Cố Lê chuẩn bị order cơm hộp ở bên ngoài. Lúc đang định mở miệng hỏi Từ Tinh Miên muốn ăn gì, cô ấy nhìn thấy người mới vừa nhìn ra ngoài cửa sổ đã đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ rồi cầm đại một bộ quần áo ra.
Cố Lê nghi hoặc hỏi: “Cậu muốn đi ra ngoài à? Đã hơn tám giờ rồi đấy.”
“Hoắc Thừa Kiêu ở dưới lầu, anh ấy gọi tớ đi ăn cơm cùng.”
Một cánh tay của Từ Tinh Miên vẫn còn trong chiếc áo ngủ, tay kia vươn ra ngoài. Làn da trắng mịn không tì vết, từ đầu vai tròn trịa cho đến đầu ngón tay, chỗ nào cũng thu hút ánh nhìn của người khác.
Cố Lê cảm thấy có lẽ bản thân không đam mê phương diện này mấy, thế nhưng cô ấy không tài nào rời mắt nổi.
Từ Tinh Miên nhanh chóng thay xong quần áo: “Cậu muốn ăn bữa khuya gì đó không, đợi lát nữa tớ mua mang về giúp cậu. ”
“… Xiên cay nhé.”
Từ Tinh Miên nhíu mày: “Ăn bánh mì đi, hay bánh cá hầm cũng được. Buổi tối ăn cay không tốt cho cơ thể đâu.”
Cố Lê buộc miệng nói: “Ăn thanh đạm như thế có thể trở nên trắng trắng mềm mềm như cậu không?”
Làn da của Cố Lê là da vàng tự nhiên, màu da khá phổ biến của người châu Á. Nhưng da của Từ Tinh Miên lại giống như được bôi một lớp phấn vậy, không phải kiểu trắng bệch như người nước ngoài, nói chung là vừa nhìn đã biết Từ Tinh Miên được chăm sóc rất chu đáo từ lúc còn bé rồi.
Sau khi thay quần áo xong, Từ Tinh Miên đi đến trước mặt cô ấy, vừa xoa đầu vừa nói mấy câu rất thấm thía: “Ăn thanh đạm có thể ngăn ngừa mụn, nhưng không thể trắng lên được đâu.”
Cố Lế giữ lại sự quật cường cuối cùng: “Chị đây muốn trắng thôi, không bị mụn đâu.”
Hoắc Thừa Kiêu đang đứng giữa đám đông, ông nội anh gọi điện thoại đến. Lúc nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, anh lập tức cảm thấy vui vẻ. Không biết hôm nay có cơn gió nào khiến ông nội cao quý này tự mình liên lạc với anh đây.
Mọi khi, ông cụ vô cùng lạnh lùng ngang ngược gửi một tin nhắn ngắn đến cho anh: Lăn về nhà ngay, có chuyện cần nói với cháu đấy.
Dù cho đó là việc lớn hay việc nhỏ, câu đầu tiên luôn là lăn về nhà ngay. Ngay cả việc mua thức ăn cho con chó giữ nhà, ông cụ cũng bắt anh phải về nhà ngay lập tức.
Hoắc Thừa Kiêu bắt máy, thờ ơ hỏi thăm: “Chào buổi tối, ông nội.”
Ông nội Hoắc hừ một tiếng: “Chị con sắp đính hôn rồi, về nhà giúp đỡ chuẩn bị chút đi.”
Hoắc Thừa Kiêu ngừng lại vài giây, đầu ngón chân của anh đang vân vê hòn đá nhỏ. Sau đó anh đứng lên thềm đá, nhìn vào cửa sổ ở nơi nào đó, cuối cùng thở dài đáp: “Ông nội, cũng không phải cháu kết hôn, cháu có thể chuẩn bị cái gì chứ?”
“À đúng rồi… Ông không yên tâm thì cứ dứt khoát bảo bạn trai Hoắc Đinh về ở rể luôn là được.”
Ông nội Hoắc bị chọc tức đến mức phải bật cười: “Ông còn không biết có thể chống đỡ cái mạng già này đến lúc cháu kết hôn được hay không đây. Cháu biết điều thì hiếu thảo một chút, nhanh chóng rước cháu dâu về nhà đi.”
Lúc này, Từ Tinh Miên vừa đi xuống lầu. Nhiệt độ buổi tối hơi thấp nên cô khoác thêm chiếc áo sơ mi dài tay. Khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng trên bậc thang, cô vẫy tay với anh rồi chạy từng bước chậm đến.
Khóe miệng của Hoắc Thừa Kiêu hơi cong lên: “Được ạ, ông đợi cháu.”
