Chỉ một cái nhìn thoáng qua cũng khiến Bành thị thấy hoảng hồn, bà ta không khỏi sợ hãi nếu như không kiểm tra nữ tử này cứ thế mà đưa lên giường Vương thượng, chẳng phải là không muốn giữ lại cái đầu này nữa hay sao?
Không dám trì hoãn, bà ta bỏ qua việc kiểm tra thân thể Tân Nô, mà đi thẳng tới chỗ Liễn phu nhân bẩm báo tình hình.
Thời điểm nghe thấy trên đầu vai Tân Nô có lạc ấn, Liễn phu nhân vội ngẩng đầu, thuận tay cầm một con thoi dùng sức vuốt nói:” Ngươi….Có nhìn rõ ràng?”
“Lão nô sợ nhìn lầm, cố ý cẩn thận nhìn kĩ, không sai được, trên lạc ấn kia còn có chữ viết, có lẽ là của chủ nhân của lạc ấn….” Bành thị quản lý danh sách tỳ nữ trong cung, cũng có nhận ra được một vài chữ, theo trí nhớ viết lại chữ kia.
Liễn phu nhân im lặng không nói gì. Dung mạo xinh đẹp như vậy, lại sớm mất phụ mẫu, nếu như trước kia khi còn ở nơi nông thôn mà có tình nhân thì cũng không kỳ quái. Nhưng bà không thể ngờ, cốt nhục của muội muội để lại đi làm tiện nô cho người khác! Có lẽ nàng ta đã trốn ra được….Giờ phút này, Liễn phu nhân không phải rủ lòng thương xót cho chất nữ số khổ của mình, mà đang nghĩ chỉ vì một cái lạc ấn mà làm phá hủy hoàn toàn kế hoạch của bà…
Nghĩ một lát, bà phất phất tay, hòa nhã nói: "Chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài, ngươi đi xuống đi!"
Bành thị vội vàng thi lễ nói "Dạ!" Rồi đi bước nhỏ lui ra ngoài.
Lúc này Liễn phu nhân mới nói với Kinh thị đang đứng một bên: “Phụ nhân này lưỡi dài, xem ra bà ta cũng không phải dạng biết giữ mồm giữ miệng…”
Kinh thị ngầm hiểu, thấp giọng nói: “Lát nữa lão nô sẽ xuất cung an bài một chút. Con cháu của lão nô cũng là một kẻ có chút công phu, hắn sẽ lựa chỗ nào kín đáo để xử lí….”
Liễn phu nhân gật gật đầu nói tiếp: “Ngươi làm việc, ta luôn yên tâm. Chỉ là lạc ấn kia có cách nào xóa bỏ?”
Kinh thị cũng khó xử nhíu mày: “Trừ khi cắt hết phần da thịt chỗ đó, không thì không thể xóa bỏ hoàn toàn….”. Nhưng mà như vậy chẳng phải trên cơ thể nàng ta lại có chỗ khuyết thiếu, bả vai không toàn vẹn như thế, chỉ sợ Ngụy Vương cũng không để vào tâm…
Liễn phu nhân cũng nghĩ đến đểm này, yên lặng một hồi, thở dài một tiếng: “Thế nhưng trời cũng không giúp ta?”
Bà vốn nghĩ tới mấy ngày nữa sẽ trực tiếp đem Tân Nô dâng lên Ngụy vương, đỡ cho Triệu cơ kia hàng đêm được sủng ái mà hoài thai. Nhưng mà để một kẻ nô tịch đê hèn trình lên Vương thượng, dù có phong thái khuynh thành thì như thế nào? Cũng chỉ làm bẩn đi huyết thống kế thừa của Vương. Hơn nữa nếu để người khác biết nữ nô đê hèn này là chất nữ của Liễn phu nhân bà, chỉ sợ là Vương quân phu nhân bị thế nhân dòm ngó ….
Kể từ đó, Tân Nô ngược lại trở thành củ khoai lang nóng phỏng tay, nhất thời bà không biết thu xếp như thế nào cho phải.
Kinh thị nhìn vẻ khó xử trên khuôn mặt Liễn phu nhân, nhỏ giọng nói: “Người có muốn lão nô đưa nàng ta xuất cung….”
“…Không cần, mặc dù là nô nhân hèn hạ, nhưng nàng ta cũng là một mỹ nhân, nghe nói trong phủ Bàng tướng quân chưa thê thi*p hầu cận…ngày mai ngươi thỉnh tướng quân đến đưa nàng ta đi….”
Bành thị lập tức hiểu ý phu nhân. Nếu nói bây giờ quần thần nào được sủng ái nhất tại Ngụy quốc, thì đó là Bàng Quyên. Hắn chính là một võ tướng kỳ tài, chỉ một lần liền ra tay đã giúp Ngụy vương đánh bại nước Tần, nếu như có thể được Bàng tướng quân trợ lực, hai vị công tử của phu nhân còn sợ một Triệu Cơ nho nhỏ kia?
