Ngươi làm gì nữa thế? Ngươi buông ta ra! Buông ta ra! Rõ ràng là phụ thân nói ngươi không thể hạn chế hành động của ta! Ngươi mau buông ta ra!\'\' Cận Dĩnh gào khóc điên cuồng.
Hắn dùng tốc độ so với ông trời thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn đem chuộc khế ước bán thân của nàng về, sau đó liền kéo nàng cửa hàng thời trang, rồi lại đem nàng đến một nhà trọ.
Nàng hỏi hắn muốn làm gì, hắn lại không nói, nàng buồn bực muốn ૮ɦếƭ, định kêu la điên cuồng trên đường.
Mặc dù khi nàng kêu la là có thể giành được sự đồng tình từ người khác, nhưng mà cũng rất hiển nhiên, hắn so với bao công mặt còn đen hơn, dọa sợ tất cả người qua đường muốn cứu vớt nàng, căn bản là bọn họ còn không dám đến gần hắn nửa bước, ngay cả chủ nhà trọ cũng lo sợ, chỉ ngại một khi tính khí hắn không tốt liền đem toàn bộ nhà trọ phá hủy.
Cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là không thèm để ý hình tượng, tiếp tục kêu loạn, muốn hắn thả nàng xuống.
Nàng vừa kêu loạn vừa cảm thấy thú vị, trước kia khi hai người bọn họ sống chung, loại tình trạng như bây giờ cực t1 xuất hiện, từ sau khi nàng rời khỏi Vô Danh sơn trang, mọi thứ liền trở nên khác hẳn.
Nàng trước nay đều nghe lời, thì bây giờ trong máu đã có phần tử phản nghịch xuất hiện, còn hắn luôn cũững chạc từ trước tới nay có thể tức giận đến mức đấy, điều này thật sự là rất có ý nghĩa.
Mà cực hạn là ở đâu? Nàng rất muốn khiêu chiến thử xem.
\'\'Mặc vào.\'\' Cuối cùng Diễn Hạo cũng thả nàng xuống, đồng thời ném túi y phục mới mua cho nàng.
\'\'Đợi một chút, đây là y phục của nam nhân, sao ta phải mặc y phục của nam nhân?\'\' Cận Dĩnh nhìn chằm chằm túi quần áo kia, trong lòng thật sự không hiểu.
Sắc mặt Diễn Hạo bình tĩnh:\'\'Không có lý do, mặc nó vào.\'\'
Không có lý do gì sao ta phải cải trang thành nam nhân?\'\'Cận Dĩnh còn lâu mới chịu nghe lời mà cải trang. \'\'Dù gì thì ta cũng là một đại mỹ nữ!\'\'
\'\'Thay!\'\' Một câu của nàng đánh trúng nỗi đau của Diễn Hạo, gương mặt đẹp trai trở nên chán nản.
\'\'Không đổi!\'\'Cận Dĩnh cũng kiên trì.\'\'Trừ phi ngươi nói cho ta biết lý do muốn ta thay nam trang.\'\' Nàng cũng không tin là hắn không có lý do gì.
\'\'Không đổi? Vậy ta giúp nàng!\'\' Diễn Hạo tức quá liền tự ra tay giải quyết vấn đề.
Cận Dĩnh vội vàng dùng hai tay che иgự¢, lùi một bước dài về phía sau. \'\'Ngươi dám giúp ta thay quần áo, ta liền khóc cho ngươi xem!\'\' Nàng xuất chiêu ra, vẻ mặt nghiêm túc khiến người ta có cảm giác nàng nói được làm được.
\'\'Nàng.... .....\'\'Khí thế của Diễn Hạo bến maất hoàn toàn. Vừa nghĩ tới cảnh nàng khóc thút thít, hắn liền mềm lòng, không dám ức Hi*p nữa, chỉ nhẹ nhàng đưa lên:\'\'Mặc nó vào.\'\' Thậm chí ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
\'\'Ngươi phải nói cho ta biết lý do tại sao trước.\'\' Thì ra là trong ba chiêu một khóc hai náo ba treo cổ có tác dụng nha, trong đó chiêu thứ nhất là có tác dụng nhất ! Nàng phải học thêm mới được.
