Trên đường mòn vào trấn, một nam một nữ đang giằng co kịch liệt.
\'\'Ngươi đừng đi theo ta nữa có được hay không!\'\' Cận Dĩnh nhanh chóng chạy, muốn đem cái đuôi đặc biệt sau lưng bỏ lại thật xa.
\'\'Không được.\'\' Diễn Hạo trầm giọng nói, không thể để nàng đi một mình được.
\'\'Ngươi thật là kỳ quái, nếu không quan tâm ta, lại đi theo ta là ý gì?\'\' Cận Dĩnh cố ý buông lời khích hắn.
\'\'Ta muốn bảo vệ nàng.\'\' Nàng là sứ mạng của hắn.
\'\'Ta mới không cần được bảo vệ.\'\' Cận Dĩnh chép miệng, làm mặt quỷ với hắn. \'\'Ta muốn đi để khảo nghiệm quá khứ trước đây của ngươi, làm ơn đừng can thiệp tự do của ta.\'\'
Mặt Diễn Hạo trầm xuống: \'\'Ta là ca ca của nàng, có trách nhiệm bảo vệ nàng.\'\'
\'\'Tự ta có thể bảo vệ ta.\'\' Cận Dĩnh quật cường thẳng thắn lườm hắn, chỉ cần nghĩ đến việc hắn vẫn còn kiên trì nói hắn là ca ca của nàng, trong bụng nàng liền đầy lừa giận.
Rõ ràng là hắn cũng rất yêu nàng, không phải sao? Sao lại dám đem tình yêu mãnh liệt đè nén thành tình thân vậy?
\'\'Ngươi cho rằng đây là cách ngươi bảo vệ ta, thật ra thì chẳng qua là ngươi làm tổn thương ta, ngươi có biết hay không? Chân chính bảo vệ ta chính là đem ta ôm trong иgự¢ và nói ngươi yêu ta, ngươi làm được sao?\'\' Tâm tình kích động lên đến não, Cận Dĩnh bình tĩnh nhìn hắn, đem lời trong lòng nói ra: \'\'Không làm được thì cái gì cũng đừng nên nói!\'\'
\'\'Dĩnh nhi.... ...... ....\'\'Diễn Hạo kinh ngạc nhìn nàng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì.
\'\'Thôi, ta không muốn tiếp tục tranh luận với ngươi, ta muốn hành tẩu giang hồ thoải mái, sảng khoái, tự nghiệm.\'\' Cận Dĩnh điều chỉnh lại cảm xúc, không để cho mình càng lúc càng buồn bã. \'\'Điều đầu tiên là.... .....\'\' Nàng đảo tròn con mắt: \'\'Ngươi nói ngươi từng là đứa an mày nhỏ phải không? Nếu như vậy, tự nhiên ta cũng muốn thử một lần!\'\'
\'\'Cận Dĩnh!\'\' Trong lòng Diễn Hạo phức tạp rống to.
\'\'Dù sao thì ngươi cũng đã đồng ý với cha sẽ không ᴆụng chạm ta, cho nên ngươi đừng có bắt ta, hạn chế tự do của ta.\'\' Cận Dĩnh cười đắc ý, nhìn chân mày hắn nhíu lại, trán nổi gân xanh.
Hừ, lần này đừng mơ cản ta!
Nàng muốn bỏ địa vĩ cao quý cảu mình đi! Là tiểu thư khuê các, làm gì có lợi đâu! Chỉ bức hắn lui mà thôi!
Thay vì như vậy, nàng thà khiến mình trở nên giống hắn, sau đó để hắn phát hiện, giữa bọn họ thật sự không có khoảng cách, để cho hắn không còn tự ti nữa!
******************************************************
Kết quả, cuộc sống làm khất cái của Cận Dĩnh chính là cuộc sống phú quý!
Không phải là nàng không có cố gắng sắm vai nhân vật. Trên thực tế, nàng đã rất nghiêm túc học tập tinh thần tráng sĩ, đem bỏ hết tiền tài tùy thân của mình, hơn nữa còn dùng bùn đen trát lên khiến cho mình vừa bẩn vừa hôi thúi, sau đó đến chợ chọn một vị trí trải nghiệm cuộc sống ăn xin.
