Buổi đấu thầu sẽ diễn ra vào ngày 4 tháng 1, Hoắc Thừa Kiêu đưa Từ Tinh Miên đến nhà ga trước. Hai người cứ dặn dò nhau đôi câu rồi lại bắt đầu xáp xáp gần nhau một hồi, mãi cho đến khi Cố Trạch thúc giục mãi: “Tiểu Hoắc Tổng, cuộc đấu thầu sắp bắt đầu rồi, đến muộn thì không phải phép đâu.”
Đây cũng xem như là lần đầu tiên Hoắc Thừa Kiêu xuất hiện trước công chúng với tư cách là tổng giám đốc mới của Hoắc thị. Không ít người đang nhìn chằm chằm vào anh, muốn thông qua lần đấu thầu này nhìn xem hướng đi trong tương lai của Gia Hối.
Từ Tinh Miên cũng phải mau chóng đi kiểm vé, nếu không sẽ nhầm chuyến mất: “Em vào nhé, đến nơi sẽ nhắn cho anh.”
Hoắc Thừa Kiêu gật đầu, nhìn bóng dáng cô lẫn vào dòng người rồi quay người ra khỏi nhà ga.
Cố Trạch đặt toàn bộ văn kiện liên quan đến buổi đấu thầu này ở trên xe. Lần này Quách Phó tổng ra giá không cao cũng không thấp nhưng Hoắc Thừa Kiêu lại ra giá gấp đôi.
Quách Lệnh Triết có chút lo lắng: “Tiểu Hoắc tổng, mảnh đất kia không đáng giá vậy đâu.”
Lúc đó, Hoắc Thừa Kiêu mỉm cười nhìn anh ta: “Tôi nghĩ nó rất có giá trị, đã vậy còn mất liên tiếp ba mảnh đất. Lần này Gia Hối mà thất thủ nữa thì người ngoài sẽ nghĩ thế nào về chúng ta, nhìn Quách Phó tổng anh thế nào đây?”
Cố Trạch từng làm trợ lý cho ba anh nên cũng quen biết khá nhiều người trong thương trường. Một lát nữa thôi sẽ bắt đầu, bọn họ đi vào hội trường đấu thầu. Anh ấy đứng bên cạnh Hoắc Thừa Kiêu, nhỏ giọng giới thiệu các ông chủ có mặt ở đây.
Hoắc Thừa Kiêu trả lời câu có câu không, anh nhìn thấy Trần Hành đang đứng cách đó không xa nên đi sang, giả vờ chào hỏi: “Trần tổng, đã lâu không gặp.”
Trần Hành nghiêng đầu, nghĩ thầm xem anh đang mưu tính cái quỷ gì đây: “Ha ha.”
Hai người bảo hai người trợ lý ra chỗ khác, Hoắc Thừa Kiêu nói: “Gia Hối sẽ không bạc đãi các cậu đâu, đến lúc bán lại chắc chắn sẽ có giá cao hơn.”
Trần Hành buồn bực nói: “Cậu tốn nhiều tiền như vậy rốt cuộc là muốn làm gì.”
“Đã nói rồi, dụ rắn ra khỏi hang, để xem xem có phải do Quách Phó tổng giở trò hay không.” Hoắc Thừa Kiêu vô tội rũ mắt: “Gia Hối phải giành bằng được mảnh đất này, nếu không người bên ngoài sẽ nhìn tôi thế nào đây?”
Trần Hành không nhìn nổi dáng vẻ thoải mái cúi đầu làm tiểu nhân của anh: “Con mẹ cậu, lại bắt tôi diễn. Còn phải ra sức diễn.”
Hoắc Thừa Kiêu thôi nói đùa, hất cằm lên: “Tôi sang tìm Cố Trạch thương lượng vài chuyện.”
Nếu không phải bây giờ đang trong tình huống cần nghiêm túc thì Trần Hành đã phản kích rồi. Nhưng cho dù không ở trong hội trường thì anh ấy cũng chỉ dám nghĩ tới thôi.
Hoắc Thừa Kiêu ngồi ở hàng đầu tiên, anh cũng không chú ý lắm nhưng âm thanh nghị luận ở phía sau lại càng lúc càng lớn. Anh cũng không vội vàng, nghiêng đầu sang đối mặt với một đôi mắt xanh biếc.
