ĐauĐấu trường quyền anh sôi trào một lần nữa, rốt cuộc Tạ Tùy cũng đã trở về, chuyện này khiến cho mọi người đặc biệt hưng phấn.
Quản lý còn đang rất ảo não, lần trước thử mạo hiểm ở hạng cân cấp độ cao hơn, không ngờ lại khiến cho Tạ Tùy rửa tay gác kiếm.
Nhưng ông ta lại không nghĩ đến, chỉ mấy tháng sau, Tạ Tùy đã trở về, so với lúc trước còn táo bạo, điên cuồng hơn hẳn. Cậu đã thắng hơn vài chục trận, đem về cho quản lý số tiền nhiều không đếm xuể.
Tạ Tùy cũng lấy về một khoản tiền xa xỉ và toàn bộ số tiền này đều cho vào trong thẻ mà cậu đã đưa cho Tịch Bạch bảo quản.
Cậu biết, chút tiền của cậu đối với Tịch Bạch mà nói sẽ không đáng để nhắc tới, nếu cô biến thành một người giống như Tịch Tĩnh, đơn giản chỉ ngồi ẵm giang sơn, làm sao có thể chỉ nhìn đến vài ngàn?
Nhưng khi trải qua sự việc đêm hôm ấy, Tạ Tùy bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Vô số lần, cậu đã bừng tỉnh lúc nửa đêm, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo. Cậu mơ thấy Tịch Bạch bị người khác tiêm ống kim có máu kia vào người, rồi bị lây bệnh AIDS. Thậm chí, cậu còn nhìn thấy cô đã ૮ɦếƭ đi...
Tạ Tùy không thể ngồi yên mà chờ đợi. Những ngày này, cậu luôn dùng mạng mà kiếm tiền, đây là lợi thế của cậu. Cậu luôn đứng ở phía sau cô, nếu quả thật gặp phải tình huống không thể giải quyết được, cậu sẽ dùng số tiền tiết kiệm này mang cô chạy trốn!
Tiểu Bạch đã nói rằng, cô sẽ nguyện ý cùng cậu rời đi...
Tạ Tùy vì một chút hy vọng cho tương lai của cả hai người mà khổ tâm trù tính.
Trong căn phòng vip với lớp kính thủy tinh có thể nhìn thấu toàn bộ khung cảnh bên dưới trường đấu quyền anh, Lệ Sâm mặc một chiếc áo sơ mi trắng, con ngươi thâm thúy nhìn vào khu vực nghỉ ngơi bên dưới.
Thiếu niên ngồi trêи ghế nghỉ ngơi, cậu vừa mới đánh xong một trận, bắp thịt trêи cánh tay cũng vì vậy mà nổi lên vài vệt máu bầm.
Cậu đang tìm kiếm trong balo của mình một thứ gì đó.
Lệ Sâm cho rằng Tạ Tùy đang tìm di động nhưng không nghĩ rằng, thiếu niên ấy lại lấy ra một quyển từ điển tiếng Anh, cậu ngồi vắt chân, bắt đầu ghi nhớ từ đơn và chờ đến trận tiếp theo.
Quản lý bắt gặp ánh mắt của ông chủ mình dừng lại ở trêи người Tạ Tùy, ông ta không khỏi giải thích: “Đứa nhỏ này đã học cấp ba rồi, cậu ta nói muốn thi vào một trường đại học thật tốt. Chuyện thi cử này vô cùng quan trọng, tôi đã dùng hết khả năng an bài cho cậu ta có được một khoảng thời gian nghỉ giải lao nhất định, đỡ phải chạy tới chạy lui, trì hoãn thời gian.”
Thời điểm Lệ Sâm nhìn thấy Tạ Tùy học tập, thỉnh thoảng cậu ta sẽ cầm lấy Bạch Ngọc Quan Âm đeo trêи cổ, không biết vô tình hay cố ý mà bắt đầu vuốt ve...
Thật chói mắt. Lệ Sâm thật sự có chút xúc động muốn bẻ gãy cổ của người thiếu niên bên dưới.
“Trận tiếp theo, cậu ta đấu với người nào?” Lệ Sâm mặt không thay đổi hỏi.
“Chu Khải, cũng là tuyển thủ vương bài của chúng ta, rất được chào đón, cậu ta sẽ đấu với Tạ Tùy, rất khó có thể phân định được thắng thua.” Quản lý hưng phấn mà nói: “Lệ tổng, ngài muốn chơi đùa một chút hay không?”
Lệ Sâm cười lạnh: “Chơi, tôi cược hai mươi vạn cho Chu Khải thắng.”
“Hay là cược cho Tạ Tùy đi, khả năng cậu ta thắng rất cao.” Quản lý có ý tốt nhắc nhở: “Tiểu tử Tạ Tùy kia, thật mẹ nó được ông trời quá ưu ái, sức lực vô cùng mạnh mẽ.”
Lệ Sâm liếc người quản lý một chút, ông ta lập tức im miệng, xoay người đi ra khỏi phòng vip, thấp giọng cằn nhằn: “Được, được, ngài cao hứng là được.”
“Đợi đã.” Lệ Sâm bỗng nhiên gọi ông ta lại: “Thuốc kia còn dư lại nhiều không? Lấy cho Chu Khải một chút đi.”
