Chương 107: Bánh mì đậu đỏ

Tác giả: Đường Tô

Sáng thứ 2 thời tiết rất đẹp, ánh nắng trong suốt chiếu trên mái ngói màu xanh lam, quét sạch hơi thở ẩm ướt của mùa xuân se lạnh.


Đám giúp việc mang hết chăn mền trong nhà ra sân phơi. Tuy trong biệt thự có hệ thống sấy hiện đại nhưng Cố Sanh Sanh vẫn muốn chăn mền được hong khô dưới ánh nắng, như thế sẽ có mùi thơm dìu dịu, cảm giác rất dễ chịu.
Cố Sanh Sanh bận bịu tới lui trong nhà bếp, không khí quen thuộc lan tỏa khắp nơi khiến những người làm nhịn không được phải chạy đến ngửi ké hương thơm.
Đã lâu lắm rồi không dậy sớm làm điểm tâm, Cố Sanh Sanh quyết định mở livestream.
Từ khi có fan hâm mộ của Tạ Tử Khanh tràn vào phòng livestream, số bình luận mắng chửi tăng lên chóng mặt, Cố Sanh Sanh dứt khoát tắt bình luận, giữ cái đầu lạnh livestream: "Hôm nay phải ra ngoài gấp, chỉ nấu món đơn giản thôi."


Động tác nhào bột của của Cố Sanh Sanh cực kỳ nhanh nhẹn, trộn lên đè xuống, cô nướng ít bánh mì sữa trước, rồi làm thêm mẻ bánh mì đậu đỏ.
Bình luận bị tắt vẫn rất nhộn nhịp:
【Đơn giản... ừ đơn giản...】
【Đây là đơn giản của chủ phòng.】
【Khác xa với lũ người phàm chúng ta.】
【Chủ phòng làm bánh mì có độ khó cao quá, ngang ngửa sủi cảo của mẹ Hà Nam luôn á.】
Bánh mì được cho vào lò nướng, Cố Sanh Sanh bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm sandwich.
Bơ, dưa leo, cà chua, bắp cải, trứng luộc... Ngón tay thon dài trắng muốt của Cố Sanh Sanh cầm dao, nguyên liệu nấu ăn nhanh chóng biến thành những miếng nhỏ đều đặn, cô giải thích: "Thích ăn gì cũng có thể cho vào hết, nhưng đừng thêm nhiều qua, sẽ làm xấu hình dạng của bánh."
Cho thịt ức gà đã ướp gia vị lên chảo chiên với lửa nhỏ.


Cố Sanh Sanh cắt bánh mì nướng ra, Ϧóþ ít sốt salad, lần lượt cho bắp cải tím, dưa chuột băm, bơ, cà chua, ức gà và trứng vào, bọc lại bằng màng bọc thực phẩm rồi cắt ra làm đôi, trang trí bằng giấy thấm dầu xinh đẹp, thế là xong một chiếc bánh sandwich.
Lần nào Cố Sanh Sanh cũng chú ý đến hình thức thẩm mỹ, mặt cắt của chiếc sandwich có màu sắc rất tươi, từng tầng rõ rệt, trông ngon miệng hết sức, lên hình càng đẹp hơn nữa, gần đây trên mạng rất thịnh hành kiểu này. Tiếc là Thẩm Vọng không bao giờ chụp ảnh, đúng là chẳng biết thưởng thức vẻ đẹp gì cả*.
*Chỗ này nguyên văn là bò nhai mẫu đơn, nghĩa là bò không biết thưởng thức vẻ đẹp của mẫu đơn, chỉ coi nó như cỏ dại làm thức ăn.
Cố Sanh Sanh mang bao tay lấy bánh từ trong lò nướng ra. Bánh đậu đỏ được phủ một lớp mật ong nên có màu cam cam, vỏ bánh xốp giòn, bên trong lại rất mềm mại, hương thơm nức mũi.