Nếu như đem một nữ nô hèn hạ hiến tặng Đại vương làm phu nhân, thì sẽ bị coi là trọng tội, nhưng mà cho Bàng tướng quân làm đồ chơi, vẫn hợp lễ tiết.
Vị từ mẫu là bà đây, cũng coi như vì nàng ta mà an bài thỏa đáng tương lai về sau.
Một đêm này, Liễn phu nhân gần như cả đêm không chợp mắt. Bà ta cảm giác muội muội sinh nữ nhi này, luôn khiến bà không kịp trở tay.
Sáng sớm hôm sau, bà sai người đi gọi Tân Nô. Vẻ mặt nhân từ cũng giảm đi vài phần. Vẫy thị nữ lui ra hết, bà lạnh lùng nói: “Mặc dù phụ thân ngươi không phải quý tộc, nhưng cũng có cái danh học sĩ, gia sản không phải là nhỏ, sau khi phụ mẫu ngươi qua đời, người dựa vào cái gì để sống?”
Tân Nô quỳ rạp trên đất, mái tóc dài đen nhánh giống như thác nước rủ xuống bả vài, giọng điệu vẫn nhỏ nhẹ như cũ: “Dựa vào phụ thân che chở bảo hộ, dựa vào gia nô của phụ thân… sống tạm….”
Vốn đã phiền muộn vì mọi tính toán của bà bị rối loạn, bây giờ còn thấy Tân Nô thản nhiên nói dối, cuối cùng Liễn phu nhân cũng phát tác giận dữ: “Hay cho một câu dựa dẫm phụ thân, lạc ấn trên bả vai ngươi chẳng lẽ lại do chính phụ thân ngươi ra tay ấn lên?”
Nói xong liền oán hận nhìn về phía thiếu nữ đang quỳ bên dưới. Nhìn thân thể suy nhược nhưng vẫn vững như thạch không nhúc nhích, yên tĩnh mà thuần phục quỳ dưới đó.
“Nâng đầu lên! Chẳng lẽ vì quen với thân phận nô tì nên quên mất cách đối nhân xử thế?”
Lúc này Tân Nô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, chu sa giữa lông mày càng hồng ướƭ áƭ.
“Lời Liễn phu nhân nói rất đúng, trở thành tiện nô bỉ ổi không thể như người bình thường có thể ngẩng đầu, giống như phu nhân ngài ngồi ở vị trí cao, không cần phải cúi đầu nhìn đến huyết thống thân nhân, chẳng qua khi mẫu thân còn sống vẫn hay nhắc đến ngài, nói ngài chăm sóc kính cẩn với phụ mẫu, tỉ mỉ tinh tế với tỷ muội, người hối hận nhất là không thể chăm sóc phụ mẫu, cung kính tỉ muội, nên thường dặn dò nếu có cơ hội nhất định phải ở trước mặt ngài nói cho ngài biết bà rất nhớ và ngưỡng mộ tỷ tỷ của mình. Vì vậy Tân Nô mới không biết lượng sức, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân, mà đi tới Ngụy cung.”
Không ngờ mẫu thân đã sai, cỏ cây hoang dã theo thời gian cũng khô héo thay đổi, người há có thể không thay đổi sao? Người ngưỡng mộ trưởng tỷ mình trở thành Vương phu nhân cao quý nước Ngụy, đã vào cung sống cuộc sống xa hoa, ăn sung mặc sướng không thiếu thứ gì, như thế nào lại để cho thôn phụ nông thôn ti tiện quấn quýt lấy mình? Tân Nô không chịu ngẩng đầu, không phải vì quên mất cách đối nhân xử thế, mà là cẩn tuân theo chính bổn phận của mình, không thể để con mắt ti tiện của mình làm bẩn phượng thể thanh quý của phu nhân.
Giọng nói Tân Nô nhẹ nhàng, có mang theo chút âm láy địa phương mềm mại ngọt ngào, giọng nói giống như đang ngâm xướng, khiến những lời nói sắc lạnh hòa hoãn đi rất nhiều.
Ít nhất Kinh thị đứng bên cạnh Liễn phu nhân khi nghe Tân Nô nói xong như lọt vào sương mù, không cảm thấy có gì bất ổn. Bà mặc dù là thế phụ trong cung, nhưng dù sao cũng không được học hành, thêm nữa Tân Nô lại nói năng uyển chuyển phức tạp, Kinh thị chỉ cảm thấy nàng ta đang là tán dương thân phận cao quý của Vương quân phu nhân, hài lòng đứng ở bên gật đầu cười.
