Sau khi kết thúc cuộc họp với mọi người xong, người hướng dẫn gọi Từ Tinh Miên ở lại một mình: “Lần này trường của chúng ta có đủ tư cách để tham gia cuộc thi biện luận Châu Á – Thái Bình Dương. Lãnh đạo dự định chọn một học sinh từ tất cả các đội thắng cuộc để lập ra một đội ngũ dự thi.”
Cô ấy đưa ra một cái bảng, ý tứ rất rõ ràng.
Hôm nay giành chiến thắng, Từ Tinh Miên có tư cách đại diện cho trường học đứng trên sân khấu cao hơn.
“Hạn chót là tháng sau, em có thể suy nghĩ kỹ.”
Từ Tinh Miên nhìn chằm chằm bảng ghi danh, phía dưới ghi địa điểm tổ chức thi đấu, ánh mắt cô khẽ động.
Cuộc thi biện luận Châu Á – Thái Bình Dương là một cuộc thi quốc tế. Năm ngoái trường đại học A nằm trong top 4 nên có tư cách trực tiếp tham gia trận chung kết.
Cuộc thi được tổ chức hằng năm ở Singapore, nghĩa là cô cần đi cùng đội đến đó.
Có thể cô sẽ gặp phải người mà mình không muốn gặp.
Người hướng dẫn khuyên nhủ cô: “Không phải ai cũng có được cơ hội như này, em không chỉ đại diện cho chính mình, mà còn là đại diện của trường chúng ta.”
Từ Tinh Miên cất bảng báo danh đi: “Em biết rồi, cảm ơn cô ạ.”
Sau thời gian khai trương giảm giá, quán mì trở nên vắng vẻ hơn nhiều. Lúc Từ Tinh Miên và Cố Lê đến, anh trai quầy bar đứng dựa vào quầy nghe nhạc, không bị ảnh hưởng vì buôn bán kém đi.
Trần Hành tháo tai nghe xuống: “Hai người tới rồi à, phải chờ một chút nữa, có hai ba khách hàng mới bắt đầu ăn thôi.”
Cố Lê nói: “ Không phải anh bảo tới ăn tiệc chúc mừng là ăn mỳ đấy nhá?”
Trước lạ sau quen, quan hệ giữa người với người thật tuyệt vời.
Trần Hành rất thích giả nghèo chung với Hoắc Thừa Kiêu, cười tươi như một đóa hoa cúc rung rinh trên cành.
“Muốn ăn gì anh trai mua cho em, ra cửa rẽ phải là đến siêu thị. Em cứ vét sạch, anh trai trả tiền cho em.”
Cố Lê dời mắt, nhìn chiếc tạp dề mà anh ấy đang đeo: “Anh có đủ tiền để trả không đấy?”
Trần Hành không chịu nổi khiêu khích, kéo cô nàng ra ngoài, không quên dặn dò: “Ông chủ ở trong bếp đấy, cô có thể vào tìm anh ấy.”
Khách hàng xung quanh bị hấp dẫn nhìn sang, người khơi mào đã chạy, để lại Từ Tinh Miên đứng một mình xấu hổ. Cô vén tóc, bước chân đến phòng bếp phía sau.
Cửa sổ chỗ hành lang gấp khúc được thiết kế những vách ngăn khắc hoa văn, phòng bếp được mở rộng khá tiện nghi.
Đầu bếp là một người đàn ông trung niên 50 tuổi, tóc cạo ngắn, đang lấy ớt khô trên thớt cho vào nồi một cách gọn gàng linh hoạt. Một mùi vị gay mũi xộc lên, mà đôi mắt ông cũng không chớp dù chỉ một cái.
Hoắc Thừa Kiêu bị mùi ớt xộc vào mặt, cay đến nỗi ho khan hai tiếng, môi mỏng mím chặt, cố gắng kiềm chế ý muốn xoay người đi.
Từ Tinh Miên thò cái đầu nhỏ ra thăm dò, không muốn quấy rầy đến những người khác, nhỏ giọng nói: “Anh muốn học nấu ăn sao?”
Hoắc Thừa Kiêu quay đầu thấy cô: “Em đến lúc nào thế?”
“… Lúc anh bị sặc ớt, cay đến ho khan.”
Lông mày Hoắc Thừa Kiêu giật giật hai cái, cởi tạp dề ra đi về phía cửa, tiện thể cầm tay dắt cô đến đại sảnh.
“Em ngồi đây đã, chờ tôi thu dọn bàn một chút.”