Quản lý kinh ngạc quay đầu: “Lệ tổng, lần trước cảnh sát đến kê biên tài sản, vài người đã bị đưa đi, những tên thua cược, chuyện gì cũng đều làm ra được. Nếu để cho bọn họ nhìn ra tuyển thủ cắn thuốc, không biết sẽ ầm ĩ đến đâu nữa. Tôi đã nói có thể không dùng đến cái kia... Thì nên tận lực không cần đến.”
“Bảo ông làm thì ông làm đi.” Lệ Sâm mặt không chút thay đổi nói: “Nói với Chu Khải, nếu thắng thì 20 vạn này sẽ là của cậu ta.”
Trong lòng quản lý “Lộp bộp” một chút: “Lệ tổng, như vậy sẽ không công bằng với Tạ Tùy.”
Lệ Sâm cười lạnh: “Thứ công bằng này vốn không phải chuẩn bị cho loại người như vậy, nói với Chu Khải, có thể đánh đến ૮ɦếƭ cũng không sao “
**
Hai mươi phút trước khi thi đấu, Chu Khải đã gọi Tạ Tùy vào một phòng thay quần áo khá vắng vẻ, lén lút nói với cậu: “Tùy ca, lát nữa thi đấu, cậu nhường tôi một chút được không?”
Tạ Tùy ϲởí áօ T-shirt, mặc vào áo ba lỗ màu đen, lãnh đạm cự tuyệt: “Không được.”
Chu Khải vội vàng ngăn cản cậu: “Là như vầy, có một ông chủ lớn cược 20 vạn cho tôi thắng! Người đó nói nếu như tôi thắng thì 20 vạn này sẽ là của tôi. Cái này, so với tôi lên đài thi đấu hai mươi trận còn kiếm được nhiều tiền hơn! Tạ Tùy, giúp đỡ nhau một chút đi, cùng lắm thì tôi chia cho cậu năm vạn, được không?”
“Cho cậu hai mươi vạn?” Tạ Tuỳ nhíu mày: “Người này chắc xem tiền như rác nên mới coi trọng cậu?”
“Ha ha, Tùy ca, giúp đỡ một chút đi, trận này không phải tôi không thể thắng được.”
“Lão tử không giả bộ đánh quyền.”
Chu Khải nóng nảy, vội vàng đuổi theo, ngăn ở cạnh cửa: “Tạ Tùy, tôi chia phân nửa cho cậu, được không?”
Tạ Tùy nghĩ ngợi: “Loại sự việc thi đấu giả dối như thế này, cậu có cho tôi 100 vạn, tôi cũng chỉ nói hai chữ —— không được.”
Ở đây, những người được gọi là khách nhân đều yêu thích quyền anh và cuồng nhiệt cờ bạc. Bởi vì quan hệ liên quan rất nhiều đến lợi ích, môt khi bị phát hiện gian lận thì sẽ bị liệt vào danh sách đen, thân bại danh liệt, đời này cũng đừng hòng bước chân lên sàn đấu nữa.
Tạ Tùy đương nhiên không có khả năng đồng ý yêu cầu này của Chu Khải mà Chu Khải cũng biết, sự việc uống thuốc và đấu giả đều có tính chất giống nhau, nếu như bị phát hiện, hậu quả nhận lấy sẽ vô cùng nghiêm trọng. Nhưng hai mươi vạn kia quá sức hấp dẫn, tựa như một trái táo độc đang treo ở trước mặt của cậu ta vậy.
Hai mươi vạn đủ để cậu ta liều mạng đánh bao nhiêu trận rồi.
Nếu Tạ Tùy không ăn mềm, vậy cũng chỉ có thể cứng đối cứng...
Trước khi ra trận, Tùng Dụ Chu lượn một vòng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tạ Tùy, nói khẽ với cậu: “Trạng thái này của Chu Khải, nhìn rất ngạo mạn đó.”
Tạ Tùy ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu ta thì phát hiện sắc mặt Chu Khải có chút mất tự nhiên, cứ đỏ hồng lên mãi, ánh mắt cũng có vẻ khát máu, khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ khi ở trong phòng thay quần áo, như biến thành một con người khác vậy.
Cậu cho rằng Chu Khải vì hai mươi vạn nên mới quá mức hưng phấn, cũng không nghĩ quá nhiều.
Thẳng đến khi bắt đầu trận đấu trở về sau, Tạ Tùy mới dần dần ý thức được, tình huống rất không ổn. Mỗi một quyền của Chu Khải đánh ra đều đáng sợ hơn cả trước kia, trình độ cơ hồ như hai người khác nhau! Thể lực của cậu ta tiêu hao rất nhanh nhưng đồng thời, nắm đấm sắc bén vẫn không thay đổi, giống như cơn mưa dày đặc dừng lại ở trêи người Tạ Tùy.
Hiệp 1, đánh đến Tạ Tùy quỳ rạp trêи mặt đất, không thể đứng dậy nổi.
Toàn bộ đấu trường đều vì vậy mà bùng nổ.
Có lẽ người khác đứng ở phía xa nên mới cảm nhận không rõ ràng nhưng khi trực tiếp đọ sức, Tạ Tùy có thể nhận thấy được tình trạng của Chu Khải không thích hợp. Cậu ta giống hệt một con dã thú, cơ hồ mỗi một động tác đều là trí mạng. Hơn nữa, ngay tại nắm đấm cuối cùng kia, cậu ta đã khống chế không được sức mạnh của mình mà dùng hết toàn lực, nếu Tạ Tùy không có tránh thoát đi, đến cả gan cũng đều bị cậu ta đánh đến nổ tung.
Chu Khải khống chế không được sức mạnh của chính mình, chỉ có một nguyên nhân... Chơi thuốc!
