên cho đầu cô nghiêng qua, bởi vậy mà trông càng giống cho 乃ú hơn. Thẩm Vọng bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, thấy Cố Sanh Sanh muốn ủi đến sâu hơn nên bèn chìa một ngón tay, nhét vào miệng cô.
Cuối cùng Cố Sanh Sanh cũng chịu yên lại, ngoan ngoãn không dày vò anh nữa.
Thẩm Vọng nhìn cánh môi màu hồng bóng bẩy mềm mại trước mặt, một phương thức đánh thức khác bỉ ổi hơn chợt xuất hiện trong đầu anh, yết hầu chậm rãi nhúc nhích.
Rốt cuộc cũng không cam lòng gọi cô dậy.
——
Trong vườn hoa có vài khóm rau mới nhú, màu lá xanh mướt tràn trề sức sống. Ông cụ Thẩm mặc áo ba lỗ, ống quần xắn cao trông hết sức chuyên nghiệp, đang chống cuốc nói chuyện với bác thợ làm vườn về những đứa con tâm huyết của mình.
Các ông cụ nhà giàu đều có sở thích mua đất tự trồng rau Gi*t thời gian, ông cụ Thẩm cũng không ngoại lệ. Ông cụ vốn đi lên từ bần hàn, cho nên cực kỳ am hiểu về phương diện này. Đang lúc trò chuyện cao hứng, bỗng nhiên mặt mũi bị dính đầy đất cát.
Chú chó nhỏ với bộ lông màu vàng bóng chẳng biết đã chui vào bên trong vườn rau từ lúc nào, cặp chân ngắn đào bới không ngừng, đất cát bay tứ tung, mầm cây bị xới hết lên.
“Này này này! Mầm cây khó lắm mới trồng được của ta! Phá hỏng hết rồi!”
Ông cụ Thẩm đau lòng hét lên, giơ tay làm bộ đòi đánh.
Chú chó nhỏ ngược lại không hề biết sợ, cũng không có ý định bỏ chạy, nó lắc lư cái đầu đầy đất, le lưỡi với ông cụ Thẩm. Nhìn cặp mắt đen láy kia, ai mà nỡ đánh nó cho được.
Ông cụ Thẩm mỉm cười trong vô thức: “Màn Thầu nhỏ, muốn ông nội đi dạo với con à?”
Nghe hai chữ “đi dạo”, chó Màn Thầu lập tức nhảy dựng lên, cọ cặp chân ngắn lên người ông cụ Thẩm, cái miệng nhỏ còn liên tục sủa gâu gâu làm nũng.
Ông cụ Thẩm cười đến không ngậm được mồm, ông gọi người lấy dây xích cho chó buộc lên cổ Màn Thầu rồi dắt nó đi theo hướng ra bờ biển. Lão quản gia và vệ sĩ theo sau cách đó không xa.
Ông cụ Thẩm đã lớn tuổi nên đi đường khá chậm. Màn Thầu chân ngắn sức nhỏ, cũng không sợ nó sẽ kéo ngược lại ông. Chú chó hưng phấn vung chân nhảy nhót, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn ông cụ Thẩm một chút, thấy ông cụ đi chậm thì chạy về cọ lên chân ông, giống như muốn dỗ dành ông để ông khỏi cảm thấy tủi thân nữa.
Hết thảy nũng nịu mà con cháu ông cụ không cho được, Màn Thầu làm được tất.
Nhóc Màn Thầu cũng cực kỳ vui vẻ. Nó là một chú chó nhỏ đầy sức sống, sáng nào cũng muốn được dắt ra ngoài đi dạo mới chịu, nhưng bây giờ Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh quấn quýt sớm tối như thế, rất thường xuyên quên đưa nó đi chơi, cũng như không cho nó lên lầu hai nữa. Màn Thầu chơi một mình, giở trò xấu khắp nơi, vệ sĩ và người làm không dám la mắng nó, khiến cho độ hảo cảm của mọi người về Màn Thầu mỗi ngày một thấp đi.
Không hiểu sao mà ông cụ Thẩm lại khá là hợp cạ với nó.
Ông cụ Thẩm dắt nhóc Màn Thầu đi dọc theo bờ biển hai ba vòng, cơ thể ông cũng thoải mái hơn, lúc này mới chậm rãi về nhà.
Trên bàn ăn đã bày bữa sáng nóng hổi, chỉ có một bộ chén đũa.
Chị Lý đến múc cháo, mỉm cười giải thích: “Tiên sinh và phu nhân vẫn chưa dậy, mời ông ăn trước ạ.”
