Hàng mi dài của Từ Tinh Miên khẽ run, không nhanh không chậm đặt quyển sổ ghi chép đang che ánh nắng mặt xuống.
Lúc đứng lên, Từ Tinh Miên chạm mắt với người con gái trên sân khấu. Cô nhẹ giọng, giọng điệu bình thản và từ tốn nói: “Từ Tinh Miên, năm nhất khoa Kinh Tế và Thương mại quốc tế, mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”
Vừa nói xong, các sinh viên nữ xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán. Nội dung thảo luận đại khái là chỉ mới nghe thấy tên cô, không ngờ lúc tận mắt nhìn thì thấy cũng chỉ có vậy, giọng điệu chua chát không thôi.
Khóe miệng của Hoắc Đinh hơi nhếch lên: “Được rồi, người tiếp theo.”
…
Mọi người tự giới thiệu xong, Hoắc Đinh giản lược nhắc lại những quy định, thể lệ và quy trình của cuộc thi biện luận quốc tế.
Từ Tinh Miên nghe câu được câu không, xoay 乃út trong tay vài cái, cảm thấy vô cùng buồn chán nên vẽ vẽ vài thứ linh tinh lên giấy.
Cuối buổi huấn luyện, một người đàn ông xuất hiện bên ngoài phòng học, mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, cổ tay mang một chiếc đồng hồ Rolex. Cách cúc áo vài cm là một chiếc khuy măng sét sapphire.
Từ Tinh Miên nhếch cằm nhìn sang, những người khác cũng để mắt đến người đàn ông kia. Cuối cùng, Hoắc Đinh cười bất lực: “Xin lỗi, tôi đi ra ngoài chút.”
Bạn trai hiện tại, hay là vị hôn phu?
Vốn Từ Tinh Miên tính nhìn tiếp, nhưng khi thấy Hoắc Đinh chẳng xem ai ra gì mà nắm lấy tay người đàn ông kia, cô nhếch môi cười mỉa.
Nếu là trước đây, chắc chắn cô ta sẽ không thân thiết với vị hôn phu là anh trai cô trước mặt mọi người như vậy.
Nói cái gì mà phải bên ngoài phải chú ý, suy cho cùng là do chị ta không thích mà thôi.
Năm phút sau, Hoắc Đinh mới quay lại phòng học: “Lúc nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”
Có người trêu ghẹo, miệng lưỡi không đứng đắn gì: “Đàn chị, còn ba phút nữa là kết thúc rồi, hay chị đi trước đi, nếu không bạn trai đợi ở ngoài sẽ bị nắng đó nha.”
Hiếm khi Hoắc Đinh lộ ra vẻ mặt nũng nịu của một cô gái nhỏ, dọn dẹp đồ đạc bỏ vào túi. Trước khi đi còn nhỏ giọng thương lượng với các cô, ngàn vạn lần cũng đừng nói cho thầy cô phụ trách biết, nếu không chị ta sẽ ૮ɦếƭ rất thảm.
Từ Tinh Miên cúi đầu, trong lúc mọi người nhiều chuyện thì đứng dậy rời đi. Thời gian còn sớm, căn tin chưa mở cửa nên cô đi ra cửa hàng tiện lợi gần đó.
Trong cửa hàng có mở điều hòa, khí lạnh thổi tới khiến những phiền muộn của cô cũng tạm thời vơi đi.
Quen đường quen nẻo, cô đi sang quầy bán bánh mì, chọn mấy loại bánh mì nướng hay ăn rồi bỏ vào giỏ. Lúc tính quay người lấy sữa chua đi thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng tính tiền.
Cô lặng lẽ bước gần thêm hai bước, đứng sau lưng anh. Cô liếm khóe môi khô khốc, lúc định mở miệng nói chuyện thì thấy bịch sữa chua nướng cuối cùng đã bị anh bỏ vào giỏ.
Cô phồng má, thanh âm uể oải: “Anh cũng thích uống loại sữa này hả?”