Chu Khải đi đến bên cạnh Tạ Tùy, kéo cậu lại, Tạ Tùy thuận thế ôm lấy chân của cậu ta, đem Chu Khải áp chế. Ánh mắt Chu Khải đã muốn đỏ ngầu một mảng, nhìn qua giống như đang bật hack siêu Saiya, trực tiếp ném Tạ Tuỳ, đi, bàn tay đầy sức mạnh nắm lấy đầu của cậu, hung hăng đập mạnh xuống sàn.
Tạ Tùy đầu váng mắt hoa, cả người giống như đang bay lên.
Bất quá, Tạ Tùy cũng không phải tay mơ, bằng kinh nghiệm phong phú trêи đấu trường của mình, cậu đã nhanh chóng né tránh công kϊƈɦ gần như trí mạng của Chu Khải, mà quả đấm của cậu rơi xuống trêи người Chu Khải, đối với cậu ta mà nói, cảm giác cũng không quá đau đớn là mấy.
Cùng một kẻ điên không biết đau đánh nhau, Tạ Tùy nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Tùng Dụ Chu giống như điên cuồng hét to: “Mẹ nó, mày uống thuốc có phải hay không?”
Lời vừa nói ra, dưới đài, đại bộ phận khán giả cược Tạ Tùy thắng cũng điên lên rồi, có vài người kϊƈɦ động xông lên đài trấn áp Chu Khải: “Đệch! Thật mẹ nó, chính là uống thuốc đi!”
“Tên lừa đảo!!”
“Mẹ! Hoàn tiền!”
…
Tạ Tùy đầu óc choáng váng, cậu tựa vào vòng bảo hộ của sàn đấu quyền anh bên cạnh, hoa hết cả mắt, muốn động cũng động không được.
Tùng Dụ Chu bị đám người kϊƈɦ động kia cản trở hơn mười mét ở dưới đài, căn bản không thể tới gần cậu, chỉ biết lớn tiếng hô to: “Tránh ra, cho tôi qua, Tạ Tùy, cậu thế nào rồi?”
Kỳ thật, Tạ Tùy cũng không bị thương gì nghiêm trọng, chỉ là vừa mới cùng người mạnh hơn đọ sức nên thể lực tiêu hao hầu như không còn. Cậu suy yếu ngã xuống đất, cảm giác ồn ào xung quanh dần dần cách cậu rất xa, màng tai dường như đã bị người khác lấy đi, rốt cuộc cũng không thể phát ra bất cứ cộng hưởng nào.
Thế giới trở nên phi thường im lặng.
Lúc này, Tạ Tùy mơ hồ cảm nhận được, có người đứng ở trước mặt cậu, đứng yên thật lâu nhưng cậu lại không có một tia khí lực nào để ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.
Có một bàn tay lạnh lẽo dừng lại ở trêи cổ của cậu, nhẹ nhàng mà di chuyển... Ẩn nhẫn lại khắc chế, phảng phất như một giây sau, sẽ bẽ gãy luôn cổ của cậu vậy.
Tạ Tùy đã nhận ra khí tức nguy hiểm đang cận kề, cậu khẽ động.
Nhưng mặt đất giống như một khối nam châm đang từng bước, từng bước hút lấy cậu. Tạ Tùy chỉ có thể nỗ lực nâng lên mí mắt.
Trong lúc mơ hồ, cậu đã nhìn thấy một đôi giày da màu đen sáng loáng.
Người nọ lấy đi sợi dây chuyền, ở trước mặt cậu lắc lư qua lại khối Bạch Ngọc Quan Âm.
Phật Quan Âm từ bi, hiền từ nhìn người thiếu niên đang nằm trêи mặt đất.
Tạ Tùy dùng hết khí lực toàn thân, muốn đoạt lại nó nhưng cánh tay chỉ chạm đến một mảnh hư vô. Cậu nắm chặt tay, dùng lực thét lên: “Trả cho tôi!”
Nam nhân đứng lên, khinh miệt nhìn xuống Tạ Tùy.
Người đó đạp lên bàn tay của cậu, dùng lực mà nghiền nát.
**
Khi Tạ Tùy tỉnh lại lần nữa, đã là buổi sáng ngày hôm sau, phòng bệnh của bệnh viện không đủ, cậu được an bài ở một chiếc giường ngoài hành lang, cánh tay trái đang được truyền nước.
Tạ Tùy mở mắt ra, theo bản năng mà sờ sờ иgự¢, nơi Ⱡồ₦g иgự¢ sớm đã trống rỗng.
Cậu bật người dậy, kéo ống truyền dịch trêи tay, nghiêng ngả, lảo đảo muốn rời đi.
Tương Trọng Ninh đang ngồi ở trêи ghế con chơi game thì nhìn thấy Tạ Tùy vừa mới tỉnh nhưng đã muốn chạy trốn, cậu ta vội vã giữ chặt Tạ Tùy: “Tùy ca, haizz, cậu chạy cái gì? Nơi này là bệnh viện.”
“Ngọc của tôi...” Tạ Tùy khàn cả giọng nói: “Có người lấy mất ngọc của tôi.”
Tương Trọng Ninh đã muốn kéo không được Tạ Tùy. Đúng lúc này, Tùng Dụ Chu mang theo thuốc đến, cậu ta thấy thế, cũng vội chạy tới, cùng Tương Trọng Ninh đem Tạ Tùy đặt lên giường.