“Đúng là thanh niên.” Ông cụ Thẩm ngồi xuống, “Chúng nó không ăn thì chúng ta ăn, Màn Thầu nhỉ?”
“Gâu gâu!” Chó Màn Thầu vểnh tai, há miệng nhìn chằm chằm chiếc bánh bao súp trên bàn.
Bánh bao súp này đã được Cố Sanh Sanh làm trước đó, tuy hâm nóng lại nhưng hương vị vẫn không giảm chút nào, ông cụ Thẩm ăn mà vui vẻ vô cùng. Chó Màn Thầu được ăn chút nhân thịt, cái đuôi vung vẫy điên cuồng.
Ông cụ Thẩm chuyển đến ở trong biệt thự Thẩm gia khá miễn cưỡng. Lúc đầu ông không hề vui vẻ chút nào, còn cho rằng mình sẽ không quen, ai ngờ lại hòa nhập được với cuộc sống ở đây nhanh đến như vậy.
Cố Sanh Sanh là con gái nên chăm sóc ông rất ân cần chu đáo, luôn muốn ông cụ được thư thái hài lòng như lúc sống ở nhà cũ. Tay nghề nấu nướng thì khỏi phải bàn cãi, ngày nào cũng nấu những món dưỡng sinh khác nhau, ông cụ Thẩm ăn vào, da dẻ càng hồng hào hơn trước, thậm chí còn thấy mình sống đến 100 tuổi cũng không thành vấn đề.
Ông cụ Thẩm hằng ngày được ăn đồ ăn ngon, dắt chó đi dạo, trên bàn cơm có cháu trai và cháu dâu trò chuyện, quả thực chính là giấc mơ mà ông vẫn luôn ao ước.
Điều làm cho ông cụ Thẩm vui nhất không gì khác ngoài được nhìn thấy Thẩm Vọng mỗi ngày, nhìn đứa cháu trai mặt lạnh như thần ૮ɦếƭ của mình mỉm cười dịu dàng với Cố Sanh Sanh, giống như những thanh niên trẻ tuổi bình thường đang yêu đương. Cuối cùng chỗ trống trong lòng ông cụ bao lâu nay đã được lấp đầy rồi.
Nụ cười vui vẻ của ông cụ Thẩm chợt biến mất khi thấy Thẩm Vọng bế Cố Sanh Sanh xuống lầu, chuyển thành ánh nhìn hoài nghi cuộc đời.
Thẩm Vọng mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu xám, vai rộng chân dài nổi bật, trên tay là Cố Sanh Sanh. Đôi chân thẳng tắp mảnh mai được bộ váy sặc sỡ tôn lên, bắp chân khẽ đung đưa qua lại.
Quan trọng nhất là Cố Sanh Sanh ôm cổ Thẩm Vọng, hai người mặt đối mặt, trao nhau nụ cười ngọt ngào, ánh mắt dây dưa mãi không rời.
Ông cụ Thẩm giơ cao tờ báo lên để che mắt lại. Đúng là cặp vợ chồng mới cưới, đến bây giờ vẫn còn dính lấy nhau.
Cặp vợ chồng anh bế em đi đến phòng khách, lúc này Thẩm Vọng thả Cố Sanh Sanh xuống, để cô tự đi.
Hai người cùng nhau chào hỏi ông cụ Thẩm: “Chào buổi sáng ông nội.”
“Giữa trưa rồi, sáng với sớm cái gì!” Ông cụ Thẩm nổi giận, lúc quay sang nhìn Cố Sanh Sanh, mặt mày bỗng hiền hòa lại: “Sanh Sanh à, trưa nay không cần làm cơm cho ông nội đâu nhé. Ta phải đến buổi gặp mặt của hội câu cá. Màn Thầu sẽ đi với ta.”
Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng đồng loạt giơ hai tay tán thành.
Ông cụ Thẩm tằng hắng một tiếng: “Khụ, Sanh Sanh, bánh ngọt cháu làm lần trước, mấy ông bạn già của ta đều rất nhớ…”
Cố Sanh Sanh làm dấu OK: “Không thành vấn đề ạ!”
Tinh thần ông cụ lập tức phấn chấn lên.
Buổi gặp mặt của hội câu cá được tổ chức tại một hòn đảo nhỏ, thời gian cũng phải mấy ngày liền. Cố Sanh Sanh cùng với chị Lý đích thân chuẩn bị hành lý cho ông cụ Thẩm, đồ đạc của Màn Thầu cũng được gom thành một vali lớn.