Nói xong, anh xắn ống tay áo lên đi đến mấy cái bàn bừa bộn. Tay trái lười nhác xách một chiếc xô nhựa rồi bỏ bát đũa vào bên trong, tay phải đeo bao tay dùng một lần lau mặt bàn sạch sẽ.
Việc này vốn có nhân viên vệ sinh làm, nhưng buổi tối không mở cửa bán nên dì ấy đã tan làm từ sớm.
Hoắc Thừa Kiêu đứng đưa lưng về phía cửa sổ, một luồng ánh sáng lớn như muốn nuốt chửng bóng dáng mạnh mẽ của anh.
Từ Tinh Miên bỗng nhớ lại những lần mình gặp anh.
Hầu như người đàn ông này mang đến cho cô một cảm giác lạnh nhạt thờ ơ, dù cho lúc ở cửa hàng hay khi chơi bóng rổ, anh đều không muốn lo chuyện bao đồng.
Cả người đều mang đến cảm giác chán đời cao cấp.
Ở anh như có cảm giác chán nản nào đó.
Từ Tinh Miên chớp mắt, sững sờ va phải một đôi mắt đen láy.
Hoắc Thừa Kiêu chống tay trên bàn xoay người lại, khóe miệng cong lên thành một hình cung nhỏ, không vạch trần cô đang nhìn lén anh.
Từ Tinh Miên vội vã nhìn sang chỗ khác, khuôn mặt hơi nóng lên.
Trần Hành mang chiến lợi phẩm lớn về quán, thuận tiện mua thêm hai cuốn sách dạy nấu ăn: “Không ai trong chúng ta biết nấu ăn cả mà, ngoại trừ lão Cát phía dưới thì còn ai biết nấu gì khác đâu.”
Hoắc Thừa Kiêu lấy cuốn sách dạy nấu ăn, tùy ý lật hai cái rồi bình tĩnh nói: “Hai người chọn món đi.”
Trong đầu Từ Tinh Miên nghĩ đến lúc anh bị sặc ớt cay đến ho khan, không nhịn được hỏi: “Anh có được không?”
Lời này vừa nói ra, tất cả im lặng.
Đặc biệt là Trần Hành, khẩu hình miệng vẫn duy trì một tiếng “Đậu má”, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Hoắc Thừa Kiêu.
Mẹ nó, lần đầu tiên thấy con gái hỏi Hoắc Thiếu gia có được không đấy, quá kích thích rồi.
Sau một lúc lâu, Cố Lê nói một câu đầy ẩn ý: “Tinh Tinh à, đừng bao giờ tùy tiện nghi ngờ đàn ông có được hay không.”
Phản ứng của Hoắc Thừa Kiêu xem như bình tĩnh nhất, ung dung chậm rãi trả lời: “Tôi làm được.”
Từ Tinh Miên hắng giọng một cái: “Tôi không có ý đó, ý là việc nấu ăn kia… Thật ra anh không cần miễn cưỡng làm.”
Bỗng nhiên Cố Lê nhớ tới bánh kem lúc nãy vừa mua, vội vàng chạy đến bàn mở hộp bánh ra: “Vẫn còn tốt, chưa bị chảy, chúng ta ăn bánh trước đi.”
Cô ấy cắt bánh kem thành bốn phần, phần kem phía trên quyện vào phần bơ ở dưới.
Từ Tinh Miên lấy nĩa gạt bơ đi, xúc miếng nhỏ nếm thử, vị blueberry ngọt ngào lan tỏa ra khắp đầu lưỡi. Khóe môi cô cong cong, quả nhiên ăn đồ ngọt luôn khiến tâm trạng trở nên tốt hơn mà.
Một tay Hoắc Thừa Kiêu chống cằm, nhàm chán dùng nĩa mân mê miếng bánh. Động tác trên tay dừng lại vài giây khi thấy nụ cười trên khóe miệng cô gái.
Từ Tinh Miên vươn đầu lưỡi liếm chỗ kem dính trên môi.
Ánh mắt anh hơi trầm xuống: “Ngọt không?”
Từ Tinh Miên ngước mắt lên, trong miệng vẫn còn bánh, chỉ có thể gật đầu trả lời anh.
Cô nuốt nốt miếng bánh, sau đó hỏi: “Anh không thích đồ ngọt sao?”
Hoắc Thừa Kiêu cụp mắt ăn miếng bánh trên nĩa: “Vẫn ổn, không đến nổi ghét.”
Trần Hành lấy 乃út ra đánh dấu mấy món phù hợp cho người mới trong cuốn sách, cẩn thận liệt kê nguyên liệu nấu rồi hỏi ai sẽ xuống bếp nấu.