Cận diễn Hạo nhíu mày, không vui nhìn nàng:\'\'Trang phục hiện tại trên người nàng còn ra thể thống gì nữa?\'\'
\'\'Trang phục của ta?\'\' Cận Dĩnh suy nghĩ một cái liền hiểu ra.
Y phục trên người nàng là quần áo từ kỹ viện mà ra, mặc dù đã kín nhất trong số những bộ đồ ở đó nhưng vẫn còn lộ thân hơi nhiều, khó trách từ đầu tới cuối hắn đều ôm chặt nàng vào иgự¢, không để cho nàng cơ hội thoát ra, chắc là không muốn cho người khác nhìn thấy nàng.
\'\'À.... ....Ngươi tức là vì bộ y phục này sao? Vậy tai sao không mua y phục nữ cho ta mặc?\'\' Nàng mơ hồ biết nguyên nhân nhưng cố ý khích hắn nói ra.
\'\'Hừ.\'\' Diễn Hạo lạnh lùng hừ một tiếng.
\'\'Ngươi không nói lời nào làm sao ta biết được, mà không biết thì làm sao ta đổi?\'\' CẬn Dĩnh học được chiêu uy Hi*p từ hắn.
\'\'Nàng......\'\'Diễn Hạo tức đến mức định cầm y phục mặc luôn cho nàng.
\'\'Ngươi dám làm loạn ta khóc cho ngươi xem!\'\' Cận dĩnh lại xuất tuyệt chiêu.
\'\'Nàng.... ........\'\'Quả nhiên, toàn bộ khí thề của hắn lại biến mất.
\'\'Mau nói cho ta biết tại sao lại muốn ta mặc nam trang, không cho ta mặc nữ trang, chẳng lẽ ngươi sợ nam nahn6 khác nhìn ta sao?\'\' Cận Dĩnh mỉm cười hứng thú. thuận miệng đoán, không nghĩ rằng hắn lại giật mình, sắc mặt trở nên quái dị.
\'\'Trên đường đi, nam nhân giống như là muốn nuốt sống nàng, bọn họ không có tư cách nhìn nàng!\'\' Cuối cùng Diễn Hạo cũng chịu nói.
\'\'Không đâu, ta cảm thấy không có gì cả, tại sao ngươi lại tức giận như vậy? Không phải là trên đường cũng có một đống nhữ nhân nhìn ngươi như vậy sao?\'\' Cận Dĩnh thản nhiên nói.
\'\'Không giống nhau!\'\' Diễn Hạo hậm hực nói.
\'\'Ai nói không giống nhau? Ta cảm thấy rất giống mà.\'\' Cận Dĩnh nhíu mày, nghi ngờ tiêu chuẩn của hắn.
\'\'Những nam nhân kia muốn lột y phục của nàng ra, ăn luôn nàng!\'\' Cặp mắt Diễn Hạo bốc lửa, dường như là rống lên.
\'\'Ta thấy những nữ nhân kia cũng không phải là sói đội lốt cừu sao?\'\'
\'\'Ta có thể bảo vệ mình, nàng thì không!\'\' Diễn Hạo rõ ràng dứt khoát nói thẳng ra điểm khác biệt giữa hai người.
\'\'Ai nói ta thì không? Lập trường của ta rõ ràng hơn, xem đi, cho tới bây giờ ta đều không giấu diếm việc ta chỉ thích một mình ngươi, chuyện ta chỉ muốn gả cho ngươi là thật, ngươi thì sao? Ngươi có sao?\'\' Nói tới chỗ này, đổi lại thành nàng tức giận.
Rõ ràng tối hôm qua còn ngọt ngào như vậy, thế mà vừa rời giường đã trở thành người khác rồi sao? Thật là một nam nhân hai mặt, tức nhất là không muốn cưới nàng trở về!
\'\'Ta.... .......\'\'Diễn Hạo mở miệng, muốn nói nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng: \'\'Nếu nàng không ăn mặc như vậy, những nam nhân kia dám cả gan nhìn nàng, từng ánh mắt một ta sẽ không để lại! Nàng tự nghĩ một chút đi, nàng mặc như không mặc gì vậy!\'\'
Hắn hổn hển quăng đại vài lời, sau đó nhanh như gió đi ra khỏi phòng, để Cận Dĩnh đang run sợ ở lại.
Hắn, dường như bị nàng chọc cho tức, dám nói ra lời đe dọa như vậy, thật là làm nàng khó có thể tưởng tượng nổi.