Nói xong, anh không đợi ông cụ hỏi điều gì, lập tức cúp máy ngay.
…
Chung cư của cô nằm ở trung tâm thành phố, hệ thống đường xá chằng chịt, các cửa hàng ở khu phố sầm uất này vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều khách khứa ghé đến một nhà hàng đồ cay Tứ Xuyên mới khai trương, người chờ vào nhà hàng ăn xếp thành một hàng dài đến tận bên ngoài.
Hoắc Thừa Kiêu đưa cho nhân viên một tấm thẻ, đối phương dẫn bọn họ đi xuyên qua hành lang ngăn cách bởi vách hoa văn, đi đến một phòng ăn riêng.
Người phục vụ đưa máy tính bảng dùng để gọi món ra, nở nụ cười rất tươi: “Quý khách, anh xem xem muốn gọi món gì ạ.”
Bọn Cố Đình Diễn rất thích ghé đến nhà hàng này, nghe nói đồ ăn ở đây rất phong phú đa dạng, chỉ có một điều không ổn là món ăn ở đây cực kỳ cay.
Hoắc Thừa Kiêu lật ra xem sơ qua thực đơn, anh chọn vài món khá thanh đạm.
Chờ đến lúc đồ ăn được mang lên đầy đủ, Từ Tinh Miên kinh ngạc vì tự anh gọi nhiều đồ ăn như vậy. Cô há miệng muốn nói rồi lại thôi, cứ ngồi đó nhìn anh.
Hoắc Thừa Kiêu cầm một cái đĩa lên, chuyên tâm chia đồ ăn, anh nhìn thấy vẻ mặt cô: “Em muốn nói gì à?”
Trên bàn bày sáu đĩa đồ ăn đều có ớt cay. Từ Tinh Miên rất thích ăn cay nhưng nhà cô quản rất nghiêm từ lúc cô còn bé, vậy nên cô chỉ có thể nhìn bạn nhỏ khác đi mua que cay để ăn. Sau khi dậy thì dễ bị nổi mụn, cô lập tức kiêng cử không thèm nhìn lấy quả ớt một lần nào.
Những điều chân thật nhất từ trong nội tâm sâu thẳm của cô được khơi dậy, đang chộn rộn.
Cô giật giật mí mắt: “… Định bảo anh ăn khoẻ thật.”
Hoắc Thừa Kiêu đưa cái đĩa đã bày sẵn thức ăn đến trước mặt cô.
Từ Tinh Miên vẫn luôn cúi thấp đầu, thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn của cô chính là một cánh tay trắng nõn đang bưng đĩa thức ăn. Đối phương không gắp cho cô những món quá cay, nhìn sơ qua thì thấy độ cay cũng khá vừa phải.
“Nếm thử xem, không cay lắm đâu.”
Từ Tinh Miên không nhịn được sự mê hoặc này, cô gắp một miếng rau xanh trông có vẻ không quá cay rồi đưa vào trong miệng. Hương vị này không giống những món Tứ Xuyên khác, vị cay không quá nồng, trái lại còn mang đến cảm giác tê dại.
Hoắc Thừa Kiêu chống cằm, thờ ơ húp cháo.
Anh không ăn cay được, dạ dày đã sớm bị viêm từ vài năm trước do anh uống rượu ở nước ngoài quá nhiều rồi. Sau này lần nào ăn đồ cay anh cũng cảm thấy dạ dày mình đau rát.
Hôm nay dẫn bé con ra ngoài ăn cơm, hoàn toàn là do Trần Hành từng nói mấy ngày không có anh ở đây, Từ Tinh Miên có ghé đến quán vài lần. Lần nào cô cũng cho rất nhiều tương ớt vào trong mì rồi mới ăn.
Có lẽ cô thích ăn cay, tất cả những điều anh làm điều dựa vào sở thích của cô.
Dù sao anh cũng lừa con bé ra ngoài mà, nếu không ăn món cô thích thì nói không chừng lần sau cô chả buồn đi với anh nữa.
Sau khi ăn xong, Từ Tinh Miên cảm thấy khá thỏa mãn, cô dùng khăn ướt lau miệng một chút.
Hoắc Thừa Kiêu hơi nhướng mày, cô có thể ăn đồ cay Tứ Xuyên như ăn đồ Pháp, rất lợi hại. Anh ung dung ăn nốt chỗ cháo còn dư: “Ăn no chưa?”
Lời nói quan tâm hỏi han của người đàn ông truyền đến bên tai, Từ Tinh Miên cảm thấy mình rõ ngốc. Rõ ràng cùng anh đi ăn tối, cuối cùng người ăn nhiều nhất lại là cô.
