Sau khi ăn bữa cơm giảng hòa với cô Trần đó, nửa tháng nay, Từ Tinh Miên không nhận được bất kỳ cuộc gọi đến từ nước ngoài nào, cảm thấy cuộc sống dễ chịu hơn nhiều.
Trường đại học cũng bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi biện luận giữa các trường. Trước đây Cố Lê là người mang mọi tài liệu về ký túc xá giúp cô. Nhưng lần này, hội đồng hướng dẫn đã thông báo từ trước rằng không cho phép bất kỳ thí sinh dự thi nào vắng mặt.
Vòng loại được diễn ra vào ngày mốt, Từ Tinh Miên nghe đàn chị nói rằng lọt vào top 3 dễ như trở bàn tay vì người hướng dẫn mát tay, bốc thăm trúng đối thủ học trường kỹ thuật. Nhưng lần này không may mắn lắm, mới vòng loại mà đã phải đấu với thí sinh giỏi nhất bên khoa Văn rồi.
Là át chủ bài đội biện luận của sinh viên năm nhất, Từ Tinh Miên còn là người có tài tranh luận tốt nhất của trường, vậy nên lúc người hướng dẫn nói chuyện cũng hay cue* cô.
*Cue: Là nhắc đến, đề cập tới, nói bóng gió một người/một sự việc không liên quan vào vấn đề đang bàn luận.
Cố Lê chờ người hướng dẫn đi sang đội thứ hai mới nhỏ giọng nói: “Tớ nghe nói lần này bên viện Văn cử đàn chị Hoắc Đinh ra ngựa đấy, chắc muốn giành lấy giải nhất rồi.”
Người cùng đội hít hà một hơi: “૮ɦếƭ tiệt, trận này không qua thì làm sao tiến vào chung kết được, người hướng dẫn có điên không vậy?”
Tuy Hoắc Đinh suýt chút nữa trở thành chị dâu của cô, nhưng Từ Tinh Miên không thân quen mấy với người này. Cô chỉ đơn thuần gặp mặt vài lần, là do đi theo anh trai làm bóng đèn 1000W.
Người hướng dẫn tiếp tục quay lại lải nhải.
Từ Tinh Miên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhắm hai mắt lại rồi mở ra, type chữ hỏi: Hoắc Đinh lợi hại lắm à?
Cố Lê gật đầu như một chú gà con thua trận: Chị ấy đã từng là một trong những thành viên đại diện cho sinh viên trường đại học tham gia cuộc thi hùng biện của Châu Á – Thái Bình Dương, cậu nói xem có lợi hại hay không?
Từ Tinh Miên lặng lẽ cất điện thoại.
Đúng là đỉnh luôn, tài năng của Hoắc Đinh khi cãi nhau với anh trai cô, cô cũng may mắn được lĩnh hội vài lần rồi.
…
Hội nghị kết thúc lúc sáu giờ, bọn họ đi ngang qua sân bóng rổ khi đang trên đường trở về ký túc xá. Bỗng nhìn thấy hai nhóm người đứng sóng đôi với nhau, khí thế bên nào cũng chẳng kém.
Nam sinh mặc đồ bóng rổ dẫn đầu là đàn anh năm ba, một người chơi bời trăng hoa quen thói, thích trêu chọc mấy đàn em khối dưới nhất. Anh ta ỷ vào việc nhà mình có quyền có thế, chỉ hận không thể tung hoành ngang dọc trong cái trường này.
Ngày đầu tiên nhập học, Từ Tinh Miên đã vinh quang nằm trên bảng vàng sinh viên mới trường đại học A, vị trí này cũng nhận khá nhiều chỉ trích.
Xưa nay Cố Lê ghét loại người như thế này nhất: “Có người kiếm chuyện với Ngụy Diên kìa, chúng ta tới xem đi!”
Hai phút sau, Cố Lê kéo Từ Tinh Miên lẫn vào đám người đang hóng chuyện.
Trên sân bóng rổ có hai nhóm người tụ tập, Ngụy Diên ỷ vào việc có đám bạn chó mèo ở bên cạnh hỗ trợ nên tràn đầy tự tin: “Mấy nhóc đều không phải người lớn nên chưa hiểu rõ quy tắc của mấy anh đây nhỉ. Từ trước tới nay mấy anh đã chơi bóng ở chỗ này rồi, thức thời thì mau mau đi kiếm chỗ khác chơi đi.”
Bên nhóm còn lại thì không đông lắm, nhìn từ phía sau thấy ai nấy cũng cao hơn 1m85. Bọn họ nghe Ngụy Diên gáy như vậy, cũng lười chớp mắt.
Ngụy Diên ôm bóng trong tay: “Nếu không thì đấu một trận đi? Bọn này thua thì giao địa bàn cho mấy nhóc.”
