Kỳ thi đầu tháng kết thúc, các bạn cùng phòng đều thu dọn hành lý về nhà, còn Từ Tinh Miên vẫn ở lại ký túc xá. Không may thay điều hòa trong phòng bị hỏng, cô báo sửa chữa với dì quản lý ký túc xá, nhưng dì nói chỉ có thể chờ đến khi đi học lại nên cô đành phải dọn dẹp đơn giản rồi trở về nhà.
Trước khi ra nước ngoài, mẹ Từ đã mua một căn chung cư ở khu dân cư xa hoa trong trung tâm thành phố. Từ Tinh Miên mở ngăn kéo ra để tìm chìa khóa, xếp vài bộ quần áo đơn giản vào vali.
Chuyến bay vào buổi tối ngày mai, khi tới Singapore sẽ là 7 giờ ngày kia. Trường học thống nhất đặt khách sạn, cô không cần chuẩn bị gì thêm.
Cô nhìn sang túi đồ ăn vặt lớn trên bàn, bốn cô gái ăn ba ngày mà vẫn còn thừa hơn một nửa. Cô sợ để lại nhỡ phòng ký túc xá có chuột, vậy nên nhét luôn vào vali.
Hoắc Đinh thường gửi một số kiến thức khoa học cho đội biện luận, công tâm mà nói, cô ta đã coi như tận tâm tận lực làm hướng dẫn viên trước trận thi đấu.
Từ Tinh Miên trả lời “Đã nhận.”, lúc đang định đóng khung chat thì điện thoại vang lên âm thanh thông báo.
Hoắc Thừa Kiêu: [Tin nhắn bằng giọng nói.]
Cô click mở, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền vào tai.
Anh nói: “Nhiệt tình nhắc nhở em, tỷ lệ trời sẽ mưa vào ngày mai là 80%, ra cửa nhớ đem theo đồ che mưa.”
Trong đầu Từ Tinh Miên vang lên tiếng BGM của chương trình dự báo thời tiết mà cô hay nghe lúc còn nhỏ. Những câu nói ấy cứ quanh quẩn bên tai cô một hồi lâu đầy khó hiểu. Thậm chí cô còn tưởng tượng ra vẻ mặt Hoắc Thừa Kiêu khi nói lời này sẽ nghiêm túc ra sao, có thể là khóe môi hơi cong lên, nói chung là xuất phát từ tấm lòng thành.
Từ Tinh Miên cười cười, ngón tay trắng nõn bấm giữ nút ghi âm trong khung chat, nhẹ giọng nói: “Biết rồi, cảm ơn anh.”
…
Buổi chiều ngày hôm sau.
Xe buýt trường học thuê đã đến đón, Từ Tinh Miên kéo vali vào thang máy, bỏ giấy tờ tùy thân vào túi nhỏ, đợi lát nữa cần giao cho giáo viên phụ trách để cùng làm thủ tục.
Lúc lên xe, chỉ có vị trí bên cạnh Hoắc Đinh vẫn còn trống.
Trên diễn đàn trường học lan tràn nhanh chóng mấy tin đồn nhảm nhí, ai ai cũng biết cô làm lơ Hoắc Đinh. Ánh mắt mọi người xung quanh tò mò nhìn sang, thậm chí người ngồi phía sau còn lén nói nhỏ: “Tôi không biết cô ta có gì bất mãn chứ, đàn chị Hoắc Đinh dịu dàng như vậy.”
Từ Tinh Miên liếc nhìn mấy cô gái kia một cái, không thèm quan tâm tới lời nói đó.
Bỗng nhiên, người bên cạnh túm lấy tay áo cô.
“Cậu ngồi chỗ tôi này.” Lâm An Kỳ ôm túi của mình đứng dậy, cười với cô: “Tôi hơi say xe, muốn ngồi chỗ có cửa sổ.”
Một câu nói, vừa hay hóa giải được cục diện khó xử của hai bên.
Từ Tinh Miên mím môi, nụ cười rất chân thành: “Cảm ơn cậu.”
Xe buýt đi thẳng đến sân bay, trên đường đi Hoắc Đinh đứng dậy thu hộ chiếu của mọi người. Lúc đi đến chỗ Từ Tinh Miên, cô ta nói: “Tinh Miên, chị chưa có phương thức liên lạc của em.”
“À…” Chóp mũi của cô gái khẽ nhíu lại.
Lông mi cô vừa dài lại vừa dày, thoạt nhìn trông vô cùng mềm mại.
Từ khi bắt đầu huấn luyện, giáo viên hướng dẫn đã lập group, thêm tất cả mọi người vào. Nếu thật sự muốn tìm thì cô ta không cần hỏi trước mặt mọi người làm gì.
