Làm Nhục Ca Ca - Chương 02

Tác giả: Lam Cầm

Không phải là đã nói thế nào cũng tìm cách đưa đến vị trí nàng có thể xem được sao? Chỗ nào? Vì sao mà ngay cả nữa bóng dáng nàng cũng còn không nhìn thấy?
Nàng đã dự dịnh: dùng tất cả vốn liếng, cố gắng hết sức ngó dáo dác khắp nơi rồi, hay là có nguyên do gì đó?
\'\'Muội đang làm cái gì vậy?\'\' Đột nhiên, đất bằng nổi sóng, giọng nói của Cận Diễn Hạo vang lên sau lưng nàng.
\'\'A\'\' Vì quá mức chuyên tâm, đột nhiên bị dọa cho hoảng sợ khiến Cận Dĩnh suýt chút nữa té nhào, toàn bộ đông cung mưu đồ (tranh 3x) rớt xuống đất.
\'\'Đây là cái gì?\'\' Cận Diễn Hạo cúi người nhặt lên cho nàng, sắc mặt thay đổi khi thấy rõ ràng nội dung của nó.
\'\'Vì sao muội lại có nó? Muội cầm cái này làm gì? Muội nhìn hết đông đến tây ở chỗ này làm gì?
Vì sao mà Diễn Hạo ca ca rất không vui? Chẳng lẽ bị ca phát hiện ra quỷ kế dụ dỗ ca sao? Quên đi, nếu ca phát hiện, tốt nhất là nàng nên thú nhận.
\'\'Tại sao muội có thể có cái này à? Mẹ đưa cho muội. Muội lấy cái này làm gì ? Mẹ nói học hết các tư thế, có thể dụ dỗ ca. Về phần nguyên nhân muội ở chỗ này nhìn hết đông đến tây, là bởi vì mẹ nói muốn biểu diễn cho muội xem.\'\' Cận Dĩnh dùng một hơi đem toàn bộ mọi sự việc nói ra.
\'\'Muội.... ....\'\' Trong khoảng thời gian ngắn Diễn Hạo á khẩu không nói được gì.
\'\'Đúng lúc ca đã đến rồi, vậy chúng ta cũng luyện luôn 9i, ca nói xem có được không?\'\' Cận Dĩnh nhõng nhẽo ôm lấy cổ hắn, ngây thơ nói.
\'\'Luyện cái gì mà luyện, không cho luyện!\'\' Cận Diễn Hạo lên tiếng quát, đem cánh tay nàng tháo ra. Đáng ૮ɦếƭ, hắn lại có cảm giác với cái ôm của nàng!
\'\'Tại sao không thể luyện?\'\' Cận Dĩnh dũng cảm, mạo hiểm thử lại một lần, dùng tay mát xa cho hắn, bởi vì căm tức mà đang cứng hết cả cổ.
\'\'Bởi vì ta là ca ca của muội, mà những loại việc đó chỉ có muội cùng trượng phu mới có thể làm!\'\' Diễn Hạo nổi giận đùng đùng gào lên, gạt tay nàng xuống.
\'\'Vậy không phải là tốt hơn sao, sau này muội cũng sẽ gả cho ca ca, chúng ta luyện tập trước không phải là tốt hơn sao?\'\' Cận Dĩnh giả vờ ngây thơ, đầu ngón tay lại vẽ vòng vòng trên cổ hắn.
\'\'Ta không thể cưới muội!\'\' Cận Diễn Hạo lại gạt bàn tay nhỏ, trắng nõn của nàng xuống lần nữa. \'\'Ta sẽ nhìn muội tìm được một nam nhân thật tốt.\'\'
\'\'Ca!\'\' lần này đổi thành Cận Dĩnh giận dữ: \'\'Tại sao vẫn muốn muội gả cho nam nhân khác? Ca muốn nhìn muội cùng nam nhân khác luyện cái này sao?\'\'
\'\'Ai nói ta sẽ nhìn muội cùng nam nhân khác luyện cái này?\'\' Cận Diễn Hạo bị lửa giận làm cho mờ mắt, quát to câu đó xong mới đột nhiên giật mình, cả người bỗng cứng lại:\'\' Chuyện như vậy người khác không thể nhìn!\'\'
\'\'Nhưng mà mẹ.... ......\'\'Cận Dĩnh vội vàng biện minh.
\'\'Mẹ là ngoại lệ, không cần để ý đến người!\'\' Ông trời à, sao hắn lại có loại nghĩa mẫu này chứ?
