Trần Hành phái người theo dõi Quách Lệnh Triết thì thấy anh ta lái xe đến một quán cà phê nằm ở góc khuất sau khi ra khỏi Gia Hối. Lúc đi vào anh ta không mang theo gì, đến khi ra ngoài thì lại xách theo một chiếc vali đen. Loại vali trông giống như trên phim, chuyên dùng để đựng tiền mặt ở bên trong.
Tuy Quách Lệnh Triết là phó tổng của Gia Hối nhưng tiền lương mỗi năm của anh ta đều phải chi cho việc ăn mặc, nhà cửa nên nhiêu đó không đủ để chi trả số nợ bài bạc của người bố kia.
Thương mại Hoa Thanh nhử một miếng mồi, chỉ cần nhường mấy khu đất thì Quách Lệnh Triết có thể nhận được thù lao rất lớn rồi.
“Quách Lệnh Triết bán đứng nhà họ Hoắc các cậu kìa, cậu còn không đuổi việc anh ta đi.” Trần Hành tức đến bật cười, đại gia Hoắc vẫn duy trì vẻ bình thản như mọi ngày, trước sau vẫn án binh bất động: “Chờ đến khi anh ta đào rỗng nhà cậu thì mới ra tay à?”
Hoắc Thừa Kiêu hờ hững đáp: “Anh ta không đào hết được của tôi.”
“Rồi rồi rồi, trên đời này chỉ có Từ Tinh Miên đào hết được của cậu.” Anh đây biết tỏng nhé.
Hoắc Thừa Kiêu mở loa ngoài, một tay chống cằm, một tay cầm 乃út viết viết. Ánh mắt như vô tình lướt qua cô gái ngồi đó không xa, khẽ cười nói: “Đừng nói bậy, da mặt cô ấy mỏng.”
Vành tai của Từ Tinh Miên nóng lên, cô duỗi tay xoa xoa tai mình rồi ổn định tâm trạng, tiếp tục đọc sách.
Hơn 5 giờ, Hoắc Thừa Kiêu tan làm, anh lấy chìa khóa xe trên bàn rồi đưa cô xuống hầm đỗ xe.
Từ Gia Hối đến bệnh viện tư chỉ mất nửa tiếng. Trên đường đi, Từ Tinh Miên thấy hơi đói nên cô lấy bánh quy trong túi ra rồi ăn hai miếng.
Bệnh viện tư nằm ở ngoại ô, cách xa trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt, cây xanh bao trùm khiến bầu không khí ở đây rất đỗi bình yên.
Do anh thường xuyên đến đây nên bảo vệ vừa thấy biển số xe đã trực tiếp cho qua. Đến khi xe đi vào bãi đỗ, Từ Tinh Miên bỗng cảm thấy lo lắng hơn hẳn.
Y tá phụ trách phòng bệnh đã chờ sẵn ở cửa bệnh viện, tuổi không lớn, khoảng đầu hai mươi, vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu.
Cô ta bị sắc đẹp của Hoắc thiếu gia mê hoặc, không sợ vất vả, ngày ngày chủ động xin tăng ca. Cô ta hy vọng rằng một ngày nào đó, bản thân có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Lúc đầu cô y tá nhỏ đó còn ủ rũ gục đầu ngồi xổm đếm kiến trên đất. Bỗng nhiên trong mắt xuất hiện đôi giày da Italy làm thủ công, cô ta đang định ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đôi giày da nữ, trong lòng nảy sinh dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, Hoắc thiếu gia đang nắm tay một cô gái, anh lịch sự mỉm cười với cô ta: “Cô chưa tan làm sao?”
Nếu lúc trước Hoắc Thừa Kiêu nói với cô ta những lời này, y tá nhỏ đã tự nghĩ rằng vì anh quan tâm săn sóc cô ta. Nhưng hôm nay nghe thấy những lời này, cô ta chẳng thể tự mình đa tình về việc Hoắc thiếu gia hơi hơi thích mình nữa.
Từ Tinh Miên nhìn đôi mắt trong suốt của cô gái đối diện, cô cảm nhận được địch ý nên chớp chớp mắt, lịch sự cười một cái: “Chào cô.”
Y tá nhỏ thút thít chực khóc, nét mặt kéo căng: “Mời đi theo tôi ạ.”
