Chuyện này tựa như vết dầu càng loang càng lớn, thật sự là Cận Dĩnh đã tùy tiện một chút, chọn đại một nam nhân để đem về nhà.
\\\'\\\'Diễn Hạo ca ca, muội giới thiệu với huynh, chàng họ Lưu, tên Kiến Thành, là Giang Nam Lưu nhị công tử, đến đây để thử cưới.\\\'\\\' Cận Dĩnh cười duyên dáng đến sát bên Diễn Hạo, nói.
\\\'\\\'Đại ca.\\\'\\\' Kiến Thành chào hỏi Diễn Hạo cực kỳ lễ phép.
\\\'\\\'Ừ.\\\'\\\' Diễn Hạo miễn cưỡng trả lời một tiếng, đôi môi mỉm cười, nhưng mà trong ánh mắt hắn lại không có ý cười.
\\\'\\\'Đại ca, sao huynh lại đối xử lạnh nhạt với người ta như vậy? \\\'\\\'Cận Dĩnh cố ý khích hắn.
\\\'\\\'Chờ hắn qua được giai đoạn thử cưới, thì thân thiện với hắn cũng không muộn.\\\'\\\' Diễn Hạo đè nén lửa giận ngập trời, làm như không có việc gì.
Căn bản là nam nhân này không xứng với Dĩnh nhi, đến tột cùng là Dĩnh nhi đang bừa bãi làm những trò gì đây?
Lại để cho một nam nhân không xứng đôi đứng cùng một chỗ với nàng, còn muốn hắn phải tỏ ra thân thiện với người này?
\\\'\\\'Phải không đó?\\\'\\\' Cận Dĩnh nhìn bộ dạng lãnh lùng của hắn, nghi ngờ nói: \\\'\\\'Vậy cũng được, Diễn Hạo ca ca, muội sẽ bồi dưỡng tình cảm với chàng ấy. Đến thời điểm muội quyết định ở cùng một chỗ với huynh ấy, huynh nhất định phải đối xử nhiệt tình với huynh ấy đó.\\\'\\\'
\\\'\\\'Được.\\\'\\\' Diễn Hạo nghiến răng nghiến lợi, gật đầu một cách khó khăn.
Mà thật sự thì bây giờ Cận Dĩnh cũng nhìn ra được, hắn không vui đến mức nào.
Đây không phải là biểu hiện hắn thật sự không muốn nàng ở củng một chỗ với nam nhân khác sao? Nàng có thể đoán như vậy. Vẻ mặt Cận Dĩnh hiện lên nụ cười xảo quyệt, quyết định tiếp tục thử!
Cận Dĩnh ở trong phòng một mình, bước tới bước lui, nghĩ ngợi về việc làm thế nào để có thể lợi dụng Kiến Thành kích thích Diễn Hạo.
\\\'\\\'A....\\\'\\\' Nàng không chú ý, ᴆụng phải cái ghế cạnh bàn, mà cái ghế lại tiếp tục ᴆụng trúng cái bàn, khiến cho mấy quyển sách nàng bày trên bàn đều rơi xuống đầy đất.
Mấy bản đông cung mưu đồ từ bên trong bay ra ngoài.
Mẹ nói bình thường nam nhân sẽ muốn cùng nữ nhân làm chuyện diễn ra trên ra trên mấy bức cung đồ kia, Lưu Kiến Thành chắc chắn sẽ không phải là ngoại lệ, nếu như vậy.... .....
Mấy tiếng thét cường độ cao vang vọng khắp Vô Danh sơn trang, suýt nữa khiến cho cả Vô Danh sơn trang bị kinh sợ.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng tập trung tại nơi phát ra âm thanh đó, mà người đến hiện trường đầu tiên chính là Diễn Hạo!
Đó là tiếng thét chói tai của nàng! Tại sao nàng lại phát ra tiếng thét chói tai đó?
Lồng иgự¢ của Diễn Hạo muốn nhảy ra ngoài, tâm trí cực kỳ rối loạn, chỉ muốn nhanh chóng tìm được nàng!
Nàng xảy ra chuyện gì? Đến tột cùng là nàng đã xảy ra chuyện gì? Nàng có việc gì hay không?
Hắn nhanh chóng xông về nơi âm thanh phát ra, giống như là bay thẳng đến, sợ rằng nàng xảy ra việc gì, mà hắn lại không kịp tới cứu nàng.
Hắn chạy nhanh đến hồ Minh Nguyệt, tâm trí còn chưa hồi phục, còn chưa kịp nhìn rõ ràng mọi chuyện trước mắt, chỉ kịp thấy Cận Dĩnh khóc điên cuồng, nước mắt lã chã nhào vào trong иgự¢ hắn.
\\\'\\\'Ô....ô.... .....\\\'\\\' Cận Dĩnh dùng hết sức khóc lớn, khóc còn hơn cả một đứa bé sơ sinh.
\\\'\\\'Có chuyện gì? Dĩnh nhi, có chuyện gì?\\\'\\\' Diễn Hạo nghe được tiếng khóc thê lương của nàng, trong lòng cũng thấy đau.
\\\'\\\'Ta....Hắn....Ô.... .....\\\'\\\' Cận Dỉnh nhìn về phía hồ, lại càng khóc lớn hơn. \\\'\\\'Diễn Hạo ca ca, nhất định huynh phải giả oan cho muội!\\\'\\\'
\\\'\\\'Hắn? Diễn Hạo nhìn về phía hồ Minh Nguyệt, lúc này mới phát hiện trên mặt hồ không ngừng xuất hiện bong bóng nước, có một cái đỉnh đầu lức chìm lúc nổi, mặc dù trên mặt còn dính đầy bùn, nhưng cũng có thể nhận ra được đó là Lưu Kiến Thành. \\\'\\\'Hắn là gì muội? Dĩnh nhi?\\\'\\\'
Hắn quá hiểu rõ nàng, nếu không phải bị thiệt thòi lớn, nhất định nàng sẽ không khóc thê thảm như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn hận không thể đem Lưu Kiến Thành kia băm thành trăm mảnh.
\\\'\\\'Hắn....Hắn muốn sờ người muội.....Ô.... .........\\\'\\\' Cận Dĩnh úp mặt vào иgự¢ Diễn Hạo, tiếp tục khóc, khóc đến mức thở không ra hơi.
Mắt Diễn Hạo lộ ra sát ý, dịu dàng nói: \\\'\\\'Ngoan, đừng khóc, cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì, ca ca cũng sẽ giúp muội lấy lại công bằng, có được hay không?\\\'\\\'
\\\'\\\'Không nên, ô.... ....Ca ca, người ta không muốn tiếp tục đứng ở đây.... ........Huynh đưa muội về phòng trước,có được hay không.... ...... ....? Muội xin huynh.... ........\\\'\\\' Cận dĩnh thút tha thút thít nói.
\\\'\\\'Được, được, được.\\\'\\\' Diễn Hạo gật đầu với Cận Dĩnh, sau đó quay về phía mấy đệ đệ, trong mắt có ẩn chứa ý tứ trách cứ việc bọn họ đến muộn. \\\'\\\'Hắn sẽ giao cho các ngươi xử lý, ta mang Dĩnh nhi về phòng nghỉ ngơi trước.\\\'\\\'
\\\'\\\'Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?\\\'\\\'
Mới được vớt từ trong ao lên, Lưu Kiến Thành ướt đẫm đang ngồi dưới đất, nhìn một đám nam nhân cao lớn dũng mãnh trước mặt, bị dõa cho sợ đến mức run cả người.
\\\'\\\'Chúng ta?\\\'\\\' Huynh đệ Cận gia nhìn Lưu Kiến Thành đáng thương, trao đổi với nhau một nụ cười khó lường.
\\\'\\\'Thật sự là ta không có làm chuyện gì với nàng ấy, là nàng ấy bày tỏ với ta trước, ngay cả sờ mó bọn ta còn chưa có, đã bị đá vào trong hồ, thật, thật mà......\\\'\\\' Lưu Kiến Thành quơ quơ tay vội vàng giải thích, chỉ sợ, bị đám nam nhân trước mắt biến mình thành thịt khô.
\\\'\\\'Muội muội của ta sao có thể bày tỏ với ngươi được?\\\'\\\' Cận Dực trưng nụ cười giả tạo ra uy Hi*p, vươn tay ra nắm lấy đầu của Lưu Kiến Thành. \\\'\\\'Ngươi nói xem, thật sự là muội muội của ta bày tỏ với ngươi trước sao?\\\'\\\'
\\\'\\\'Thật.... ......\\\'\\\' Lưu Kiến Thành thấy quả đấm của Cận Dực sắp hạ xuống, vội vàng chỉnh miệng: \\\'\\\'Thật, à không phải, thật à không phải, là, là ta....là ta.... ...\\\'\\\'
\\\'\\\'Như vậy mới đúng chứ!\\\'\\\' Cận Dực vỗ vỗ vai, khẽ mỉm cười. \\\'\\\'Ta biết mà, muội muội dễ thương xinh đẹp của chúng ta làm sao lại có thể bày tỏ trước nam nhân được, nhất định là do ngươi muốn chạm đến nàng nhưng không được, cho nên mới thêu dệt ra những lời này, có phải hay không?\\\'\\\'
\\\'\\\'Không.... ...... ....\\\'\\\' Lưu Kiến Thành trông thấy ánh mắt đe dọa của hắn, vội vàng sửa lại lời nói: \\\'\\\'Dạ, dạ, dạ phải.......\\\'\\\'
\\\'\\\'Ta biết ngay mà, muội muội ta xinh đẹp động lòng người thường khiến cho nam nhân mơ ước, nhưng mà xem ra nàng không thích ngươi ᴆụng chạm nàng, cho nên chúng ta không thể làm gì khác hơn là mời ngươi về nhà.\\\'\\\' Cận Dực treo nụ cười đáng tiếc trên mặt.
\\\'\\\'Ta.... ......\\\'\\\' Lưu Kiến Thành cảm thấy trong bụng đầy ủy khuất.
Căn bản là sự thật không phải thế! Nhưng mà....Trước mắt có nguy hiểm đến tính mạng, cho dù hắn có chịu khổ cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
\\\'\\\'Sau khi trở về, không được hé nửa lời về việc của muội muội ta, nếu không thì.... .........\\\'\\\'
Trong giọng nói của Cận Dực hàm ý rõ ràng sát ý.
\\\'\\\'Sẽ không, sẽ không, đây là lỗi của ta, chuyện này cứ cho qua như vậy, mong rằng các vị ca ca tha thứ, mong rằng các vị ca ca tha thứ.... .......\\\'\\\' Lưu Kiến Thành dập đầu trước mọi người, chỉ sợ mình không cẩn thận, mạng nhỏ sẽ không còn.