Có thể thấy ở một mặt khác thì hắn rất tuyệt, hơn nữa còn làm cho nàng thương hắn hơn mà thôi!
Nhưng mà, đến tột cùng là nàng có muốn hay không muốn là trái ý hắn đây?
Xem ra còn chưa tốt lắm, tránh cho từng nam nhân trên đường bị hắn móc mắt, đến lúc đó hắn bị bỏ tù, nàng có thể sẽ là oán phụ!
Cùng hắn giằng co, chọc hắn tức giận cũng phải có một giới hạn, nàng thông minh, nhưng cũng tức thời!
***************************************************
Thật ra thì thay nam trang cũng là một thử nghiệm mới, Cận Dĩnh nhảy cẫng trên đường, trong đầu có suy nghĩ này.
Nếu như không phải là hắn vẫn không cho nàng mặc nữ trang, ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ nàng thay nam trang thì không chừng nàng đã sớm giở hết thủ đoạn rồi.
\'\'Thay nam trang, dường như có thể đi kỹ viện ngắm cảnh một cái, thử nghiệm phong tình cũng được nha.\'\' Cận Dĩnh nhẹ nhàng dùng giọng nam nói, giống như là tự nói chuyện một mình, nhưng mà quan trọng nhất là còn nói cho nam nhân bên cạnh nghe.
\'\'Nàng dám!\'\' Quả nhiên vừa nghe xong diễn Hạo đã thay đổi sắc mặt.
\'\'Ừ, chắc là không phải ngươi đang nói với ta chứ? Bây giờ ta đã thay nam trang, rất an toàn, không có nam nhân để ý ta.\'\' Lúc này Cận Dĩnh mới quay lại nói chuyện với hắn.
Nói đến mới thấy buồn cười, sau khi nàng thay nam trang, có rất nhiều thiếu nữ nhìn nàng, chẳng lẽ nàng thay nam trang xong có thể hấp dẫn đến vậy?
\'\'Không có nam nhân nhìn nàng nhưng nữ nhân sẽ nhìn nàng! Nàng dám không nghe lời ta đi đến kỹ viện, ta sẽ.......\'\' Diễn Hạo nổi giận đến mức gân xanh đầy trán, nói không nên lời.
\'\'Kỳ lạ, nữ nhân nhìn ta thì ngươi để ý làm gì?\'\' Cận dĩnh nhíu mày:\'\'Không phải là nữ nhân cũng nhìn ngươi sao?\'\' Nàng không ngại, hắn để ý cái quái gì chứ?
\'\'Ta không muốn người khác nhìn thấy nàng!\'\' Diễn Hạo tức giận thốt lên, sau đó mới phát hiện sự ham muốn giữ lấy nàng lớn đến mức nàng.
\'\'Cho nên mặc nữ trang không được, mặc nam trang cũng không được?\'\' Cận Dĩnh chăm chú suy nghĩ tìm cách chọc giận hắn, hiển nhiên không có phát hiện hắn đang suy nghĩ phức tạp. \'\'Vậy ta sẽ dứt khoát cởi hết trên phục trên đường cái rồi đi bộ là tốt nhất, như vậy sẽ không sợ người khác nhìn ta, có đúng hay không?\'\' Nàng cố ý cười cười nói, thoạt nhìn thì giống như rất trong sáng đơn thuần.
\'\'Nàng.... ......\'\'Suýt nữa Diễn Hạo tăng xông máu.
Nàng có biết nàng đang nói gì không? Ra đời đi thám hiểm không phải chỉ để thế chứ?
\'\'Như vậy thật là tốt mà.\'\' Hiển nhiên là Cận dĩnh cười hiền. \'\'Ngươi xem, mặc nam trang nữ nhân nhìn, mặc nữ trang nam nhân nhìn, nếu vậy không mặc gì, có phải là không có ai nhìn đúng không? Ừ, có thể, ta quyết định muốn thử mto65 lần.\'\' Nói xong nàng làm bộ như đang cởi y phục ra.