"Hôm nay livestream đến đây thôi, tôi đi gọi Vượng Tử ăn sáng đây. Hẹn gặp lại mọi người."
Cố Sanh Sanh tắt livestream, chụp mấy tấm bánh sandwich khoe với mẹ Cố và An Hà, Tịch Tuyết Nhi.
Mẹ Cố là phu nhân nhà giàu nên chẳng mấy khi dậy sớm. Tịch Tuyết Nhi và An Hà bên kia gào khóc: "Tớ không ăn sáng nữa! Đang chờ cậu này!"
Cố Sanh Sanh: "Này là làm cho Thẩm Vọng, không có phần của các cậu đâu."
Tịch Tuyết Nhi: "Thôi đi, đã không cho người ta ăn sandwich còn thồn cơm chó nữa."
An Hà: "Tớ phải đá bay tô cơm chó này."
Các cô gái căm phẫn trả lời xong, voice chat của Cố Sanh Sanh mới được gửi đến: "Tớ mang bánh mì cho các cậu."
Cố Sanh Sanh: "... Không cho nữa, bai."
Tịch Tuyết Nhi: "Em sai rồi ạ, em sẽ ăn tô cơm chó này."
An Hà: "Bổn cô nương quá đáng thương, cần được an ủi."
Cố Sanh Sanh: "Đôi mắt nhìn thấu hồng trần.jpg"
Tịch Tuyết Nhi và An Hà phải năn nỉ hết nước, Cố Sanh Sanh mới chịu đồng ý mang thêm một phần sandwich cho các cô. Cố Sanh Sanh vứt điện thoại, bưng khay sandwich và sữa tung tăng chạy lên lầu.
Đến cửa phòng tập thể hình trên lầu 3, chợt nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất cái rầm. Cố Sanh Sanh giật mình, đưa tay định đẩy cửa vào.
Lại nghe tiếng Thẩm Vọng hét lên.
Cố Sanh Sanh bất động trong chớp mắt, dè dặt từng chút một nhìn vào phòng qua khe cửa.
Thẩm Vọng chật vật ngã trên mặt đất, ném bình nước ra xa để trút giận. Không biết anh đã tập trong bao lâu rồi, áo ba lỗ đen trên người ướt nhẹp, Thẩm Vọng phải thử khá nhiều lần mới đứng dậy được.
Cơ thể Thẩm Vọng cao lớn rắn rỏi, chân anh vừa thẳng vừa dài, nhưng lúc này anh tập tễnh nhấc từng bước chân hệt như đứa bé mới học đi, từ từ hoạt động cẳng chân phải.
Trái tim Cố Sanh Sanh theo đó treo lên cao.
Chỉ là một động tác hết sức đơn giản, Thẩm Vọng lại phải tốn đến mấy phút liền. Chân phải chạm xuống đất, ngừng một chút rồi mới bước chân trái lên.
Cố Sanh Sanh lập tức cảm thấy hạnh phúc trong lòng. Song nụ cười của cô nở chưa được bao nhiêu, chân phải Thẩm Vọng mất sức, khụy gối quỳ trên mặt đất.
Mặc dù đã có đệm giảm xóc, Cố Sanh Sanh vẫn bị âm thanh nặng nề kia dọa hết hồn.
Thẩm Vọng không chút phản ứng, tiếp tục bám vào tay vịn đứng lên. Chỉ có chân phải của anh là dùng sức được, nhưng lại không đủ để chống đỡ trọng lượng của toàn bộ cơ thể, thả tay vịn ra là mất thăng bằng, té xuống đất lần nữa. Anh đành thử hết lần này đến lần khác, cứ té ngã, rồi đứng dậy, rồi tiếp tục té ngã.
Cố Sanh Sanh cắn môi, cố nhịn không nhào ra, nhẹ nhàng lùi chân trở về.