\\\'\\\'Yên tâm, chúng ta cũng khoan hồng độ lượng, nếu muội muội của chúng ta không có thương tổn gì, chúng ta cũng sẽ không gây khó dễ, nhưng hãy nhớ rằng ngàn vạn lần không nên nói năng lung tung, nếu không.... ......\\\'\\\' Đôi môi mỏng của Cận Dực hiện lên một nụ cười quỷ quyệt. \\\'\\\'Hậu quả một mình ngươi gánh chịu!\\\'\\\'
\\\'\\\'Tuyệt đối ta sẽ không nói lung tung, tuyệt đối sẽ không nói lung tung!\\\'\\\' Lưu Kiến Thành vội vã đảm bảo. \\\'\\\'Đây đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta......\\\'\\\'
Ô.... .....Mà thật sự thì đây cũng là lỗi của hắn, hắn đã chọc phải người nào chứ? Đầu tiên là gặp gỡ một tiểu yêu nữ, chủ động bày tỏ với hắn, ngay khi hắn bắt đầu hưởng ứng thì đá hắn xuống hồ, lại còn ᴆụng phải một đám ca ca đáng sợ của yêu nữ, hoàn toàn không chịu nghe lời hắn nói thậ, còn đe dọa hắn không được nói lung tung.... .....Đây thật sự là lỗi của hắn, thật là lỗi của hắn!
Sao hắn lại không lường trước được cái loại ước hẹn cưới thử này chứ? Đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ thì là cái gì chứ? Cái này chỉ có thể xem là xui xẻo!
***********
\\\'\\\'Diễn Hạo ca ca, ô.... ...... .....\\\'\\\' Cận Dĩnh dùng hết sức lực khóc trên đường trở về phòng, trong lúc khóc còn không ngừng đem nước mắt nước mũi chùi chùi trên người Diễn hạo, để trả thù việc hắn hay cự tuyệt tình cảm của nàng.
\\\'\\\'Được rồi, đừng khóc.......Dĩnh nhi.... ....đừng khóc.... .......\\\'\\\' Diễn Hạo bị việc nàng khóc khiến cho tâm tình rối loạn, chân tay luống cuống an ủi nàng.
\\\'\\\'Ta.......ô.......Diễn Hạo ca ca.... ......ô.... ........\\\'\\\' Cận Dĩnh tiếp tục khóc, ra sức tìm sự che chở của Diễn Hạo.
Đừng khóc, Dĩnh nhi, muội có bị sao không?\\\'\\\' Diễn Hạo gấp gáp nâng khuôn mặt nhỏ loan lổ nước mắt của nàng lên.
\\\'\\\'Ta.... .....ô.... ....\\\'\\\'Cận dĩnh khóc đến mức suýt nữa không thở nổi. \\\'\\\'Ta thật khổ sở.... ........Trong lòng ta khổ sở........ô.... .....\\\'\\\'
\\\'\\\'Hắn........hắn chạm đến nơi nào của muội sao?\\\'\\\' Diễn Hạo cũng không phát hiện ra rằng giọng nói của hắn đang run rẩy không dứt.
\\\'\\\'Hắn....hắn ᴆụng vai muội.... .......Muội rất sợ hãi liền thét chói tau, sau đó không biết như thế nào lại đá hắn xuống hồ.... ........Diễn Hạo ca ca, muội không cố ý, muội thật sự không cố ý......\\\'\\\'Cận Dĩnh vội vàng chối bỏ trách nhiệm.
Bởi vì, thật sự là do nàng cố ý.
\\\'\\\'Đụng vào bả vai sao? Vậy còn tốt.\\\'\\\' Diễn Hạo thở ra nhẹ nhõm, theo bản năng giúp nàng chỉnh sử lại y phục một chút. \\\'\\\'Dĩnh nhi, không nên chơi loại thử cưới này nữa, như vậy quá nguy hiểm.\\\'\\\'
\\\'\\\'A?\\\'\\\' Cận Dĩnh kinh ngạc tới mức ngay cả khóc cũng quên mất. \\\'\\\'Diễn Hạo ca ca, huynh.... ......\\\'\\\'Không phải là hắn nên tiếp tục ôm nàng an ủi sao? Tại sao lại không phải là tiếp tục phát triển theo chiều hướng đi xuống? (Thiên Di : Ý nàng ta là đáng lẽ ra sẽ thân mật hơn như H chẳng hạn :) )
\\\'\\\'Dĩnh nhi nghe lời ta.\\\'\\\' Diễn Hạo nghiêm túc nhìn nàng.
\\\'\\\'Muội.... ...\\\'\\\'Thiếu chút nũa Cận dĩnh bị đôi mắt đen như mực kia quyến rũ khiến cho nàng gật đầu, nhưng mà may là nàng còn có một tia lý trí, không có ngơ ngác đáp ứng như thế.
Chuyện còn chưa phát triển như ý nàng muốn, nàng không thể khuất phục nhanh chóng như vậy được.
\\\'\\\'Không được.\\\'\\\' Cận Dĩnh ngưng nước mắt hoàn toàn, nói như chém đinh chặt sắt.
\\\'\\\'Muội.... ...\\\'\\\'Diễn Hạo lập tức nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn nàng.
Nàng đang suy nghĩ cái gì? Kinh nghiệm một lần còn không đủ hay sao? Còn phải thêm một lần nữa hay sao?
\\\'\\\'Diễn Hạo ca ca, có phải là giữa phu thê sẽ có sự tiếp xúc thân mật hay không?\\\'\\\' Cận Dĩnh ngẩng mặt lên dùng đôi mắt lấp lánh nước nhìn hắn.
\\\'\\\'Phải.\\\'\\\' Diễn Hạo trả lời có chút mất tự nhiên.
Nàng hỏi cái này để làm gì?
\\\'\\\'Cho nên nếu thật sự là muội muốn gả cho người nào, có phải là muội sẽ phải để cho hắn ᴆụng vai của muội? \\\'\\\'Cận dịnh không ngừng ném vấn đề cho hắn.
\\\'\\\'Phải.\\\'\\\' Diễn Hạo gật đầu có chút khó khăn.
Vừa nghĩ đến hình ảnh nàn bị nam nhân khác ᴆụng chạm, đôi mắt hắn suýt nữa phun ra lửa.
\\\'\\\'Cho nên muội không thể khóc lóc lớn như vậy. \\\'\\\'Cận Dĩnh lau khô nước mắt. \\\'\\\'Diễn Hạo ca ca, tốt nhất là vẫn nên tiếp tục thử cưới đi, bởi vì muội muốn quen với việc để nam nhân dụng vào mình.\\\'\\\'
\\\'\\\'Muội.... .....\\\'\\\'Diễn Hạo nổi giận lôi đình, không mở miệng nói được câu nào.
\\\'\\\'Cám ơn huynh, Diễn Hạo ca ca, cám ơn huynh đã đối xủ với muội tốt như vậy.\\\'\\\' Cận dĩnh leo vào trong bộ иgự¢ rộng rãi của hắn, rúc thật sâu vào lòng hắn. \\\'\\\'Thật vui vì vẫn có huynh luôn bên cạnh ta.\\\'\\\'
Hừ, nàng phải mau mau trở về tìm cứu binh, đáng lẽ mọi chuyện không tệ, nhưng sao lại có tình huống chuyển biến đột ngột đến mức này?
Nàng nghĩ rằng Diễn Hạo ca ca thương nàng, sẽ chủ động là chuyện gì đó với nàng, nhưng vì sao chuyện này lại không phát sinh?
Không được rồi! Mẹ!!!!!!!!!!!!!
************
Mẹ!!!!!!!!!!!!!!!!!
\\\'\\\'Thì ra là như vậy.\\\'\\\' Dung Điềm Điềm cố gắng giữ gương mặt bình thường, không để cho Dĩnh nhi nhìn thấy những biến động nho nhỏ trên mặt mình.
\\\'\\\'Rốt cuộc là tại sao? Con đã làm sai chỗ nào?\\\'\\\' Cận Dĩnh buồn bực hỏi Dung Điềm Điềm. \\\'\\\'Tại sao Diễn Hạo ca ca lại như thế? \\\'\\\'
\\\'\\\'Con muốn biết?\\\'\\\' Trời ạ, nữ nhi này của nàng thật sự lá một người đáng yêu trong sáng hết sức, đã làm được đến mức như vậy, nhưng tại sao kết quả lại ngược lại chứ?
Nhưng mà dù sao thì, một khuê nữ không hiểu việc đời lại có thể thiết kế loại tình trạng này cho nam nhân, thì cũng coi như trẻ nhỏ dễ dạy.
Đợi một thời gian nữa, nhất định lão Đại sẽ bị nàng chỉnh cho thảm!
\\\'\\\'Dĩ nhiên là con muốn biết.\\\'\\\' Mẹ không nói, nàng sẽ chịu không được.
\\\'\\\'Ta sẽ nói cho con lý do tại sao.\\\'\\\' Dung Điềm Điềm nhướng đôi mi thanh tú. \\\'\\\'Dĩnh nhi, khi bị quấy rối, con không có chuẩn bị y phục rối bời, còn có con không để cho Diễn Hạo ca ca của con biết, con bị Lưu Kiến Thành ᴆụng chạm rất nhiều chỗ.... .........\\\'\\\'
\\\'\\\'A?\\\'\\\' Cận Dĩnh như nghe được chuyện hoang đường, giương to đôi mắt trong veo hỏi. \\\'\\\'Tại sao lại phải làm như vậy?\\\'\\\'
Không phải là nàng nên trưng bộ dạng băng thanh ngọc khiết, Diễn Hạo ca ca mới có thể thích nàng sao?
\\\'\\\'Con không hiểu, chính lúc này, con phải kích thích ý muốn bảo vệ của nam nhân, chính là việc con phải trở nên thê thảm, càng thảm càng tốt, sau đó cam nhất quyết cam chịu sẽ không có ai muốn lấy con, như vậy Diễn Hạo ca ca của con sẽ không chịu được, ác hổ bổ nhào dê, hơn nữa, con không chuẩn bị y phục nhàu nát, vừa rồi không có dấu tay giám định, hắn sẽ không biết rằng sự thật có phải là có ai sờ qua con không, lo lắng cho con........Dù sao thì biểu hiện của con càng khổ sở, càng bẩn thỉu càng tốt, biết không?\\\'\\\' Dung Điềm Điềm ân cần chỉ bảo nữ nhi yêu mến.
\\\'\\\'Đã biết.\\\'\\\'Cận Dĩnh nghe xong mà sửng sốt.
Mặc dù cái dấu tay giám định là gì nàng không rõ, nhưng đạo lý của mẹ rất là có lý.
\\\'\\\'Mẹ, đạo lý của mẹ rất hay, nhưng làm sao mẹ lại biết?\\\'\\\' Nàng trưng ra vẻ mặt sùng bái.
Thật là đáng tiếc, trước kia nàng không biết áp dụng lời mẹ nói, nếu áp dụng tốt lời mẹ nói, chắc là từ lúc tám tuổi nàng đã xử lý xong Diễn Hạo ca ca rồi!