Diễn Hạo nhanh tay kéo tay nàng lại: \'\'Ngươi dám!\'\'
\'\'Tại sao ta lại không dám?\'\' Trên thực tế nàng dám mới lạ! Nhưng mà nàng đang muốn kích hắn tức giận:\'\'Dù sao bây giờ ta cũng chỉ là đang nghe lời ngươi nói thôi mà, ngươi không muốn nam nhân nhìn ta, lại không muốn nữ nhân nhìn ta, vậy ngươi bảo ta làm sao bây giờ? Đương nhiên là cởi hết y phục, sẽ không có người nhìn nữa!\'\'
\'\'Đáng ૮ɦếƭ, đến tột cùng là nàng có biết đến lúc đó toàn bộ thiên hạ nhìn nàng không?\'\' Diễn Hạo không kiềm chế được quát lên.
\'\'A?\'\'Cận Dĩnh giả vờ như không biết, trợn to hai mắt lên.
\'\'Có thật không?\'\'
\'\'Nói nhảm đương nhiên là thật!\'\' Diễn Hạo hừm hừm nói.
\'\'Hình như thế chơi tốt hơn, để cho khắp thiên hạ nhìn ta cũng là một loại trải nghiệm.\'\' Cận dĩnh kcih1 động nói: \'\'Vậy ta sẽ ૮ởเ φµầɳ áo để khắp thiên hạ thấy được!\'\'
\'\'Nàng......\'\' Diễn Hạo muốn ngất tới nơi rồi:\'\'Nàng dám?\'\'
\'\'Tại sao ta lại không dám?\'\' Cận Dĩnh bày ra bộ mặt không sợ trời không sợ đất.
\'\'Như vậy sẽ không có nam nhân yêu nàng!\'\' Diễn Hạo tức giận rất nhiều, nhưng cũng tràn đầy lo lắng.
\'\'vậy thì sao? dù sao nam nhân ta yêu cũng không yêu ta, ta còn để ý nam nhân khác có yêu ta hay không làm gì?\'\' Cận Dĩnh nói mto65 câu hai nghĩa:\'\'Hơn nữa, nói không chùng đến lúc đó nam nhân khắp thiên hạ nhào đến muốn yêu ta!\'\'
\'\'Nàng.... ...\'\'Diễn Hạo tức đến mức không nói nên lời.
\'\'Ngươi rất giận sao? Cảm thấy ta không phải là tiên nữ trong lòng ngươi sao?\'\' Cận dĩnh cười cười nhìn như thiên thần nhưng thật sự là ác quỷ, đôi mắt tinh anh nhìn hắn:\'\'Ta vốn không phải là tiên nữ thánh thiện, ta chỉ là một người bình thường, ngươi vẫn luôn cảm thấy ngươi không xứng với ta, nhưng àm, nhất định ta sẽ làm cho ngươi biết, ý tưởng đó quá ngu xuẩn!\'\'
Nói xong, nàng lập tức bước nhanh, định bỏ hắn lại một chỗ suy nghĩ những lời nàng nói, nhưng mà hắn lại lập tức đuổi theo nàng.
\'\'Ngươi không cần khẩn trương như thế nữa!\'\'
Dọc đường đi, Diễn Hạo giống như là nhắm mắt theo sát Cận Dĩnh, ngay cả lúc nàng muốn vào nhà vệ sinh, Diễn Hạo cũng nhất quyết canh giữ ở phía ngoài, hắn sợ chỉ cần thả lỏng không trông coi, nảng sẽ diễn trò cởi truồng đó.
\'\'Ta đã nói với ngươi, bây giờ ta sẽ không ૮ởเ φµầɳ áo, ngươi không cần nhìn ta chòng chọc vậy được không? Ngươi làm cho hứng thú ăn mứt quả của ta cũng mất!\'\' Cận Dĩnh đem xâu mứt quả đã ăn được một nửa bỏ trên tay hắn.
Cận Diễn Hạo nhìn xâu mứt quả đột nhiên xuất hiện kia, hơi bị sửng sốt. Kín đáo đưa mứt quả cho hắn, chẳng lẽ muốn hắn ăn sao?
Mặc kệ, xâu mứt quả này không phải là điều quan trọng, quan trọng nhất là.... ...... ...
\'\'Nàng quyết định không ૮ởเ φµầɳ áo?\'\' Diễn Hạo không nhíu mày nữa.
\'\'Ta nói, bây giờ ta sẽ không ૮ởเ φµầɳ áo.\'\' Trên thực tế là vĩnh viễn sẽ không nhưng nhìn hắn khẩn trương như vậy, nàng để mặc cho hắn khẩn trương hơn nữa.