Ông cụ Thẩm đội mũ che nắng và cần câu cá, ôm nhóc Màn Thầu đã được tắm rửa sạch sẽ và đeo vòng cổ, xách bánh ngọt do Cố Sanh Sanh làm vui vẻ xuất phát.
Nhìn ông cụ Thẩm lên xe, Cố Sanh Sanh nói: “Gần đây lịch trình của ông nội bận rộn quá, hết câu cá lại đánh golf.”
Thẩm Vọng ôm vai cô, đáp: “Ông nội vẫn luôn thích ồn ào mà.”
Từ trước đến giờ, ông cụ Thẩm vẫn luôn là người hào sảng, quan hệ rộng rãi, chỉ là từ sau khi Thẩm Vọng gặp tai nạn, sức khỏe không tốt nên mới ở nhà đóng cửa, không đi chơi nữa. Bây giờ anh đã được Cố Sanh Sanh dùng dược thiện chữa lành, ông cụ mới bắt đầu giao du bốn phía trở lại.
Cố Sanh Sanh: “Ông nội mang bánh ngọt đi hết rồi, tí nữa em làm ít óc chó ngào đường, bánh quế với thịt hun khói, là mấy món anh thích ăn nhất đấy.”
Câu cuối cùng vừa ngọt vừa mềm, như móng vuốt mèo con cào vào trái tim của Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng nheo mắt, ôm Cố Sanh Sanh từ phía sau, hơi thở nóng rực phả vào phần gáy trần trụi khiến cô bất chợt rùng mình: “Vẫn là nên cho người đàn ông của em ăn no trước đi.”
Cảm giác tê dại từ sau cổ vọt thẳng đến đầu ngón tay của Cố Sanh Sanh.
Từ lúc ông cụ Thẩm chuyển vào biệt thự, Cố Sanh Sanh vẫn luôn bận rộn lo cơm nước cho ông, cộng thêm sợ hiệu quả cách âm của biệt thự không tốt, cho nên không dám thân mật với Thẩm Vọng quá đà.
Khó được hôm cả ông cụ lẫn Màn Thầu đều không có nhà.
Cố Sanh Sanh từ từ ngẩng đầu nhìn Thẩm Vọng đầy si mê.
Mái tóc ngắn của Thẩm Vọng bị gió thổi tung, cặp mắt sắc bén đen kịt bình tĩnh, so với bình thường lại có vài phần ngang ngược hơn.
Đầu óc còn mơ mơ hồ hồ của Cố Sanh Sanh bỗng nổ ầm một tiếng, đốt sạch luôn cả ý chí của cô — người đàn ông này, cmn, sao mà quyến rũ quá vậy! Cô duỗi tay quàng qua cổ Thẩm Vọng, ép anh đến gần sát mình, để cô cắn lên đôi môi xinh đẹp kia một phát.
Củi khô lửa cháy, tình hình hết sức căng thẳng.
Trừ trước đến nay, hai người khá phù hợp với nhau ở phương diện này.
Dụς ∀ọηg và thể lực của Thẩm Vọng cực kỳ đáng sợ. Nếu không phải một năm qua Cố Sanh Sanh được nuôi kỹ lưỡng, vóc người nẩy nang thì đã bị anh xé nát từ lúc nào rồi. Mà Cố Sanh Sanh cũng dần dần lãnh hội được hương vị của tình yêu, khát vọng của cô với Thẩm Vọng không thể nào thua kém sự thèm khát cô của anh được.
Do đó mà Thẩm Vọng đòi hỏi càng ngày càng vô độ.
Cũng may là anh còn có công ty. Quý thứ tư là khoảng thời gian Thẩm thị bận rộn nhất, một ngày có trăm ngàn công việc bắt buộc Thẩm đại boss phải đích thân đến công ty để xử lý. Cố Sanh Sanh như một linh vật, bị Thẩm Vọng ôm trong lòng đưa đến văn phòng.
Thẩm Vọng ngồi ở bàn làm việc, Cố Sanh Sanh thu người trên ghế salon chơi điện thoại, lướt weibo.
Bây giờ ngày nào cũng có một làn sóng lớn cư dân mạng tràn đến weibo của Cố Sanh Sanh hỏi thăm tình hình của đại boss Thẩm, tiện thể hỏi luôn về nhóc chó Màn Thầu.