Vừa bắt đầu rất thuận lợi, nàng rất nhanh có thu nhập, hơn nữa số tiền thu nhập của nàng.... .....Khi nàng len lén quan sát ngân lượn bên trong chén cơm tên khất cái cách vách, dường như số tiền thu nhập của nàng có hơi nhiều khác thường.
Sau đó nàng từ từ phát hiện ra chỗ không đúng, chính là.... ..........Những nhân sĩ ném ngân lượng cho nàng, chính là người của Vô Danh sơn trang, mặc dù người trong Vô Danh sơn trang nhiều đến mức không thể khiến cho người ta nhớ rra ai với ai, nhưng nhìn khuôn mặt luôn có ấn tượng, dĩ nhiên là nàng nhớ những người này đều là thuộc hạ của hắn.
Tiếp tục như vậy còn là trải nghiệm cái gì chứ? Căn bản là hắn ngăn chặn người khác đến gần nàng, trước mặt nàng đi tới đi lui đều là thủ hạ của hắn, làm gì còn ai có cơ hội đến gần nàng? Hơn nữa, đừng nói là trải nghiệm cuộc sống của khất cái, chính là trải nghiệm cuộc sống của Đại tiểu thư được ủng hộ ra sao!
Thảm hại hơn lại không phải là chuyện này, mà là khi nàng bình tĩnh xác định lại, mới phát hiện tên khất cái đồng hành cũng là thủ hạ của hắn, còn trải nghiệm cái gì nữa!
Chắc hắn không nghiêm chỉnh tới mức mua lại chợ chứ? Hắn làm như vậy thật sự rất quá đáng, không thể đem nàng nuôi thành hoa mẫu đơn trong vườn được!
\'\'Chủ nhân của các người đâu?\'\' Cận Dĩnh nổi giận đứng dậy kéo áo đồng nghiệp bên cạnh, tức giận hỏi. Nam nhân này không thừa nhận yêu nàng còn chưa tính, tại sao phải ngăn cản đường của nàng?
\'\'Ta.... .....Không có.... .........\'\' Hỏng bét, bị phát hiện, dáng dấp hắn dễ nhận biết như vậy sao?
\'\'Cái gì mà không có?\'\' Cận dĩnh buồn bực không biết nên làm thế nào cho phải.
\'\'Ta.... ...\'\'Người cải trang thành tên khất cái không biết ứng phó như thế nào.
\'\'Cài gì mà ta với ngươi? Hắn dâu?\'\' Cận Dĩnh nổi giận đùng đùng.
\'\'Hắn.... ....ta.... ........ta không biết.... ...... ....tiểu thư.... ...... .......\'\'Rốt cục chân tướng cũng lộ ra.
\'\'Được, được.\'\' Dù sao hắn cũng đang ở chỗ không xa. Cận Dĩnh hung hăng cắn răng, quyết định: \'\'Nếu hắn dám phá hư trải nghiệm làm khất cái của ta, ta sẽ làm chiêu ác hơn!\'\'
Đã nghe qua bán mình chôn cha, chắc chưa nghe qua bán mình chôn ca ca đâu nhỉ?
Thật sự là nàng ước gì có thể đem cái danh nghĩa huynh trưởng của hắn đem chôn đi!
**********************************************************
\'\'Đáng ૮ɦếƭ, đến tột cùng là nàng muốn làm cái gì?\'\'
Nhìn thấy nàng cầm ngân lượng mà hắn phân phó thuộc hạ ném vào cái chén rách nát, chạy đến cửa hàng y phục, mua một bộ quần áo tang mặc vào, Diễn Hạo hổn hển xuất hiện trước mặt nàng.
\'\'Bán mình chôn ca ca.\'\' Cận Dĩnh lạnh lùng lườm hắn một cái, vòng qua người hắn đi về phía trước.
\'\'Bán mình chôn ca ca?\'\' Diễn Hạo giận đến mức muốn đem nàng úp xuống, đánh một trận vào ௱ôЛƓ nàng.