\\\'\\\'Đừng quên ta cùng con không ở cùng một chỗ: Chỗ mẹ lớn lên, mẹ biết được kha khá, dạy con những cái này chẳng qua chỉ là chút tài mọn thôi.....\\\'\\\' Dung Điềm Điềm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng phất phất tay, tỏ vẻ như không coi những thứ kia ra gì.
\\\'\\\'Là như thế sao? \\\'\\\'Cận Dĩnh nghe như bị thôi miên.
\\\'\\\'Bằng không con cho rằng ta làm cách nào mà đem phụ thân con hòa tan, con không hiểu được, Diễn Hạo ca ca của con cùng phụ thân là một mẫu in ra, giống nhau muốn ૮ɦếƭ.... ....\\\'\\\' Dung Điềm Điềm hồi tưởng lại chuyện năm đó, cười cười.
\\\'\\\'Cái gì muốn ૮ɦếƭ?\\\'\\\' Cận Dĩnh không hiểu mẹ đang nói cái gì.
\\\'\\\'Ngay cả có tình cảm cũng không chịu nói ra.\\\'\\\' Dung Điềm Điềm mỉm cưởi giải thích, thỉnh thoảng nàng dùng từ ngữ tương lai, nữ nhi nghe không hiểu. \\\'\\\'Ta vốn nghĩ, dưới sự dạy dỗ của ta, Diễn Hạo ca ca của con sẽ khá hơn một chút, không ngờ là hắn không tiến bộ chút nào, xem ra chỉ cò thể để con dạy dỗ hắn.......\\\'\\\'
\\\'\\\'Con.... ...\\\'\\\'Cận Dĩnh trả lời có chút nghi ngờ.
Thật sự là nàng có thể dạy được sao? Thật ra chính nàng cũng không dám khẳng định. Dù sao thì nàng cũng sống cuộc sống dưới sự dạy dỗ của Diễn Hạo ca ca nhiều năm, trong khoảng thời gian ngắn muốn thay đổi, lại đổi thành nàng âm thầm dạy dỗ hắn, thật sự là khiến cho nàng không thích ứng được.
Nhưng mà dù sao nàng cũng dốc toàn lực ứng phó thử một chút! Cũng không thể như lời Diễn Hạo ca ca nói dược, ngây ngốc ngồi đợi gả sao?
Nàng không cần!
*****************
\\\'\\\'Diễn Hạo ca ca, muội nói trước với huynh, thiếu gia Giang gia sắp tới tồi, muội rất hồi hộp, huynh có thể đi đón hắn với muội khong6f?\\\'\\\' Cận Dịnh giống như con bướm nhỏ, hưng phấn bay tới bay lui bên cạnh Diễn Hạo.
\\\'\\\'Muội tìm ca ca khác đảm nhận chức vụ này tốt hơn.\\\'\\\' Mặt Diễn Hạo xanh mét, thật sự là muốn nói với nàng rằng chơi với lữa nhiều có ngày ૮ɦếƭ cháy! ૮ɦếƭ tiệt, nảng lại chọn một tên nam nhân khác, rõ ràng là chưa có một người nào xứng đôi với nàng. \\\'\\\'Khong thấy rằng ta đang bận rộn sao?\\\'\\\'
\\\'\\\'Thật xin lỗi, ta không có chú ý.\\\'\\\' Gạt người, ngay cả tài liệu cũng để ngược rồi, còn bận rộn cái gì chứ. \\\'\\\'Diễn Hạo ca ca, thật sự là huynh không đi cùng với muội sao? Muội muốn nghênh đón chàng với huynh.\\\'\\\' Cận Dĩnh giả vờ mời hắn nhiệt tình.
\\\'\\\'Ta rất nhiều việc.\\\'\\\' Diễn Hạo vẫn như cũ, tức giận trong lòng, hoàn toàn không phát hiện được tài liệu đang để ngược.
\\\'\\\'Được rồi, muội không thể làm gì khác là nhờ Dực ca ca theo muội.\\\'\\\' Đầu tiên, cận Dĩnh ủ rũ nói, sau đó đột nhiêu kéo bàn tay to của Diễn Hão, tính trẻ con nói: \\\'\\\'Diễn Hạo ca ca, huynh nên giúp muội , huynh phải giúp muội giải thích: Làm ơn, để lần này muội không bị nam nhân sờ.... ...\\\'\\\'
\\\'\\\'Muội.....\\\'\\\' Diễn Hạo giận đến mức không biết làm thế nào cho phải. \\\'\\\'Đừng để cho nam nhân còn chưa có thành thân ᴆụng muội nghe chưa?\\\'\\\'
\\\'\\\'Nhưng mà sau này khi thành thân rồi cũng sẽ bị ᴆụng mà, không phải là rất thảm sao?\\\'\\\' Cận dĩnh hùng hồn tuôn đầy lý lẽ.
\\\'\\\'Muội.......\\\'\\\'Diễn Hạo hung hăng thở dốc, kinh ngạc nhìn nàng. \\\'\\\'Tùy ý muội.\\\'\\\'
Hắn sẽ bị nàng làm cho tức ૮ɦếƭ mất! Làm sao mà nàng lại mê người như vậy?
\\\'\\\'Thật ra thì chuyện này rất dẽ giải quyết.\\\'\\\' Cho dù ngu ngốc cũng phát hiện ra hắn đang nổi giận, chẳng lẽ nàng lại không nhìn ra, nàng không ngừng cố gắng, thừa dịp truy kích.
\\\'\\\'Rất dễ giải quyết?\\\'\\\' Diễn Hạo nhíu mày.
Chẳng qua là huynh không muốn thôi. Diễn Hạo ca ca, muội thật sự rất thích huynh, nếu huynh cưới muội......, muội không cần phải thử cưới rồi, hơn nữa muội thật thích dựa vào huynh, cũng rất thích huynh chạm ta.... ....\\\'\\\'
Nàng nhẹn nhàng lôi lôi kéo kéo bàn tay hắn.
\\\'\\\'dĩnh nhi.... ...\\\'\\\'Sắc mặt Diễn Hạo nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, đang muốn dạy dỗ nàng.
\\\'\\\'Ai\\\'\\\'Khuôn mặt chói lóa của nàng đột nhiên xụ lại. \\\'\\\'Chỉ tiếc là huynh không thích muội, cũng không muốn cưới muội, cho nên muội nên tìm một nam nhân khác, thật là phiền toái! Diễn Hạo ca ca, ta đi trước!\\\'\\\'
Nói xong, nàng giống như một cơn gió thoản quá, nhanh như chớp liền không thấy tăm hơi, chỉ còn lại Diễn Hạo ở lại ngơ ngác với lời nói của nàng.
Hắn thật sự không thích nàng, không muốn chạm nàng sao?Hắn thật sự không thích nàng, không muốn chạm nàng sao? Rõ ràng là so với bất cứ kẻ nào, hắn.... .......
Không! Hắn là đại ca thâи áι nhất của nàng! Chức trách của hắn là nhìn nàng trưởng thành, gả cho người tốt, có hạnh phúc trong cuộc sống.
Nhưng, thật sũ là hắn nghĩ như vậy sao?
Diễn Hạo bị vây trong cái vấn đề này, đấu tranh không dứt.
Mà như cũ: Bộ tài liệu kia, vẫn là để ngược.
Thật ra yêu cũng rất đơn giản
Chỉ cần dũng cảm nói ra
Ở cùng người luôn im lặng suốt ngày
Chúng ta đặt mình trong tình cảm, ђàภђ ђạ lẫn nhau.
""Như vậy được chưa? Dực ca ca, ca xem y phục bị muội làm loạn như vậy đã đủ chưa?"" Cận Dĩnh cầm y phục đã bị làm cho nhàu nát.
""Sợ là chưa đủ."" Cận Dực nhếch mép đứng một bên như xem kịch vui, yếu ớt cười. ""Đây chẳng qua là y phục bị làm cho nhăn, sợ rằng không có khả năng làm cho lão Đại trước giờ luôn luôn tỉnh tảo phải đánh mất lý trí đâu.""
""A, vậy phải làm sao?"" Cận Dĩnh ai oán nhìn y phục đã bị vo thành một nắm, mặt buồn khổ.
Nàng vốn cho rằng như vậy đã đủ rồi, nhưng ai đó lại cho rằng chưa đủ.
Cận Dực yên lặng một lát, sau đó, đôi môi hoàn mỹ nhếch lên lộ ra vẻ tà ác. ""Ta nghĩ, đem nó xé đi.""
""Xé đi?"" Hai mắt Cận Dĩnh sáng lên.
Đúng nha, sao nàng lại không nghĩ tới chiêu này cứ?
""Được, muội xé, muội xé ngay lập tức!"" Cận dĩnh cố gắng xé rách y phục trên tay, nhưng dùng hết sức lực 乃ú sữa, y phục vẫn là nằm hoàn hảo trên tay nàng, ngay cả một vết rách nhỏ cũng không có. ""Ca ca, muội xé không được, giúp muội đi.""
""Được, trước hết muội hãy mặc vào đi đã."" Cận Dực đưa bộ y phục đến trước mặt nàng, ý bảo Cận Sĩnh mặc bộ y phục lên người.
""Được."" Mặc dù có chút nghi ngờ không hiểu nhưng Cận Dĩnh vẫn nghe lời mặc bộ y phục lên người.
Chỉ cần hai ba lần Cận Dực đã đem bộ đồ nàng vừa mặc trên người xé nát, hơn nữa lại xé nát tại toàn vị trí quan trọng, không chỉ như thế, bộ y phục đó giống như mễn cuưỡng mới có thể treo trên người của nàng.
""Như vậy là tốt rồi."" Cận Dực mỉm cười, đắc ý nhìn kiệt tác của mình. ""Cởi ra được rồi đó, chờ khi nào chuyện xảy ra, mặc thêm vào là được, nhưng mà lúc đó phải làm cho nam nhân giang nam kia bất tỉnh, mới có thể làm được, Dĩnh nhi.""
""Được, được cám ơn Dực ca ca."" Cận Dĩnh dùng cặp mắt sùng bái không dứt nhìn Cận Dực, đến bây giờ vẫn không hiểu tại sao hắn có thể xé bộ y phục hoàn hảo như vậy.
Ông trời ạ, nàng có một quân đoàn lọi hại như vậy, nếu là trước kia có thể hiểu được mà lợi dụng, Diễn Hạo ca ca đã sớm cưới nàng từ lâu, đâu cần phải chờ đến bây giờ.
**********************************
""A""
""Dừng lại họ Khuông kia!""
""Ai a!""
Lại một lần nữa làm cho người khác phải hồn phi phách lạc, tiếng kêu sợ hãi của Cận Dĩnh truy6e2n ra từ trong phòng, ngay sau đó còn có tiếng đồ vật bị đập bể, cùng với tiếng nam nhân gào khóc thất thanh.