Hoắc Thừa Kiêu sững sờ, ngón tay thon dài cầm bịch sữa chua ấy lên. Khóe môi anh hơi cong lên, trông anh rất vui vẻ: “Em nói cái này à? Tôi rất thích.”
Gặp nhau là có duyên rồi, tráng sĩ có thể nhường bịch sữa này cho tôi không?
Từ Tinh Miên nhìn chằm chằm vật trong tay của anh, lời nói lượn trong miệng chục vòng vẫn bị cô nuốt xuống. Thôi bỏ đi, người ta giúp mình nhiều việc vậy rồi, có bịch sữa chứ mấy.
Hoắc Thừa Kiêu nhìn được chút tâm tư nhỏ này của cô, cổ tay buông lỏng, đặt bịch sữa trong tay vào giỏ hàng của cô gái.
“Khi nào các em nghỉ?”
Từ Tinh Miên bước chậm theo sau anh: “Người khác thì 2 tháng 7 nghỉ, nhưng không phải tôi trong đội biện luận hay sao? Nên phải đợi tới ngày 10 tháng 7 ra ngoài thi đấu.”
“Thi đấu ở đâu?” Anh nhanh chóng hỏi những tin tức chính.
“Singapore.”
Nghe vậy, Hoắc Thừa Kiêu dừng bước, mắt nhìn về cô gái phía sau lưng, không rõ cảm xúc bên trong lời nói của anh là như thế nào: “Lợi hại thế, ra nước ngoài thi đấu luôn sao.”
Từ Tinh Miên nhỏ giọng “Ừ” một tiếng: “Thật ra tôi không muốn đi lắm.”
Nhưng người hướng dẫn đã biến thân phận của cô từ một sinh viên thành vinh dự của cả trường, nói đến thế thì cô cũng không từ chối được rồi.
Vì đã đoán được nguyên nhân nên Hoắc Thừa Kiêu không có hỏi tiếp nữa, ngón tay lướt qua hai túi kẹo hoa quả: “Em còn muốn mua gì nữa à?”
“Mua nước ngọt cho Cố Lê.”
Từ Tinh Miên xoay người quay sang quầy Coca, lúc trở lại khu kẹo thì không thấy bóng dáng người đàn ông đâu nữa rồi. Cô tìm khắp các quầy, cuối cùng nhìn thấy người đó ở quầy bán đồ ăn vặt, dáng vẻ của Hoắc Thừa Kiêu trông cứ như nhắm mắt càn quét tất cả đồ ăn vặt vào giỏ vậy.
Các loại hạt và hoa quả sấy khổ, bên trên còn có một hộp chocolate.
Từ Tinh Miên ngạc nhiên: “Anh mua nhiều thế?”
Hoắc Thừa Kiêu nhận lấy giỏ của cô, đi thẳng tới quầy tính tiền: “Tính cùng đi.”
Dưới tình thế cấp bách, Từ Tinh Miên nắm lấy cổ tay anh: “Tôi tự tính được rồi.”
Kết quả cô bị người đàn ông nhẹ nhàng lườm một cái, lực ở cổ tay từ từ mất đi, sau đó không cam lòng nắm lấy ống tay áo của đối phương.
Hai người ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Hoắc Thừa Kiêu cảm thấy sức nặng trên cổ tay từ từ nhỏ đi, cúi đầu mới thấy cái tay đang nắm ống tay áo của mình đã lặng lẽ rút lại.
Anh đi cùng cô tới trước cửa trường học rồi đưa hết đống đồ ăn vặt cho cô: “Cầm đi.”
Tầm mắt Từ Tinh Miên dừng vài giây trên túi rồi lại nhìn lên, cô mở to mắt nhìn anh: “Anh mua nhiều thế để cho tôi á.”
Hoắc Thừa Kiêu đưa sang, không cho phép cô nói lời từ chối: “Thi đấu cho tốt, đừng ăn bánh mì.”
“Đã biết, cảm ơn anh.”
Hai người giằng co ở trước trường học nên đã hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người. Từ Tinh Miên nhận túi rồi bước đi vài bước, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn anh, đối diện là cặp mắt đen kịt và trong trẻo.