\'\'Nói gì thì nói, đơn giản chỉ là ca muốn nhìn muội gả cho nam nhân khác!\'\' Cận Dĩnh nói ra khả năng mà nàng nghĩ, trong lòng cũng bộc phát sự tức giận không kém gì hắn.
\'\'Muội hỏi ca, có phải là ca thật sự muốn gả muội cho nam nhân khác?\'\'
\'\'Phải!\'\' Cận Diễn Hạo nghiến răng nghiến lợi đáp trả, phát hiện trong lòng của mình có một lực kháng cự lại, khiến hắn càng căm tức.
\'\'Tốt thôi! Muội sẽ gả!\'\' Cận Dĩnh phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn. \'\'Dù sao ta cũng đã trưởng thành, ca hay nhanh chóng xem xét chọn người giúp muội, nhanh nhanh một chút đem muội gả ra ngoài đi!\'\'
Nàng nói xong một hơi, giật lại mấy bộ đông cung mưu đồ từ trên tay hắn, sau đó giống như một con gà trống tuy thất bại nhưng vẫn kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn иgự¢ rời đi.
Còn hắn, không thèm đếm xỉa gì đến cảm giác mất mát nồng đậm đột nhiên dâng lên trong lòng, cứ trơ mắt như vậy nhìn nàng rời đi, nửa câu cũng không nói.
****************************
\'\'Rốt cuộc là tối hôm qua người ở đâu hả mẹ?\'\' Cận Dĩnh mang theo đôi mắt gấu mèo, uẩ oải hỏi khuôn mặt đang xin lỗi của Dung Điềm Điềm.
\'\'Ta......ơ.....a.... ...\'\' Khuôn mặt Dung Điềm Điềm đỏ bừng, vô cùng mắc cỡ nói:\'\' Tối hôm qua vì muốn dụ dỗ phụ thân của con nên đã tự mình đi đến thư phòng mời hắn, để đề phòng việc cha con lo làm việc mà không trở về phòng, không nghĩ rằng.....Không nghĩ rằng trong thư phòng ta lại bị phụ thân con dụ dỗ, trực tiếp luyện những tư thế kia trong thư phòng.... ........Thật xin lỗi, đã để cho con đợi ... ..........Nhìn đôi mắt con vì chờ mà thâm quầng.... .....\'\' Nàng đau lòng nhìn nữ nhi.
\'\'Không phải vì chờ mẹ mà mắt con thâm quầng đâu.\'\' Nếu là bình thường, nàng có thể nhõng nhẽo với Dung Điềm Điềm, nhưng hôm nay nàng không có tâm trạng.
\'\'Nếu không thì vì sao?\'\' Dung Điềm Điềm nhướng cao đôi lông mày thanh tú.
Cận Dĩnh đem mọi chuyện tối hôm qua kể lại cho mẹ, sau khi nói xong đã thấy khuôn mặt đẫm nước mắt.
\'\'Cái gì mà làm sao bây giờ?\'\' Dung Điềm Điềm còn đang chìm đám trong lời xin lỗi của mình, nhất thời trong chốc lát không hiểu duco957 tâm tình của nữ nhi.
Cận Dĩnh kích động nói: \'\'Chính là chuyện con giận dỗi Diễn Hạo ca ca vì nói muốn gả con cho người khác! Căn bản là con không muốn gả cho người khác!\'\'
Trên thực tế, ngay từ lúc mới bắt đầu chạy đi, nàng đã hối hận.
\'\'Này, có cái gì mà phải buồn? Vậy thì không gả là được rồi. Dù sao thì nói một đằng làm một nẻo, keo kiệt bủn xỉn là quyền lợi đặc biệt của nữ nhân nhà chúng ta, con không biết sao?\'\'
Dung Điềm Điềm bày ra bộ mặt như đúng rồi.
\'\'Nhưng con cũng đã nói, nếu không làm thì hình như hơi.... ....\'\' Cận Dĩnh vẫn cảm thấy không ổn.
\'\'Mẹ, giúp con suy nghĩ một biện pháp vẹn toàn đôi bên nha.\'\'
\'\'Không muốn gả thì không gả, tại sao phải khiến cho phức tạp thế?\'\' Dung Điềm Điềm thuộc loại nữ nhân thẳng ruột ngựa thế kỷ hai mốt, thật sự không thể nào hiểu được mấy đoạn loằng ngoằng trong lòng nữ nhi.
\'\'Mẹ, con xin mẹ, hãy giúp con nghĩ biện pháp nha.......\'\'Cận Dĩnh làm nũng nói.\'\'Nha mẹ.... ......\'\'
Ở trong nhà, chiêu làm nũng này là sở trường của nàng, chỉ duy nhất Diễn Hạo không bị ảnh hưởng của nó.