“Lần này may mắn tránh được chỗ hiểm, không có chuyện gì, chỉ là mệt lả người một chút, nhưng bản thân cậu cũng đừng mù quáng ép buộc mình. Tôi đi tìm bác sĩ đến truyền dịch cho cậu lần nữa!”
Kỳ thật không tính là may mắn, Tạ Tùy né tránh rất có kỹ xảo, nắm đấm của Chu Khải đều rơi xuống bắp thịt cứng rắn của cậu, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến иộι тạиg ở bên trong.
Tạ Tùy nắm lấy áo Tùng Dụ Chu: “Có người thừa dịp rối loạn, lấy mất khối ngọc của tôi.”
“Ngọc gì?”
Tương Trọng Ninh giải thích: “Chính là khối ngọc cậu ấy hay đeo trêи cổ, trân quý như là bảo bối, một khắc cũng luyến tiếc cởi ra – khối ngọc Quan Âm Bồ Tát.”
“Đệch, chắc là khối ngọc kia rất đáng giá?”
Tương Trọng Ninh nói: “Có đáng giá tiền hay không cũng không quan trọng. Nó chính là “Tín vật đính ước” mà Tiểu Bạch đã đưa cho cậu ấy. Tùy ca xem ngọc như mạng, cũng không dám làm mất nó!”
Tạ Tùy che иgự¢ kịch liệt ho khan, lục phủ ngũ tạng lại ẩn ẩn đau.
Tùng Dụ Chu vội vàng vỗ lưng thuận khí cho cậu, an ủi: “Đừng sốt ruột, buổi chiều bọn mình đi đến phòng quyền anh một chuyến, mở camera theo dõi lên, là kẻ nào lấy tự động sẽ nhìn ra được.”
Tương Trọng Ninh cũng khuyên nhủ: “May mắn hôm nay là thứ bảy. Tùy ca, nhân dịp cuối tuần, cậu cố gắng nghỉ ngơi đi, tranh thủ xuất viện trước thứ hai, nếu như để Tiểu Bạch biết, chúng ta thật sự gánh vác không được. Sáng sớm hôm nay, cô ấy đã gọi cho cậu, tôi cũng không dám nhận.”
Tạ Tùy thoáng tĩnh táo một chút, mở di động lên.
Hoàn hảo, chỉ có một cuộc gọi nhỡ, tiếp đó là một cái tin nhắn.
[Heo lười, nhanh rời giường đi!]
Hơi thở dồn dập của Tạ Tùy dần dần trở nên ổn định, một tay lướt lên màn hình điện thoại trả lời cô.
Lúc lơ đãng, cậu bị ăn đau, y tá lần nữa ghim kim truyền dịch cho cậu.
[Tiểu Bạch, anh đã dậy rồi.]
[Buổi chiều, có đi đến thư viện thành phố không?]
Tạ Tùy không bao giờ cự tuyệt lời mời của Tịch Bạch nhưng lần này không cự tuyệt cũng không được.
[Buổi chiều anh có chút việc.]
[Oh, việc gì vậy?]
Tùng Dụ Chu và Tương Trọng Ninh ở bên cạnh nghĩ kế giúp cậu: “Nói đi với bọn tôi chơi bóng rổ đi, nếu Tiểu Bạch có hỏi, mọi người cũng có thể nói đỡ cho cậu.”
Đầu ngón tay Tạ Tùy ngừng vài giây trêи màn hình, cậu không biết nên trả lời như thế nào.
Nói dối một lần tất yếu sẽ có thêm lần thứ hai, liên tục không có điểm dừng.
Tạ Tùy không muốn nói dối cô, không muốn cả hai đều đau lòng vì lời nói dối ấy.
Suy tư một lát, Tạ Tùy liền vờ hung dữ nhắn cho cô một hàng chữ:
[“Em quản lão tử làm cái gì?”]
Tùng Dụ Chu và Tương Trọng Ninh nhìn Tạ Tùy phát tiết xong những lời này đều trợn mắt há hốc mồm.
Tùy ca thật mẹ nó... Gan dạ.
Tạ Tùy ném điện thoại di động lên trêи giường, phiền muộn ôm đầu.
Mẹ, cả tâm can đều ứ đầy máu.
Từ sau khi gửi đi tin nhắn kia, Tịch Bạch cũng chưa có trả lời, rõ ràng là đang rất tức giận.
Tạ Tùy cũng không có gọi điện thoại cho cô. Cô quá thông minh, trò chuyện không đến vài câu, rất có thể Tịch Bạch sẽ biết hết mọi chuyện.
Chờ thêm hai ngày nữa, cậu lại cân nhắc nên đền bù như thế nào.
“Có gương không?”
“Yên tâm, trêи mặt cậu không bị gì cả.”
Tùng Dụ Chu mở camera di động lên: “Nhưng trêи người của cậu thì có rất nhiều vết bầm xanh tím đó.”
Tạ Tùy nhìn mặt mình, xác định không có gì, lúc này mới thoáng yên tâm một chút.
Vết thương trêи người không quan trọng, Tiểu Bạch cũng sẽ không tùy tiện ૮ởเ φµầɳ áo của cậu ra xem, đợi đến ngày cởi được chúng ra thì những vết thương nhỏ này đã sớm lành hẳn.
“Cậu đừng quá xem nhẹ, hãy tịnh dưỡng thật tốt.”
“Biết.”