\'\'Bây giờ nàng sẽ không ૮ởเ φµầɳ áo?\'\' Diễn Hạo lại nhíu chặt mày.
\'\'Đúng vậy! Bây giờ ta sẽ không ૮ởเ φµầɳ áo.\'\' Cận Dĩnh cố gắng kích thích khẩu vị của hắn: \'\'Ăn đi, sao ngươi không ăn mứt quả? Không ăn mà cầm trên tay như vậy, rất lãng phí.\'\' Nàng dạy dỗ hắn, không thèm nghĩ rằng người mua rồi chỉ ăn một nửa thật ra chính là nàng.
\'\'Ta ăn mứt quả?\'\' Diễn Hạo cảm thấy không giải thích được. Đột nhiên trong tay hắn có một xâu mứt quả đã quá mức kỳ quái rồi, bây giờ lại bị nàng yêu cầu ăn mứt quả khiến cho người ta không hiểu nổi. \'\'Tại sao lại muốn ta ăn mứt quả? Rõ ràng là chúng ta đang thảo luận chuyện của nàng.\'\'
Huống chi, hắn đường đường là một đại nam nhân, ăn mứt quả không phải là kỳ quái quá chứ?
Cận dĩnh bị hắn hỏi tại sao, bất chợt liền muốn thấy hắn ăn mứt quả:\'\'Ngươi không ăn mứt quả, ta sẽ không tiếp tục chuyện chúng ta đang thảo luận.\'\'
\'\'Nàng.... .........\'\' Diễn Hạo bị nàng uy Hi*p như vậy, đầu tiên là tức giận trợn tròn mắt, sau đó không cưỡng lại được, buồn buồn cắn xâu mứt quả.
\'\'Hắc, ngươi ăn mứt quả cũng rất tuấn tú.\'\' CẬn Dĩnh nhìn hắn ăn mứt quả, tâm tình rất tốt. \'\'trước kia ở trong trang, ta cũng không nghĩ tới sẽ có ngày ngươi sẽ ăn mứt quả cho ta nhìn.\'\'
Diễn Hạo buồn buồn đão cặp mắt:\'\'Nàng có gì để nói không?\'\' Vừa nghĩ tới việc ở trước mặt nàng ăn loại đồ chơi của con nít này, hắn liền nổi giận trong bụng.
\'\'Ta phải nói gì? À việc quần áo kia sao?\'\' Cận Dĩnh làm như đột nhiên nghĩ đến việc đó. \'\'Bây giờ thì ta nhớ ra việc phải làm rồi, nhưng mà ngươi phải ăn thêm một miếng mứt quả nữa thì ta mới suy nghĩ có làm hay không.\'\'
\'\'Nàng.... .......\'\'Hắn lại bị uy Hi*p lần nữa! Diễn Hạo tức giận trợn mắt, định nổi giận với nàng.
CẬn Dĩnh giả vờ sợ hãi vuốt иgự¢:\'\'Oa, ngươi trợn hai mắt khiến ta sợ hãi nha, một khi ta sợ ta sẽ cảm thấy nóng, mà đã nóng thì ta sẽ muốn ૮ởเ φµầɳ áo, mà đã cởi quàn áo, ngay cả cởi bao nhiêu ta cũng sẽ không biết đâu.\'\'
\'\'Nàng.... .........\'\'Diễn Hạo bị nàng uy Hi*p tiếp, nhất thời khí thế xìu xuống: \'\'Được rồi.\'\'
Hắn trưng bộ mặt như thể không thèm so đo với đứa con nít như nàng thật là dễ thương. Cận dĩnh thầm khen trong lòng:\'\'Vậy ngươi phải ăn mứt quả, ta mới có thể cảm thấy ngươi thân thiên, cảm thấy ngươi rất dễ nghe lời, không làm ta nghĩ đến kế hoạch ૮ởเ φµầɳ áo.\'\'
Diễn Hạo liếc nàng một cái, không cam tâm tình nguyện nuốt tiếp một viên mứt quả:\'\' Bây giờ thì sao?\'\'
\'\'À đúng rồi, ta muốn nói là, bây giờ ta không có ý định ૮ởเ φµầɳ áo, nên đang tính toán xem nên cởi lúc nào đây?\'\' Cẫn Dĩnh giả vờ như đang rất suy tư.