\'\'Được rồi, ta sẽ giúp con nghĩ.... ........\'\'Dung Điềm Điềm bị nữ nhi tung ra chiêu này, chỉ có nước đầu hàng.
\'\'Được rồi, được rồi, để ta giúp con nghĩ.... ....\'\' Dung Điềm Điềm bị nữ nhi lắc tới chóng mặt, không thể không đồng ý.
Bắt đầu suy nghĩ: \'\'Vừa muốn gả vừa không muốn gả..... Vừa không muốn gả vừa muốn gả.... ......Rốt cuộc là muốn gả hay không muốn gả?\'\' Nàng lảm nhảm trong miệng.
Cận Dĩnh lo lắng nhìn Dung Điềm Điềm.
Rốt cuộc là mẹ có biện pháp hay không?
\'\'Cưới, không cưới.... cưới, không cưới.......\'\'Dung Điềm Điềm không ngừng lẩm bẩm trong miệng, \'\'Cưới, không cưới.... ...\'\'
Cận Dĩnh càng nhìn càng lo lắng.
Xem ra mẹ nghĩ không ra biện pháp rồi. Có phải là nàng đã hơi kỳ vọng vào mẹ cao quá không?
Chẳng lẽ nàng thật sự phải chạy đi gả cho nam nhân khác vì sự nông nổi trong phút chốc sao? Nàng không muốn. Nhưng mà nếu trở về thì Diễn Hạo ca ca sẽ bảo nàng nói một đằng làm một nẻo,... ........
\'\'A!\'\' Đột nhiên Dung Điềm Điềm thét một tiếng chói tai, khiến cho Cận Dĩnh đang thất thần phải hoảng sợ.
\'\'Chuyện gì vậy mẹ?\'\' Cận Dĩnh vẫn chưa hết hồn, vỗ vỗ иgự¢.
\'\'Ta nói cho con biết, nếu con nói vừa muốn gả vừa không muốn gả, vậy thử cưới đi.\'\' Dung Điềm Điềm mỉm cười nói.
Thân là một người rớt xuống cổ đại, xem ra quan điểm này có lợi ích nha.
\'\'Thí cưới? Muốn Gi*t ૮ɦếƭ hôn nhân?\'\' Chưa từng nghe qua việc cưới giả cho nên Cận Dĩnh hoàn toàn hiểu lầm ý của mẹ nàng.
Dung Điềm Điềm suýt nữa té xỉu: \'\'Không phải là cái nghĩa đó, là thí nghiệm! Thử cưới! Trải nghiệm cuộc sống hôn nhân!\'\'
\'\'Hả? Thử cưới là cái gì? Hôn nhân cũng có thể thử sao?\'\' Cận Dĩnh buồn bực nhìn Dung Điềm Điềm.
\'\'Hiện giờ không có, nhưng sau này sẽ có.... .........\'\' Dung Điềm Điềm cười cười. \'\'Ở thời đại của mẹ, thử cưới là chuyện bình thường đấy.\'\'
\'\'Bình thường?\'\' Cận Dĩnh nhìn chằm chằm bằng đôi mắt to tròn: \'\'Tại sao chuyện bình thường như vậy mà con chưa bao giờ nghe qua?\'\'
\'\'Chuyện con chưa bao giờ nghe qua còn rất nhiều!\'\' Dung Điềm Điềm cười, nói: \'\'Cả ngày con có nhiều chuyện bận rộn như vậy, mẹ có thể nói cùng con lúc nào?\'\'
\'\'Nói cũng đúng.\'\' Thử nghĩ xem, cuộc sống của nàng, mỗi ngày đều là học đàn, thêu thùa, đọc sách.... .......Thời gian nghĩ ngơi còn không có, làm gì còn cơ hội cùng mẹ nói chuyện phiếm.
\'\'Mẹ, đột nhiên con phát hiện ra rằng, con muốn cùng ở một chỗ với mẹ, cùng mẹ học tập thật tốt.\'\'
Nàng mới học tập cùng mẹ mấy ngày, đã cảm thấy được rất nhiều lợi ích. ( Thiên Di: Toàn lợi ích gì đâu không =.= )
\'\'Ta nghĩ Diễn Hạo ca ca của con không nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra.\'\' Dung Điềm Điềm cười giảo hoạt nói: \'\'Nhưng mà, khi chuyện đã xả ra rồi, dù muốn nó cũng không thể ngăn cản được.\'\'
\'\'Vâng.\'\' Cận dĩnh gật đầu, khẩn cấp hỏi: \'\'Mẹ, cái việc thử cưới mà mẹ nói, rốt cuộc là con phải làm thế nào?\'\'
\'\'Rất đơn giản, một khi không có tiếp xúc với nam nhân, con biết hắn tốt hay không sao?\'\' Dung Điềm Điềm trực tiếp ném vấn đề cho nàng.