Từ đầu đến cuối Từ Tinh Miên cũng không ngẩng đầu, cứ chăm chú nghịch điện thoại.
Mãi cho đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Anh, ai không biết sẽ bảo tụi em vào nhầm chỗ đấy, còn bảo giao lại “địa bàn” nữa chứ.” Người đàn ông chán chường, ngồi chồm hổm dưới đất buồn cười nói: “Em trai, xem người trong giang hồ nhiều quá rồi nhỉ?”
Cố Lê cũng phản ứng lại: “Móa nó, đây không phải anh trai nhỏ làm ở quầy rượu của tiệm mì sao?”
Từ Tinh Miên ngẩng đầu, nhìn về trung tâm của sân bóng rổ.
Người đàn ông đứng ở bên ngoài mặc một chiếc áo thun đen, chiếc quần bo gấu cùng màu để lộ một đoạn mắt cả nhân, hình xăm màu đen như thoắt ẩn thoắt hiện. Bây giờ anh đang rất không kiên nhẫn, lông mày khẽ nhíu lại.
Hoắc Thừa Kiêu chơi bóng với mấy người bạn, đang chơi giữa chừng thì không biết mấy đứa nhóc đầu tóc lởm chởm này chui từ đâu ra, đã vậy còn ăn nói khó nghe.
“Các cậu 1v1 đi, tôi lười đấu.” Anh cho tay vào túi, lười biếng sang một bên xem trò vui.
Trần Hành đầy hứng thú, vẫy tay với đám nhóc ở đối diện: “Tới đây, anh với nhóc solo.”
Vòng đầu tiên, Trần Hành tấn công.
Dường như Ngụy Diên hơi xem thường người đứng bên ngoài đó, kiểu như “Anh mà dám xông lên tôi sẽ gọi anh một tiếng ba vậy.”
Trần Hành vờ xông lên, chờ tới khi Ngụy Diên phản ứng chặn lại thì anh ấy lùi về sau một bước, ném một đường bóng ba điểm. Sau khi bóng vào rổ thì bật thêm vài mét, đập thẳng vào gáy của Ngụy Diên.
Ngụy Diên hoảng hốt chạy bừa, hai chân cũng không còn nghe lời nữa.
Mọi người còn chưa phản ứng lại thì Trần Hành đã nghiêng người bắt được quả bóng đang bay tới.
Một vị đàn anh nổi danh nào đó thua rất thảm.
Đám người đang vây xem lựa chọn im lặng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ có Cố Lê không sợ phiền phức, vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Quá bảnh…”
Một giọng nữ lanh lảnh truyền tới sân bóng đã hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Hoắc Thừa Kiêu nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh cô ấy.
Từ Tinh Miên mỉm cười chào hỏi, tiếp tục quan sát.
Chỉ chốc lát sau, người đàn ông vốn đang đứng bên ngoài không nhanh không chậm bước tới cạnh cô, hất cằm chỉ vào nam sinh đang bị cuốn vào những động tác giả của Trần Hành ở bên trong: “Có thù oán gì à?”
Cố Lê thuận miệng trả lời: “Cho chừa thói trêu ghẹo.”
Cô ấy dừng một lát rồi lại nói tiếp: “Cuối cùng cũng có người trút giận thay vô số cô gái chịu khổ bởi thủ đoạn thâm độc của anh ta!”
Hoắc Thừa Kiêu hứng thủ hỏi cô ấy: “Chừa thói trêu ghẹo? Thủ đoạn thâm độc?”
Từ Tinh Miên không hiểu được ý của anh, suy nghĩ vài giây rồi bổ sung thêm: “Ác bá của Đại học A.”
Hoắc Thừa Kiêu cúi đầu nhìn thẳng vào cô, nửa tháng không gặp, cô gái nhỏ sống rất thoải mái. Gương mặt hồng hào trắng trẻo, sắc mặt tốt hơn lúc mới gặp nhiều.
Anh chăm chú nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Ý của tôi là cậu ta trêu ghẹo em sao?”
Từ Tinh Miên bị đôi mắt đen láy nhìn thẳng như vậy, tim như hẫng mất một nhịp.
“Chỉ là chưa thành mà thôi.”
Hoắc Thừa Kiều “À” một tiếng thật dài, móc một chiếc găng tay từ trong túi ra đeo vào, dùng ngón tay kẹp sợi dây đàn hồi trên mép rồi kéo thành vòng cung: “Chờ nhé.”
Sau đó một tiếng “Bốp” vang lên.
Bao tay bật lại bám sát vào cổ tay trắng nõn của anh.
Từ Tinh Miên ngẩng đầu nhìn anh: “Anh tính làm gì?”