Từ Tinh Miên nhìn các bước dạy nấu ăn, cảm thấy không quá khó, bèn bảo: “Tôi đi cho.”
Trần Hành tháo tạp dề ném cho Hoắc Thừa Kiêu: “Cậu nữa.”
Cố Lê không quá yên tâm, nói: “Nếu không để tôi với Tinh Tinh nấu cùng cho, không phải người ta hay nói con gái thường có thiên phú nấu ăn sao?”
Hoắc Thừa Kiêu lại nói lại lần nữa: “Tôi làm được.”
Từ Tinh Miên: “…”
Không phải, vị đại ca này, anh đừng nghiêm túc như thế được không.
Cô phồng má bất lực thở dài một hơi, đi phía sau anh nhỏ giọng xin lỗi: “Có phải anh tức giận rồi không?”
Từ cuối cùng được kéo dài ra, mềm mại giống như một cây kẹo bông gòn.
Vừa ngọt vừa ngấy.
Lần đầu tiên Hoắc Thừa Kiêu nghe cô nói chuyện như vậy, trong lòng đột ngột bị đánh rơi một nhịp.
“Không tức giận.” Anh cầm dao lên đi sang bồn rửa.
Từ Tinh Miên mở hộp cá hồi tươi ra, thuần thục xếp ra đĩa rồi tán gẫu vài câu với anh: “Anh không nghĩ tôi tùy tiện đưa cho anh cái thẻ như vậy, có thể là kẻ lừa đảo sao?”
Hoắc Thừa Kiêu cười nói: “Nhìn em không giống, hơn nữa em có thể lừa tôi cái gì.”
Từ Tinh Miên tùy tiện trả lời: “Lừa anh cái quán mì này, còn có rất nhiều thứ có thể lừa được.”
Không nói đến tài sản đầu tư, quán mì này đã rất đáng giá rồi. Lần thứ hai gặp mặt, anh đã nói đến bằng cấp của anh. Tuy anh không có nhiều tiền nhưng vẫn cố hết sức giúp cô giải quyết phiền toái.
Nói thật, như vậy rất thiệt thòi cho anh.
Mà hợp đồng không có thời hạn, chẳng khác gì một công việc dài cả đời vậy.
Hoắc Thừa Kiêu nghiêng đầu: “Thật ra con người tôi dễ bị lừa lắm.”
“… Hả?”
Anh nghiêng người về phía trước, bốn mắt nhìn nhau.
Bỗng nhiên anh cong môi, cô có thể nhìn thấy đôi mắt tràn ngập ý cười ấy.
“Con người tôi đáng giá hơn quán mì này nhiều.”
Ngũ quan của người đàn ông rất rõ ràng và sắc sảo, Từ Tinh Miên nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, không tự chủ mà dời tầm mắt xuống. Cô nhìn thoáng qua đôi môi mỏng và yết hầu khẽ động của cô. Cô cảm giác như trái tim mình không được ổn cho lắm, trong nháy mắt mất khống chế, không còn nghe theo lý trí mà đập nhanh liên hồi.
Từ Tinh Miên khó khăn nhìn anh, hàng mi cong dài chớp chớp tựa như cây quạt nhỏ đang chuyển động vậy.
“Tôi vẫn cảm thấy quán mì đáng giá hơn chút.”
Hoắc Thừa Kiêu:?
Trong đầu đột nhiên nhảy ra một tên nhóc, vả mặt anh một cái vang dội.
Tâm tình anh vô cùng phức tạp.
Cuốn sách nấu ăn được để trên bàn, Từ Tinh Miên dựa theo các bước phân loại các nguyên liệu nấu ăn ra. Làm xong, cô suy nghĩ vài giây xem còn cần hỗ trợ gì thêm không. Lúc cô quay đầu lại thấy anh vẫn đang rửa đồ, cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.
Một lúc sau, rốt cuộc cô cũng biết là thiếu cái gì rồi.
“Anh không mặc tạp dề sao? Sẽ bẩn quần áo đấy.”
Hoắc Thừa Kiêu dừng tay, mặt không cảm xúc nhìn tạp dề viền hoa bị anh vứt sang một bên.
Lông mày giật giật hai cái, cứng rắn nói: “Không mặc.”
Từ Tinh Miên đi lên vài bước, vòng qua đống đồ trên mặt đất rồi đi đến bên cạnh, vô cùng nghiêm túc cúi người xuống gần anh.
Khi cô tới gần, Hoắc Thừa Kiêu ngửi được một mùi nước hoa quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi, vô duyên vô cớ khiến anh trở nên căng thẳng hồi hộp.