\'\'Không biết.\'\' Cận Dĩnh trả lời một sự thật hiện nhiên.
\'\'Cho dù bên ngoài nam nhân kia rất khá, nhưng không có tiếp xúc qua, con có biết hắn là nam nhân tốt hay không?\'\' Dung Điềm Điềm tiếp tục truy hỏi.
\'\'Dĩ nhiên là không biết.\'\' Lòng người khó dò, cho dù được đánh giá tốt, cũng chưa chắc có thể tin cậy được.
\'\'Đây chính là nguyên nhân vì sao phải thử, ở niên đại của ta, bởi vì cả hai bên đều không biết có phải là hôn nhân thích hợp hay không cho nên nam nữ bình thường sẽ ở chung một chỗ, việc chúng ta ở chung, gọi là sống thử.\'\'
Nàng dừng lại chốc lát, lại tiếp tục nói: \'\'Trước tiên, con hãy thử cưới với nam nhân khác, ta nghĩ chỉ riêng điều này cũng đã khiến lòng đố kỵ của Diễn Hạo ca ca của con lên cao rồi, càng không cần phải nói đoạn sau, đợi đến khi bắt đầu chọn nam nhân, sau đó đến thời điểm con thật sự đi thử cưới, nhất định nó sẽ không chịu được.\'\'
\'\'Thật sự là quá tốt rồi!\'\' Lần đầu tiên Cận Dĩnh vì hưng phấn mà kêu lên, sau đó lại thấy có gì đó không đúng, gương mặt như hoa nở kia lập tức xụ xuống: \'\'Nhưng mà như vậy, không phải là con phải ở cùng một chỗ với nam nhân khác sao? Hình như không được.\'\' Nàng vừa nghĩ vừa lắc đầu: \'\'Con không muốn thử như vậy đâu, mẹ, chúng ta thử tìm nam nhân ở rể, có được không?\'\'
\'\'Thử ở rể?\'\' Hai tròng mắt Dung Điềm Điềm sáng ngời. \'\'Rất mới mẻ, vì sao lại không tốt chứ? Thử ở rể tốt, thử ở rể tốt, ca ca con muốn gả cho con một người trong sạch, vì sao lại không nghĩ ra việc trực tiếp gọi người đó đến, để chúng ta có thể giám sát hắn chứ? Dĩnh nhi, quả nhiên là mẹ không nhìn lầm con, con rất có khả năng tiềm ẩn!\'\'
\'\'Vậy phải xem ai là người sinh ra con chứ.\'\' Cận Dĩnh thân mật chối khéo.\'\' Mẹ, nhất định người phải giúp con đó.\'\'
\'\'Dĩ nhiên, con là do ta sinh ra, ta không giúp con thì giúp ai?\'\' Dung Điềm Điềm sủng ái vuốt vuốt mái tóc nữ nhi. \'\'Dù sao thì con cũng phải lập gia đình, lại không muốn gả cho nhầm người, chuyện này sẽ thành công. Đợi đến lúc chọn nam nhân, hơn nữa lại là nam nhân ở rể, con hãy tìm phương pháp làm cho Diễn Hạo lo lắng hoạc ghen tỵ, đến lúc đó nếu có phiền toái hoạc vấn đề gì, mẹ sẽ ra mặt cho con.\'\'
\'\'Cám ơn mẹ!\'\' Có mẹ chuẩn bị, nhất định nàng sẽ có thể đánh một trận hoành tráng!
*******************************************
\'\'Thử cưới?\'\'
Quả nhiên vừa nghe đến chữ này, thiếu chút nữa Cận Diễn Hạo nhảy lên khỏi mặt đất.
\'\'Thử cưới cái gì! Ta không đồng ý!\'\' Ở bên trong hội nghị gia đình, Cận Diễn Hạo là người đầu tiên và cũng là người duy nhất phản đối.
Về phần các thành viên khác trong nhà, chỉ cần Cận Dĩnh không có ý kiến, sẽ trực tiếp đồng ý, bọn họ nuông chiều còn không kịp, làm gì có chuyện phản đối chứ?
\'\'Diễn Hạo ca ca, không phải là ca mong muội tìm được người tốt sao? Muội không thử một chút làm so biết đó có phải người tốt hay không? Cho dù bên ngoài hắn có tiếng hoặc làm chuyện gì tốt, nhưng làm sao muội biết được hắn có tốt với muội hay không? Nếu như hắn thích làm người khác vui nhưng lạ bạo lực với vợ thì làm sao bây giờ?\'\' Cận Dĩnh dùng giọng nói ủy khuất đáp.