Phòng bệnh của mẹ Hoắc ở tầng 4 là phòng VIP đặc biệt có một người chăm sóc. Sau khi mở cánh cửa kính ra, cô y tá nhỏ dừng ở cửa: “Hai người vào nhé, có việc gì thì gọi tôi.”
Từ Tinh Miên nói cảm ơn, cô đi theo sau Hoắc Thừa Kiêu vào phòng. Căn phòng có ánh sáng rất tốt. Hơn năm giờ, tia nắng lúc chiều tà từ từ rộng mở ra ở phía chân trời, không bị bất kỳ vật gì ngăn cản cả. Tia nắng ấm áp khẽ rọi vào khiến căn phòng như được tô đậm một màu sắc sáng sủa dịu nhẹ.
Người phụ nữ nằm trên giường cứ như không hề già đi vậy, đầu ngón tay có mang máy đo, màn hình bên cạnh hiển thị các chỉ số sức khỏe rất ổn định.
Hoắc Thừa Kiêu quen đường quen nẻo đi vào phòng vệ sinh. Anh lấy khăn bông ấm ra, chuẩn bị lau tay cho mẹ thì điện thoại trong túi chợt reo lên.
Màn hình hiển thị: Trần Hành.
Phỏng chừng là có tin tức mới của tên Quách Lệnh Triết đó rồi.
Hoắc Thừa Kiêu đưa khăn lông cho Từ Tinh Miên: “Anh ra ngoài nghe điện thoại đã.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Được, anh đi đi.”
Từ Tinh Miên đến cạnh cửa sổ, kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống. Cô tránh né dây chuyền dài, sau đó dùng khăn lông ấm áp để lau bàn tay của người phụ nữ trên giường.
Hoắc Thừa Kiêu có làn da đẹp như vậy, một nửa do thừa hưởng từ mẹ anh. Sự dịu dàng tận xương tủy trong anh cũng từ người mẹ này mà có.
Từ Tinh Miên nhấp môi, nhỏ giọng thầm thì: “Dì ơi, con là Từ Tinh Miên, là bạn gái của Hoắc Thừa Kiêu ạ.”
“Con thường xuyên được nghe anh ấy kể chuyện về hai mẹ con….Con cảm thấy có lẽ dì là một người rất dịu dàng, con sẽ cùng anh ấy chờ dì tỉnh lại.”
…
Trần Hành đã điều tra ra người đánh bạc cùng bố của Quách Lệnh Triết. Sau khi anh ấy gửi tư liệu sang cho anh, Hoắc Thừa Kiêu bay đến Macao ngay trong đêm đó.
Để tránh chạm mặt Quách Lệnh Triết, Hoắc Thừa Kiêu đã điều chỉnh thời gian, một giờ sáng anh đã đến sòng bạc. Người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ mặc chiếc váy gợi cảm chia bài, chậm rãi dẫn anh vào bên trong.
Giữa phòng bao, một người thanh niên trẻ ngồi phía Bắc đã thu được rất nhiều. Vì thắng được đối thủ nên anh ta thu tay muốn rời khỏi bàn.
Cố Trạch hỏi: “Hoắc tổng, có cần ngăn anh ta lại không?”
Hoắc Thừa Kiêu ngửa đầu uống cạn ly rượu, ánh mắt như lóe lên cùng với ánh đèn mờ ảo: “Đi mời anh ta, bảo rằng anh muốn đấu với anh ta một ván.”
Mặt Cố Trạch vẫn như không cảm xúc, nhưng trong lòng thầm trách một câu: “Hoắc tổng, tôi không đánh bạc.”
Hoắc Thừa Kiêu hờ hững nhìn anh ta: “Chơi bài poker không?”
Là một học trò ngoan được thầy cô khen ngợi từ nhỏ đến lớn, đường đường là một hoc sinh ba tốt được nhận bằng khen lúc tốt nghiệp cấp ba, một người phát triển toàn diện về đức trí thể mỹ như trợ lý Cố đây quả thực biết chơi bài… nhưng chỉ giới hạn đánh bài trong ký túc xá nam mà thôi. Hoắc Thừa Kiêu nghiêng mặt sang một bên, đầy ẩn ý sâu xa nhìn anh ta: “Yên tâm, thua thì ghi nợ cho công ty, thắng thì sẽ là của anh.”