Vẻ mặt của Hoắc Thừa Kiêu không hề biến sắc, anh đi vòng qua đám người đang đứng xem: “Trả thù cho cô chủ.”
Từ Tinh Miên: “…”
Trong bản hợp đồng của bọn họ có mục [Bên B có nghĩa vụ báo thù rửa hận giúp bên A.] hay sao?
Không có mà, bọn họ còn chưa ký hợp đồng cơ.
Cố Lê nở một nụ cười hiền từ như một bà mẹ, dùng khuỷu tay khều khều cánh tay của bạn tốt: “Cậu đã nói cái gì đấy, gì mà trả thù cho cô chủ thế?”
Từ Tinh Miên ngượng ngùng ho khan hai tiếng, nhìn vào bóng dáng đứng giữa sân bóng: “Ý trên mặt chữ đấy.”
Cố Lê cười hì hì làm một động tác không nói, chỉ thiếu nước viết chữ “Cậu không cần giải thích, tớ hiểu hết.” to đùng đùng trên trán thôi.
Hoắc Thừa Kiêu nhận trái bóng Trần Hành ném tới, đi thẳng về phía “Đàn anh Ngụy”.
“Một ván quyết định thắng thua, chơi không?”
Động tác dẫn bóng liên tục khiến đường cong bên hông dưới áo của người đàn ông lộ ra rõ ràng. Cơ bắp săn chắc hoàn hảo, không phô trương nhưng cũng không gầy quá. Hoàn toàn phù hợp với câu mà mấy người con gái hay nói “Mặc quần áo trông gầy, ૮ởเ φµầɳ áo thì có thịt.”
Ở part một, Ngụy Diên bị Trần Hành hành không ít.
Anh ta kéo chiếc áo bóng rổ trên người lên lau mồ hôi: “Anh tới đi! Ai sợ làm chó…”
Đang nói điêu được nửa câu, lực đập bóng của Hoắc Thừa Kiêu bỗng mạnh thêm, tiếng đập bóng truyền từ dưới đất sang bàn chân của Ngụy Diên.
Hoắc Thừa Kiêu sử dụng mấy động tác giả như bình thường, lúc ✓út qua Ngụy Diên thì hơi nghiêng mình.
Ngụy Diên áp sát chuyển động của anh, nhưng trọng tâm dồn ở chân không ổn định, trong nháy mắt đã quỳ rạp xuống đất.
“૮ɦếƭ tiệt, người này đỉnh thế.”
Cố Lê nắm lấy tay Từ Tinh Miên: “Cậu thấy không, Viêm Dạ Dày* quỳ thẳng xuống đất luôn kìa.”
*Từ đồng âm với Ngụy Diên (Wèiyán) – Viêm dạ dày (Wèiyán)
“Thấy rồi thấy rồi.”
Cô thấy trên đầu Cố Lê như nhô ra một cái tag [Mức độ thiện cảm: +1000] luôn.
…
Cũng không biết như thế nào, mọi chuyện bỗng trở thành Từ Tinh Miên muốn cảm ơn vì Hoắc Thừa Kiêu đã giúp trả thù, vậy nên cô mời bọn họ đến quán nước của trường để uống chút gì đó giải khát.
Ánh sáng trong tiệm sáng hơn bên ngoài, ánh đèn vàng ấm áp như xen lẫn vào sắc trời dần sẩm tối ở bên ngoài.
Có nhiều khách hóng chuyện ở sân bóng rổ xong cũng tới mua đồ.
Giọng nói của các nữ sinh trò chuyện với nhau vang lên khắp nơi.
“Hình như tớ gặp qua người này rồi, có phải ông chủ của tiệm mì mới khai trương kia không?”
“Hai cô gái bên cạnh hình như cũng ở trường đấy, đều rất nổi tiếng.”
“Tớ nghe nói ngày trước Ngụy Diên từng theo đuổi Từ Tinh Miên đấy, kết quả người ta còn chẳng thèm để ý.”
Sự thật chứng minh, chỗ nào có con gái, chỗ đó có bát quái.
*Bát quái là mấy tin ngồi lê đôi mách ấy ạ, đổi cũng được nhưng mà em để thế cho nó vần hihi
Từ Tinh Miên sờ sờ mũi, đến lượt bọn họ gọi món, cô không thích uống đồ ngọt nên gọi một ly nước chanh.
“Mọi người muốn uống gì?”
Trần Hành duỗi tay lấy menu: “Tôi xem một chút…”
Giây tiếp theo, menu trong tay đã bị người bên cạnh lấy đi.
Hoắc Thừa Kiêu nói: “Giống em cả đi.”
Nói xong, sự nhạy bén của anh cảm nhận được Trần Hành đang không phục, nhẹ nhàng liếc nhìn: “Mới vận động xong, không nên uống đồ ngọt.”