Hôm nay người bên cạnh anh ấy không phải là người đàn ông trung niên nữa, đã đổi thành một vị trợ lý da trắng trông khá giỏi giang. Hai người dùng tiếng Anh để nói chuyện với nhau, cũng chẳng mấy ai ở xung quanh biết thân phận của người kia.
Hoắc Thừa Kiêu vờ như vô tình hỏi Quách Phó tổng bên cạnh: “Anh biết người kia không? Sao tôi chưa gặp qua bao giờ?”
Quách Lệnh Triết cười nhạt: “Có thể là người mới, tôi cũng chưa từng gặp qua.”
Hoắc Thừa Kiêu rũ mắt đánh giá anh ta, ánh mắt không trốn không tránh, trông không giống nói dối. Lẽ nào người đàn ông ngoại quốc kia cho cấp dưới đi đàm phán với gián điệp thương mại nên Quách Phó tổng chưa được gặp cấp trên lần nào sao?
Chuyện bất ngờ đấy.
Trần Hàng gửi một tin nhắn sang: [Người đàn ông ngoại quốc kia, đời trước làm nghề chế tạo máy bay, sản nghiệp lớn, là quý tộc của Luân Đôn. Nhưng anh ta lại là con riêng nên chưa lộ mặt lần nào, nghe bảo bị bệnh, vừa mới khỏi vào năm ngoái đấy.]
Ban tổ chức đấu thầu gọi anh ấy là “Ngài Vincent”.
Trong thời gian Hoắc Thừa Kiêu đi du học, anh cũng đã nghe qua tên của gia tộc này. Thương nghiệp trải dài các bang ở Houston nên có cho con riêng một phần xí nghiệp ở Hoa Thanh, nói chung như vậy cũng khá được rồi.
Tuy nhiên trọng tâm phát triển của Gia Hối là Đông Nam Á, không tổn hại gì đến lợi ích của bọn họ. Nhưng mà vị thiếu gia này tới rào trước đón sau thế này, ngấm ngầm gây bất lợi cho Hoắc thị.
Rốt cuộc là muốn làm gì đây.
Hoắc Thừa Kiêu nhíu mày, ngón tay gõ gõ vào đầu gối nhưng nỗi bất an trong lòng anh cũng không quá mãnh liệt… Ít nhất, anh ấy cũng không dùng những thủ đoạn của tư bản ngay từ đầu. Bằng không thì với thất bại ở quý trước của Gia Hối, công ty sẽ không thể đỡ nổi sự tấn công của đối phương.
Buổi đấu thầu bắt đầu, giá Gia Hối đưa ra tăng liên tục, các công ty khác cũng đã chùn bước.
Nhưng chỉ có Thương mại Hoa Thanh đưa ra giá cao hơn 3% so với giá của Gia Hối, một sự chênh lệch khá thấp.
Hoắc Thừa Kiêu nhìn sang vẻ mặt bình tĩnh của Quách Phó tổng, lạnh nhạt nói: “Lần này xem ra lại thất thủ rồi.”
Quách Lệnh Triệt nuốt nước miếng, trấn an: “Tiểu Hoắc Tổng, chúng ta cố gắng lần sau vậy.”
Nhìn kìa, còn bình tĩnh hơn ông chủ cơ.
Hoắc Thừa Kiêu tao nhã vắt chéo chân, giây tiếp theo, Trần thị lại ra giá cao hơn 1%, ép giá lần thứ 2.
Anh giả vờ ngạc nhiên: “Trần Hành mua mảnh đất này làm gì nhỉ, xây trường đua ngựa à?”
Sắc mặt Quách Lệnh Triết khẽ thay đổi, lắp ba lắp bắp nói: “Có, có thể.”
Sau khi cuộc đấu thầu kết thúc, Hoắc Thừa Kiêu đứng ở đại sảnh đợi tài xế lái xe đến. Vị Vincent kia cũng đi ra khỏi hội trường, toàn bộ quá trình đều không giao lưu với Thương mại Hoa Thanh, trông cứ như người ngoài cuộc vậy.