Màn Thầu nổi tiếng thật ra là chuyện ngoài ý muốn. Có lần Cố Sanh Sanh livestream nấu ăn, chú chó nhỏ thấy bột mì thì nhào đến, dùng cặp mắt đen như hai hạt đậu nhìn chằm chằm vào ống kính, đáng yêu đến mức khiến cho người xem phải phát điên lên. Sau lại có Tạ Tử Khanh xuất hiện, đứng ra nhận Màn Thầu là do anh tặng cho Cố Sanh Sanh, thế là chú chó nhỏ trực tiếp bị đưa lên hot search: “Chó con nhà Cố Sanh Sanh có giá trị nhan sắc cao ngút ngàn!”
Từ sau đợt <Thôn nước ngọt> công chiếu, độ họt của Cố Sanh Sanh và Tạ Tử Khanh vẫn chưa bao giờ bị hạ xuống, mối quan hệ giữa hai người ngoài đời cũng rất được mọi người hoan nghênh. Nhóm fan bạn gái của Tạ Tử Khanh vô cùng biết ơn vì Cố Sanh Sanh đã lập gia đình, bởi vậy mà fan hai nhà mới có thể chung sống hòa thuận, cùng nhau vui vẻ xoay quanh một chú chó.
Cố Sanh Sanh gửi cho An Hà một bài viết về bộ phim mới, trả lời hai @ nhắc đến cô rồi mới bắt đầu đọc bình luận.
Từ sau vụ bày tỏ tình cảm trực tiếp trước mặt mọi người trên sóng truyền hình, Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng đã trở thành CP quốc dân có độ nổi tiếng cao nhất. Nhưng Cố Sanh Sanh không thích để người khác trồng cây si Thẩm Vọng, mà anh thì lại không thường xuyên xuất hiện, hai người cũng không tiếp tục phát cẩu lương nữa. Song chuyện này lại không hề ảnh hưởng đến đám cư dân mạng nhiệt tình gặm CP, tấm ảnh cô dâu bị ông cụ Thẩm đăng lên đã được hàng chục vạn người chia sẻ, fan của bọn họ đặt cho CP hai người một cái tên mới, đó là CP có giá trị nhan sắc ᴆụng nóc nhà.
Đa phần bình luận đều là ca ngợi sắc đẹp của Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh đọc bình luận, khuôn mặt nhỏ càng lúc càng phồng to ra. Tay cô không ngừng lưu xuống mấy tấm ảnh chụp Thẩm Vọng mà cô chưa từng được thấy bao giờ, sau đó nhắn tin cho Chu Vị, bảo anh tìm người xóa hết đi.
Xử lý xong chuyện nhưng Cố Sanh Sanh vẫn chưa hết tức giận. Quan trọng là không thể nào xóa được tận gốc, cư dân mạng đã lưu lại hết rồi, hễ xóa bên này là bên kia lại có người đăng lên.
Cố Sanh Sanh nhìn thoáng qua Thẩm Vọng đang tập trung làm việc, Thẩm Vọng lập tức có cảm giác, nên ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Cố Sanh Sanh chưa bao giờ giấu được suy nghĩ của mình, Thẩm Vọng nhìn cô một lúc lâu, đặt chiếc 乃út mạ vàng trên tay xuống và vươn tay ra: “Đến đây.”
Cố Sanh Sanh chậm rãi bước đến nắm lấy tay anh. Thẩm Vọng kéo cô ngồi lên chân mình. Cố Sanh Sanh nói: “Anh làm xong việc rồi hả?”
“Sanh Sanh quan trọng hơn, chơi với em một lát.” Thẩm Vọng vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của cô, lật qua lật lại xem xét một chút: “Sao mà không vui rồi?”
Cố Sanh Sanh lập tức mỉm cười, cô ôm mặt Thẩm Vọng, nhìn anh chăm chú.
Thẩm Vọng để Cố Sanh Sanh muốn làm gì thì làm, hai tay từ từ xoa nắn vòng eo mảnh mai và sau lưng cô, thỏa sức ăn đậu hũ non*.
*Là thả dê á mấy má:)))Hơn nửa ngày trôi qua, Cố Sanh Sanh giống như quyết định xong, lôi điện thoại ra.
Cô kề sát mặt vào má Thẩm Vọng, tự chụp một tấm hình cho hai người.
Sau đó nghiến răng nghiến lợi ngồi gõ bài: “Thấy được mà ăn không được, tôi cho mọi người thèm ૮ɦếƭ luôn!”