\'\'Lúc nào là sao?\'\' Dĩ nhiên là Diễn Hạo chú ý tới vế sau của nàng.
Cận Dĩnh nghiêng đầu, cố gắng suy tư một lúc lâu:\'\'Ta quên mất, nếu ta có thể thấy ngươi ăn thêm một viên mứt quả mới có thể nhớ.\'\'
\'\'Cận Dĩnh Nhi!\'\' Rõ ràng là nha đầu này muốn chỉnh hắn!
CẬn Dĩnh giả vờ như bị khi dễ:\'\'A, ngươi thật hung dữ nha. Ngươi dữ dội như vậy ta sẽ bị giật mình, bị giật mình ta sẽ đổ mồ hôi lạnh, đổ mồ hôi lạnh ta sẽ muốn.... .......\'\'
\'\'Dừng!\'\' Diễn Hạo hoàn toàn có thể nghĩ ra được những lời nàng định nói phía sau, nhất định là lại quan hệ đến việc đó:\'\'Ta ăn là được.\'\'
Hắn dứt khoát ăn sạch xâu mứt quả.
Cận dĩnh thấy hắn vừa bất đắc dĩ vừa giận giải quyết cho xong xâu mứt quả, trong đầu vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng mà chỉnh hắn là sở trường cũng như niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống hằng ngày của nàng, dĩ nhiên là nàng không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy.
\'\'Oa, ta không có mứt quả!\'\' Cận dĩnh giả vờ kinh ngạc trợn to mắt:\'\'Tại sao ngươi lại ăn hết mứt quả của ta? Ai cho ngươi làm thế?\'\' Nàng làm như thể bị giành mất món đồ chơi yêu thích.
\'\'Ta.... ....\'\'Diễn Hạo thật quá vô tội. Rõ ràng là nàng cố ý tra tấn hắn!
\'\'Ngươi phải mua cho ta xau mứt quả! Ngươi phải đền xâu mứt quả cho ta!\'\' Cận dĩnh dùng giọng nói mềm nhũn đòi đền.
\'\'Được được được.\'\' Diễn Hạo nhẹ giọng thở dài một cái.
Bị nàng nháo loạn như vậy, hắn không có cách khác!
Dù sao cái yêu cầu này cũng không tính là khó. Hắn theo nàng vào trong chợ, nhanh chóng mua xâu mứt quả khác cho nàng.
Đưa xâu mứt quả được gói kỹ lưỡng cho nàng, nàng lại nhanh chóng đưa trở lại cho hắn.
\'\'Ngươi ăn.\'\' Cận Dĩnh nói như thể ra lệnh.
Rốt cuộc đây là cái gì? tại sao lại muốn hắn ăn? Diễn Hạo nghi ngờ nhìn nàng:\'\'Không phải là nàng khóc trách ta ăn xâu mứt quả của nàng sao?\'\'
\'\'Không phải! Ta khóc vì ngươi ăn hết xâu mứt quả nhanh quá, ta không kịp xem.\'\' Cận Dĩnh nhón chân lên, ghé môi anh đào sát tai hắn, nhẹ giọng nói:\'\'Ngươi biết không? Dáng vẻ ngươi ăn mứt quả rất đẹp đấy!\'\'
\'\'Nàng!\'\' Rõ ràng là lại muốn chỉnh hắn mà!
Cận Diễn Hạo khóc không ra nước mắt, ngọn lửa thổi bùng trong lòng, nhưng lại không dám phát tiết, để tránh cho nàng lại làm bộ làm tịch đòi ૮ởเ φµầɳ áo nữa.
Ai, bây giờ hắn thật sự rất nhớ cô gái nhỏ kia.
\'\'Ngươi từ từ ăn nó, không được ăn nhanh nha, từ từ ăn xong, sau đó ta nói cho ngươi biết! Cận Dĩnh nũng nịu nói.
Diễn Hạo thật sự là không còn cách, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu ăn tiếp.