\'\'Đúng vậy.\'\' Cận dĩnh cố ý trưng ra bộ dạng vô tội cười thật đẹp: \'\'Người khác bán mình chôn cha, ta bán mình chôn ca ca, có phải là cảm động hơn không? Ngay cả ca ca ta cũng nguyện ý đem mình đến để chôn hắn, loại chân tình này nhất đinh có thể chấn động thiên địa quỷ thần.\'\'
\'\'Nàng.\'\' Diễn Hạo hung hăng trợn mắt nhìn nàng, cả buổi không thể nói ra câu nào.
Từ khi bắt đầu đêm kia, nàng cũng không còn là cô gái nhỏ nghe theo hắn mọi chuyện nữa, mà biến thành tiểu nữ nhân đối nghịch mọi chuyện với hắn, chọc hắn tức giận.
\'\'Ngươi tức giận sao?\'\' Cận Dĩnh cười ngọt ngào, cố ý muốn chọc hắn: \'\'Ngươi không nên tức giận, ca ca, ta nói với ngươi nha, mặc dù hiện tai chẳng qua là ta đang diễn, nhưng nếu như ngươi thật sự xảy ra chuey65n gì, mà nhà chúng ta lại trở nên rất nghèo, ta nhất định cũng sẽ bán mình chôn ngươi!\'\'
Nghe vậy, Diễn Hạo không kiềm chế được nữa, phát ra âm thanh như sư tử rống: \'\'Cái bộ dạng này của nàng còn ra thể thống gì nữa!\'\' Nàng thật đáng ૮ɦếƭ, bây giờ càng lúc càng quá đáng!
Cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ tức giận với nàng, không! Phải nói là cho tới bây giờ nàng cũng chưa làm chuyện gì hoang đường khiến cho hắn tức giận!
\'\'Ta chính là như vậy.\'\' Cận Dĩnh cười mà không cười: \'\'Ta vốn không phải là tiên nữ, mà là một người bình thường không hoàn mỹ! Ngươi muốn đem ta trở thành cái gì?\'\'
Nàng cố ý khích hắn. Thật ra thì hắn luôn cho rằng không xứng với nàng. Nếu hắn cũng cứ cố chấp như vậy, nàng cũng chỉ có thể tiếp tục cố chấp đem hết phần tác yêu tác quái trong người nàng ra dùng.
\'\'Nàng!\'\' Diễn Hạo nặng nề nhíu mày. \'\'Ta không có nói nàng là tiên nữ, nhưng nàng làm như vậy thật.... .........thật.... ...... ....\'\'
\'\'Ngươi nghĩ thế nào cũng được, tốt nhất ngươi nên thay đổi cách nói ta không xứng với ngươi đi. Nếu ngươi thật sự sẽ nói như vậy, ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ về chuyện trở thành thê tử.\'\' Ngoài miệng thì Cận Dĩnh cười cười nói, nhưng trong lòng thật sự nghiêm túc.
\'\'Ta vĩnh viễn sẽ không nói nàng không xứng với ta!\'\' Diễn Hạo vội vàng rống lên, phát hiện ra mình luống cuống, mới nhanh chóng đổi lời: \'\'Nhanh chóng về nhà đi!\'\'
\'\'Không muốn!\'\'Cận Dĩnh trả lời không cần suy nghĩ. \'\'Ta sẽ không trở về nhà với ngươi, mà ngươi bây giờ cũng không có quyền đem ta trở về, không phải sao?\'\' Nàng lại lấy lời phụ thân giao phó làm bùa hộ mạng lần nữa. \'\'Ta quyết định bán mình táng ca ca, thì sẽ bán mình táng ca ca. Nếu như ngươi không bắt đầu ghét ta, không chân chính thừa nhận ngươi yêu ta, thì ta sẽ không từ bỏ quyết định này!\'\'
Thân thể mềm mại của nàng tự như một làn khói biến mất trước mặt hắn, mà Diễn Hạo chỉ có thể nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, trong lòng muốn Gi*t người!