Nghĩ như vậy, cảm giác áy náy trong lòng cô cứ không ngừng lên men bốc hơi. Cô nhíu lông mày lại, bày ra dáng vẻ ăn năn hối lỗi nói: “Anh thích uống trà sữa không? Tôi mời anh uống.”
Hoắc Thừa Kiêu bỏ thìa xuống, suy nghĩ vài giây: “Được thôi.”
Từ Tinh Miên dẫn anh tới tiệm trà sữa gần đó, rất nhiều đôi tình nhân đang xếp hàng ở bên ngoài. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy tấm poster hoạt động được dán bên trong cửa tiệm “Cơn gió ngọt ngào đột kích, tiệm chúng tôi đặc biệt ra mắt trà sữa phiên bản tình nhân.”
Hoắc Thừa Kiêu nhìn theo ánh mắt cô, không nghĩ ngợi nhiều: “Muốn uống cái kia à?”
Nhưng Từ Tinh Miên thì suy nghĩ nhiều, cô vội vã lắc đầu, sợ nhân viên cửa tiệm hiểu lầm quan hệ của bọn họ.
“Hai ly trà sữa trân châu, một ly 50% đường, ít đá.” Sau khi nói xong, cô ngẩng đầu hỏi người đàn ông bên canh: “Anh thì sao, muốn nhiều đường hay ít đường?”
Hoắc Thừa Kiêu rũ mắt chăm chú nhìn cô. Cô nhóc cứ như có tật giật mình, rõ ràng đang suy nghĩ chuyện gì đó không thể để người khác biết được. Thế nhưng tâm tư của cô khá đơn thuần nên đã bị anh nhìn thấu.
Người đàn ông dựa nửa người vào thành quầy order, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên mặt bàn cẩm thạch.
“Nhưng mà tôi muốn uống cái kia.”
Hô hấp Từ Tinh Miên như ngừng lại, cô vẫn cố vùng vẫy tiếp: “Thật ra thì hương vị đều giống nhau cả thôi.”
Hoắc Thừa Kiêu cụp mắt xuống, đôi mắt mờ mịt không thể nhìn thấu, có chút cảm giác tủi thân và chút đau khổ. Khó khăn lắm cô mới áp chế được cảm xúc của lòng mình, nhưng đột nhiên cảm giác áy náy lại bùng lên, sau đó sinh trưởng mạnh mẽ giống như một cái cây cổ thụ, xuyên thủng bầu trời.
Hu hu hu, cô thật kém cỏi mà.
Người ta cũng chỉ muốn uống một ly “Trà sữa tình nhân” thôi mà.
Sự áy náy của Từ Tinh Miên vươn tới đỉnh núi, cô xoay người nói với chị nhân viên cửa tiệm: “Đổi ly kia thành một ly trà sữa couple cup ạ.”
Hoắc Thừa Kiêu đạt được mục đích, nhẹ nhàng bổ sung thêm: “Không thêm đường, ít đá.”
Chị gái nhân viên cửa tiệm thấy rất khó hiểu, uống trà sữa mà không thêm đường à. Nhưng vì chị ấy đã rèn luyện tính chuyên nghiệp của mình qua từng ngày rồi nên cũng không nói gì. Chị gái đó đóng dấu đơn rồi đưa cho bọn họ: “Xin chờ một chút ạ.”
Từ Tinh Miên có thẻ hội viên của cửa tiệm này nên cô trực tiếp quẹt thẻ tính tiền luôn.
Điện thoại không ngừng rung lên, cô nhìn vào màn hình. Người bố phải nhập viện vì tức giận cô cuối cùng cũng không chịu nổi nữa rồi, chủ động cúi đầu gọi điện thoại cho cô trước.
Từ Tinh Miên nói với Hoắc Thừa Kiêu mình đi ra ngoài nghe điện thoại. Trước khi đi, cô đưa tờ đơn cho anh: “Nếu tôi chưa về kịp thì anh ra ngoài tìm tôi nhé.”
Sau khi qua khỏi cơn bệnh, tính tình của bố cô trở nên kiên nhẫn hơn rất nhiều rồi.
Trước đây khi gọi điện thoại cho cô, nếu đổ chuông hơn một nửa mà vẫn không bắt máy thì bố cô nhất định sẽ cúp ngay.
Từ Tinh Miên bĩu môi, tìm một chỗ yên tĩnh để nghe máy.
Giọng nói của Từ Chân Đông vừa đau buồn vừa nặng nề: “Bố còn nghĩ con thật sự muốn ૮ɦếƭ đến cùng.”