Bi phát hiện nhìn lén, cô dứt khoát xoay người vẫy tay về phía anh: “Tôi vào nhé.”
…
Hoắc Thừa Kiêu quay về quán, lấy điện thoại đặt vé máy bay, có một chuyến bay thẳng từ Thân Thành tới Singapore. Trong kỳ nghỉ hè nên có rất nhiều người đặt vé, không biết các cô đi chuyến bay nào nên dứt khoát đặt trước một ngày vậy.
Còn ba ngày nữa mới tới ngày 10 tháng 7, nhưng các thủ tục đều đã được hoàn tất xong.
Hoắc Thừa Kiêu quay về nhà cũ lấy hộ chiếu, nhân tiện thăm ông nội.
Lúc về đến nhà đã là năm giờ rưỡi chiều, ngoài vườn yên ắng, hoa trồng trong sân cũng không biết đã thay loài khác từ bao giờ, vài cây hoa hồng bị nắng chiếu vào nên héo úa, ủ rũ cụp đầu.
Anh bước vào phòng khách trống trải, tiếng nói chuyện từ trong đó cũng mơ hồ truyền đến.
Hoắc Thừa Kiêu bước tới, ngước mắt nhìn lướt qua gương mặt của mấy người này, trong lòng cũng tự đoán được.
Hoắc Đinh dẫn bạn trai mới về ra mắt gia đình, không khéo lại bị anh làm gián đoạn.
Anh giơ tay lên đè cổ, nói: “Mọi người tiếp tục đi, con trở về lấy chút đồ.”
Hình như Hoắc Đinh muốn kêu anh nhưng lại không dám, chỉ trao đổi ánh mắt với bố, sau đó cả hai đều hiểu nên lựa chọn trầm mặc.
Duy chỉ có ông nội Hoắc lên tiếng, dùng cây gậy trong tay mình gõ hai cái xuống đất: “A Kiêu!”
Bị gọi tên, Hoắc Thừa Kiêu hít sâu một hơi, không nhanh không chậm xoay người: “Ông nội.”
Ông nội Hoắc vừa giận cũng vừa thương với đứa cháu trai này, vì vẫn còn người ngoài ở đây, ông không khỏi thay đổi thái độ mềm mỏng hơn: “Buổi tối ở lại ăn đi.”
Hoắc Thừa Kiêu suy nghĩ vài giây sau đó gật đầu.
Buổi tối, dì lên lầu gọi anh xuống ăn, lúc đó Hoắc Thừa Kiêu cũng đã dọn xong hành lý, cả phòng giống như bị dọn sạch vậy. Dì sửng sốt hai giây: “Cậu chủ, cậu thế này là muốn dọn đi ạ?”
“Ra ngoài du lịch thôi ạ.” Anh trả lời.
Cần phải đóng gói hết đồ đạc mang đi như vậy sao.
Dì muốn nói rồi lại thôi, thở dài bảo: “Ngài Hoắc gọi cậu xuống ăn cơm.”
Hoắc Thừa Kiêu không vội đi xuống ngay, mà lại nằm lên cái giường anh đã ngủ mấy chục năm, chậm rãi đếm thời gian trong lòng. Mười lăm phút trôi qua, anh ngồi dậy, thay áo sơ mi và quần tây trên người thành bộ đồ thun, lười biếng đi xuống lầu.
Quả nhiên, người trong nhà đã tới đủ.
Ông nội Hoắc chắp hai tay lên bàn, trông thấy vẻ mặt của ông không gấp gáp lắm. Nhưng mà bố của anh liên tục nháy mắt với Hoắc Đinh, quả nhiên con gái mới là con ruột, Hoắc Thừa Kiêu không đọc được ý tứ bọn họ trao đổi qua ánh mắt với nhau là gì.
Ông nội Hoắc ngồi ghế trên, bên tay phải lần lượt là con trai, cháu gái và chồng tương lai của cháu gái.
Mà tay trái là chỗ vĩnh viễn giữ lại cho Hoắc Thừa Kiêu.