Trần Hàng chép miệng, chua xót từ đầu lưỡi đang cuồn cuộn trào lên, không hề hài lòng chút nào: “Thật sự là nước chanh sao? Muốn Gi*t người không dùng đao hay gì.”
Cố Lê là khách quen của quán trà sữa, nắm rõ các vị của mỗi loại đồ uống trong lòng bàn tay.
“Nếu không anh thử uống soda đào cũng được, không ngọt cũng không chua.”
Vẻ khó chịu trên mặt Trần Hành biến mất trong nháy mắt, đầy khiêu khích vỗ vai của Hoắc Thừa Kiêu: “Phải là cái này.”
Đồ uống của bốn người cũng được mang ra đủ, trên bàn yên tĩnh không thôi.
Từ Tinh Miên cúi đầu, cái miệng nhỏ uống nước chanh. Người đàn ông ngồi đối diện cô thì đang lật qua lật lại cuốn tạp chí nhàm chán.
Cố Lê trao đổi ảnh mắt với cô, không lẽ đến uống nước thật á, không nói một câu gì luôn sao.
Từ Tinh Miên khẽ nghiêng đầu, biểu tình buồn rầu.
Cô không biết mở miệng nói gì.
Cố Lê nhấp nhấp môi ý bảo: Cảm ơn, cảm ơn đi, rốt cuộc thì cậu có biết nắm lấy cơ hội không vậy Tinh Tinh.
Hoắc Thừa Kiêu thấy hết mấy cử chỉ mờ ám của hai cô gái, không khỏi bật cười.
Tiếng cười nơi cổ họng hơi trầm thấp, nghe cứ như đang bị đè nén lại vậy.
Từ Tinh Miên đang chậm chạp dường như sống dậy, nhìn vào chiếc logo trên áo thun của anh một hồi lâu. Logo là một con cá mập màu đen, dáng vẻ giương nanh múa vuốt, khuôn miệng to toét lộ ra mấy cái răng nanh.
Mồm miệng Trần Hàng không biết giữ kẻ, thốt ra một câu: “Cô em vợ hờ, sao em cứ nhìn vào áo anh ấy mãi thế?”
Cô em vợ hờ.
Từng chữ từng chữ đều rõ ràng, không nhai không nuốt một âm một chữ nào.
Toang!
Trần Hành nói xong, cả người như bị điểm huyệt đứng hình vậy. Vài giây sau, anh ấy quay đầu một cách máy móc để mỉm cười với ánh mắt thâm sâu sắc bén kia.
Vẻ mặt Hoắc Thừa Kiêu lãnh đạm, nhưng nụ cười dưới đáy mắt làm sống lưng người ta lạnh toát.
Trần Hành nuốt nước miếng, sau khi đã điều chỉnh xong vẻ mặt mới quay đầu lại, khuôn mặt vốn đã nhỏ còn tỏ vẻ ngây thơ vô tội khiến người khác cũng khó nghi ngờ được.
“Tôi yêu thầm cô em vợ hờ đã lâu, đây là bí mật mà tôi vẫn luôn giấu kín. Cô Từ lớn lên lại trông giống cô ấy nên tôi mới lỡ miệng gọi nhầm.”
Hoá ra là có một đoạn tình xưa, có duyên nhưng không có phận.
Cố Lê thành khẩn vỗ bàn: “Cô em vợ hờ của anh lớn lên đẹp như Tinh Tinh thì chắc chắn sẽ không thích anh rồi.”
Trần Hành cứ ngỡ nếu mình khoe ra chuyện tình xưa bị ngăn cách như thế thì sẽ nhận được chút thương cảm chứ.
Kết quả khiến anh ấy ngẩn tò te luôn: “Hở?”
“Nói chung, các cô gái không thích đàn ông trẻ tuổi, thiếu cảm giác an toàn. Hai người đi chung ra đường còn dễ bị nhầm là đưa em trai đi chơi.”
Hoắc Thừa Kiêu một tay chống cằm, lười biếng cười: “Bị nhầm là em trai cũng không tốt cho lắm.”
Cố Lê nói: “Tinh Tinh cậu nói xem đúng không?”
Lúc này, lực chú ý của Từ Tinh Miên dời hết lên việc thích em chồng. Tiềm thức nói trước đại não: “Vậy vợ của anh phải làm sao đây?”
“Bội tình bạc nghĩa thì không hay đâu.” Cô nghiêm túc nói.
Trần Hành: “…”
Hóa ra cô nghĩ đó là thật.
Trần Hành thầm cảm thán cô gái nhỏ này quá tin người rồi. Nếu như rơi vào tay một con sói đuôi to như Hoắc Thừa Kiêu thì tuyệt đối sẽ bị ăn sạch, ăn đến nỗi thịt nát xương tan luôn.