…
Buổi chiều, Tùng Dụ Chu và Tương Trọng Ninh đi đến phòng quyền anh hỏi quản lý về camera theo dõi, nhưng ngoài ý muốn chính là quản lý không cho xem, còn nói rằng bọn họ không có quyền hạn để xem.
Tạ Tùy cúp máy, cậu đứng dậy lấy áo khoác của mình, nghiêng ngả chạy ra khỏi bệnh viện.
Y tá nhìn thấy Tạ Tùy lại rút ống truyền dịch, vội vàng hô lên: “A! Bệnh nhân này, cậu sao thế? Cậu chạy đi đâu vậy?”
Tạ Tùy lao ra khỏi bệnh viện, trực tiếp thuê xe đi đến phòng quyền anh.
Bên trong phòng quyền anh được thiết kế như một quán rượu. Những vị khách có thể vừa xem thi đấu, vừa uống rượu. Ở đây cũng được coi như là một quán Bar bình thường. Ban ngày, nơi này sẽ không kinh doanh, nhân viên cũng rất ít ỏi, không đến mấy người.
Tạ Tùy quen thuộc đi đến tầng hai, vào trong văn phòng.
Trong văn phòng, Tùng Dụ Chu và Tương Trọng Ninh đang đôi co với người quản lý
“Tùy ca bị mất đồ, xem một cái video thì có làm sao?”
“Đúng vậy, khách hàng mất đồ còn có thể xem video! Đến phiên Tùy cả của bọn tôi thì xem không được là như thế nào?”
Tạ Tùy bởi vì thể lực có chút suy yếu nên trạng thái tinh thần cực kỳ kém, cậu đi đến trước bàn làm việc của ông quản lý, ngã trái, ngã phải, suýt chút nữa đã sẩy chân.
Tùng Dụ Chu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu: “Sao cậu lại đến đây?”
Tạ Tùy nắm lấy áo người đàn ông, trầm giọng nói: “Tôi muốn xem camera theo dõi.”
Quản lý rất sợ Tạ Tùy, ông ta có ý tốt khuyên nhủ: “Cái kia... Trước buông tay đã, chuyện gì cũng nên từ từ mà thảo luận.”
Tùng Dụ Chu cũng khuyên Tạ Tùy; “Trước mắt, cậu đừng xúc động, bình tĩnh một chút đi.”
Tạ Tùy căn bản không thể bình tĩnh nổi, chỉ cần vừa nghĩ đến khối ngọc của mình bị người khác lấy mất, nói không chừng rất nhanh sẽ bị họ bán đi, chỉ nghĩ như vậy thôi, cậu cũng sắp điên lên rồi.
“Là như vầy, đêm qua không phải Chu Khải chơi thuốc sao? Cả phòng quyền anh đã náo loạn một trận rất lớn cho nên đoạn video kia cũng bị xoá luôn, cảnh sát sẽ không thể điều tra ra được. Tiểu Tùy, cậu cũng biết, nếu ầm ĩ trong cục cảnh sát thì vô cùng phiền toái, cho nên....”
Tương Trọng Ninh lôi kéo Tạ Tùy: “Không phải là không có đạo lý, hay là chúng ta nghĩ một biện pháp khác thử xem.”
Tạ Tùy rốt cuộc cũng buông tay, quản lý vội tránh ra, ngồi trở lại trêи ghế, ông sửa sang cổ áo của mình: “Đúng thôi, các cậu đều là học sinh, không nên giống như những người ngoài xã hội, động một chút là sử dụng nắm đấm, các cậu là người trí thức cơ mà.”
Ba người mặc kệ ông ta, bọn họ cùng nhau ra khỏi phòng quyền anh, sải bước trêи đường cái.
Tùng Dụ Chu nói: “Trước tiên nên đưa Tùy ca trở về bệnh viện, mấy ngày này, chúng ta hãy gọi thêm vài người nữa để đi điều tra, khi ấy trong phòng quyền anh rất đông, khẳng định sẽ có vài người nhìn thấy.”
“Đúng vậy! Không thể nào có sự mất tích kỳ quái như thế được, chúng tôi sẽ lật tung cả Giang Thành này lên.”
Tạ Tùy dựa vào vách tường bên cạnh, suy nghĩ cũng dần dần tan rã, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh ngày hôm đó cô tặng Bạch Ngọc Quan Âm cho cậu và nói với cậu rằng “Tạ Tùy, hãy thật bình bình an an”.
Bình bình an an.
Tạ Tùy có cảm giác mình thật mẹ nó không phải là người nữa!
**
Tám giờ đêm, ở thư viện thành phố, Tịch Bạch ngáp dài một cái, tay xoa xoa mắt.
Học tập cả một ngày nên có chút mệt mỏi, cô thu thập sách vở trêи bàn chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, Bạch Ngọc Quan Âm đột nhiên được đưa đến trước mặt của cô.
Cô tức giận nói: “Không muốn nghe giải thích, anh đi chỗ khác cho khuất mắt em.”
Đối phương vẫn không nói gì, Tịch Bạch ngẩng đầu lên, bỗng nhiên phát hiện người đến không phải là Tạ Tùy mà là... Lệ Sâm?
Cô kinh ngạc nói: “Cái này... tại sao lại ở chỗ anh?”
Lệ Sâm bình tĩnh nói: “Anh nhặt được.”
“Nhặt được?”
Tịch Bạch choáng váng.
“Anh thấy khối ngọc này nhìn rất quen mắt, trước kia em từng đeo một sợi dây chuyền giống như vậy đúng không? Em có bị mất ngọc không, hay nó chỉ là một cái tương tự?”