Mà người nhà họ Cận, tất nhiên là lại tranh nhau xông về phía khuê phòng của Cận Dĩnh, chỉ sợ chậm một bước nàng sẽ có chuyện gì bất trắc.
Không cần phải nói, Cận Diễn Hạo đương nhiên là người chạy đầu tiên.
***************************************
Đáng ૮ɦếƭ, Dĩnh nhi lại xảy ra chuyện!
Ngay lúc Diễn Hạo chạy, hơi thở càng lúc càng hổn hển, tâm ý càng lúc càng hoảng loạn.
Hắn tự hỏi tại sao lại dung túng cho nàng đùa với lửa, cũng tự hỏi tại sao mình lại thờ ơ lạnh nhạt, hoàn toàn không để ý đến sự sống ૮ɦếƭ của nàng.
Tại sao hắn lại có thể? Tại sao hắn lại có thể như vậy.....
Nếu quả thật nàng có chuyện gì, hắn nên làm thế nào cho phải? Hắn đã sớm muốn giữ nàng cẩn thận bên người, để ý xem có nam nhân khi dễ nàng hay không.
Nhưng mà..............Hắn lại vạn lần không muốn nhìn thấy nàng cùng nam nhân khác............
Trời ạ, rốt cuộc là hắn bị làm sao?
Không, không muốn! Không thể muốn, cũng không có tư tưởng! Dĩnh nhi..........Nhất định Dĩnh nhi sẽ không thể có chuyện! Nhất định không thể có chuyện!
********************************************
""Đến cũng nhanh nhỉ?""
Cẩn thậncố gắng nghe tiếng bước chân nhanh đến mức khó có thể phân biệt được của của Diễn Hạo, Cận dĩnh nhìn nam nhân bị mình dùng bình hoa đập đến bất tỉnh nằm trên mặt đất, chờ Diễn Hạo đến.
""A, ba, hai, một"" Cận Dĩnh nhanh chóng xác định vị trí cùng mục tiêu.
""Dĩnh nhi!"" Âm thanh lo lắng xuất phát từ trong miệng Cận Diễn Hạo.
""Diễn Hạo ca ca...."" Ngay từ lúc hắn mở miệng đã bắt đầu lao vào иgự¢ hắn, nước mắt chuẩ bị từ trước cũng bắt đầu rơi xuống. ""Ô...Diễn Hạo ca ca, ta...hắn....ta.......""
""Dĩnh nhi, làm sao? Y phục của muội........""Diễn Hạo kinh ngặc nhìn y phục bị xé nát của nàng, nhíu mày lại.
Là ai co can đảm dám làm như vậy đối với Dĩnh nhi của hắn?
""Hắn.............ta............ô.........Diễn Hạo ca ca, muội có thể đến phòng của ca trước được không? Muội không muốn ở lại chỗ này, muội không muốn ở lại chỗ này.............""Cận Dĩnh khóc đến thương tâm, đáng thương quá mức. ""Diễn Hạo ca ca............""
""Được được được chúng ta đi trước, chúng ta đi trước."" Diễn Hạo ôm nàng đi ra khỏi phòng, nhìn nhưng người lại lần nữa đến trễ, ánh mắt lóe lên vẻ trách cứ. ""Hắn để lại cho các ngươi xử lý, ta mang Dĩnh nhi đi trước.""
""Được."" Cận Dực nhanh chóng đồng ý. ""Đại ca, ngươi cẩn thận bảo vệ tốt Dĩnh nhi nhà chúng ta.""
Hắn làm như lo lắng nói, nhưng thậ ra thì trong mắt tràn đầy sự vui vẻ.
Kế tiếp, toàn bộ phụ thuộc vào Dĩnh nhi!
**********************************
""Ô............ô..........ô........Diễn Hạo ca ca, Diễn Hạo ca ca.........."" Cận Dĩnh nằm trên người hắn khóc không thành tiếng, cho đến lúc bị hắn ôm chặt vào trong lòng, tiếng khóc của nàng vẫn kéo dài như cũ.
""Dĩnh nhi ngoan, không khóc..........."" Diễn Hạo đau lòng vạn lần, dùng cách dũ dỗ cô gái nhỏ dụ dỗ Dĩnh nhi. ""Đừng khóc.....""
Trên thực tế, đối với hắn mà nói, nàng thật sự là một cô gái nhỏ, vĩnh viễn là một cô gái nhỏ, là muội muội quý giá hắn thương yêu nhất.
""Ô...Diễn Hạo ca ca...........Muội vẫn không thích người khác ᴆụng muội.......Hắn........Hắn thật sự rất khủng khi*p...............Nhất định là ca cảm thấy muội rất bẩn, không thích muội có đúng hay không? Nhất dịnh là ca rất ghét muội, có đúng hay không........Cận Dĩnh vừa khóc vừa tự giận mỉnh.
""Sẽ không, làm sao Diễn Hạo ca ca lại ghét muội chứ? Cả đời ta cũng không ghét nàng."" Những lời Diễn Hạo nói trong lúc này tuy là để an ủi nàng nhưng tất cả cũng đều là lồi thật lòng.
""Nhưng mà..........ô..........hắn sờ soạng rất nhiều chỗ của muội..............nhất định là muội rất bẩn.........rất bẩn............Cận Dịnh khoc bi thương.
""Sẽ không, sao muội lại bẩn được?"" Diễn Hạo nhẹ nhàng nâng gương mặt đầy nước mắt của nàng, nói nghiêm túc.
Ở trong lòng hắn, nàng vĩnh viễn là thuần khiết, xinh đẹp nhất.
""Ô....không phải đâu.......Diễn Hạo ca ca nhất định là đang an ủi muội..........ô..........muội rất bẩn, thật sự rất bẩn................""Cận Dĩnh khóc đến mức nước mắt rơi liên tục. ""Diễn Hạo ca ca, sau này sẽ không có ai chịu Dĩnh nhi, đúng không?""
""Sẽ không, đàn ông trên đời này sẽ tranh nhau muốn lấy Dĩnh nhi làm vợ."" Đối với hắn những lời này cũng không phải là an ủi, bởi vì trong lòng hắn thật sự nghĩ vậy.
""Sẽ không đâu, dĩnh nhi bẩn như vậy, sau này nhất định sẽ không có ai muốn Dĩnh nhi, không ai muốn dĩnh nhi!"" Cận Dĩnh điên cuồng lắc đầu, tỏ ra chán ghét mình.
""Sẽ không, sẽ không, Dĩnh nhi không bẩn chút nào, một chút cũng không bẩn.""Diễn Hạo nói hết lời để nàng hiểu được.
""Có thật không? Muội không tin, muội mới không tin................""Cận Dĩnh ngẩng đầu đáng thương nhìn ca ca của mình. ""Trừ phi ca chứng minh cho muội thấy, Diễn Hạo ca ca, ca sẽ chịu yêu muội sao?""
Cái vấn đề này giống như sét đánh ngang tai, khiến Diễn Hạo chấn động trong khoảng thời gian ngắn, không thể nói nên lời, ngạc nhiên nhìn nàng.
Nàng, nàng nói gì?
Nàng muốn hắn yêu nàng?
""Ta cũng không biết."" Cận Dĩnh u oán nhìn hắn. ""Muội biết mà............muội bẩn như vậy, cho nên ca mới không yêu muội, ca không muốn muội...........""
""Không...."" Diễn Hạo vàng phất tay phủ nhậnnói. ""Dĩnh nhi, không phải như vậy."" Không phải thế, hắn, hắn....
""Nhất định là như vậy, ca không cần phủ nhận nữa..........Muội rất bẩn....ô......muội rất bẩn, cho nên ca không yêu ta, cho nàng ca không yêu ta...............""Cận Dĩnh bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu một khóc hai nháo ba treo cổ.""Ô....nếu ngay cả ca cũng yêu ta............vậy muội cũng không còn muốn sống........muội không muốn sống...........""Nàng thoát khỏi cái ôm của Diễn Hạo, xông đến cây cột.
""Dĩnh nhi!"" Tim Diễn Hạo suýt đứng lại, hắn nhanh chóng kéo dĩnh nhi lại, không để cho nàng ᴆụng vào cây cột thô cứng kia. ""Ta không co muội làm loại việc ngu ngốc này, muội là người con gái tốt nhất trên đời này, không ai có thể cự tuyệt muội.""
""Ai nói, không phải ca vừa mới cự tuyệt muội sao? Muội tốt ở điểm nào? Muội không có một chút nào tốt.....Muội bẩn, rất bẩn.......""
Cận Dĩnh vẫn không chịu nghe hắn khuyên, giả vờ ᴆụng vào cây cột.
""Muội tốt, đương nhiên là muội tốt, muội là tốt nhất...."" Diễn Hạo nói xong đột nhiên ngơ ngẩn, bởi vì hắn chưa bao giờ dám nghĩ sâu như vậy.
""Gạt người."" Lời nói ngắn gọn nhưng có sức ảnh hưởng lớn phát ra từ miệng Cận Dĩnh. ""Gạt người, gạt người, gạt người...........""
""Ta không có lừa gạt muội, sao ta lại phải lừa gạt nàng? Dĩnh nhi."" Gạt người. Thật ra thì hắn luôn luôn lừa gạt, không chỉ có nàng mà còn có cả hắn.....
Hắn luôn luôn tự lừa gạt chính bản thân mình, hoàn toàng gải vờ như không biết.....
""Vậy thì yêu muội"".
Đột nhiên Cận dĩnh xoay người lại, mà quần áo trên người nàng cũng xoay lại cùng lúc, bây giờ đã trở nên bát nháo, chỉ còn lại tiết khố cùng áo lót trên người của nàng.
""Nếu nhu lời ca nói là thật, vậy thì yêu muội."" Nàng lại lần nữa khiêu chiến hắn.
""Dĩnh nhi.....""tinh thần Diễn Hạo rung động kịch liệt, cả người chỉ có thể kinh ngạc nhìn thân thể xinh đẹp của nàng, không nhúc nhích.
Cô gái quý giá nhất của hắn, thân thể đã trở thành một thiếu nữ thuần thục.
""Yêu muội..........""Không phải ca nói không ai có thể cự tuyệt được muội sao?"" Nước mắt Cận Dĩnh vẫn rưng rưng nhìn hắn.
""Dĩnh nhi........""Rối loạn.........Sự cứng rắn trong lòng hắn đã trở nên tán loạn. Yêu nàng? từ trước tới giờ, thật hắn yêu nàng.
So với suy nghĩ của nàng, hắn càng muốn yêu nàng hơn!
""Yêu ta, Diễn Hạo ca ca.........."" Cận Dĩnh từ từ cởi bỏ tiết khố cùng áo lót ở trước mặt hắn.
Lúc này, nàng đã trần như nhộng đứng trước mặt hắn.