Cố Sanh Sanh biết Thẩm Vọng không thích để cô nhìn thấy dáng vẻ lúc anh tập phục hồi. Ngày nào Thẩm Vọng cũng dậy từ rất sớm, một mình lên phòng tập thể hình tập đi. Trước khi cô thức giấc thì quay về phòng tắm rửa thay đồ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cố Sanh Sanh xuống lầu, đặt khay bữa sáng lại trong bếp rồi dặn dò chị Lý: "Tôi phải ra ngoài rồi, chờ chút nữa Thẩm Vọng xuống thì hâm nóng sữa, với mang bánh sandwich cho anh ấy ăn giúp tôi nhé."
Chị Lý lo lắng hỏi: "Phu nhân muốn đi đâu ạ? Tiên sinh đã biết chưa?"
Cố Sanh Sanh: "Tôi sang nhà bạn chơi, đã báo với Thẩm Vọng rồi."
Cố Sanh Sanh thay đồ xong, xách theo cái bọc nhỏ dẫn vệ sĩ ra ngoài, dọc đường còn cho Lý Cạnh mấy cái.
Đúng 8 giờ sáng, Thẩm Vọng xuống lầu.
Thẩm Vọng đã tắm rửa sạch sẽ, thân thể tản ra hương thơm nhẹ nhàng ấm áp khoan khoái, mái tóc vẫn còn hơi ướt.
Chị Lý bưng sandwich và sữa lên và lặp lại những lời của Cố Sanh Sanh.
Thẩm Vọng ngừng một chút mới gật đầu: "Biết rồi."
Sandwich có mùi rất thơm, hình thức đẹp mắt, Thẩm Vọng cầm lên ngó nghiêng thì phát hiện phía dưới có một tấm thiệp.
Thẩm Vọng cảm động, không ngờ Cố Sanh Sanh lại lãng mạn như thế, anh cầm chiếc thiệp trong tay một lúc lâu, thầm nghĩ chắc là cô viết thơ tình thổ lộ với mình.
Rốt cuộc Thẩm Vọng cũng chịu mở ra xem.
Bên trong có một dòng chữ lớn: "Cơm trưa trong tủ lạnh, nhớ bảo chị Lý hâm nóng cho anh."
Thẩm Vọng: "..."
Thẩm Vọng mặt không cảm xúc cắn một miếng sandwich thật to, ném tấm thiệp sang một bên. Đột nhiên anh thấy trong góc thiệp có hình vẽ hoạt hình, là đầu mèo con đang khóc, Thẩm Vọng nhặt lên, bên cạnh đầu mèo có một dòng chữ be bé: "Phải nhớ em nhé."
Thẩm Vọng nhìn không rời mắt, nói: "Ra vẻ đáng thương gì chứ, em là mèo hoang sao?"
...
Trong phòng bệnh của ba An Hà, chị em Tranh Ninh đang họp nhóm.
Phòng bệnh được dọn dẹp rất sạch sẽ, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng. An Hà cắm hoa vào bình hoa ở đầu giường, xem ra tâm trạng cũng không tệ lắm.
Cố Sanh Sanh xoa đầu An Hà: "Cậu không sao chứ?"
An Hà cười: "Yên tâm đi, tớ không sao hết. Chẳng qua hôm qua bị váng đầu nên mới chọn như thế, mấy lão già đó buồn nôn gần ૮ɦếƭ, cứ vươn móng heo sờ loạn trên đùi tớ."
Trên giường bệnh, ngón tay của ba An Hà bỗng cử động.
An Hà: "Không được không được, hễ nhớ lại cái bụng bia của mấy tên đó là lại mắc ói... ọe!"
Cố Sanh Sanh và Tịch Tuyết Nhi đồng loạt tránh ra: "Nàyyyy!"
An Hà tức tối: "Tớ đã nôn đâu, chỉ là đói quá nên ợ chua thôi mà!"
Cố Sanh Sanh vỗ đầu một cái, lôi bọc giấy ra: "Bánh mì này."