Tịch Bạch cầm lấy sợi dây chuyền Quan Âm, nghiêm túc ngắm nhìn, bạch ngọc Quan Âm ở trêи đời này nhiều không đếm xuể nhưng cũng không phải tất cả bạch ngọc đều có vết đỏ tươi dưới mí mắt Quan Âm. Cái này chính là khối ngọc mà cô đã tặng cho Tạ Tùy.
Tạ Tùy sẽ không ném ngọc của cô đi, trừ phi là đã xảy ra chuyện!
Tịch Bạch nhất thời có chút khẩn trương: “Lệ... Lệ Sâm, anh nhặt được nó ở đâu vậy?”
“Em đừng khẩn trương, anh có quản lý một phòng quyền anh, cái này là do nhân viên dọn vệ sinh nhặt được. Lúc ấy, may mắn anh cũng ở ngay bên cạnh, anh đã rất ngạc nhiên đó, làm sao em có thể đến phòng quyền anh? Đã vậy còn làm mất một khối ngọc quý giá ngay tại chỗ này.”
Tịch Bạch nhớ tới thái độ sáng sớm hôm nay của Tạ Tùy, chắc hẳn cậu đã đi tới phòng quyền anh.
Sắc mặt Tịch Bạch nháy mắt trầm xuống.
“Đây là... Em tặng cho bạn của em, có thể là do cậu ấy làm mất.”
Lệ Sâm lắc đầu, cầm lấy bạch ngọc thưởng thức, ôn nhu nói: “Có thể dễ dàng làm mất món đồ mà em đã cho, điều này chứng tỏ rằng người kia không có đem em để ở trong lòng.”
Nội tâm Tịch Bạch run rẩy, cô chợt ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Trong đôi mắt của Lệ Sâm lộ ra một loại cảm xúc nào đó mà cô chưa từng nhìn thấy bao giờ, anh ta một lần nữa đeo sợi dây chuyền lên trêи cổ của Tịch Bạch.
Cô cúi đầu, khẽ mím môi, thoạt nhìn tựa hồ như có chút tổn thương.
Nhìn thấy tâm tình sầu não của cô, đáy lòng Lệ Sâm liền dâng lên một loại ɖu͙ƈ vọng muốn đem cô về làm của riêng.
Tịch Bạch thật sự rất đẹp, bất cứ người nam nhân nào nhìn thấy cô, đều sẽ nhịn không được mà muốn chiếm lấy.
Lệ Sâm có thể hiểu được vì lý do gì mà người thiếu niên kia lại có thể bất chấp, liều lĩnh dùng cả mạng để kiếm tiền cho cô.
Bây giờ, cô như một nụ hoa chưa nở rộ, đôi mắt đẹp như nước mùa thu khẽ chớp, cô đưa mắt nhìn anh ta, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cho Lệ Sâm rung động. Nếu như Tịch Bạch lớn hơn chút nữa, nụ hoa này rồi sẽ triệt để nở rộ thì không biết chừng sẽ trở thành đối tượng mơ ước của biết bao nam nhân?
Thấy Tịch Bạch im lặng không nói nên anh ta chậm rãi mở lời: “Để Quan Âm ở lại một nơi không sạch sẽ thì Quan Âm cũng bị ô uế theo.”
Tịch Bạch siết chặt tay, thật lâu sau, cô nặng nề mở lời: “Không phải.”
“Hửm?”
“Không phải như lời anh nói.” Tịch Bạch cắn môi dưới, gằn từng chữ: “Cám ơn anh đã đem ngọc trả lại cho em, nhưng anh ấy không phải như lời anh nói, Quan Âm cũng sẽ không bởi vì thế gian không sạch sẽ mà cảm thấy bị ô uế. Anh nói sai rồi.”
Lệ Sâm không hề nghĩ đến, Tịch Bạch cư nhiên lại tin tưởng Tạ Tùy đến như vậy. Anh ta khó có thể ngờ được.
Học sinh cấp ba nói chuyện yêu đương, bất quá chỉ là chơi đùa mà thôi, thậm chí ngay cả tình yêu cũng chẳng được tính vào.
Anh ta vốn không để trong lòng, nhưng...
“Lệ Sâm, cám ơn anh, em đi trước.” Tịch Bạch lạnh lùng nói xong thì xoay người rời khỏi.
Lệ Sâm nhìn theo bóng lưng cô, trong đôi mắt thâm thúy có một mạch nước ngầm đang từng chút sôi trào.
Đương nhiên, anh ta cũng sẽ không thể nào biết được, Tịch Bạch đã sống với Tạ Tùy tận hai kiếp, người thiếu niên kia không chỉ có tình với cô mà còn có nghĩa...
Tịch Bạch hiểu rõ Tạ Tùy, cho nên cô sẽ không bởi vì một câu nói nhẹ tênh của người khác mà tâm sinh kẽ hở.
Mặc dù tin tưởng cậu nhưng Tịch Bạch vẫn có chút lo lắng.
Cô không gọi cho Tạ Tùy gọi mà chỉ lấy điện thoại ra bấm số của Tương Trọng Ninh, cái gì cũng chưa nói ra nhưng Tương Trọng Ninh hình như đã khẩn trương lên rồi.
“Cái kia, Tiểu Bạch à, có chuyện gì sao?”
“Tạ Tùy mất đồ nên sốt ruột lắm, tôi đang ở bên cạnh anh ấy, các cậu đã tìm gặp chưa?”