Sau khi trợ lý bên cạnh rời đi, hai người đứng cách nhau không xa. Hoắc Thừa Kiêu suy nghĩ vài giây, chủ động đi tới: “Cảm ơn anh, mấy hôm trước ở thành phố B, anh đã cứu vợ tôi.”
Người đàn ông rũ đôi mắt xanh xuống, khóe môi khẽ cong lên: “Vợ?”
Hoắc Thừa Kiêu mỉm cười, đưa một tấm danh thi*p đến: “Phải.”
Lúc này trợ lý cũng quay lại rồi nhận lấy tấm danh thi*p. Vì nhận được ám chỉ qua ánh mắt của ông chủ nên trợ lý đó cũng đưa sang một tấm danh thi*p…
Trình Tẫn Sinh. Vincent.
Người phụ trách khu vực Châu Á Thái Bình Dương của Houston.
Cố Trạch khom người xuống xe, vị họ Trình kia đã đi rồi. Hoắc Thừa Kiêu đưa danh thi*p cho trợ lý Cố: “Lúc về điều tra người này chút, tốt nhất là điều tra mấy chuyện bạn gái này nọ hồi đi học luôn.”
Cố Trạch: “…”
Khẩu vị của ông chủ càng ngày càng mặn mà.
…
Từ Chấn Đông và mẹ Từ định đón Từ Tinh Miên sang Singapore mừng năm mới. Lâu như vậy mới được mời một lần, Từ Tinh Miên nghĩ có lẽ bản thân sẽ do dự rất lâu nhưng đúng lúc đó trong đầu lại hiện ra một gương mặt tuấn tú, cứ như muốn dụ dỗ cô từ chối vậy.
“Me, con không về đâu ạ, con còn chút chuyện phải ở lại giải quyết.”
Khứu giác của mẹ Từ vô cùng nhạy bén, một sinh viên đại học năm nhất, đến năm mới mà vẫn còn chuyện phải giải quyết. Thế này thì có lẽ là do muốn gặp ai đó nên không nỡ đi rồi.
“Tinh Miên, con có bạn trai rồi sao?” Bà ấy nhẹ giọng hỏi.
Từ Tinh Miên cắn môi, không muốn nói dối nên đáp: “Vâng, đúng ạ.”
Mẹ Từ không giống những người mẹ khác cứ lải nhải không thôi. Bà ấy chỉ nhắc con gái yêu đương phải biết chú ý, đừng để bản thân chịu thiệt. Lúc kết thúc điện thoại đã là mười giờ tối.
Cố Lê đóng máy tính, đâm đầu vào gối: “Hôm nay là cái ngày chó má gì á, đồng đội chơi chung gà ૮ɦếƭ được.”
Từ Tinh Miên cúp máy, ngồi trên giường duỗi người: “Cậu đặt vé nào để về Thân Thành thế?”
“Ngày 15, cậu muốn về cùng tớ à?” Cồ Lê nghi ngờ nhìn cô: “Ông chủ Hoắc không tới đón cậu sao?”
“Tớ không có nói với anh ấy lúc nào tớ về.”
Cố Lê khóc lóc: “Tinh Miên, ba mẹ cậu quá yên tâm về cậu rồi. Lúc trước tớ yêu đương phải nghe một trăm tám mươi chuyện đáng lo khi có bạn trai, sợ không trông được tớ, sợ tớ với bạn trai cũ đi mướn phòng ở.”
Từ Tinh Miên rũ mắt, kéo chăn lên: “Cô cũng chỉ lo cho cậu thôi.”
Cố Lê nói: “Không sai. Thế nên để giảm bớt chuyện phải quan tâm, tớ quyết định nếu không bất đắc đĩ thì sẽ không yêu đương.”
Đại học B mỗi tuần có hai lớp học tiếng Anh, mấy lớp học chung với nhau nên nếu tới trễ sẽ không giành được chỗ ngồi tốt.
Từ Tinh Miên đến sớm giữ chỗ, còn khoảng nửa tiếng nữa mới đến giờ học, cô liếc mắt nhìn thì thấy lớp học cũng chỉ mới có rải rác vài ba người.
Cô ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, nghĩ rằng ngộ nhỡ nếu Cố Lê dậy muộn thì còn có thể dễ dàng tránh khỏi tầm mắt của giáo sư.