Cô gái cong eo, nếu không phải giờ phút này vẻ mặt cô nghiêm túc đến lạ, không thì người khác nhìn vào lại nghĩ cô muốn quyến rũ anh mất.
Mũi chân Hoắc Thừa Kiêu nắn vuốt sàn nhà: “Này, em nhìn gì đấy?”
Từ Tinh Miên chỉ quần áo của anh: “Bị bắn tung tóe cả rồi.”
Hoắc Thừa Kiêu hít sâu một hơi, giơ bàn tay còn dính nước lên, tỏ vẻ không phải mình không muốn mặc, mà là không có tay để mặc.
“Không thì em giúp tôi đi?” Anh đưa ra một yêu cầu cho cô biết khó mà lui.
Ai ngờ Từ Tinh Miên chỉ suy nghĩ một lát rồi đồng ý, cầm lấy tạp dề bên cạnh bảo anh khom lưng xuống.
Hoắc Thừa Kiêu cuốn đầu lưỡi, nụ cười cũng hơi sượng.
Chờ đến lúc anh ngoan ngoãn khom người xuống, Từ Tinh Miên quàng dây qua cổ anh, rồi vòng tay qua eo anh buộc dây đai lưng lại.
Hoắc Thừa Kiêu vô thức đứng thẳng sống lưng.
Anh rũ mắt xuống, nhìn mái tóc đen bóng của cô nhóc, đôi tay cô vòng qua eo anh, cánh tay mảnh khảnh vô tình cọ qua vạt áo sơmi phát ra tiếng sột soạt.
Hoắc Thừa Kiêu nghiến răng.
Đúng là tự mình tìm khổ mà.
Một phút trôi qua rất lâu.
Cuối cùng, Từ Tinh Miên cũng chậm rãi đứng thẳng lại: “Được rồi.”
Anh ngượng ngùng ho khan hai tiếng: “Ừm, cảm ơn em.”
Vì muốn chứng minh thực lực của mình, ông chủ Hoắc tự làm một bàn đồ ăn. Lần đầu tiên tự làm nên anh không cho đủ gia vị vào, hương vị giống như thức ăn nhạt ở căn tin đại học A vậy.
Ăn cơm đến 10 giờ. Hoắc Kiêu đưa hai người các cô về kí túc xá.
Trước khi đi anh còn cố tình nhắc nhở: “Nhớ đồng ý kết bạn đấy.”
Lúc này Từ Tinh Miên mới nhớ đến lời mời kết bạn buổi chiều nay: “Đó là anh sao.”
“Đúng rồi, anh tên gì Hoắc thế? Tôi mới biết họ của anh.” Cô trực tiếp đưa di động qua cho anh điền tên.
[Hoắc Thừa Kiêu]
Hình như cô từng nghe thấy cái tên này rồi thì phải, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
Từ Tinh Miên trầm ngâm suy nghĩ một lúc, nghiêng nghiêng đầu buồn rầu.
…
Trường đại học A tổ chức lập đội biện luận một lần nữa, chuẩn bị nghênh đón cuộc thi biện luận sắp tới, còn đặc biệt mời Hoắc Đinh đến làm hướng dẫn trước khi thi đấu.
Mỗi tuần huấn luyện hai lần, mãi đến giữa tháng bảy trước khi bắt đầu thi đấu, Từ Tinh Miên không thể né tránh khi cô ấy xuất hiện được nữa.
Phòng huấn luyện nằm ở tầng ba của tòa dành cho giáo viên, gần phòng tắm hơi nổi tiếng của đại học A. Bởi vì không có người sử dụng đến nên lãnh đạo nhà trường không lắp điều hòa để tiết kiệm chi phí.
Bốn ứng cử viên còn lại đến từ các trường khác. Còn có mấy người dự bị bổ sung, tất cả đều yêu cầu đến nghe huấn luyện.
Từ Tinh Miên ngồi cạnh cửa sổ, ánh mặt trời như muốn nướng chín cô. Nhưng nếu kéo tấm rèm cửa lại sẽ không đón gió được, thế nên cô đành phải lấy quyển sổ ra che mặt mình lại.
Hoắc Đinh thong dong tới muộn: “Xin lỗi mọi người, giáo sự tạm thời giao thêm nhiệm vụ.”
Vì để ý đến chuyện cô ta là đàn chị nghiên cứu sinh, vậy nên các sinh viên nữ bên dưới đành thu hồi cảm xúc bất mãn của mình.
Hoắc Đinh chống tay lên bàn, nhìn xung quanh một vòng: “Trước tiên mọi người tự giới thiệu nhé, bắt đầu từ… bạn học ngồi cạnh cửa sổ kia.”