Từ Tinh Miên không muốn để ý tới tâm tư nhỏ của cô ta: “Cần thiết phải thêm sao?”
Có người muốn duy trì hình ảnh đàn chị lương thiện dịu dàng, vậy thì cô cần gì phải dùng gậy xông lên đánh vỡ hình ảnh đó chứ.
Hoắc Đinh nói đầy ẩn ý: “Mọi người trong nhóm đều đã thêm, chỉ còn mỗi em chưa kết bạn với chị.”
Muốn lôi mỗi cô ra để nói, không phải vì để thể hiện ai đó rất đặc biệt sao.
Có phiền không cơ chứ.
Lòng hiếu kỳ của người khác lại nổi lên, bạn học phía sau kia nhỏ giọng nói thêm: “Kết bạn thôi mà, cũng chẳng rơi mất miếng thịt nào.”
Hoắc Đinh trở lại vị trí của mình, có vẻ tâm trạng cực kỳ tốt, ngồi bắt chéo hai chân với nhau.
Tới sân bay, giáo viên đi trước để xử lý thủ tục. Một đoàn người đi tới khu nghỉ ngơi, Từ Tinh Miên chậm rãi theo sau, mà đằng sau còn có người chậm hơn cô.
Là Lâm An Kỳ.
Từ Tinh Miên không tính là cao, làm tròn cũng được 1m65, mà Lâm An Kỳ càng nhỏ nhắn xinh xắn hơn, nếu không chú ý đến thì khi lẫn vào trong đám người sẽ dễ trở thành vật trang sức bị bắt cóc lúc nào không hay. Cô ấy là người con gái sinh ra và lớn lên ở phương Nam nên tính cách rất dịu dàng.
Nhưng bởi vì quá nhỏ nhắn, khi huấn luyện còn hay núp trong góc, nếu không để ý sẽ bỏ sót luôn cô ấy.
Lâm An Kỳ chạy chậm hai bước, nhìn trái nhìn phải: “Thật ra đàn chị Hoắc Đinh cũng không kết bạn với tôi, không riêng mình cậu đâu.”
Từ Tinh Miên không rõ cô ấy có ý gì.
Lân An Kỳ đỏ mặt: “Chính là, cậu đừng để trong lòng, cứ thi đấu tốt vào.”
Nói xong, cô nàng kéo lấy cái vali đi nhanh hai bước, bóng dáng có chút hấp tấp.
Từ Tinh Miên bị say máy bay khá nghiêm trọng, sau khi cất cánh hơn một tiếng thì bệnh ù tai mới giảm dần.
Thật trùng hợp, người ngồi cạnh cô là sinh viên nữ ở trên xe buýt hay nhỏ giọng nói nhiều kia. Có vẻ là lần đầu đi máy bay nên cái gì cũng thấy mới lạ, rồi lại không muốn người khác nhìn ra nên câu nệ hơn.
Từ Tinh Miên gọi tiếp viên hàng không lấy một chiếc chăn bông.
Một lát sau, cô ta cũng tìm tiếp viên hàng không lấy chăn bông.
Từ Tinh Miên lấy tai nghe trong túi ra, cầm trong tay nghịch nghịch một chút, có ý đồ xấu muốn chờ xem đối phương sẽ làm gì.
Quả nhiên, không đến nửa phút sau, cô ta vươn tay lấy tai nghe ra.
Trong lúc cô ta đang nghiên cứu chỗ cắm tai nghe, Từ Tinh Miên đã đặt đồ trong tay xuống, nghiêng người về phía cửa sổ.
Sinh viên nữ cầm tai nghe, liếm liếm môi, không biết phải cắm ở chỗ nào.
“Trên tay vịn bên trái.” Từ Tinh Miên nhắm hai mắt mở miệng.
“… À.”
Vì trả được mối thù nho nhỏ nên tâm trạng cô rất thỏa mãn, Từ Tinh Miên ngủ một giấc ngon lành.
Âm thanh tiếp viên hàng không quảng cáo vang lên, nhiệt độ mặt đất là 23 độ C, kính mong hành khách mang đầy đủ đồ dùng tùy thân của mình, máy bay sắp hạ cánh.
Ra khỏi sân bay, xe buýt đặt trước đã đợi ở ven đường.
Ánh nắng ban mai trải dọc hai bờ biển, tối qua trên đảo đón một trận mưa nên không khí vẫn còn hơi nước ẩm ướt.
Trường học đã cho thêm kha khá phí tài trợ, giáo viên phụ trách không keo kiệt mà đặt nguyên một dãy phòng thoải mái trong khách sạn cho sinh viên ở.
Từ Tinh Miên và Lâm An Kỳ được phân cùng một phòng, còn Hoắc Đinh ở một mình trong phòng bên cạnh.