Thời này, những quý phụ bình thường cũng không thể như đại trượng phu thông hiểu kinh thi. Trong mắt trượng phu, phụ nhân ngu dốt mới có thể đối đãi bình thường.
Nhưng Liễn phu nhân cũng không phải là một ngu phụ không thông hiểu văn từ. Tổ tông bà là nho sinh nước Lỗ di dời đến nước Ngụy. Trong phủ nhi nữ từ nhỏ được hun đúc bằng lễ nghi phép tắc, dù là nữ nhi cũng hiểu biết lễ nghĩa. Bà chỉ thông hiểu thi thư, nhưng tài văn chương của muội muội bà không kém đám mày râu, năm đó còn khiến công tử Ngụy Vương kinh diễm ….
Thiếu nữ này thoạt nhìn mềm mại nhưng từng câu từng chữ chua ngoa vô cùng, thật sự khiến Liễn phu nhân tức giận đến hai tay phát run, nhưng cũng sinh ra vài phần hổ thẹn, may mắn ở đây chỉ có Kinh thị, nếu để người khác nghe được lời nói này, sẽ làm cho người ta có cảm giác bà hạ thấp thân phận Vương quân phu nhân, không thèm để ý huyết thống, nịnh bợ bạc ác, nếu như những lời này lan truyền ra ngoài bị nho sinh nghe được chẳng phải là muốn thêm một đoạn chuyện xưa trong điển sử nước Ngụy?
Lúc này nhìn thiếu nữ không kiêu không nịnh trước mặt, có chỗ nào bỉ ổi nô ti tiện? Sống lưng thẳng tắp quỳ ở đó, vẻ mặt thần sắc thong dong trấn định giống như khách khanh cao nhân được Vương mời về, kiêu ngạo cao thượng, quý không thể nói!
Nữ tử này không phải phàm vật! Không thể dùng! Không thể dùng! Trong lòng Liễn phu nhân thầm nhủ.
Đúng lúc này, ngoài cung truyền tới một tiếng hô to: “Bàng tướng quân bái kiến Vương quân phu nhân!”
Bởi vì mới sáng sớm Liễn phu nhân đã phái hạ nhân qua phủ thỉnh gặp Bàng Quyên. Nên thị vệ cũng không ngăn trở, lời thị vệ còn chưa dứt, đã thấy một thân ảnh cao lớn xuất hiện phía trước cửa cung.
Do vừa mới từ thao trường diễn tập trở về, Bàng Quyên cũng chưa tháo khôi giáp xuống, chỉ bỏ νũ кнí, đi thẳng vào trung đình, hắn đứng cách cửa cung không xa, sống lưng thẳng tắp ôm quyền nói: “Thần chưa kịp cởi bỏ giáp, không có cách nào làm đại lễ với phu nhân, mong phu nhân thứ tội….”
Lý do cực kỳ gượng ép, lời nói của nam nhân kia mặc dù khiêm nhường cung kính, nhưng không thèm khắc chế sự kiêu ngạo trên nét mặt. Nói chưa kịp cởi bỏ khôi giáp trên người, chẳng thà nói không muốn hành lễ với những phụ nhân trong hậu cung thì đúng hơn.
Mặc dù bà ta là chính thê của Đại vương, nhưng cũng chỉ là một nữ nhân làm ấm giường thay Vương sinh con nối dòng mà thôi. Ở nhiều nước khác, có rất nhiều đại thần ngạo khí không thi lễ với vương quân phu nhân, chẳng những bọn họ không bị trách phạt, ngược lại còn được khen là có tiết khí. Còn có một chư hầu tự tay Gi*t ૮ɦếƭ thê thi*p của Vương vì tội vô lễ, chuyện này đã trở thành một đoạn giai thoại.
Hiện nay Bàng Quyên hắn ở nước Ngụy như mặt trời chính ngọ, Ngụy Vương không thể thiếu cánh tay trái đắc lực là hắn, Vương quân phu nhân đột nhiên triệu kiến hắn, trong lòng hắn cũng có chút bất mãn. So với ngày thường cũng thiếu đi một phần kiên nhẫn.
Nhưng đúng lúc này, Bàng Quyên quét mắt nhìn tới nữ tử đang quỳ bên cạnh kia, Gương mặt không khỏi cứng đờ, trợn tròn mắt có chút không dám tin, lại có cảm giác ngỡ ngàng nhìn bốn phía, giống như đang tìm hình bóng ai đó.
Liễn phu nhân nhìn hành động vô lễ của hắn không khỏi tức giận nói: “Bàng tướng quân, ngươi đang tìm cái gì?”
Mà Tân Nô vẫn chỉ một mực khiêm tối cúi đầu, giống như không nhận ra Bàng Quyên tướng quân – nhân tài nước Ngụy.