Đáng ૮ɦếƭ, sao nàng lại biến thành người hắn không có cách nào khống chế như thế này?
Nhưng mà, càng đáng ૮ɦếƭ hơn, hắn lại bị vẻ kiêu kỳ mạnh mẽ của nàng hấp dẫn, cái loại tình cảm đó, chắc chắn không phải là tình thân giữa huynh muội.
Không được, không phải là như vậy, không phải là như vậy!
Khi hắn muốn cầm thứ gì đó thật chặt, đem tất cả mọi thứ khống chế trong tay, mọi người và sự vật, bao gồm cả chính lòng hắn, thì lại không thể khống chế được nữa!
***************************************************************
\'\'Đứng lên.\'\'
\'\'Không muốn!\'\'
\'\'Nàng đứng lên cho ta.\'\'
\'\'Không muốn!\'\'
Náo nhiệt cả một khu chợ, mà tâm điểm chính là Dĩnh nhi cùng Diễn Hạo. Thuộc hạ của Diễn Hạo vây thành vòng tròn bên ngoài, ngăn cản đám đông chằng chịt xung quanh.
\'\'૮ɦếƭ tiệt! Tại sao nàng lại không chịu đứng lên?\'\' Diễn Hạo nhíu mày, căm giận muốn đưa tay kéo người nhưng lại không dám ra tay.
\'\'Tại sao ta lại phải muốn đứng lên? Ta rất vất vả mới có thể biến mình thành như vậy, hơn nữa đã đến nơi này sao lại phải đứng lên? Ngược lại là ngươi, ngươi vây hãm nhiều người ở nơi này như vậy, hại ta không có ai đến nhìn, đến bây giờ cũng không có ai chịu đến mua ta!\'\' Cận Dĩnh căm hận nhìn hắn chằm chằm.
\'\'Nàng!\'\' Vừa nghĩ tới việc nàng làm ra loại ý đồ quỷ quái này, hắn đã rất muốn bắt nàng lại sửa chữa một phen. \'\'Đến tột cùng là tại sao nàng lại làm ra loại chuyện này? Làm đại tiểu thư an toàn ở trong sơn trang có cái gì không tốt?\'\'
\'\'Dĩ nhiên là không tốt, ta ở trong sơn trang làm đại tiểu thư sẽ không lấy được người yêu, vậy không bằng ta ra ngoài bán mình chôn ca ca một lần, xem có một chút cơ hội có thể khiến ngươi yêu ta hay không.\'\' Cận Dĩnh cau mày. \'\'Ngươi cho rằng ta thích bán mình chôn ca ca sao? Ngươi không biết loại việc này rất ngu xuẩn sao? Ngươi cho rằng vì sao ta phải bán mình chôn ca ca, còn không phải là vì ngươi?\'\'
Nói tóm lại, nếu đầu óc hắn tiếp tục ngu ngốc nữa, nàng sẽ không ngại cực khổ tiếp tục làm thêm mấy trò vui đùa nữa, dù sao tất cả cũng là để cứu vớt đầu óc hắn.
\'\'Vì ta? Nàng vì ta mà bán mình chôn ca ca?\'\' Diễn Hạo nhướng mày, cố ý xuyên tạc ý nàng: \'\'Đến tột cùng là nàng vì ta cái gì? Rủa ta ૮ɦếƭ sao?\'\'
\'\'Rủa ngươi ૮ɦếƭ?\'\' Vừa nghe tới mấy lời mới mẻ này của hắn, tâm tình giao động, lập tức mở miệng ngăn cản hắn: \'\'Thật sự là ta rất muốn đem đầ óc ૮ɦếƭ bầm của ngươi đi chôn!\'\' Rống một câu, nàng tức giận xoay đầu, trừng đám thuộc hạ ở phía sau lưng nàng: \'\'Mau tránh ra!\'\'
Thuộc hạ của hắn sững sờ một chút, đành phải lui về phía sau một bước.
\'\'Không cho phép!\'\'
Khi hắn ra lện, thuộc hạ của hắn lại tiến lên hai bước.