Căn phòng rất lớn, có hai phòng ngủ riêng và một sảnh chung, trang trí theo phong cách Bắc Âu. Thảm nhung lớn kéo dài đến cửa sổ sát đất, dẫm lên không gây ra tiếng động.
Chuyến bay bảy tiếng không tính là dài nhưng Lâm An Kỳ đã ỉu xìu, vừa vào phòng đã ngã nhào lên sô pha.
“Trên máy bay không nghỉ ngơi tốt sao?” Đáy mắt Từ Tinh Miên hiện lên ý cười.
Lâm An Kỳ hơi oải, duỗi tay cởi hai bím tóc: “Từ nhỏ tôi đã sợ ngồi máy bay, ra ngoài có thể ngồi tàu cao tốc thì sẽ tuyệt đối không đi máy bay.”
Cô ấy nói xong, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: “Tôi thấy trong khách sạn có bể bơi đấy, tý nữa chúng ta đi xem nhé?”
Vẻ mặt Từ Tinh Miên buồn rầu, đầu ngón tay hơi gượng gạo chạm vào chóp mũi.
“Tôi không biết bơi.”
Lâm An Kỳ thấp giọng cười, cảm thấy cô gái trước mặt không hề khó ở chung như lời đồn, rõ ràng rất đáng yêu: “Vậy không xuống dưới nước, chỉ đi trên bờ nhìn thôi nha?”
Từ Tinh Miên do dự vài giây, cười đồng ý: “Được.”
Nửa tiếng sau, hai người lên tầng thượng của khách sạn. Bể bơi rộng rãi tựa như không có ranh giới nằm ở ngoài trời, ánh nắng giữa trưa nóng nực, Từ Tinh Miên bôi một lớp kem chống nắng dày.
Các thành viên khác của đội biện luận cũng vây quanh bên bờ, Lâm An Kỳ nhỏ giọng: “Sao các cô ấy đều đứng đây?”
Từ Tinh Miên kéo cô ây đi đến một chỗ khác vắng hơn, bỗng cô nhìn thấy người ở bể bơi.
Hoắc Đinh mặc áo tắm bó sát màu đen, kiểu dáng bikini ba dây, hai mảnh vải che kín ôm sát иgự¢ tạo thành rãnh biển Mariana hùng vĩ.
Có cô gái trên bờ đang quỳ gối chụp ảnh cho cô ta.
Lâm An Kỳ ngồi xổm xuống, lướt nhẹ qua làn nước trong bể bơi, ánh nắng chiếu xuống khiến mặt nước trở lên long lanh, trong vắt dễ chịu.
Người chụp ảnh giúp Hoắc Đinh khó chịu khi thấy mặt nước bị dao động: “Này, chị Hoắc Đinh đang chụp ảnh đấy, các cậu có thể đi ra chỗ khác không?”
“Nhưng đây là bể bơi công cộng mà.” Đôi mắt Lâm An Kỳ hơi nhút nhát sợ sệt.
“Đi sang bên cạnh ấy, bên cạnh làm gì có ai đâu.” Giọng điệu cô ta cứ như đây là lẽ đương nhiên.
Vừa rồi có đám người đi nhầm sang đó, kết quả bị người phục vụ khéo léo đuổi ra. Bể bên cạnh kia là bể lớn và rộng hơn, nhưng chỉ phục vụ khách hàng VIP, lúc bị đuổi ra, nói không mất mặt là giả.
Từ Tinh Miên nhớ lần trước cô và anh trai đã tới đây, anh ấy từng lấy danh nghĩa của cô để làm một tấm thẻ.
Cô tới chỗ người phục vụ bên đó, hỏi xem có thể cấp lại chứng minh không.
“Có thể ạ, chỗ chúng tôi đều dùng dấu vân tay để thanh toán chi phí ạ.”
Một lát sau, một người đàn ông ăn mặc khác với người phục vụ kia đi tới, mang ra một chiếc thẻ vàng: “Cô Từ, trong lúc cô ở đây, tôi sẽ đảm nhiệm vai trò quản gia trong sinh hoạt của cô.”
Sinh viên đại học A có trình độ tiếng Anh không tệ, người trên bờ hai mặt nhìn nhau mấy giây, cẩn thận lựa chọn im lặng.
Ánh mắt Hoắc Đinh phức tạp nhìn Từ Tinh Miên, khách sạn này một năm chỉ làm thẻ VIP số lượng có hạn. Cô ta từng nhờ bạn tốt mua thẻ giúp nhưng không cách nào lấy được.
Không phải nhà họ Hoắc không đủ tiền, mà do cô ta không đủ mặt mũi.