Từ Tinh Miên chớp mắt vài cái, không phải ông ấy gọi điện cho cô trước sao. Ông ấy nói những lời này cứ như thể cô chủ động cúi đầu nhận thua vậy, càng nghĩ càng thấy hối hận, cô cúp điện thoại ngay lập tức luôn.
Không bao lâu sau, mẹ Từ thay Từ Chấn Đông gọi cho cô một lần nữa.
Từ Tinh Miên do dự vài giây, cô nhấc máy, muốn xem xem mẹ sẽ nói cái gì.
Mẹ Từ thành khẩn gọi tên cô: “Tinh Miên à, gần đây sao rồi con?”
“Vẫn ổn, khá tốt ạ.” Giọng điệu của cô rất hờ hững, còn nói thêm một câu: “Chưa ૮ɦếƭ đói được, mẹ yên tâm.”
Nghe vậy, mẹ Từ tròn mắt, câu nói mang theo sự thỉnh cầu: “Mẹ là mẹ con mà, con đừng nói chuyện với mẹ như thế chứ?”
Cổ họng của Từ Tinh Miên hơi chua chát, cô cũng biết mình quá đáng.
“Mấy ngày nay mẹ với bố con đã nói chuyện rất nhiều. Những chuyện xảy ra trong quá khứ là do bố mẹ làm sai, sau này bố mẹ sẽ không ép buộc con làm những thứ mình không thích nữa. Nếu con nghĩ đến chuyện tới Singapore thì mẹ sẽ giúp con làm thủ tục ngay lập tức. Cả nhà chúng ta sẽ ở chung với nhau thật vui vẻ, được không?”
Từ Tinh Miên không tìm ra từ ngữ nào thích hợp để hình dung tâm trạng lúc này của mình. Cô gục đầu xuống, há miệng thở dốc, không biết nên đáp lại thế nào mới phải.
Cánh cửa quá khứ đột ngột bị mở ra, những chuyện đã qua từ lâu cứ thế ùa về.
Không phải cô không muốn đồng ý, là do những thứ đó đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Từ Tinh Miên xoa nhẹ chóp mũi chua xót của mình, cô cố nuốt sự nghẹn ngào trở lại.
“Mẹ, hai người không có lỗi gì với con cả, chỉ là hai người không yêu con thôi.” Cô như nhớ tới điều gì đó, hốc mắt đỏ lên: “Con biết bố không thích con gái, cảm thấy con gái rất yếu ớt. Con đã nỗ lực muốn thay đổi suy nghĩ của bố. Nhưng con phát hiện ra, dù con có tự mình làm nhiều chuyện hơn nữa thì hai người cũng sẽ không thèm nhìn con.”
“Con thật sự không cần một câu xin lỗi, từ xin lỗi đó không quan trọng đến vậy.”
“Lúc trước anh trai nói con không nên trách hai người. Con biết bố mẹ đã cho con điều kiện sống tốt hơn người bình thường rất nhiều, nhưng mà… hai người có từng hỏi qua con cần gì không.”
Từ Tinh Miên ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nghịch ngọn cỏ ven đường để ổn định cảm xúc của mình. Hốc mắt cô không khỏi chua xót, cô cố nói trước khi cảm xúc của mình trở nên mất kiểm soát: “Con oán muốn trách bố mẹ đấy, dựa vào đâu mà hai người đối xử với con như vậy.”
Hoắc Thừa Kiêu đi ra khỏi tiệm trà sữa, vừa ᴆục lỗ ly trà sữa thì thấy cô nhóc ngồi cuộn thành một cục ở bên kia, trên đùi đã bị muỗi cắn hai phát. Cô cứ lấy tay gãi gãi không ngừng, làn da đỏ ửng cả một mảng.
Anh đi đến ngồi xuống trước mặt cô. Ngón tay cào vào giấy ngựa tạo ra thanh âm sột soạt.
Từ Tinh Miên ngước mắt, đôi mắt đen láy ấy tràn ngập những giọt nước, dáng vẻ như gần khóc đến nơi rồi nhưng vẫn không muốn khóc.
Thấy anh tiến đên, cô vội dụi mắt của mình.
Hoắc Thừa Kiêu cắm ống hút vào, đưa trà sữa tới miệng cô: “Nhân viên cửa tiệm nói không đường uống không ngon nên đổi thành có đường.”
Trong tay anh là ly trà sữa tình nhân size lớn, Từ Tinh Miên nói: “Đây là do anh thích.”
Hoắc Thừa Kiêu lấy thêm một ống hút khác, anh hơi nghiêng đầu, trịnh trọng hỏi ý kiến của cô:
“Chúng ta cùng uống đi, được không?”