Oanh!
Ý thức căng thẳng của hắn đã muốn nổ tung, đã không còn biện phaph1 suy nghĩ, chỉ có thể không nhúc nhích nhìn giai nhân xinh đẹp trước mặt, nhìn thân thể hắn đã bảo vệ lớn lên.
Nàng kiều diễm như đóa hoa, thân thể phát ra một loại mỹ cảm mê người, da dẻ trắng noãn, dưới ánh nến phảng phất như một pho tượng nhỏ. đôi mắt trong veo như nước của nàng chớp chớp, khao khát hắn, mái tóc đen dài vì vùng vẫy quá nhiều mà tán loạn, lúc này lại đang vòng qua chiếc cổ trắng nõn chảy xuống trước иgự¢ cùng sau lưng, làm tôn lên gò bồng đảo đầy đặn mượt mà,đang nhấp nhô lên xuống mà nguyên nhân là do hôp hấp của nàng phập phồng, hai đóa hoa màu hồng kia đã lộ ra bên ngoài, đang chờ đợi được phóng thích.
Hắn hít một hơi thậ sâu, không dám nhìn xuống dưới nữa, nhưng thân thể của nàng lại hấp dẫn mãnh liệt khiến ánh mắt hắn không ngừng đi xuống, lướt qua bụng nàng, vòng eo nhỏ nhắn, đi đến vùng đất thần bí thuộc về nữ nhân, ánh mắt của hắn không dám lưu luyến, trưc tiếp đi xuống đôi chân thon dài cân xứng, cố gắng giải trừ ý niệm tà ác muốn nhào đến nàng trong lòng mình
""Nhìn muội.....Tại sao lại không nhìn muội? Có phải cảm thấy muội rất dơ hay không?"" Cận Dĩnh phát hiện ánh mắt nóng rực của hắn sán trên thân thể mình, nhưng sau đó lại bắt đầu vô tình hay cố ý né tránh, vội vàng chậm tãi bước đến trước mặt hắn, đáng thương hỏi hắn.
""Không có..........""Diễn Hạo hơi cúi đầu, nhìn nàng, muốn giải thích một chút.
""vậy thì hôn muội."" Cận dĩnh nhắm mắt lại. ""Yêu muội."" Hắc, ít nhất thì nàng biết phải hôn như thế nào, bởi vì nàng đã nhìn lén mẹ và phụ thân quá nhiều lần.
""Dĩnh nhi....""Trong lòng Diễn Hạo đang đấu tranh to lớn.
""Nhất định là ca cảm thấy muội rất dơ, cho nên không dám hôn muội, không dám yêu muội, có đúng hay không.....""Cận Dĩnh điềm đạm đáng yêu nói.
""Không có.....phải..........""Trong lúc nội tâm Diễn Hạo đang đấu tranh điên cuồng thì cùng lúc đó, đôi môi mềm mại cảu nàng đã chủ động hôn lên.
Hắn chấn động điên cuồng, không thể tin trợn tròn mắt nhìn nàng chủ động.
""Diễn Hạo ca ca, muội biết mình rất dơ, chỉ co ca tình nguyện chạm vào muội, trong lòng muội mới có cảm giác khá hơn một chút, Diễn Hạo ca ca thật xin lỗi.....Muội phải như vậy mới có thể khá hơn một chút...................""
Nàng nhẹ giọng nhưng kiên cường nói, đôi môi anh đào lại một lần nữa hôn lên môi hắn, hơn nữa lại hơi mở ra, lúng túng hôn hắn, thật giống như đang hút môi hắn.
""Dĩnh nhi................""Diễn Hạo đột nhiên bị chấn động, bị sự điềm tĩnh quá mức của nàng dụ dỗ, khiến lý trí còn sót lại tạm thời biến mất.
Hằn từ bị động trở thành chủ động, dùng sự dịu dàng cùng mãnh liệt ʍúŧ đôi môi mềm mại của nàng, càn rỡ nuốt nước miếng thơm ngon trong miệng nàng.
""Ừ.......a..................""Nơi cổ họng Cận dĩnh phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ, cảm giác được dư vị tuyệt vời của hắn.
Bị hắn dùng lực hôn, nàng như thở không nổi, thân thể mềm nhũn tựa vào trong иgự¢ hắn, cả người lún sâu vào trong, không có cách nào kiềm chế.
""Dĩnh nhi..............""Sợ nàng không chịu nổi cái hôn mãnh liệt như thế trong thời gian ngắn, hắn chậm dần, hơi thở nóng hổi vương trên đầu lưỡi,nhìn nàng vì ngạc nhiên mà khẽ nhếch đôi môi mềm mại lên.
""Ừ.......""Cận Dĩnh hưởng thụ mở đôi mắt ra, ngâm nga thoải mái.
Hắn thấy thế, yên lọng, lại một lần nữa đem đầu lưỡi thăm dò hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, rà soát hết hàm răng đẹp đẽ của nàng, mà nàng cũng phối hợp cùng hắn, uyển chuyển hưởng ứng, hai đầu lưỡi quấn quýt cùng nhau. Nàng dịu dàng mà khiêu khích ՐêՈ Րỉ khiến cho động tác của hắn càng lúc càng phóng túng, trí trí bị thiêu đốt không còn lại gì, hiện tại chỉ còn mỹ nữ trong иgự¢ hắn, mà người mà hắn luôn mơ đến.
Hắn rên lên một tiếng, trong đầu chỉ còn lại tình yêu điên cuồng với nàng, khi không thở nổi mới rời khỏi đôi môi mềm mại của nàng, hắn dời lửa nóng đến bên tai của nàng.
""A.....""Đột nhiên nàng giật mình là bởi vì hắn không chỉ dùng đầu lưỡi trêu chọc vành ta của nàng, mà còn đem đầu lưỡi nóng xâm nhập vào bên trong lỗ tai của nàng, chậm rãi Lเế๓ láק, trêu chọc, nhẹ nhàng thổi khí vào tai nàng.
Dường như một khắc sau đó, Dụς ∀ọηg của hắn cũng đã không kiềm chế được, một tay vẫn ôm chặt nàng, một tay khác ôm trọn một bên иgự¢ nàng.
""A...............""Lần đầu tiên bị hắn ᴆụng chạm thân mật như vậy, nàng không khỏi giật mình. Thì ra khi được hắn dùng tay vuốt ve, cảm giác lại tốt như vậy...................
""Thế nào?"" Diễn Hạo thấy nàng như vậy, nghĩ rằng hắn quá đáng, vội vàng thu tay lại, còn định nói xin lỗi với nàng.
""Yêu ta............""Cận dĩnh chủ động cầm tay hắn chạm vào иgự¢ nàng một lần nữa, ""Muội chỉ muốn nhớ sự ấm từ bàn tay ca, không muốn những thứ chịu không nổi kia, khiến cho muội cảm giác muội rất bẩn...........""
""Không, muội không bẩn, sao muội lại bẩn được đây?"" Đôi mắt Diễn Hạo phóng ra tia nhìn say đắm, sau đó lại chuyển thành tức giận.
Cho nên nàng không nên như thế này!
""Không, muội rất bẩn, muội rất bẩn, ca nhanh chóng giúp muội lau những thứ kia, chỉ có ca mới có thể............""Cận dĩnh chủ động nắm tay hắn phủ lên hai bên иgự¢ mềm mại của mình.
""Dĩnh nhi!"" Trong mắt Diễn Hạo hiện lên sự căm hờn, bắt đầu thăm dò nơi mềm mại của nàng, như muốn trừ bỏ sự tự giận dỗi của nàng.
Nàng luôn tốt đẹp như vậy, thật là mê người!
Hắn bắt đầu chậm rãi chạm đến nàng, nơi kia dường như muốn tan ra, sau đó lại mềm mại đầy đặn co dãn, một lần lại một lần, thong thả xoa.
""Nha..........A.............""một loại thân mật khi hắn chạm vào bộ phân kia làm cho cảm giác từ trong lòng muốn nổ tung, nàng bắt đầu nghe được một loại âm thanh dường như không còn thuộc về nàng, không cách nào khống chế được tiếng rên thoát ra từ cổ họng mình:
""Ư............A................""
Bộ иgự¢ trắng noãn điểm xuyết hai nụ hồng kiều diễm đung đưa trước mặt hắn, hoàn toàn hấp dẫn hai tròng mắt hắn, khiến hắn nhịn không được, cúi đầu cuốn lấy hai nụ hoa nhỏ kia vào trong miệng, đầu tiên là dùng đầu lưỡi chậm rãi gẩy đầu ʍúŧ đỏ sẫm kia, sau đó nhanh chóng chuyển thành liếm toàn bộ nụ hoa. Theo sự khuyến khích lúc nhanh lúc chậm của đầu lưỡi hắn, nụ hoa ngự nơi nụ hoa của nàng rốt cục cũng nở rộ, vươn vai dựng thẳng lên.
""A.........Ư............"" Cả người Cận Dĩnh phát run, nhiệt đô tăng chóng mặt, nàng không ngừng rên rẩy.
Giãy giụa thân mình, muốn giảm bớt cảm giác bị thiêu cháy này, lại phát hiện ra rằng, điề đó là vô dụng, thân thể nàng càng lúc càng nóng.
Hắn ác ý tấn công nụ hoa nàng liên tục, dùng miệng ʍúŧ hai hòn ngọc xinh đẹp trước иgự¢ nàng, sau đó dùng lưỡi đẩy nụ hoa đã cứng rắn của nàng, một lần lại mộ lần đem nàng cuốn vào dòng lũ Dụς ∀ọηg.
""A.............""Thân thể kiều diễm của Cận dĩnh eun rẩy không ngừng, cảm giác được nơi bị hắn hôn qua càng lúc càng căng ra, càng lúc càng nóng, dường như muốn nổ tung ra.
""Dừng...........""
""Sao thế? Làm đau nàng sao?"" Diễn Hạo bị tiếng hô của nàng làm cho thức tỉnh, gấp gáp nhìn noi vừa bị hắn ʍúŧ qua.
Vừa nhìn, lại phát hiện ra rằng sau khi hai viên ngọc kia bị hắn ʍúŧ, tản mát ra vẻ đẹp sáng bóng mê người, phảng phất như chờ đợi hắn yêu thương lần nữa.
""Không có.............Chỉ là muội..............""Cận Dĩnh không biết phải nói gì, mở to cặp mắt mọng nước, đáng thương nhìn hắn. ""Ngươi không quan tâm ta sao ca ca?""
""Sao ta lại không muốn chứ?"" Thổ lộ chân tình vào lúc này, hắn lại vươn bàn tay ra lần nữa, toàn tâm toàn ý chú ý đến đỉnh núi của nàng, lúc Ϧóþ lúc đẩy đùa bỡn nàng.
Mà cái miệng hắn lại ngậm một bên khác, phóng túng ʍúŧ lấy, để cho bên tai nghe thấy âm thanh ưm không dứt của nàng.