Bây giờ lại dựa gần nàng, thật là chướng ngại vật đáng ghét trên đường!
\'\'Mau tránh ra!Bổn đại tiểu thư muốn qua, nếu các ngươi còn dám cản trở ta như vậy, ta lập tức gửi thư về nhà, mời cha tới giúp ta!\'\' Nàng trực tiếp mang cha ra.
Lần này thuộc hạ của Hiễn Hạo lâm vào tình thế khó xử, biết không nên nghe chủ tử ra lệnh, mà là nghe uy Hi*p của muội muội chủ tử.
\'\'Không được! Nếu không các người liền chờ đó đến khi nàng gửi thư về nhà đi.\'\'
Cận Diễn Hạo lại quát nạt, khiến cho đám thuộc hạ ngoan ngoãn đứng yên không dám động đậy.
\'\'Mau tránh ra!\'\'
\'\'Không cho!\'\'
\'\'Mau tránh ra!\'\'
\'\'Không cho!\'\'
Hai người lại tiếp tục ta tranh ngươi đấu, ai cũng không chịu thua, khiến cho Cận Dĩnh thật sự quá mệt mỏi, tất cả ủy khuất bị hắn hung hăng áp chế rốt cuộc cùng phát, nàng không thể nhịn được nữa lên tiếng khóc lớn.
********************************************************
Giữa tiếng ồn ảo của chợ, khi truyền ra âm thanh khóc lớn của cô gái liền khiến cho mọi người bu tới.
\'\'Nơi đó đang xảy ra chuyện gì?\'\' Tất cả mọi người đi ngang qua đều tự động bon chen vào bức tường người. \'\'Cho qua, cho qua.\'\'
Những người đi dường kia sống ૮ɦếƭ một phen, dùng hết sức lực của mình, chen chú đẩy hết người của Vô Tranh son trang vào sát trong.
\'\'Nàng đừng khóc mà, Dĩnh nhi.... ...... ...\'\'Tâm điểm bên trong, Diễn Hạo tay chân luống cuống cố gắng khuyên nhủ Cận Dĩnh đang thút thít không dứt.
Nói thật, cái gì hắn cũng không sợ, chỉ sợ duy nhất nước mắt của nàng. Lúc nàng thút thít, cho dù hắn có muốn ngăn cản thế nào cũng không thể nói ra, chỉ cầu nàng không khóc.
Cho nên, khi còn bè đã dạy nàng không được khóc, lâu ngày, nàng cũng tạo thành thói quen không dễ dàng khóc, nên khó có thể khiến cho hắn hoảng loạn.
Chẳng qua là gần đây, dường như nàng càng lúc càng thích khóc, mỗi lần khóc sẽ khiến cho hắn không biết nên làm thế nào cho phải, giống như bây giờ, cho dù nàng muốn treo biển hiệu bán mình chôn ca ca lên lưng hắn, chỉ sợ hắn cũng phải ngoan ngoãn gật đầu.
\'\'Ô....ô.... .........ô.... ....\'\'Dĩ nhiên là Cận Dĩnh phát hiện ra hắn đang hoảng hốt, vì vậy càng khóc lơn hơn.
\'\'Vị cô nương này, nàng sao thế?\'\' Vị cô nương xinh đẹp như vậy lại đang khóc tất nhiên sẽ chạm tới lòng người qua đường ất, bính, giáp..., tất nhiên sẽ vội vàng tiến đến hỏi thăm.
\'\'Nàng không có sao.\'\' Diễn Hạo dùng ánh mắt sắc bén quét hết một vòng người đứng xung quanh.
Bình thường chỉ cần dùng ánh mắt này hắn cũng có thể dọa lui người, nhưng vấn đề là vào lúc này, mọi người lại không chút ᴆụng đậy, vì nơi này còn có một thứ hấp dẫn hơn khiến bọn họ lưu lại.
Ngay cả tiếng khóc thút thít của cô gái này cũng có thể xinh đẹp như vậy.
\'\'Ô.... .....oa.... ...... .....\'\'Cận Dĩnh nhận ra rằng mình trở thành tiêu điểm của mọi người, lập tức dùng sức khóc lớn hơn.