Tịch Bạch biết mấy nam sinh này đều kín miệng như nhau, Tùng Dụ Chu là người rất thông minh nhưng Tương Trọng Ninh thì đơn giản hơn rất nhiều, cho nên cô đã gọi điện thoại cho cậu ta, tùy tiện nói bóng, nói gió vài câu.
Quả nhiên, Tương Trọng Ninh kinh ngạc hỏi: “Cái gì, Sao...sao? Cậu biết? Tạ Tùy còn bảo chúng tôi đừng nói nhưng chính cậu ấy đã không nhịn được. Haizz, tôi và Tùng ca không phải là ở phòng quyền anh nghe được sao. Bất quá, lúc ấy rất hỗn loạn, người thấy không nhiều. Tóm lại, cậu nói với Tùy ca đừng có gấp quá, hãy an tâm điều dưỡng, có tin tức mới gì, chúng tôi sẽ nói với cậu ấy đầu tiên.”
“…”
“Alo, alo... Tiểu Bạch, cậu có đang nghe không vậy?”
Tịch Bạch bình tĩnh hỏi: “Bệnh viện nào?”
Tương Trọng Ninh choáng váng.
**
Bệnh viện rất đông bệnh nhân, vết thương của Tạ Tùy không tính là quá nghiêm trọng, hết đêm nay cậu mới có thể xuất viện, vì vậy nên được sắp xếp trêи giường ngủ bên ngoài hành lang.
Ở hành lang rống rỗng còn còn có vài bệnh nhân đang rêи rỉ, tiếng thở nhẹ và tiếng ngáy xen lẫn vào nhau.
Tạ Tùy nằm trêи giường bệnh, tay đặt dưới đầu, một tay khác cầm quyển từ đơn tiếng Anh nhưng trong lòng thì miên man suy nghĩ không biết nên tìm lại sợi dây chuyền bằng cách nào.
Suy nghĩ một lúc lâu nhưng cũng không thể nghĩ ra được biện pháp nào hữu hiệu, cậu quyết định ngày mai phải đi đến phòng quyền anh hỏi lại một lần nữa, khẳng định sẽ có người biết được kẻ trộm là ai.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Tạ Tùy nhấn nút nghe, bên kia, Tương Trọng Ninh khoa trương lớn giọng: “Đệch mẹ! Tạ Tùy, cậu chạy mau!”
Tạ Tùy nhíu mày, đặt điện thoại ra xa: “Ầm ĩ cái gì?”
“Tùy ca, tôi không phải cố ý bán đứng cậu đâu! Tiểu Bạch quá giảo hoạt, bây giờ cậu ấy đã sắp đến nơi, cậu... Cậu vẫn nên trốn đi thôi.”
Tương Trọng Ninh vừa dứt lời thì cách đó không xa, Tạ Tùy đã nhìn thấy một cô gái mang balo đi tới, cô đang hỏi thăm y tá trực đêm. Sau đó, y tá chỉ đến chỗ Tạ Tùy.
Tịch Bạch xoay đầu liền nhìn thấy cậu.
Hai gò má Tịch Bạch đỏ ửng, chắc chắn là một đường chạy như bay đến đây, sau khi nhìn thấy cậu, cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, đôi mắt sáng lấp lánh kia sớm đã rưng rưng, trách cứ có mà nhiều hơn là sự đau lòng.
Trái tim Tạ Tùy xao động bất an, trong nháy mắt khi nhìn thấy Tịch Bạch, cậu bỗng nhiên bình tĩnh không ít...
Cậu đặt quyển sách tiếng Anh xuống bên gối, mang đôi dép lê duy nhất vào, thong thả đứng lên.
Mà ở xa xa, cô gái nhỏ nhìn cậu vài giây, sau đó lại tức giận xoay người, dùng lực ấn nút thang máy, chính là muốn bỏ đi.
Tạ Tùy lần nữa ngồi xuống giường bệnh, cậu cúi đầu, trong lòng có chút chua xót, cũng có chút... Ủy khuất.
Cô giận dữ là phải, cô không nên tới thăm cậu, cậu đã làm mất ngọc của cô, tốt nhất cả đời này cô cũng đừng để ý đến cậu nữa.
Tạ Tùy che иgự¢, bình thản nằm xuống, đôi mắt tối đen nhìn lên trần nhà, cố gắng bình phục sự khó chịu đang cuồn cuộn trong lòng.
Hai mươi phút sau, thang máy vang lên “Đinh”, tiếng bước chân chậm chạp tới gần, sau đó dừng ở bên cạnh giường của cậu.
Tạ Tùy ngẩng đầu thì nhìn thấy cô gái nhỏ đứng ở bên giường, cô mím chặt môi, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào cậu.
“Ăn cơm không?”
“Không.”
“Đói không?”
“Đói...”
Hầu kết cậu khẽ trượt, Tạ Tùy nhu thuận ngồi ở bên giường, thoáng liếc nhìn cô một chút, cánh tay nhẹ níu lấy vạt áo của cô.
Lòng tràn đầy thấp thỏm.
Tịch Bạch một lời cũng chưa nói, cô đặt balo lên tủ giường bên cạnh rồi lấy cháo gà và mấy món nữa từ trong bình giữ nhiệt ra.
Nhìn thấy cánh tay phải của Tạ Tùy còn đang được truyền dịch, Tịch Bạch chỉ đơn giản cầm thìa lên, yên lặng múc cháo đưa đến bên miệng nhẹ nhàng thổi.
“Mở miệng.”