Quả nhiên, giáo sư đầu hói đã mang sách bước vào phòng nhưng bóng dáng của Cố Lê thì chưa thấy đâu.
Từ Tinh Miên mở điện thoại ra liên lạc cho cô ấy: [Cậu nhanh nhanh lên, giáo sư đầu trọc trả bài này.]
Cố Lê không trả lời.
Phía sau có người vươn một ngón tay chọc chọc vào vai cô, mắt Từ Tinh Miên giật giật vài cái, cô dứt khoát cất điện thoại vào, vờ như đang tức giận quay đầu xuống, nhỏ gọi gọi tên cô ấy: “Cố Lê…”
Nhưng khi đối mặt với đôi mắt đen nhánh của người đàn ông, cô hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Hoắc Thừa Kiêu nằm sấp, đặt cằm để trên khủy tay, chỉ dùng nửa con mắt để nhìn cô, ngón tay vươn ra lúc nãy cũng chưa thu về.
Anh mặc một chiếc lông đen, khoác thêm một chiếc áo khoác bóng chày đã được cởi ra vắt trên lưng ghế, trông rất có cảm giác sinh viên.
Từ Tinh Miên phồng má, không giấu nổi vui vẻ ở khóe mắt. Cô quay đầu nhìn về phía giáo sư chỉ đang lo giảng bài, khẽ cúi người xuống đổi vị trí.
“Sao anh lại tới đây thế?”
Hoắc Thừa Kiêu nghiêng đầu, đuôi mắt khẽ cụp xuống: “Anh sang đây công tác, tiện thể xin thời khóa biểu ở chỗ bạn em.”
Điện thoại của Từ Tinh Miên rung một cái, Cố Lê trả lời: “Tớ không tới đâu, cậu bảo ông chủ Hoắc điểm danh hộ tớ đi.”
“…”
Giáo sư giảng hết nước hết cái trên bục, đám sinh viên thì nghe được câu đực câu cái. Lúc trước Từ Tinh Miên ngồi nghe khoảng nửa tiết, nửa tiết sau sẽ ngồi làm bài tập.
Chắc chắn hôm nay sẽ làm không xong bài tập rồi, cô liếm đôi môi khô của mình, tiến tới nhỏ giọng nói chuyện với anh: “Anh ở lại mấy ngày?”
Hoắc Thừa Kiêu ngồi dậy, đôi chân dài mở rộng, tay thò vào túi lấy một tấm thẻ. Sau đó anh lại nằm xuống, đưa tấm thể đến trước mặt cô: “Buổi tối tới tìm anh đi?”
Thẻ phòng của khách sạn Gia Hối, còn là căn phòng lần trước bọn họ ở.
Từ Tinh Miên nhận lấy: “Em về lấy quần áo xong sẽ qua.”
Hoắc Thừa Kiêu cúi đầu “Ừ” một tiếng, trong giọng còn mang theo ý cười sâu xa: “Hôn một cái được không?”
Cô gái nhỏ trợn tròn mắt, dáo dác nhìn xung quanh như sắp làm chuyện gì xấu vậy: “Ở, đây hả?”
Cô sợ đến mức cầm không chặt thẻ trên tay, chiếc thẻ lạch cạch rơi xuống đất.
Từ Tinh Miên khom người, ngón tay vừa chạm đến mép thẻ, cô đang định ngồi dậy thì có người khẽ véo véo. Cô cứ cứ như đoán được được gì đó, từ từ ngẩng đầu lên.
Hoắc Thừa Kiêu dùng tư thế này để cúi đầu hôn cô. Đôi môi bị hơi lạnh bao phủ nhưng hơi thở vẫn rất nóng.
Trái tim đang treo trên cao của cô như bị ai đó nắm lên ấy, tâm tư bỗng chốc rối loạn.
Người đàn ông có vóc dáng cao lớn nên vừa hay che khuất cô. Hai người lại đang ở gần cuối nên giáo sư đầu hói cũng không thấy được.
Dường như Hoắc Thừa Kiêu cũng nhận thấy các dây thần kinh của cô đều căng chặt, anh để tay lướt trên môi côi: “Kích thích không?”