""Thoải mái sao?"" Cho dù đã ở giây phút cuồng loạn này, hắn vẫn dịu dàng hỏi cảm nhận của nàng, cho dù tiếng ngâm của nàng đã tiết lộ quá nhiều.
""Ừ........."" Cận Dĩnh thẹn thùng gật đầu, đôi mắt đầy mê hoặc nhìn hắn. ""Ca ca tiếp tục được không?""
Cho dù nàng không nói, bây giờ hắn cũng đã không thể dừng được nữa rồi.
Môi hắn vẫn ʍúŧ nụ hoa yêu kiều kia, còn bàn tay nhào nặn một bên иgự¢ đã lưu luyến rời bỏ nó, di chuyển xuống phần bụng mềm mại nhẵn mịn của nàng, say đắm trêu chọc lỗ rốn lõm xuống của nàng.
""a.............."" sự vuốt ve của hắn giống như một mồi lửa, khiến cho toàn thân thể mềm mại của nàng nóng rực như bị thiêu đốt, thân thể của nàng càng lúc càng nóng, đã thoát khỏi phạm vi khống chế của nàng.
Bàn tay tà ác của hắn lại dịu dàng rời đi, đến gần bụng dưới mềm mại nhẵn nhụi của nàng, nàng chợt cứng ngắc, toàn thân không ngừng run rẩy.
Hắn không có thẳng tay thăm dò u cốc thần bí kia, ngược lại vờn qua lại ở bắp đùi trắng nõn của nàng, cảm nhận da thịt mềm mại của nàng.
""A..............""Cận dĩnh nhận ra được rằng giữa chân mình không ngừng chảy ra một loại chất lỏng nóng hổi, đầu tiên là chút ít, sau đó càng lúc càng nhiều.............
""Dĩnh nhi...........""Rốt cuộc thì đôi môi Diễn Hạo cũng buông tha cho nụ hoa đã sớm đỏ hồng như máu kia, dịu dàng gọi khẽ.
Cận Dĩnh cảm giác được sự trống rỗng, đang không biết làm thế nào cho phải thì đột nhiên một tiếng thét kinh hãi từ trong miệng nàng vang ra: ""A.....................""
Thì ra là ngón tay thon dài của hắn đã tìm vào giữa u cốc của nàng, tìm được viên ngọc được bao bọc giữa hai cánh hoa của nàng, bắt đầu dụ dỗ trêu chọc.
""Ư..........""Vùng đất bằng phẳng của Cận Dĩnh đã ướƭ áƭ, giữa hai cánh hoa lại rỉ ra nhiều dịch hoa hơn, giống như một dòng suối trong vắt, liên tục tuôn ra.
Đùa bỡn tư huyệt của nàng, chỉ cần ngón tay hắn hơi gây áp lực, hai cánh hoa liền nở rộ, cho phép ngón tay của hắn thăm dò sâu hơn thánh địa kia.
Đây là thân thể nữ nhân hắn yêu nhất..........Diễn Hạo trầm mê trong suy nghĩ của chính mình, đã không còn quan tâm về thân phận của nàng, quan hệ của hai người.
Theo sự phá rối lần nữa do ngón tay hắn gây ra, tiếng ՐêՈ Րỉ của nàng càng lúc càng nhiều, liên tục đứt quãng, khó có thể ngừng lại.
""A............đừng.............A..............""
Nhìn nàng ở trước mặt mình không thể tự chủ được, nhìn nàng khiến cho hắn ý loạn tình mê, hắn cũng không còn cách nào chịu đựng được nữa, nhanh chóng ૮ởเ φµầɳ của mình, ôm nàng lên giường.
""Muốn..............""Cận Dĩnh đang định hỏi hắn muốn làm gì thì dưới phần thân thể đã ướƭ áƭ cảm giác được một loại nhiệt khác.
Là lưỡi của hắn!
""Dĩnh nhi..............Nàng thật là đẹp..............thật là đẹp.............""
Vẹt hai cánh hoa đang quặp chặt vào nhau ra, hắn cúi người dùng đầu lưỡi thăm dò bên trong nơi u cốc của nàng, lắc qua lắc lại hai bên cánh hoa cùng viên ngọc ở giữa, khiêu khích khiến nàng vừa phát run vừa cầu xin tha thứ, mà hắn vẫn không ngừng nghỉ, ngược lại càng cuồng loạn trêu ghẹo nàng.
""Aaaaaaaaaaa..............................""Cận Dĩnh cảm giác như mình sắp lên đỉnh, có một loại cảm giác vừa vui thích vừa căng thẳng, làm nàng không kịp hô hắp.
Hắn không ngừng đùa giỡn nàng, mà thánh địa tư mật của nàng càng không ngừng tuôn ra dòng suối ấm áp, thấm ướt môi, lưỡi của hắn.
Hắn biết thân thể hoàn mỹ của nàng đã chuẩn bị xong, chờ hắn tiến vào.
Hắn điên cuồng gào lên một tiếng, lật thân thể của nàng lại, ôm thật chặt vòng eo mảnh khảnh mà mềm mại của nàng, bắp đùi cường ngạnh của phái nam tách bắp đùi cân xứng của nàng, sau đó hắn lấy tiểu đệ cao ngất nóng ấm ma sát cấm địa mềm ướt của nàng.
""A..........ca ca.............""Cận dĩnh nhắm mắt lại, say mê la hét, nàng biết điều ghi trên đông cung đồ sắp diễn ra.
""Không thể, ta không thể làm tổn thương muội................""bị tiếng gọi ""ca ca"" thân mật của nàng mang lý trí trở về, hắn như bị sét đánh, chợt từ trong mộng thức tỉnh lại, vô cùng đau khổ dừng lại, bất động.
Nàng lại kiên định dứt khoát đem mình dựa vào hắn. ""Không có gì gọi là tổn thương hay làm hại, ca ca, cả đời này muội chỉ muốn là của ca.""
Nàng muốn trở thành của hắn. Cả đời này chỉ muốn là của hắn.
Hắn không nghĩ rằng nàng sẽ dựa vào mình để tiến vào, ngay lúc muốn né tránh, đã không còn kịp rồi!
Tiểu đệ nóng rực nghênh ngang kia đã bị nàng tiến mạnh vào, vào thật sâu trong hoa huy*t mềm mại xinh đẹp kia!
""A......................""Cận dĩnh kêu lên một tiếng vừa ngọt ngào vừa đau, đôi mày thanh tú nhíu lại, khuôn mặt của nàng nhăn nhăn, trên nét mặt hiện rõ sự đau đớn của nữ nhân.
""Dĩnh nhi..................""Cận dĩnh dùng âm thanh khàn khàn gọi, muốn nhưng không thể nói gì.
Nàng là của hắn. Trong lòng hắn thật ra rất hưng phấn, nhưng cũng có phần tự trách...........Hắn...............Tại sai hắn lại có thể........................
""Đau.....................Chúng ta nên làm cái gì đây?Hiện giờ có nên làm một chút gì không?""Mặc dù đau muốn ૮ɦếƭ nhưng lại rất vui vẻ, bởi vì quỷ kế của nàng đã thành công.
Trong lòng nàng, sự vui vẻ đã sớm chiến thắng sự đau đớn của thân thể, hiện tại phải di dời lực chú ý của hắn, để cho hắn đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, bây giờ phải yêu nàng thật tốt.
""Đừng di chuyển.""Diễn Hạo ôm lấy nàng thật chặt, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy mồ hôi. ""Trước hết đừng di chuyển.""
Hắn chỉ sợ nàng vừa mới bị hắn phá thân, giờ phút này nếu lộn xộn, vận động kịch liệt, nàng sẽ đau đớn.
""A?""Cận Dĩnh ngơ ngác ngây ngốc nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Hắn bảo vệ nàng, dường như lúc này không còn là tình cảm cảu huynh trưởng đối với muội muội nữa..............
Còn có một loại tình cảm sâu hơn, sự thân mật yêu thương giữa tình nhân cùng luyến tiếc.
""Còn đau không?""Dường như là đợi qua cả một triều đại vậy, Diễn Hạo mới vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của nàng, hỏi.
""Ừ............Hoàn hảo."" Cái loại cảm giác tê liệt, đau nhức lúc ban đầu không còn nữa, dư quang chỉ là cảm giác bị dị vật xâm lấn thôi.
Nhưng mà chỉ cần nghĩ rằng đó là hắn, trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc ngọt ngào, cũng đủ để bù đắp tất cả sự khó chịu.
""Ta muốn bắt đầu.................""Diễn Hạo giống như tuyên bố một quyết định trọng đại.
""Dĩnh nhi, có thể không?""
""Dĩ nhiên là có thể.""Cận Dĩnh không tránh được sự khẩn trương, cười cứng ngắc với hắn.
Dù sao, nàng hoàn toàn không biết rõ hắn nói bắt đầu là ý gì.
""Nếu đau phải nói cho ta biết.""
Diễn Hạo hôn nhẹ lên đôi môi ướƭ áƭ, đỏ mọng, tiểu đệ chưa kịp xuyên hết qua còn đang án binh bất động bắt đầu từ từ chậm chạp áp sát thấm ướt vách tường hoa, chậm rãi dùng mũi nhọn chen vào, mở đường vào hoa huy*t nhỏ hẹp, để cho tiểu đệ to lớn từ từ xâm nhập mật huyệt ấm áp của nàng.
""A..............""Một trận khoái cảm co rút truyền tới lúc hắn mở hoa huy*t tiến vào, sự vui thích dần dần thay thế sự đau đớn, khiến cho Cận dĩnh ՐêՈ Րỉ không ngừng, lời nói không còn toàn vẹn:""Ư............a................a........""
""Có sao không Dĩnh nhi?""Diễn Hạo dịu dàng hỏi nàng, động tác phía dưới vẫn còn cẩn thận.
""Tốt..........ca ca....................tốt.""Đắm chìm trong tình yêu nam nữ, Cận dĩnh gật đầu khó khăn, ngay cả trả lời cũng không thể nói hết lời.""Không...................cần...............a............dừng........muội.........theo.........theo........ca.......được......""
Nàng ưỡn cong thân thể xinh đẹp, tiếp đón tiểu đệ của hắn từng bước một xâm nhập, âm thanh yêu kiều càng lúc càng lay động lòng người, mười ngón tay nhỏ và dài chưa từng chịu qua khổ sở bám thật chặt trên người hắn, ấn thật sâu vì vui thích.
Chậm rãi xâm nhập, hắn có thể cảm giác được hoa huy*t nhỏ hẹp kia thật chặt vô cùng, nhưng đúng là có thể để hắn vô tình xẫ phạm. Hắn hơi rút tiểu đệ ra, hoa huy*t nóng rực của nàng lập tức sẽ tràn ra dịch lỏng, dính ướt tiểu đệ của hắn.