Hoắc Đinh dịu dàng cười với bạn trai, chủ động giới thiệu: “A Kiêu, đây là bạn trai hiện tại của chị, bây giờ…”
“Tôi biết, anh ta là phó tổng giám đốc của công ty chúng ta.” Môi mỏng của Hoắc Thừa Kiêu khẽ mở, ẩn ý trong mắt đầy sâu xa. Lúc quan sát người đàn ông phía đối diện, không hề xem anh ta là chồng tương lai của chị mình chút nào: “Gần đây vụ khách sạn Gia Hối là do anh phụ trách à?”
Phó tổng biến sắc, khó khăn gật đầu.
Hoắc Thừa Kiêu vừa định nói tiếp thì bị ba Hoắc lấy lý do “Trên bàn ăn không nói chuyện công việc” cắt đứt.
Sau khi im lặng một hồi, Hoắc Thừa Kiêu đứng dậy múc canh cho ông nội. Lúc ngồi xuống thì học theo giọng mấy người trong phim truyền hình nói chuyện trong nhà với nhau: “Vậy hai người đã quen nhau bao lâu rồi?”
Hoắc Đinh biến sắc, người đàn ông bên cạnh lập tức xum xoe rót nước cho cô ta, nhân tiện trả lời: “Ngay lúc tôi tới công ty.”
Mắt Hoắc Thừa Kiêu âm trầm: “Ba năm trước?”
“… Cũng tầm đó.”
Từ Tư Nhiên qua đời vào hai năm trước, người chị gái tốt của anh đã cho vị hôn phu của mình đội nói xanh hẳn một năm.
Trâu bò thật.
Hoắc Thừa Kiêu không nuốt trôi cơm khi nhìn cảnh tượng trước mắt, anh vội vã gắp rau dưa cho vào miệng, sau đó nhắm mắt lại, từ từ rời khỏi bàn ăn. Anh không thèm nhìn ba Hoắc đang lớn tiếng quát, mãi đến khi ông ấy thốt ra câu: “Sao tôi lại sinh ra một thằng con như thế.”
Âm thanh va chạm của chén đũa đồng thời dừng lại.
Hoắc Thừa Kiêu cuộn đầu lưỡi lên, áp vào má, anh cũng chỉ lo cho cảm xúc của ông nội nên mới không xé toạc nó ra.
Vốn cũng không cần phải xé, mấy năm trước bị anh bắt gian tại trận, ngoại tình bên ngoài… Sau đó, tất cả sự chịu đựng của người đàn ông này dành cho anh đều xuất phát từ việc xấu hổ.
Dù sao thì bị chính con trai mình bắt gian tại trận, trên thế giới này có mấy ai bị như thế đâu.
Hoắc Thừa Kiêu cho tay vào túi, cả người nghiêng ra sau.
“Ông nội, chờ lúc con về lại sang thăm ông.”
Hoắc Đinh đuổi theo, ngoài sân im ắng nên tiếng giày cao gót va vào mặt đất nghe đặc biệt chói tai.
“A Kiêu! Em chờ đã.”
Hoắc Thừa Kiêu vẫn không dừng bước.
Xung quanh quá mức yên tĩnh, cũng quá mức âm u, mượn bóng đêm này, ai cũng có thể đem giấu đi cảm xúc của chính mình.
Hoắc Đinh vươn tay ra, bám vào tay anh: “Chị biết em với Tư Nhiên là bạn bè, nhưng anh ấy đã qua đời rồi. Chị cũng không thể cả đời sống một mình được. Hơn nữa, là nhà họ Từ chủ động hủy bỏ hôn ước mà, người sai đâu phải chúng ta.”
Ánh mắt Hoắc Thừa Kiêu bĩnh tình: “Chị có tin nhân quả tuần hoàn, ác giả ác báo không?”
“…”
Anh ghét bỏ mà hất cánh tay kia ra, trong mắt anh u ám không thôi: “Chị đúng là con gái ngoan của ông ta, đều là loại người khiến người ta…”
Ghê tởm. Hai chữ cuối anh không nói ra, cười cười, để cô ta tự mình suy nghĩ.