Người thanh niên kia là Từ Khánh, một tên lưu manh lớn lên ở Macao. Ông ta đã thích chơi mấy cái này từ nhỏ, luyện dần quen tay nên đã trở thành một cao thủ. Tư liệu cho thấy ông ta là một tay già đời, kỹ xảo nhanh nhẹn khiến người khác không nhìn ra được.
“Bằng cấp của ông ta không bằng anh, cái đầu cũng không thông minh bằng, tính toán bài tốt chút, sẽ không thua bao nhiêu đâu.”
Ông ta cũng chỉ có thể hố được ông bố không có học của Quách Lệnh Triết mà thôi.
Cố Trạch gật đầu, vẻ mặt vô cảm bước lên khiêu chiến.
Hoắc Thừa Kiêu ra hành lang bên ngoài ngồi một lát. Trong lúc đó, có ba cô gái đến tìm anh uống rượu, mùi nước hoa nồng nặc khiến anh vô thức nhăn mũi lại.
Tính toán thời gian, có lẽ Cố Trạch đã ăn được toàn bộ chỗ thắng của Từ Khánh đêm nay rồi. Anh đi ra khỏi sòng bạc, lấy điện thoại gọi cho Cố Trạch.
Bên kia gần như lập tức bắt máy: “Hoắc tổng, Từ Khánh đã thua.”
“Ok.” Hoắc Thừa Kiêu ẩn mình trong bóng tối, ánh mắt lướt qua một vòng, bắt gặp một bóng dáng đi ra từ cửa hông.
Từ Khánh hùng hùng hổ hổ mắng mấy câu, cậu ta vứt tàn thuốc xuống đất rồi hung hăng dùng mũi chân nghiền nát nó.
Sau đó không lâu, một chiếc xe dừng lại trước mặt cậu ta.
Cửa xe mở ra, một bàn tay cầm một chiếc vali sắt màu đen đưa ra từ trong chiếc xe tối om. Người đó không nói gì, cứ vậy ném chiếc vali vào иgự¢ Từ Khánh.
Từ Khánh mở vali ra kiểm tra số tiền, ước chừng còn nhiều hơn so với giao hẹn lúc trước. Ông ta lộ vẻ mặt vui mừng, cúi đầu nói với người trong xe cái gì đó.
Cửa xe đóng lại rồi rời khỏi cửa hội quán trong một giây sau.
Không phải ngẫu nhiên mà bố của Quách Lệnh Triết mắc nợ cờ bạc rồi.
Hoắc Thừa Kiêu nhéo nhéo cổ, vẻ mặt vô cùng hứng thú, không biết là ai muốn hại ૮ɦếƭ Quách Lệnh Triết nhỉ.
…
Tết Nguyên Tiêu qua đi, dự án Gia Hối hợp tác với đường hàng không châu Á- Thái Bình Dương của Houston chính thức bắt đầu.
Trình Tẫn Sinh rất ít khi lộ diện, toàn là thư ký tới trao đổi công việc. Khi hỏi đến tình hình gần đây của anh Trình, đối phương đều nói sức khỏe của anh ấy không ổn lắm nên phải ở nhà dưỡng bệnh.
Ông chủ Hoắc luôn không có tình người bỗng dưng trở nên tốt bụng một cách bất ngờ: “Hôm nào tôi tới thăm anh Trình chút vậy.”
Thư ký liên tục xua tay: “Hoắc tổng, ngài khách khí quá.”
Tuy anh cũng cảm thấy Trình Tẫn Sinh khả nghi nhưng lại không có chút chứng cứ nào đủ mạnh để vạch trần lớp mặt nạ ấy. Mặc kệ Trình Tẫn Sinh vì mục đích gì, chỉ cần anh ấy là Từ Tư Nhiên thì chắc chắn sẽ không làm việc gì trái với lương tâm hay vi phạm đạo đức.
Đại học A khai giảng sớm, Từ Tinh Miên trở lại trường học, thời gian hai người gặp nhau ít đi.
Năm nay, đại học A tổ chức cuộc thi sinh viên doanh nhân tại Thân Thành. Lúc đó, trường sẽ mời một số nhân vật uy tín trong Thân Thành đến làm giám khảo.
Người dự thi chủ yếu là sinh viên năm ba, còn năm nhất năm hai hầu như đều đăng ký vào bộ phận hậu cần.