\'\'Chờ một chút! Chờ một chut!\'\' Cận dĩnh cố ý chỉnh hắn tới mức cao nhất. \'\'Rõ ràng là ta đã bảo ngươi không được ăn nhanh, tại sao ngươi vẫn như vậy?\'\'
\'\'Ta vốn ăn như vậy mà.\'\' Rốt cuộc không kiềm chế được Diễn Hạo cãi lại nàng một câu:\'\'Như vậy đâu có nhanh.\'\'
\'\'Rõ ràng là rất nhanh!\'\' Cận Dĩnh nhíu mày, dùng tốc độ sét đánh nói:\'\'Ta nói mau chính là mau, nếu như ngươi không nghe lời ta, vậy ta sẽ không để ý đến ngươi.\'\'
Nói xong nàng dẩu môi muốn đi.
Diễn Hạo vội vàng vươn cánh tay ra, bắt lấy con mèo nhỏ trở lại.
\'\'Ta ăn, ta ăn.\'\' Trời ạ, cả đời hắn chưa có lúc nào như thế này.
Diễn Hạo hoàn toàn đầu hàng, hắn thề, đây là trình độ nhai nuốt chậm nhất mà hắn từng có, tuyệt đối là chỉ có lần này.
\'\'Chậm một chút, chậm một chút nữa!\'\' Rõ ràng biết hắn ghét nhất là mứt quả mà nàng còn cố ý bắt hắn ăn thật chậm.
Cứ như vậy, chỉ một xâu mứt quả mà đến cả nửa tiếng mới ăn xong.... ......
\'\'Ăn xong rồi!\'\' Cận Dĩnh hưng phấn nói:\'\'Dáng vẻ ngươi ăn mứt quả thật không phải là đẹp bình thường.\'\'
\'\'Ta đã ăn xong rồi, giờ thì sao?\'\' Diễn Hạo cau mày thật chặt, hoàn toàn từ chối bình luận về việc hắn ăn.
Trời ạ, hắn đường đường là một nam tử hán lại vì nữ nhân mình yêu mến mà ăn tới hai xâu mứt quả.
Khoan đã, nữ nhân hắn yêu mến?
Toàn thân Diễn Hạo cứng đờ! Trước tới giờ hắn cũng chưa từng muốn nàng tới mức như vậy.....
\'\'Tốt!\'\' Cận Dĩnh chủ động dán sát thân thể cao lớn vững chắc của hắn, ngửa đầu nói:\'\'Ta phát hiện ngươi làm ta rất vừa lòng, như vậy ta sẽ càng muốn xâm nhập trải nghiệm cuộc sống, nhanh chóng lấy được lòng của ngươi, làm sao bây giờ?\'\'
\'\'Nàng.... ......\'\'Diễn Hạo nghe thấy mấy chữ trải nghiệm cuộc sống.......liền biến sắc.
\'\'nhưng mà ngươi yên tâm đi, thật sự ta sẽ không ૮ởเ φµầɳ áo ở chỗ này, người quá ít, sẽ không trở thành tâm điểm được, như vậy cũng sẽ không thú vị!\'\'
Cận Dĩnh vô cùng nghiêm túc nói xong câu đó thì sắc mặt Diễn Hạo cũng khó coi đến cực điểm.
Nàng không sợ ૮ɦếƭ tiếp tục nói:\'\'Cho nên, ta quyết định sẽ tìm một nơi có nhiều người nhất, sau đó mới ૮ởเ φµầɳ áo!~\'\'
Nàng hô một tiếng, mở bản đồ ra.
\'\'Người ở đâu nhiều nhất vậy?\'\' Cận Dĩnh nhìn lên bản đồ, chỉ chỉ vào:\'\'Được, chính là chỗ này!\'\' Nàng khép bản đồ lại, bắt đầu đi đến nơi nàng vừa chỉ.
Cái nơi nàng vừa chỉ đó, rất đơn giả, chính là kinh thành!
\'\'Cận Dĩnh Nhi!\'\' Diễn Hạo tức giận gào thét tên nàng.
\'\'Nếu tức giận như vậy, thì nghĩ cách để làm ta bỏ ý nghĩ đó xem!\'\' Cận Dĩnh nhanh chóng cười một cái, khiêu khích nói:\'\'Nhưng mà, dùng bạo lực bắt ta cũng vô dụng thôi! Điều đó chỉ làm cho ta muốn nhiều hơn mà thôi, sẽ khiến cho ngươi tức đến ૮ɦếƭ.... ......\'\'