Bánh mì đậu đỏ thơm phức, An Hà và Tịch Tuyết Nhi bắt đầu giành giật.
Tịch Tuyết Nhi vừa ăn vừa khóc: "Lượng calo giới hạn tháng này và tháng sau của tớ đều xài hết rồi, béo ૮ɦếƭ cũng được huhuhu... ngon xỉu..."
An Hà xưa nay vốn nhịn rất tốt cũng phải ăn hết cái này đến cái khác, trong lòng tự an ủi: "Đậu đỏ tốt cho nhan sắc, thả con tép bắt con tôm vậy."
Cố Sanh Sanh đắc ý nói: "Tất nhiên có thể rồi. Nhân bánh đậu đỏ do tớ tự làm, có tác dụng bổ huyết dưỡng nhan mà."
Đồ ăn mỹ vị có thể chữa lành tâm hồn. Nỗi lo lắng lớn nhất của An Hà được giải quyết, lại được ăn bánh mì đậu đỏ ngọt nào, nét cười trên mặt rõ ràng hơn: "Ăn xong tự nhiên thấy cuộc đời tươi đẹp quá. Ấy, bình gì kia, Sanh Sanh mang cháo theo hả?"
Tịch Tuyết Nhi giơ tay ςướק đoạt: "Tớ muốn uống!"
Cố Sanh Sanh bảo vệ cái bình như con: "Này cho ba An Hà, các cậu đừng có mà phá!"
An Hà khẽ giật mình: "Cho ba tớ?"
Cố Sanh Sanh cẩn thận mở bình giữ nhiệt, mùi thơm thanh đạm mà mê người của cháo thịt bốc ra: "Đây là cháo thịt tớ nấu, đã xay nhuyễn rồi. Tớ hỏi qua bác sĩ trong nhà, người bệnh có thể ăn."
An Hà cảm động, vành mắt đỏ ửng lên: "Giờ cũng là lúc cho ba tớ ăn, cảm ơn cậu nhé."
An Hà nhận bình giữ nhiệt, đút cháo cho ba.
Người thực vật phải được cho ăn thức ăn lỏng qua đường mũi để duy trì sự sống.
Lần đầu tiên Cố Sanh Sanh chứng kiến cảnh cho ăn bằng mũi, một cái ống dài mềm nối với ống bơm từ ngoài mũi vào dạ dày, thức ăn được bơm hết sức chậm rãi. Người trên giường bệnh tiều tụy như que củi, không có bất kỳ phản ứng nào. Đây vốn chẳng phải là ăn, mà là kéo dài sinh mệnh.
Tịch Tuyết Nhi nhìn không nổi, che miệng quay đầu đi ra ngoài. Trong lòng Cố Sanh Sanh nặng trĩu, chỉ thấy khung cảnh này có một loại cảm xúc chua xót nói không thành lời.
An Hà lại rất bình tĩnh, động tác vô cùng thuần thục. Cô cố chấp gọi thế này là cho ba ăn cơm, cô tin tưởng ông vẫn còn sống, mặc dù không đáp lại hay cử động được, nhưng ba vẫn nghe thấy và hiểu tất cả những lời cô nói.
An Hà cười nói với ba mình: "Ba, đây là cháo Sanh Sanh nấu cho ba đó. Cô ngốc này là thiên tài nấu ăn, làm bánh ngọt ngon lắm. Không phải ba thích bánh mì đậu đỏ nhất sao?"
Cố Sanh Sanh gật mạnh đầu, lên tiếng đề nghị: "Chú ơi, cháu nướng bánh mì đậu đỏ rất ngon, chú mau mau tỉnh dậy đi, cháu giữ lại cho chú hết."
An Hà: "Tớ đồng ý thay ba nha."
Tịch Tuyết Nhi la lớn: "Chú cử động kìa!"
An Hà mắng yêu cô: "Bớt lôi ba tớ ra đùa giỡn đi."