Công việc kinh doanh xuyên quốc gia của nhà họ Từ càng ngày càng lớn. Quả thật ở nơi này, Từ Tinh Miên hơn cô ta rất nhiều.
Hoắc Đinh trầm mặc trong giây lát, khôi phục vẻ dịu dàng: “Mọi người cùng nhau chơi đi, dù sao cũng là bạn bè cả mà.”
Người ở trên bờ vội vã xuống bể bơi, tạo nên một trận gợn sóng trên mặt nước.
Hoắc Đinh điều chỉnh biểu cảm: “Tinh Miên, các em cũng tới nhé.”
Từ Tinh Miên lẳng lặng đứng bên kia, nhìn chằm chằm làn sóng nhấp nhô trên mặt nước, hơi ngẩn người.
Lúc nãy, người phục vụ đã cười hỏi cô: “Anh Từ không đi cùng cô sao ạ?”
Cô hít sâu một hơi, mỉm cười, như thể đang trút bỏ dòng cảm xúc nào đó.
“Không cần, chúng tôi sang bên cạnh.”
Hoắc Đinh: “…”
…
Bể bơi trên tầng cao dâng màn che nắng lên, ánh sáng mặt trời xuyên qua một lớp che nắng đã suy yếu bớt, chiếu lên làn da, trở nên vô cùng mềm mại.
Từ Tinh Miên đi đến bờ bể bơi ngồi xuống, hai chân thả vào trong nước. Dòng nước lập tức bao bọc lấy làn da, làm thuyên giảm cái nóng oi bức của khí trời.
Cô lấy di động ra, buồn chán lướt vòng bạn bè, lúc lướt thấy cái gì đó, bỗng biểu tình của cô thay đổi, ánh mắt sáng rực lên.
Hoắc Thừa Kiêu: [Hình ảnh] Nghỉ phép đây.
Từ Tinh miên nhấn vào khung chat: “Anh cũng đi biển sao?”
Một lát sau, bên kia đáp lại: “Ừm, em xuống máy bay chưa?”
Lâm An Kỳ bơi mệt rồi nên ngoi lên bờ, dựa gần vào cô: “Nói chuyện với bạn trai à?”
“Không phải, một người bạn thôi.”
Từ Tinh Miên cất điện thoại đi, đã đến giờ ăn trưa. Cô không quen đồ ăn trên máy bay nên đã không bỏ thứ gì vào bụng kể từ đêm qua đến giờ, đã 12 tiếng đồng hồ rồi.
“Tôi bảo quản gia đem cơm lên phòng ăn, cậu muốn ăn với tôi chút không?” Cô lịch sự hỏi.
Lâm An Kỳ sờ sờ bụng, cực kỳ hâm mộ vòng eo mảnh khảnh của Từ Tinh Miên: “Tôi ăn đồ ăn vặt linh tinh nhiều lắm rồi, trưa nay không thể ăn được nữa.”
Từ Tinh Miên bất đắc dĩ cười: “Cậu đây là đảo lộn thứ tự lên hết rồi đấy.”
Lâm An Kỳ ngượng ngùng gãi tóc rồi xuống nước lần nữa, dốc lòng muốn làm một con thiên nga chăm chỉ. Hai cánh tay đập trong nước, dáng người nhỏ xinh hòa vào trong làn nước, bơi về phía trước nửa mét.
Từ Tinh Miên rời khỏi tầng, lúc đứng chờ thang máy thì quản gia cũng lập tức ra theo: “Cô Từ, xin hỏi cô có cần thăng cấp phòng không ạ?”
Hành lang im ắng, còn chưa tới mùa du lịch thịnh vượng, khách sạn không đông lắm. Chân cô dẫm lên thảm nhung lớn, cảm xúc mềm mại truyền đến, cô không tự chủ mân mê ngón chân, nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ.
Từ Tinh Miên đi qua phòng Hoắc Đinh, đúng lúc này cửa phòng mở ra.
Hoắc Đinh đi sau một người đàn ông trung niên: “Cô Hoắc, có gì yêu cầu có thể liên hệ với tôi.”
Sống lưng Từ tinh Miên cứng đờ, chỉ muốn nhanh chóng đi khỏi, ai ngờ Hoắc Đinh gọi cô lại: “Tinh Miên.”
“…”
Từ Tinh Miên nhắm mắt, điều chỉnh biểu cảm rồi quay người lại.
Người đứng bên cạnh Hoắc Đinh chính là trợ lý của ba cô.
“Chú Lưu.” Từ Tinh Miên cúi người, bàn tay bên cạnh đã nắm thành quyền. Cô nén xúc động muốn đấm nát cái đầu kia của Hoắc Đinh: “Sau chú ở đây vậy?”