Từ Tinh Miên và Cố Lê bị chọn làm nữ tiếp tân, toàn bộ quá trình phải đi theo khách quý bưng trà rót nước, bên hông buộc một chiếc khăn hồng chói mắt. Các cô vốn định từ chối nhưng nghĩ đến điểm môn giáo dục đạo đức của học kỳ, đành không thể không gật đầu đồng ý.
Danh sách khách quý ngày đó được công bố, Cố Lê hứng thú cầm danh sách: “Vãi, có cả người phụ trách châu Á – Thái Bình Dương Houston, còn có trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc Gia Hối. Hiệu trưởng ngầu thế, mời được cả những người như này đến.”
Từ Tinh Miên cụp mắt, nhìn lướt qua một loạt các tên ánh vàng: “Ừ, có Trần Hành nè, hai người cãi nhau à?”
Vẻ mặt Cố Lê khó tả, ngày đó cô ấy đi ra ngoài uống rượu với Trần Hành, thế mà anh ấy lại uống say rồi cưỡng hôn cô ấy.
Từ Tinh Miên nhìn chăm chú tên khách quý của Gia Hối: Trợ lý tổng giám đốc – Cố Trạch.
Tính từ ngày đó đến giờ, cô và Hoắc Thừa Kiêu đã không gặp một tuần, lúc anh trống lịch thì cô có tiết, thời gian hai người rảnh rỗi cũng không nhiều.
Buổi chiều cô còn có cuộc họp hội học sinh, người phụ trách là chị em tốt của Hoắc Đinh, tên Lục Chỉ Vân, sinh viên năm tư, chủ tịch hội học sinh.
Phàm là mấy người có quan hệ với Hoắc Đinh, Từ Tinh Miên không muốn liên quan gì đến. Vì thế cô ngồi xuống bàn cuối rồi gửi tin nhắn cho Hoắc Thừa Kiêu.
[Nghe nói trường bọn em mời Cố Trạch làm khách quý đó?]
Hoắc Thừa Kiêu đáp: [Có việc này hả? Đợi anh hỏi anh ta chút.]
… Xem ra anh thật sự rất bận.
Từ Tinh Miên dự tính khi cuộc họp kết thúc, cô sẽ ra ngoài mua đồ ăn ngon đến cho anh bạn trai đang chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi gia đình.
Trên bục, có vẻ sổ sách hội học sinh xảy ra vấn đề.
Lục Chỉ Vân tức giận quăng bản kế hoạch trong tay, sắc mặt không tốt lắm. Cô ta lạnh lùng nói với tổ trưởng: “Đây là bản kế hoạch cậu làm sao? Nhàm chán quá à, bảo cậu sắp xếp người đi tiếp khách quý, danh sách đâu, ăn hết rồi à?”
Trông thấy thời gian còn kéo dài thêm, Từ Tinh Miên ngáp một cái: “Cố Lê, tớ đi trước đây.”
Cố Lê vừa chơi xong một ván trò chơi, cô ấy nghi hoặc hỏi: “Đi làm gì, mấy giờ rồi thế?”
Từ Tinh Miên nhấp môi, khóe miệng cong lên, cười ngây ngô: “Đi mang cơm cho bạn trai.”
Cố Lê không chút do dự vẫy tay với cô: “Buổi tối đúng giờ về ký túc xá đấy, con gái chưa chồng không được có cuộc sống X.”
(*) Cuộc sống X: Ý là đang nói đến đời sống tình dục
Từ Tinh Miên cười trêu ghẹo cô ấy một câu rồi khom lưng chuồn ra ngoài bằng cửa sau. Cô còn chưa kịp đứng thẳng eo thì trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân dài được bao bọc bởi chiếc quần tây, nhưng vẫn có thể thấy rõ được đường cong bắp chân.
Cô liếm khóe môi khô khốc của mình rồi chậm rãi đứng lên, cứ tưởng là một giáo viên trẻ nào đó.
Nhưng Từ Tinh Miên lại thấy một gương mặt quen thuộc.
Trình Tẫn Sinh cụp mắt xuống, hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Cuộc họp rất nhàm chán à?”
Từ Tinh Miên ngây ngốc một giây: “Anh Trình?”
“Ừm.” Anh ấy dập tắt điếu thuốc trong tay rồi ném vào thùng rác: “Tôi được mời đến nghe báo cáo, chán quá nên phải ra ngoài hít thở.”