"Có, có cử động thật mà! Vừa rồi ngón tay chú nhúc nhích đó!" Tịch Tuyết Nhi quýnh quáng chỉ vào tay ba An Hà.
Tay của ông thô ráp teo tót, đặt tự nhiên bên người.
Ba người chăm chú nhìn tay ba An Hà, hô hấp như ngừng lại theo. Tựa như một thế kỷ trôi qua, tay của ông vẫn không nhúc nhích.
Cố Sanh Sanh: "Có đâu."
Tịch Tuyết Nhi oan ức nói: "Lúc nãy có thật mà."
An Hà cười nói: "Ừ ừ, đôi lúc tay chân của người thực vật chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ sẽ cử động một chút. Phải khôi phục được ý thức mới gọi là tỉnh lại đúng nghĩa."
An Hà nhét tay ba vào chăn, bỗng nhiên tay ông động đậy, nắm lấy tay cô.
An Hà trợn mắt, nhìn đôi môi khô khốc đang cố gắng mở ra của ba mình, giống như muốn nói gì đó với cô.
An Hà: "Ba cử... cử động thật rồi!"
An Hà bấm chuông đầu giường, bác sĩ và y tá liền xông vào: "Có chuyện gì thế?"
An Hà chỉ vào ba nói không nên lời, Cố Sanh Sanh bèn giải thích: "Ba cậu ấy cử động!"
Bác sĩ liếc mắt nhìn người bệnh đang nằm trên giường, miệng ông đúng là đang động đậy thật, bác sĩ la lên: "Mời người nhà ra ngoài! Đừng cản trở tôi kiểm tra!"
An Hà không chịu đi, Cố Sanh Sanh và Tịch Tuyết Nhi đành phải kéo cô ra.
An Hà rơi vào trạng thái mất hồn, đứng dựa vào tường bên ngoài phòng bệnh, Cố Sanh Sanh và Tịch Tuyết Nhi chia nhau trái phải ở cùng cô.
Sau cuộc kiểm tra dài dằng dặc, bác sĩ bước ra nói: "Bệnh nhân có dấu hiệu thức tỉnh ý thức. Mọi người..."
Cố Sanh Sanh vội vàng nấp ra sau lưng Tịch Tuyết Nhi. Đúng là cô có bỏ linh khí vào trong cháo, nhưng hiệu quả sao mà đỉnh quá vậy? Không lẽ bác sĩ phát hiện ra bất thường rồi ư?
Bác sĩ nói tiếp: "Mọi người nên thường xuyên nói chuyện với bệnh nhân một chút, kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ sinh tồn của bệnh nhân, như thế rất có lợi cho quá trình hồi phục."
An Hà cẩn thận hỏi lại: "Ba tôi tỉnh rồi sao?"
"Chỉ khôi phục chút ý thức thôi, nhưng đây là một hiện tượng cực kỳ tốt." Bác sĩ thận trọng nói mấy chữ cũng đủ khiến An Hà khóc thét lên.
An Hà chăm sóc ba nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng rạng đông rồi.
Tịch Tuyết Nhi cũng khóc theo.
Cố Sanh Sanh thút thít nói: "Các cậu đừng khóc nữa, làm tớ khóc rồi đây này."
Ba người ôm nhau khóc hu hu, khóc xong thấy khuôn mặt nhếch nhác của nhau thì lại cười hề hề.
Cố Sanh Sanh lau mặt, móc một tấm chi phiếu ra: "An Hà, cho cậu."
An Hà vừa thấy tấm chi phiếu, sắc mặt liền thay đổi: "Sanh Sanh..."
Tịch Tuyết Nhi cũng nói: "Đừng phí sức làm gì Sanh Sanh ạ. Cậu không biết con ngốc này bướng bỉnh cỡ nào đâu, đêm qua tớ nói đến rách miệng cậu ấy cũng không chịu lấy tiền của tớ."