Khó có lúc thấy Cố Sanh Sanh nổi giận, khóe mắt phiếm đỏ cong cong, đôi môi bị hàm răng trắng muốt cắn lấy, trông hấp dẫn vô cùng.
Thẩm Vọng bình tĩnh nhìn cô, cho đến khi Cố Sanh Sanh kinh ngạc nhìn lại, màu đỏ lan xuống khắp hai gò má: “Sao anh lại… Đây là văn phòng đó…”
Thẩm Vọng kéo eo Cố Sanh Sanh, để cô lại gần anh hơn: “Suỵt.”
——
Điện thoại bị vứt lại trên ghế sa lon rung rù rù liên tục, nhưng không có ai để ý đến nó.
Cô gái với bộ váy nóng bỏng, kính râm trên mặt cũng không thể nào che khuất được khuôn mặt xinh đẹp của cô, hứng thú bừng bừng tiến thẳng vào văn phòng giám đốc.
Lý Cạnh ở ngoài canh cửa thấy cô thì lập tức đứng lên.
Nhưng Tịch Tuyết Nhi lại lướt ngang qua anh, đến trước cửa văn phòng, đưa tay gõ cửa: “Sanh…”
“Ưm ưm ưm!”
Tịch Tuyết Nhi bị Lý Cạnh bịt miệng kéo ra bàn trà ở phía xa, đến nơi mới được thả ra: “Anh làm gì thế! Em có việc phải tìm Sanh Sanh gấp!”
Lý Cạnh khôi phục lại dáng vẻ nhã nhặn như thường ngày: “Boss và phu nhân có việc, không cho phép người ngoài quấy rầy.”
“Việc gì? Có thể quan trọng hơn em sao? Em có chuyện vui muốn nói cho Sanh Sanh biết!” Tịch Tuyết Nhi không hiểu chuyện tiếp tục hỏi tới.
Lý Cạnh đẩy nhẹ gọng kính bằng bạc, nhíu mày đáp: “Chị hai ạ, đều trưởng thành cả rồi, có một số việc không cần nói rõ cũng biết chứ?”
Tịch Tuyết Nhi “à” một tiếng, bỗng nhiên kịp nhận ra là chuyện gì, gương mặt từ từ đỏ lên.
Lý Cạnh ngạc nhiên, mỉm cười chọc ghẹo cô: “Tịch tiểu thư từ trước đến nay tự do phóng khoáng, thì ra cũng sẽ đỏ mặt à?”
Tịch Tuyết Nhi trừng Lý Cạnh, nhưng không trả treo lại anh.
Lý Cạnh không hề nhận ra bản thân đã có chút động lòng. Anh rót cho Tịch Tuyết Nhi một ly nước trái cây, giọng điệu nhẹ nhàng hẳn: “Sao cô không đến tìm tôi nữa?”
Tịch Tuyết Nhi tự động bỏ qua câu hỏi, cố ý đáp: “Trong đoàn phim có người mới đang theo đuổi em.”
Lý Cạnh nhíu mày: “Ý cô là gì?”
Tịch Tuyết Nhi nghịch ngón tay, chua xót lớn tiếng trả lời lại: “Dù sao anh cũng không thích em, gì mà có ý chứ? Anh yên tâm, sau này em sẽ không đến làm phiền anh nữa đâu!”
Tịch Tuyết Nhi một khi đã kích động thì tông giọng cao cực kỳ. Lý Cạnh vội vàng che miệng cô lại.
Tiếng nói nhỏ nhẹ trầm thấp của người đàn ông chảy vào trong tai: “Đừng làm ồn.”
Hai lần tiếp xúc thân mật đều là Tịch Tuyết Nhi hôn lòng bàn tay của Lý Cạnh, nụ hôn lần này còn mang theo hương vị của nước trái cây.
Tịch Tuyết Nhi chợt cảm thấy nhục nhã hết sức, cô tức đến nỗi muốn khóc, nhưng sợ sẽ làm hỏng mất eyeliner hoàn hảo của mình, nên mới cố gắng trừng to mắt, phóng ánh mắt như dao đến mặt Lý Cạnh.
Thế mà anh lại nở một nụ cười.
Nước mắt của Tịch Tuyết Nhi liền ồ ạt tuôn ra.
Nghĩ đến mấy ngày nay mình phí hết tâm sức đuổi theo anh ta, hỏi han ân cần, không hề nhăn mặt dù chỉ là một lần, bây giờ mình nói từ bỏ theo đuổi, thế mà anh ta lại mỉm cười đắc ý!
Cái tên vô lại này!