""Ca....................""Cận Dĩnh còn đang thắc mắc không hiểu tại sao đột nhiên hắn rút tiểu đệ trong người nàng ra thì ngay lập tức thét một tiếng kinh hãi:""A........................""
Thì ra là Cận Diễn Hạo thừa dịp này, đột nhiên từ đỉnh đầu phía trước, đem tiểu đệ trơn trượt tráng kiện xâm nhập thật sâu bên trong hoa huy*t của Cận Dĩnh, mang đến cho Cận Dĩnh đang không chút phòng bị nào khoái cảm bất ngờ.
""CA ca.................""Cận Dĩnh theo bản năng, co rút hoan huyệt nhỏ hẹp lại, mang đến cho Diễn Hạo một loại khoái cảm chặt chẽ. ""Mau.............""
""Dĩnh nhi..........................""Bị nàng phản ứng như thế, rốt cuộc hắn cũng không khắc chế được tình yêu nữa, bắt đầu chuyên tâm rút ra tiến vào trên người nàng, xuống giường rút tiểu đệ tựa như bàn ủi ra, sau đó nhanh chóng vào thật sâu trong u cốc của nàng.
""A...........a............ca ca................""
Thân thể mềm mại của Cận dĩnh không ngừng run rẩy, dường như không chịu nổi sự vui mừng, hai bầu ✓ú trắng như tuyết trước иgự¢ nàng không ngừng đong đưa, bắp đùi đã sớm hồng lên vì bị hắn ᴆụng chạm, còn lưu lại mật dịch rỉ ra, còn hoa huy*t không ngừng đóng mở theo sức hắn rút ra tiến vào, phát ra âm thanh ɠเασ ɦợρ dâm mỹ.
""A.........chậm.........không.........mau.........a.......mau.......""Cận Dĩnh la hét không biết trời đất, cả người như mất hồn, toàn toàn bị hắn bắt cóc.
Diễn Hạo thấy dáng vẻ mất hồn của nàng, hai bên mém nhếch lên, hiện ra nụ cười tà ác, tăng nhanh tốc độ của tiểu đệ, vừa vươn tay ôm trọn lấy bầu иgự¢ cao ✓út của nàng, để cho bầu иgự¢ nàng không ngừng chuyển động, ma sát trong lòng bàn tay hắn, làm người trong lòng khó nhịn được một trận khoái cảm.
""A............ca ca...............a.............""Thân thể xinh đẹp bị kích thích từ trên xuống dưới, căn bản thì Cận Dĩnh khó mà có thể chịu được, mồ hôi trong suốt không ngừng rơi trên người nàng, nàng chỉ có thề không ngừng la hét, cãm giác như cả người đều bay lên chín tầng mây.
""U...........ca ca.................muội.............""Lông mày Cận dĩnh nhíu chặt, tiếng rên đột nhiên ngắn lại: ""Muội..............không được...............ca..............""hoa huy*t của nàng không ngừng co rút, chất lỏng ấm áp cũng tràn đầy ra bên ngoài.
Biết nàng đã đạt được đợt cao trào lần đầu tiên, Diễn Hạo càng khó tự kiềm chế không ngừng tiến lên trong thân thể mềm mại của nàng, rốt cục ở lần mãnh liệt cuối cùng, hắn đem toàn bộ tiểu đệ chôn thật sâu trong hoa huy*t của nàng.
""A..............""Đột nhiên hắn hét lên, đem tất cả tình yêu tuôn vào chỗ sâu nhất trong thân thể mềm mại của nàng.
""CA...........""Hứng trọn lấy tất cả của Diễn Hạo, Cận Dĩnh không nghĩ rằng chuyện này sẽ tốt đẹp như thế, mặc dù mệt mỏi, nhưng cảm giác cùng hắn ɠเασ ɦợρ lại thành một thể, khiến cho giờ phút này nàng vẫn không ngừng run rẩy, chỗ sâu nhất trong hoa huy*t không ngừng co rút.
""Dĩnh nhi, nàng có khỏe không?""Dụς ∀ọηg qua đi, trong mắt Diễn Hạo tràn đầy áy náy cùng đau lòng.
""Không thể tốt hơn.""Cận dĩnh mỉm cười, nụ cười hạnh phúc nhất từ khi chào đời đến nay, giống như con mèo leo vào lòng hắn, ngón tay thon dài vuốt ve lưng hắn:""Thật xin lỗi, Rất đau có phải không?""
""Không có, là nàng đau.""Cận Diễn Hạo mỉm cười yêu thương, dụ dỗ nàng ngủ.
""Nào, mau ngủ đi, Dĩnh nhi.""
""được.............""Cận Dĩnh ngoan ngoãn nghe lời của hắn, nàm trong vòng tay hắn ngủ.
Nhìn nụ cười say sưa của nàng, trong mắt Diễn Hạo xuất hiện sự rối ren, phức tạp..................
""Thật tốt quá! Lão công, thật tốt quá.""
Ngoài cửa phòng Diễn Hạo đen như mực, giọng nói Dung Điềm Điềm truyền ra rõ ràng.
Không sai, trong khi Dĩnh nhi mà nàng cố vấn đang ở bên trong thì nhân vật đầu não đã sớm chờ ở ngoài cửa phòng Diễn Hạo, nói dễ nghe là muốn nghiên cứu tình hình phát triển của hai người, nói khó nghe chính là nghe trộm.
Không chỉ như thế, cái nhân vật đầu não đó còn đem đương gia lão Đại chân chính mang đến.
""Cái gì thật tốt quá?"" Sắc mặt Cận Tử Thần không có chút nào gọi là tốt.
""Rốt cuộc dĩnh nhi cũng đạt được nguyện vọng của mình, chàng không vui sao?"" Nụ cười nở rộ trên mặt Dung Điềm Điềm biến mất. ""Uy, uy, uy, không phải là chàng có tình cảm luyến ái với con gái mình chứ?""
""Trí tưởng tưởng của nàng thật là phong phú, cái gì mà tình cảm luyến ái?"" Cận Tử Thần buồn cười 乃úng lỗ mũi của nàng. ""Ta yêu Dĩnh nhi không sai nhưng mà không có gì khác biệt so với việc nàng yêu Dĩnh nhi đâu.""
""Vậy sao chàng không vui? Thân thể Dĩnh nhi thuộc về lão đại, như vậy lão đại nhà chúng ta không thể chối bỏ nữa."" Dung Điềm Điềm rất vui vẻ.
""Chỉ sợ chuyện này không có đơn giản như vậy."" Khuôn mặt anh tuấn của Cận Tử Thần trầm xuống. ""Tính tình của đứa nhỏ Diễn Hạo này ta hiểu được, ta sợ hắn..........ai.............""
""Sợ hắn bội tình bạc nghĩa với Dĩnh nhi? Điều này không thể nào, vậy rốt cuộc là chàng sợ cái gì?"" Dung Điềm Điềm buồn bực nhìn hắn.
Loại ý nghĩ phức tạp của nam nhân lạnh như băng giống bọn họ, chỉ có bọn họ hiểu lẫn nhau, cá tính thẳng thắn sáng sủa như nàng rất khó hiểu được.
Cận Tử Thần thở dài: ""Đứa nhỏ Diễn Hạo này cực kỳ yêu thích Dĩnh nhi, trong lòng ta và nàng đều rõ ràng, ta sợ chính là hắn cảm giác như mình không xứng với Dĩnh nhi.""
Dung Điềm Điềm kinh ngạc: ""A? Có sao? Ta cho là chẳng qua đầu óc hắn cứng ngắc, cho rằng hai bọn họ là huynh muội thì không thể gả cưới cho nhau.""
""Nếu chỉ đơn giản như vậy, thì giải quyết tốt rồi, nhưng đứa nhỏ Diễn Hạo này dễ dàng che giấu tâm sự, giống như ta, chỉ sợ vấn đề không đơn giản như vậy."" Cận Tử Thần nói ra nỗi sầu lo trong lòng mình.
Dung Điềm Điềm vẫn không giải thích được: ""Sao hắn nghĩ mình không xứng với Dĩnh nhi? Rõ ràng là hắn rất tốt, ta thấy ngoại trừ nam nhân như hắn, không một ai có thể xứng với Dĩnh nhi nhà chúng ta.""
""Nàng nha, tuy nàng thông minh nhưng hết lần này đến lần khác đều không xác định được ý nghĩ của nam nhân."" Cận Tử Thần mỉm cười nhìn nàng.
""Ta chỉ muốn nắm chắc suy nghĩ của chàng là tốt rồi, biết của hắn làm gì? Hắn thì để cho Dĩnh nhi đi mà nắm bắt."" Tuy bên ngoài Dung Điềm Điềm mở miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đang rất gấp. ""Rốt cuộc là như thế nào, chàng nói như thế, nhưng thật lra cũng chỉ một mình chàng biết, không nói cho ta.""
""Có một số việc, chỉ chúng ta nói cũng không có ích gì."" Cận Tử Thần thở dài một cái. ""Sợ rằng đứa nhỏ Diễn Hạo này vẫn cảm thấy thân thế của mình hèn mọn, là con nuôi của chúng ta, không xứng với nữ nhi chân chính cảu chúng ta.""
""Không thể nào? Sao đầu óc hắn có thể ngốc đến như vậy?"" Dung Điềm Điềm kinh ngạc trợ đôi mắt đẹp.
""Nếu không tại sao so với chúng ta, bất cứ thời điểm nào hắn cũng để ý đến kết quả có tốt hay không của Dĩnh nhi? So với bất cứ kẻ nào ở đây, từ nhỏ hắn đã đem chuyện của Dĩnh nhi trở thành chuyện quan trọng nhất của mình, hơn nữa hắn cho rằng mình không xứng, nếu không hẳn là ngay từ đầu hắn nên kiên quyết quyết định muốn kết hôn với Dĩnh nhi, chứ không phải là chỉ lo lắng chi Dĩnh nhi, không phải sao?Cận Tử Thần phân tích đạo lý khá rõ ràng.
""Cho nên, ý của chàng là, thật ra thì hắn vẫn luôn muốn Dĩnh nhi, nhưng mà không dám?"" Dung Điềm Điềm lúc này mới chợt hiểu ra.
Ai, tướng công nàng nói nam nhân lạnh như băng thật sự là lạnh như băng, còn lá một nhân vật hung ác! Sao tới bây giờ nàng cũng chưa nghĩ sâu xa như thế chứ?""
""Đúng vậy."" Cận Tử Thần khẽ gật đầu một cái.
""Ai da, vậy sao trước đây chàng không nói cho ta biết? Chàng hại ta biết rõ Diễn Hạo yêu Dĩnh nhi mà không nói, ngoài mặt chỉ ép Diễn Hạo, nhưng không có tháo gỡ thút thắt trong đầu Diễn Hạo, bây giờ phải làm sao đây?""