Tạ Tùy tuy đang ăn cháo nhưng lại không biết là mùi vị gì, chỉ biết máy móc nuốt xuống, con ngươi chăm chú nhìn vào cô gái nhỏ trước mặt.
“Tiểu Bạch...”
“Bây giờ Tiểu Bạch đang rất giận dữ, tốt nhất anh đừng có nói gì cả.”
Tịch Bạch dùng thìa đảo cháo trong chén, rồi lại múc một miếng thịt lên và thổi, sau đó nghiêm mặt đút cho Tạ Tùy.
“No rồi sao?”
“Không biết.”
Tịch Bạch đút cho cậu một thìa, Tạ Tùy liền nuốt một thìa.
Tịch Bạch buông bát xuống, lên tiếng: “Buổi tối không nên ăn quá nhiều, đi ngủ sớm đi.”
“Hả?”
“Ngủ.”
Tạ Tùy giật mình, máy móc nằm xuống, nắm chặt vạt áo của cô, cậu có cảm giác tay mình giống như một con rối, hoàn toàn không có chút khí lực nào.
“Chờ anh khỏe hẳn, em lại đến tìm anh tính sổ.” Tịch Bạch cúi đầu, tỉ mỉ đắp chăn cho cậu.
Tạ Tùy nắm chặt góc áo của cô, bỗng nhiên thoáng dùng lực một chút.
Cô gái nhỏ đứng không vững, tự nhiên ngã vào trong иgự¢ của cậu.
“A...”
Tạ Tùy gắt gao ôm lấy Tịch Bạch, cơ hồ dùng hết cả tay và chân, đặt cô gái nhỏ vào lòng.
“Anh sẽ không bao giờ đi đến phòng quyền anh nữa, sẽ không bao giờ làm cho bản thân mình bị thương.”
Hô hấp của cậu có chút dồn dập, giọng điệu khẩn thiết: “Tiểu Bạch, đừng giận anh, được không?”
“Thật sự không đi?” Cô ngước mắt nhìn cậu, bên trong ánh mắt mang theo một tia mong chờ.
“Anh cam đoan.”
Tịch Bạch tin tưởng Tạ Tùy, theo như miêu tả của Tương Trọng Ninh, cô cũng biết được, lần này Tạ Tùy đã thật sự nếm được đau khổ. Kỳ thật, cô cũng không có tức giận nhiều đến thế. Tịch Bạch chính là đau lòng, đau lòng vì cuộc sống vất vả của cậu, đau lòng vì cậu bị thương.
“Tạ Tùy, em đã từng nói, anh nhất định phải bình bình an an, bằng không... Hết thảy đều không có ý nghĩa gì cả.”
Việc cô trùng sinh sẽ không có ý nghĩa, tất cả những cố gắng này cũng không có ý nghĩa!
“Tạ Tùy, anh tất yếu, tất yếu phải nghe lời của em.”
Tạ Tùy nghe xong những lời này, cậu ngưng vài giây, bàn tay bỗng nhiên niết lấy cằm của cô, ૮ưỡɳɠ éρ cô ngẩng đầu lên, sau đó cậu cúi đầu đè lên cánh môi ấm áp kia.
Tịch Bạch mở to hai mắt.
Môi cậu rất mềm mại, lại ấm nóng, vừa mới dán xuống môi cô thì qua loa ʍút̼ vào, thậm chí cậu còn di động đầu lưỡi, muốn cạy mở hàm răng của cô.
Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau như thế này, hơn nữa còn lấy một tư thế hết sức mập mờ.
Tịch Bạch mặt đỏ tới mang tai, đầu không ngừng né tránh nhưng Tạ Tùy lại gắt gao ôm chặt lấy, khiến cho cô một chút cũng không thể động đậy được.
Im lặng mà ám muội hôn nhau trong hành lang, không gian yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe được tiếng nức nở trầm thấp của cô gái nhỏ.
Tịch Bạch xấu hổ đến muốn khóc, rõ ràng cậu đã làm sai nhưng vẫn muốn làm như vậy với cô... Thật sự rất xấu xa!
“Tạ, Tạ Tùy, anh buông... Buông ra...” Cô nói không hoàn chỉnh nổi một câu, miệng đã bị ngăn lại, hô hấp cũng có chút khó khăn.
Đầu lưỡi của cậu nhẹ nhàng mà ɭϊếʍ láp cánh môi của cô, cậu khẽ cắn một cái, vừa ôn nhu, vừa тһô Ьạᴏ, hôn một lúc lâu vẫn không biết mệt.
Cô yếu ớt đánh cậu, chỉ nghe Tạ Tùy phát ra một tiếng kêu rên: “Đau...”
Vì thế nên Tịch Bạch vội vàng rụt tay về, không dám chạm vào nữa, cô sợ cậu đau.
Tịch Bạch chỉ có thể mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.
Trời đất dần dần xoay chuyển, không biết đã trôi qua bao lâu, Tịch Bạch có cảm giác môi mình sớm đã ૮ɦếƭ lặng, thân thể bị cậu kéo vào trong иgự¢, có chút run rẩy, không còn tí sức lực nào.
Tịch Bạch mơ mơ, màng màng dựa vào lòng Tạ Tùy, cậu dùng cánh mũi nhẹ nhàng mà cọ cọ lên gương mặt của cô.
“Tiểu Bạch, anh nghe lời của em.”
Chẳng sợ lên núi đau, xuống biển lửa, Tạ Tùy đều vui vẻ vì cô mà chịu đựng.