\'\'A, bán mình chôn ca ca?\'\' Cuối cùng cũng có người không cẩn thận nhìn thấy bảng hiệu sau lưng Cận Dĩnh. \'\'Nàng muốn bán mình chôn ca ca.\'\'
\'\'Cô nương, nàng thật có hiếu, ngay cả ca mà nàng cũng nguyện ý bán mình chôn hắn.\'\' Mọi người giả bộ cảm động, nhưng một mặt lại bắt đầu lựa tiền.
\'\'cút ngay.\'\'
Tiếng hô củ Diễn Hạo mặc dù kinh người, nhưng vấn đề là trước mắt có một cô gái tuyệt sắc khóc thê thảm khiến mọi người khó có thể kháng cự sức hút của nàng, đến nỗi hoàn toàn không có người nghe lời của hắn.
\'\'Vậy đi, ta trả năm mươi lượng, nàng theo ta có được hay không?\'\' Mở miệng kêu trước, người qua đường Giáp dường như muốn nhanh cơ hội này đem nàng đi.
\'\'Ta ra một trăm lượn.\'\' Nói sau chưa chắc thua! Huống chi người qua đường Ất không muốn thua, mỹ nhân trước mắt này muốn làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
\'\'Ba trăm lượn.\'\' Người qua đường Bính không đếm xỉa gì.
\'\'Năm trăm lượng!\'\'
\'\'Bảy trăm lượng!\'\'
\'\'Chín trăm lượng!\'\'
\'\'Một ngàn lượng!\'\'
Giá cả không ngừng tăng lên, không khí càng lúc càng sôi s9ong65, cho đến khi Diễn Hạo nổi cơn điên móc ra hai mươi vạn lượng ngân phiếu, ném xuống đất trước mặt nàng.
\'\'Nàng, ta muốn! Các ngươi đừng mong giành được!\'\'
Hai mươi vạn lượng ngân phiếu vừa xuất hiện, đoàn người trợn tròn mắt, một dám người đứng yên nơi đó, nhìn Diễn Hạo một chút, lại nhìn đến đám ngân phiếu trên mặt đất, sau lại nhìn mỹ nhân khuynh thành thêm chút nữa, mặc dù cảm thấy không cam lòng nhưng phải suy nghĩ một chút. Người ta ném ra hai mươi vạn lượng, bọn họ không có, làm sao có thể so bì với hắn?
Nhưng mà nếu muốn bọn họ phủi ௱ôЛƓ rời đi, bọn họ cũng không nguyện ý, dù sao cũng có thể nhìn mỹ nhân lâu một chút. Dĩ nhiên là bọn họ cũng muốn xem kịch vui.
\'\'Hai mươi vạn lượng?\'\' Cận Dĩnh ngồi xổm xuống, nhặt đám ngân phiếu lên, sau đó chậm chạp đứng dậy. \'\'Nô tỳ trị giá nhiêu đây sao? Đại gia ngài chớ nới đùa.\'\' Nàng đem toàn bộ ngân phiếu nhét vào trong tay Diễn Hạo.
Sắc mặt Diễn Hạo đã khó coi tới mức không từ ngừ nào hình dung nổi.
\'\'Vị đại thẩm này, người vừa mới ra giá bao nhiêu?\'\' Cận dĩnh đi về phía số ít nữ giới trong hiện trường,ánh mắt của nữ nhân này không giống những nam nhân kia, dường như mỗi người bọn họ muốn lột sạch y phục của nàng, có lẽ sẽ tương đối an toàn.
\'\'Ba ngàn lượng.\'\'
\'\'Được rồi, vậy ta đi cùng người.\'\' Cận Dĩnh nói không chút lưỡn lự, hoàn toàn không biết nàng đem mình bán cho một nơi có nhiều đàn ông hơn.
Không sai, vị đại thẩm này là má mì Danh, nơi mà nàng ta muốn dẫn Cận Dĩnh đi, ngoại trừ kỹ viện, thì không còn nơi nào khác.