Dung Điềm Điềm cảm thấy càng muốn tốt hơn càng hỏng bét.
""Làm sao bây giờ?Đi ra ngoài xử lý đi."" Cận Tử Thần kéo nàng ra bên ngoài nơi có ánh sáng.
""Đi ra ngoài xử lý?"" Dung Điềm Điềm dừng bước. ""Có ý gì?""
""Mặc dù chuyện này không phải là hoàn toàn tốt, nhưng không hẳn là chuyện xáu."" Cận Tím Thần cười nhạt, ""Cũng vì có mấy người các nàng đảm nhiệm việc làm bừa, phá vỡ cục diện bế tắc, cho nên chuyện này mới có cơ hội cahn6 chính để giải quyết, không phải sao?""
""Lại nữa rồi."" Dung Điềm Điềm trừng hắn một cái, tức giận nói.
Sợ nhất chính là đợi lát nữa, thằng bé Diễn Hạo kia quỳ xuống nhận tội, nàng mới thực sự có thể thấy tính chính xác của chuyện này.
***************************************************
Nhìn vẻ mặt Cận Dĩnh điềm tĩnh, thỏa mãn nằm ngủ say bên cạnh hắn, khóe miệng Diễn Hạo nhếch lên, tạo thành một nụ cười vui vẻ.
Nàng, là của hắn.
Muội muội quý giá nhất của hắn, rốt cuộc trở thành nữ nhân của hắn.
Nữ nhân của hắn?
Vui vẻ chợt biến mất, Diễn Hạo trợn to mắt, kinh ngạc nhìn hai tay của mình.
Hắn cứ như vậy mà có được nàng?
Tại sao hắn lại có thề lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?
Dĩnh nhi còn nhỏ, cái gì nàng cũng không hiểu, còn hắn, hắn thì sao?
Khong sai, đích thực là Dĩnh nhi là người mà trong lòng hắn rất quan trọng nhưng chưa bao giờ hắn dám có suy nghĩ đó, đây là giấc mộng hắn không muốn mất, quả thật hôm nay hắn đã chân chính có được nó.
Hắn đòi hỏi nàng.
Nhưng, còn nàng?
Hắn đã để danh tiết của nàng ở đâu? Hắn có từng vì nàng mà suy nghĩ khong7?
Cảm giác của nàng đối với hắn, chẳng qua là một loại không muốn xa rời, mà hắn lợi dụng điều này có được nàng.
""Dĩnh nhi, Diễn Hạo! Dĩnh nhi..........""
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa liên tục.
Cận Diễn Hạo nhíu mày.
Giọng nói này........Giọng nói này là của............của mẹ?
Hắn rón rén xuống giường, đồng thời lấy chăn đáp kín người cho Cận Dĩnh, sau đó đứng dậy, chạy thật nhanh ra ngoài mở cửa.
""Diễn Hạo, Dĩnh nhi đâu?"" Dung Điềm Điềm quan tâm hỏi, trong lòng kêu to thật là may mắn. Thật may là lão đại diễn Hạo này không có trình diễn một màn xin lỗi, nếu không nàng lại đau đầu.
""Dĩnh nhi đang ngủ ở trong phòng."" Diễn Hạo nhẹ nhàng đóng cửa phòng. ""Cha, mẹ, chúng ta ra ngoài nói, chớ quấy rầy giấc ngủ của Dĩnh nhi.""
""Sao Dĩnh nhi lại ngủ rồi? Không phải là nó khóc rất thảm thiết sao?""Dung Điềm Điềm làm bộ như nàng không nghe được gì. ""Ca ca như ngươi thật lợi hại, chỉ hai ba lần liền dỗ nó ngủ được, nó sẽ không có chuyệ gì chứ?""
""Nàng...........Dĩnh nhi nàng................""Sắc mặt Diễn Hạo trở nên cực kỳ khó coi.
""Dĩnh nhi nó thế nào?"" Trong lòng Dung Điềm Điềm kêu không ổn. Nhìn bộ dạng này không chừng lát nữa sẽ quỳ xuống trước mặt nàng, làm sao bây giờ?
""Cha, mẹ con xin lỗi."" Quả nhiên bịch một tiếng, Diễn Hạo đã quỳ gối trước mặt Cận Tử Thần cùng Dung Điềm Điềm.
""Xin lỗi cái gì? Sao thế?""
Nguy rồi, thật đúng là bị nàng đoán trúng!
So với con kiến bị rơi vào chảo nóng, Dung Điềm Điềm còn gấp hơn, vội vàng nâng Diễn Hạo đứng lên.
""Xảy ra chuyện gì khiến cho ngươi quỳ xuống trước mặt chúng ta?""
""Ta không nên.................không nên làm thế với Dĩnh nhi...............""Diễn Hạo vừa nghĩ đến một màn triền miên lúc nãy, liền đau lòng cùng hối hận cực kỳ.
""Là làm sao?"" Dung Điềm Diềm giả vờ cái gì cũng không biết, nhìn Diễn Hạo.
""Ta..............Dĩnh nhi............ta.............""Diễn Hạo hận mình tới cực điểm.
Dung Điềm Điềm làm ra vẻ không sao cả: ""Đòi hỏi thì sẽ muốn, muốn không phải là rất tốt sao? Mặt của ngươi sao lại giống như khóc thương vậy, giống như làm lỗ vốn toàn bộ tài sản của Vô Danh sơn trang vậy.""
""Mẹ, người không hiểu, việc này là không nên, ta không thể, căn bản là ta không thể làm thế với Dĩnh nhi..........""Diễn Hạo nhìn hai bàn tay run rẩy của mình, không thể nói thêm được gì nữa.
""Tại sao không thể? Các ngươi không phải là máu mủ ruột thịt, ngươi yêu nàng thì sẽ yêu cầu ở nàng, có quan hệ gì đâu? Huống chi Dĩnh nhi yêu ngươi như vậy."" Dung Điềm Điềm thật sự muốn cầm Lang Nha bổng gõ cho nam nhân trước mặt này tỉnh ra.
""Đó không phải là giống nhau, Dĩnh nhi đối với ta chỉ là không muốn xa rời, không phải là yêu."" Mà hắn lại dám lợi dụng sự lệ thuộc của Dĩnh nhi vào hắn để...............
""Ngươi không phải là Dĩnh nhi, làm sao ngươi biết tình cảm của nó với ngươi là gì? Ta thấy tình cảm của nó đối với ngươi chính là yêu!"" Dung Điềm Điềm bắt dầu chịu không nổi đầu băng như hắn.
""Cho dù nàng đối với ta là yêu, ta cũng không thể cùng nàng có gì được!"" Diễn Hạo như nổi điên lên, trong lòng tràn đầy hối hận.
Tại sao hắn lại có thể, tại sao lại có thể..............
""Tại sao lại không thể cùng nó có cái gì?"" Dung Điềm Điềm sắp bị hắn làm cho tức ૮ɦếƭ. ""Tình yêu nam nữ thì có cái gì không đúng? Huống chi rõ ràng là các ngươi yêu nhau!""
""Nàng không phải là hy vọng xa vời mà ta có thể với đến."" Diễn Hạo cười khổ. ""Nàng chỉ có thể là muội muội, là trách nheim65 nhưng không thể nào là người của ta.""
Hắn vẫn không có cách nào không nhớ tới lần đầu tiên hắn thấy Dĩnh nhi.
Đứng bên cạnh mấy tên con trai hoàn toàn khác nhau.
Là oa nhi béo tròn, là người hắn cam kết muốn cưng chiều, nâng niu trong lòng bàn tay, là người hắn muốn cả đời hạnh phúc.
Hắn là con nuôi của cha mẹ, ngay lúc đó cũng đã tự cam kết với chính mình, cả đời sẽ chịu trách nhiệm với Dĩnh nhi, nhìn nàng hạnh phúc.
Nàng hoàn toàn khác hắn.
Cuộc đời của hắn chỉ sau khi được nghĩa phụ nhận nuôi mới có khác biệt, sau khi gặp nghĩa mẫu mới có vui vẻ, hắn là kẻ bi thảm, sao có thể xứng với nàng?
Nàng tốt đẹp như vậy, được cưng chiều như vậy, khác với sự chán nản, âm u không ánh sáng như hắn.
Còn hắn, có thể là ca ca của nàng, đã rất hạnh phúc.
Sao có thể chạm vào nàng? SAo có thể hy vọng xa vời rằng nàng sẽ là của hắn?
""Trời ạ, ta muốn bất tỉnh."" Dung Điềm Điềm không thèm giữ hình tượng ngã vào lòng Cận Tử Thần: ""Hắn.........hắn thật giống chàng.............Chàng giải thích, chàng giải quyết đi.""
Cận Tử Thần nhướng mày: ""Hạo nhi, ngươi cảm thấy không thể muốn nó, một mặt là vì cảm thấy không xứng với nó, một mặt khác là cảm thấy có lỗi với chúng ta đúng không?""
Cận Diễn Hạo lẳng lặng nhìn Cận Tử Thần, giống như là cam chịu.
""Ngươi luôn không ngừng nói trách nhiệm, báo ân, có nghĩ tới hay không? Phương thức báo đáp chúng ta tốt nhất chính là cưới nó, nuôi nó cả đời?"" Cận Tử Thần thuyết phục cực kỳ phù hợp với thực tế.
""Cha....""Diễn Hạo bị chấn động. ""Ta............""
""Trên thực tế, trong mắt chúng ta, chỉ ngươi là người có tư cách nhất ở chung một chổ với nó, chỉ có ngươi có tư cách chăm sóc nó cả đời, nếu như ngươi thật sự muốn báo ân, sao không đảm trách những ngày ngọt ngào của nó?"" Cận Tử Thần quẳng vấn đề cho hắn.
""Nhưng mà..............ta..............""Thân thể tráng kiện cảu Diễn Hạo lại run rẩy: ""Ta không xứng, ta không xứng với Dĩnh nhi! Cha, ta là con nuôi của người, người cũng biết trước khi gặp người.........""
Trước kia, ta đã từng là ăn mày, đạo tặc............Còn nhỏ tuổi nên cái gì có thể kiếm ăn đều đã làm.............""
""Vậy thì sao?Mỗi người cũng từng có quá khứ mà."" Dung Điềm Điềm đáp lời thay lão công.
""Vấn đề là, Dĩnh nhi không nên cùng người có vết nhơ ở cùng nhau.""Diễn Hạo vẫn kiên trì hết mức với ý nghĩ cảu hắn.
""Ai da mẹ của ta ơi."" Dung Điềm Điềm thật sự sắp điên rồi. ""Ai quản chuyện lúc nhỏ ngươi làm gì chứ, Dĩnh nhi cũng không có hoàn hảo như vậy đâu! Ai da, không đúng, sợ rằng Dĩnh nhi trong lòng ngươi chính là thập toàn thập mỹ, cho nên ngươi mới có thể náo loạn như vậy...........""