Cố Sanh Sanh lại lôi một tài liệu khác ra: "Đừng vội. Trong này có giấy vay nợ, cậu xem xong rồi quyết định cũng chưa muộn."
An Hà mở tài liệu ra đọc thử, là một bản hợp đồng cho vay hợp pháp.
Cố Sanh Sanh nói: "Chị em cũng phải sòng phẳng. Số tiền đó tớ cho cậu mượn vẫn lấy lãi đấy nhé."
An Hà sửng sốt một lát, rồi cẩn thận suy nghĩ về tất cả các điều khoản trong hợp đồng. Phía trên có ghi số tiền được mượn, từng khoản hoàn trả theo giai đoạn, cả tiền lãi cũng được liệt kê rõ ràng, nhìn là hiểu ngay. Lãi suất cho vay trong hợp đồng và ngân hàng tương đương nhau, thấp hơn vay nặng lãi rất nhiều.
An Hà vì lo nghĩ chữa bệnh cho ba, đến nhà ở cũng phải bán đi, không có tài sản thế chấp cho ngân hàng nên chỉ có thể đi vay nặng lãi. Lãi mẹ đẻ lãi con, ép cô đến thở không nổi.
Tịch Tuyết Nhi lại gần nhìn thử: "Nghe lời Sanh Sanh đi An Hà. Cậu muốn Sanh Sanh và tớ lo cho cậu mãi sao? Hay là muốn đi uống rượu với mấy ông già?"
Cố Sanh Sanh nói: "Cậu không nghĩ cho mình thì cũng nghĩ cho ba cậu một chút. Nếu chú tỉnh lại, phát hiện cậu... sẽ nghĩ gì đây?"
An Hà giật mình, một lát sau mới gật đầu một cái thật mạnh: "Được. Sanh Sanh, tiền cậu cho tớ mượn, không cần 10 năm, nội trong 5 năm tớ sẽ trả đủ, cả vốn lẫn lời."
Tịch Tuyết Nhi nói với Cố Sanh Sanh: "Giỏi quá đi, cái đầu bé xíu này sao nghĩ ra được kế hay vậy?!"
Cố Sanh Sanh hất cằm huênh hoang. Biện pháp này do Thẩm Vọng mách nước, sao có thể không xịn được!
An Hà trịnh trọng ký tên lên hợp đồng, cô nói: "Tớ phải đi trả tiền đây, thêm một ngày lãi không biết bao nhiêu tiền. Đám người đó khó nhằn lắm."
Cố Sanh Sanh vỗ tay cái bép, Lý Cạnh lập tức xuất hiện, nghe dặn dò mang chi phiếu rời đi.
Không đến một tiếng sau, Lý Cạnh lại mang về một hợp đồng cho vay, sau đó biến mất.
Tịch Tuyết Nhi nhìn bóng lưng của Lý Cạnh không rời: "Tớ có thể."
Cố Sanh Sanh: "Bớt gáy hộ. An Hà, kiểm tra lại xem có thiếu giấy tờ gì không."
An Hà lật từng tờ giấy nợ, cô gật đầu: "Đủ hết rồi, đủ hết rồi!"
Tiếp theo cô tự tay xé đống giấy đó thành mảnh vụn, ném thẳng vào thùng rác.
Ba có hi vọng tỉnh lại, món nợ vay nặng lãi cũng trả xong, An Hà cảm thấy ngọn núi đè nặng trên người bị dời đi trong phút chốc, tương lai của cô chưa bao giờ sáng sủa như thế.
Hôm nay gặp được nhiều chuyện vui, Tịch Tuyết Nhi nhảy cẫng lên: "Hôm nay vui quá, ra ngoài thôi!"
"Ăn lẩu đeee!"
"Hát kara đeee!"
"Nhậu đeee!"
"Cua trai đeee!"
"Tớ... tớ gọi Thẩm Vọng đã."

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc