Chư hầu coi trọng huyết thống, đối với việc nhận nghĩa nữ cũng không mưu cầu danh lợi. Lúc trước sở dĩ chọn nữ tử họ Cơ vào cung, chỉ là quan hệ hữu nghị thôi. Dù Vương Hủ có tài giỏi thông thiên, cũng không thể nhét một nữ tử không cùng họ Cơ vào nhập Ngụy Cung trở thành tiểu thư.
Nàng nghĩ Vương Hủ chỉ tiến cử mĩ nhân cho Ngụy Vương, không nghĩ tới Thân Ngọc thế mà lại biến thành nữ nhi Ngụy Vương, nghe ý tứ trong lời của Tôn Trọng, chính là cốt nhục thất lạc nhiều năm...
đi ra khỏi y quán, Tân Nô tâm sự nặng nề, trở lại sân viện của mình, ngồi dưới mái hiên, bất giác vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay, trong lòng lưu chuyển, nhẹ nhàng lau vòng ngọc tới sau đó đưa ra ánh nắng mặt trời cẩn thận nhìn.
Nhìn vào hoa văn đơn giản trên vòng ngọc, ánh sáng chiếu qua, hiện lên một hàng chữ, là kiểu chữ cổ giống như hoa văn.
Tân Nô đứng lên đi vào nội thất, lấy một miếng tơ lụa, sau đó bôi lớp son lên vòng ngọc, ấn xuống tơ lụa, lúc này mới phát hiện bên trong vòng tay khắc đại triện, cái này cùng với chữ thông dụng ở nước Ngụy có chút giống. Chữ thay đổi, nhất thời không nhận rõ, nhưng lờ mờ nhận ra được chữ "Oanh"
Tân Nô chậm rãi buông vòng ngọc, chỉ cảm thấy bàn tay nắm vòng ngọc có chút lạnh giá.
Cơ Oanh, đúng là tục danh của đương kim Ngụy Vương.
Vì sao lúc trước Vương Hủ đem vòng tay của nàng cho Thân Ngọc đeo? Mà lúc mẫu thân đưa di vật cho mình vòng ngọc lại liên tục dặn dò nàng phải đi gặp Ngụy Vương?
Nàng cảm thấy mơ hồ, nhưng nghĩ không ra.
Cuối cùng chỉ có thể chậm rãi thu lại vòng tay, dựa vào giường trầm tư suy nghĩ một hồi...
Đúng lúc này, tiếng của Trương Hoa từ hành lang truyền tới, hưng phấn kêu gọi: "Tân Nô tỷ tỷ nhanh một chút, Quỷ Cốc Tử muốn giảng bài cho các đệ tử biện luận, chúng ta có thể đi dự thính."
Gần như hàng đêm nàng đều diện kiến, chính xác là không hề mới lạ, có thể nói là không hứng thú, nhưng với tính cách Trương Hoa thì nhất định sẽ lôi kéo đấy.
Tân Nô chậm rãi đứng dậy, đáp lại lời Trương Hoa, sau đó cùng đi tới tiền viện.
Tuy các đệ tử nhập cốc được một tháng, nhưng chưa bao giờ được Quỷ Cốc Tử truyền giảng.
Hôm nay sau giờ ngọ, khó có được cơ hội Quỷ Cốc đích thân dạy cho các đệ tử biện luận, nhất thời toàn bộ đệ tử vọt tới giảng đường. Trong nội đường người chật ních, mà ngay cả bên ngoài mặt dù mặt trời chiếu lên mặt đất nóng bỏng cũng có đầy người ngồi.
Ngược lại Mao Phụng đệ tử biện luận gần đây rất ngạo mạn lại rất thương sư muội đồng môn, đã lưu lại bốn chỗ ngồi cho các sư muội đồng môn, còn cố ý sai nô bộc hun hương.
Mấy ngày nay, Mao lang rất hứng thú với thương đạo, người vẫn luôn cao ngạo ngang ngược lại thỉnh thoảng chạy tới trước mặt Tân Nô, hơn nữa lại là người nổi bật nhất khi xắn tay áo ngồi xổm ở kho đếm tiền.
Mao Phụng chính là con trai của công khanh nước Tần, mặc dù không thể thay đổi tính ngang ngược của thần tử nước man di, nhưng cách ăn mặc không kém các nước Trung Nguyên là mấy. Tam Đậu Ẩm chính là đơn thuốc của thần y Biển Thước lưu lại, chính là lấy đậu đên, đậu xanh, đậu đỏ, cam thảo, đường mía nấu chín nghiền nát, rất tốt cho việc dưỡng nhan, chữa trị các bệnh trên da do bệnh đậu mùa.
Mấy ngày nay Trương Hoa không hợp khí hậu, lại thức đêm đọc sách, trên trán có mấy nốt mụt, nghe vậy lập tức vui vẻ vô cùng, túm lấy Tân Nô đi vào giảng đường.
Đến lúc Mao Phụng ở trên xem xét thì một phòng tràn ngập mùi mồ hôi của nam tử, lựa chọn chỗ này quả thật không tồi! Vị trí rộng rãi không nói, trên bàn còn có lư hương, mà Cơ Oánh và Quy Khương đãđến từ sáng rồi.
Cơ Oánh từ trước đến giờ rất chú trọng việc riêng tư của nam nữ, mắt cao hơn đầu, thường xuyên nghĩ địa vị của mình và Trương Nghi Mao Phụng ngang nhau, hôm nay lại hạ mình xoay quanh hắn, làm ra bộ dáng khiem tốn? Hừ, người sáng suốt nhìn vào cũng hiểu.
Mấy ngày nay thư tình gửi cho Cơ Oánh giảm mạnh, nguyên nhân có liên hệ mật thiết tới việc mũ sa của Tân Nô bị rớt khi chơi ở ngoại thành. Tuy trong tâm vẫn mơ ước tới món canh ba ba- Quỷ Cốc phu tử, nhưng mà một đám vốn túm tụm bên người giờ gió chiều nào theo chiều đấy khiến Cơ Oánh cảm thấy tự tôn bị tổn thương.
Bây giờ thấy Tân Nô, lập tức nghểnh mũi chuẩn bị bới móc. Vốn là định quay đầu lại dùng sức mà ngửi cổ Tân nô, sau đó nói xoáy: "Toàn thân đều là mùi bồ kết, Tân cơ tắm rửa quá cẩn thận? Đúng là giấu đầu hở đuôi, mấy ngày nay cảm thấy vô cùng vui vẻ?"
Tân Nô thật sự tắm rửa rất kĩ, hôm qua ngâm trong thùng tắm nửa giờ. Phải biết mùi vị của "Canh ba ba" quá mức đậm đặc, không biết nhất thời có thể rửa sạch không.Về phần Cơ Oánh âm dương quái khí, Tân Nô cũng coi như không nghe thấy.
Đúng lúc này, chỉ thấy nam tử mặc huyền bào, tay cầm đôi ngọc thiền, trường quan to lớn cao ngạo đinhanh tới.
không thể không nói, thân hình cao lớn tướng mạo tuấn mĩ cùng với khí chất trời sinh mang theo áp bức cực lớn đến mức mọt đám thiếu niên lang sống trong gia tộc đã quen cũng phải tự động im lặng, vẻ mặt cung kính quỳ rạp trên đất dập đầu với ân sư.
Vương Hủ chậm rãi ngồi xuống bục giảng, đám người đứng ngoài vẫn im lặng, chỉ nghe thấy âm thanh của ngọc thiền trong tay Vương Hủ.
"Biện luận là một môn học dành cho người gan dạ sáng suốt, gan dạ sáng suốt mới có thể trấn định tự nhiên trước mặt quân hầu, ta bất quá chỉ là một người nơi sơn dã, tuy là phu tử của các ngươi, những cũng không cần quá mức giữ lễ tiết."
Nhìn qua tâm tình Vương Hủ không tệ, vẻ mặt tuấn mĩ mang theo nét cười, quả thật có chút bình dị. Trong lúc nhất thời đệ tử trong học đường vì lời nói đùa của ân sư mà thả lỏng thần kinh, cố gượng cười.
Mà Cơ Oánh nhìn thấy "Vật đại bổ" kích động không kiềm chế được, ẩn ý đưa tình nhìn về phía ân sư.
Vương Hủ nhìn thấy mọi người thư giãn, liền nhàn nhã buông ngọc thiền xuống, gõ nhẹ lên mặt bàn chuẩn bị đọc tên các đệ tử, và đưa câu hỏi.
Lần này phần đông đệ tử nhập cốc đều tham gia biện luận, dù phu tử thường ngày giảng bài cũng nhất thời khó nhớ được toàn bộ tên bọn họ, mà Vương Hủ chưa từng lộ diện chẳng những nhìn mặt bọn họ gọi tên chính xác, vấn đề đặt ra toàn là những kiến thức mà bọn họ gần đây học, có đệ tử nhạy bén linh cơ khẽ động, nhanh chóng trả lời nhưng cũng không thoát nổi việc Vương Hủ chậm rãi từng bước mộtép sát, nhất thời mồm miệng trì độn, có khối người còn nói lắp bắp.
Những người chọn biện luận cũng là người nổi bật, nội tâm đều cao ngạo, nhưng dù sao cũng là thiếu niên lang, bị Quỷ Cốc Vương Hủ một phen bóc lột bêu xấu, lập tức ngồi ngay ngắn trên bàn đầu đổ mồ hôi hột, không kiềm chế được xấu hổ.
Ngay cả Trương Nghi cũng không thoát khỏi, ân sư luôn biểu lộ sự hòa ái giống như gió xuân tháng ba đột nhiên nghiêm sắc mặt lại, cả người tỏa ra khí lạnh, bao phủ toàn bộ.
"Chư vị nhập môn lâu như vậy, học hành cũng chỉ như vậy thôi sao? Là phu tử giảng bài không tốt? Hay các ngươi quá mức đần độn không thể thụ giáo?"
Trương Nghi dẫn đầu quỳ rạp trên đất nói: "Là đệ tử ngu dốt, mong ân sư vui lòng chỉ giáo!"
Vương Hủ xoay tròn ngọc thiền, lạnh lùng nói: "Ngu dốt? Đây là đang nghi ngờ khảo thí của Quỷ Cốc ta quá mức đơn giản? Nếu là kẻ ngu dốt, nửa bàn chân cũng không thể chạm vào Quỷ Cốc! Xem ra các ngươi quá mức nhàn nhã rồi!"
nói xong, hắn chậm rãi mở miệng, đọc một đoạn thơ tình: "Hữu đào ngạc hồng hề, sức ngã vu dũ hề, hữu nữ kiều xu hề, giải cấu u thảo hề..."
Đoạn thơ tình lưu hành gần đây trong đám đệ tử được đọc từ miệng Quỷ Cốc Tử khiến đám nam nữ đệ tử biến đổi sắc mặt. Lúc này nhi tử của kiểm sát nước Triệu lung lay trên ghế sắp đổ, mà vẻ mặt Cơ Oánh thì thất kinh, Tân Nô chậm rãi cúi đầu, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, chuyên tâm nhìn lư hương trên bàn...
Ngoại trừ thơ tình này còn thêm vài đoạn đặc sắc, nhìn vẻ mặt Cơ Oánh càng lúc càng biến đổi, hẳn là do lúc trước nàng ta nhận được đấy. Mấy đệ tử xung quanh cũng thay đổi sắc mặt.
"Quỷ Cốc không có chỗ cho những kẻ lười nhác, còn rất nhiều người muốn nhập cốc tu luyện, chư vị đều là tài tử của các nước, mỗi nơi đều có thú vui chơi khác nhau, nhưng nhập cốc là phải chuyên tâm, nếu ở đây hái hoa ngắt cỏ, suốt ngày nghĩ đến việc hẹn ước, kính xin hai bên xuất cốc, để chuyển vị trí cho người dốc lòng cầu học!"
Nhất thời, học đường trong ngoài lần nữa yên tĩnh, đám đệ tử bị Quỷ Cốc nói rõ ra sợ ngây người, nhất là một số thiếu niên gần đây tích cực tới kho đếm tiền, chột dạ thầm toát mồ hôi lạnh.
Vương Hủ nhìn bốn phía, nhẹ nhàng liếc xuống dưới, nhìn đám ái đồ, chậm rãi nói: "Hôm nay tới đây, nửa tháng sau từng người sẽ thi vòng hai, nếu còn nói năng lộn xộn như hôm nay, lập tức bị xóa tên trên bảng gỗ mời ra khỏi cốc!"
nói xong, hắn đứng dậy, tay chuyển ngọc thiền, phất tay, giống như lúc đến, thản nhiên rời đi.
Lúc này Tân Nô mới chậm rãi ngẩng đầu, rót một chén canh ba đậu ẩm giải độc, vung khăn che mặt uống một hơi cạn sạch.
Vốn nghĩ hắn trở nên thông tình đạt lí, không tức giận với đệ tử đưa thư tình cho nàng, hóa ra thằng nhãi này là muốn một lần vất vả cả đời nhàn nhã!