\'\'Chuyện này.... ....\'\' Diễn Hạo bị nàng hỏi đến rối. \'\'Ta sẽ giúp muội điều tra.\'\' Dù là chính miệng hắn nói nhưng vẫn cảm thấy không ổn.
\'\'Sao ca phải giúp muội điều tra? Vấn đề là dù ca nhìn nhiều thế nào, cũng không thể biết được hắn sẽ đối xử với muội thế nào. Nếu muội gả đi lại bị ngược đãi thì làm thế nào bây giờ?\'\' Cận Dĩnh lại không ngừng ném vấn đề cho hắn như lúc trước, một lần lại một lần vén lên nỗi sợ hãi của hắn.
Chuyện này rất nghiêm trọng, lão đại, ta đã nói với con rồi đó, ở triều đại sau của các con, có một ca ca tên là Viên Mai, bởi vì gả nhầm muội muội, cho nên khiến cho muội muội phải ૮ɦếƭ, cuối cùng còn viết một văn tế muội muội, lưu truyền đời sau, khiến cho lão sư dạy bọn ta nhất quyết bắt chúng ta phải thuộc, để tránh vướng vào sai lầm của Viên Mai, nhìn huynh đệ tỷ muội chịu khổ. Dung Điềm Điềm kể nội dung nửa thật nửa giả, dù sao thì cho dù nàng nói dối cũng chẳng ai chỉnh được nàng, cho nên nàng cứ tiếp tục nói.
Sắc mặt Cận Diễn Hạo càng lúc càng khó coi: \'\'Chẳng lẽ thử cưới không nguy hiểm sao? Để cho muội đi làm loại chuyện này còn nguy hiểm hơn.\'\'
Xem ra kế hoạch đã bắt đầu có hiệu quả.
Cận Dĩnh trao đổi với mẹ một ánh mắt.
\'\'Ai nói muội muốn gả?\'\' Cận Dĩnh mỉm cười đắc ý: \'\'Muội đã quyết định, muội sẽ nhận người ở rể. Cha, mẹ cùng mọi người đã đồng ý.\'\'
\'\'Nhận người ở rể? Nam nhân chân chính xứng đôi với muội làm sao có thể nguyện ý ở rể?\'\' Phản ứng đầu tiên của Cận Diễn Hạo chính là hoài nghi.
\'\'Tại sao lại không thể? Con xem thực lực của Vô danh sơn trang chúng ta xem.\'\' Dung Điềm Điềm ỷ vào chỗ dựa của trượng phu thâи áι, nói xong liền tính toán. \'\'Huống chi, chỉ cần đối phương chịu cố gắng, tạm thời không có địa vị cùng thân phận cũng không có gì quan trọng, có đúng hay không?\'\'
Nàng nhìn về phía Cận Tử cười cười, nghĩ đến quá khứ của hắn.
\'\'Con cảm thấy được, đối phương xứng đôi với con hay không không phải là trọng điểm, quan trọng là phải nguyện ý yêu thương con thật tốt mới là quan trong, để cho hắn ở rể thì đã sao? Nhà chúng ta nuôi thêm một vạn người vẫn còn được, huống chi chỉ là một người đàn ông?\'\' Cận Dĩnh cũng thuận theo.
Cận Diễn Hạo rơi vào im lặng.
Lời nói của bọn họ giống như ngụy biện, nhưng nếu đứng ở góc độ tốt đối với Cận Dĩnh mà nghĩ, xem ra cũng hợp lý, chẳng qua là, tại sao hắn biết rõ là hợp lý nhưng trong lòng vẫn khó chịu, không chịu đồng ý dễ dàng?
\'\'Cứ như vậy đi.\'\' Nhất gia chi chủ Cận Tử lên tiếng. \'\'Trước hết hãy để Dĩnh nhi lựa chọn nam nhân, sau đó để đối phương vào ở trong Vô Danh sơn trang, chờ Dĩnh nhi cùng đối phương tìm hiểu, sau đó để đối phương quyết định có muốn ở rể hay không!\'\'
\'\'Cha!\'\' Diễn Hạo trừng mắt nhìn Cận Tử, muốn phản đối nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
\'\'Mấy người các con là ca ca của Dĩnh nhi, giúp muội muội tìm người thích hợp đi.\'\' Cận Tử phối hợp nói, không để ý đến giọng nói của Diễn Hạo.
Cận Diễn Hạo chỉ có thể trừng mắt nhìn thẳng vào Cận Tử, trong lòng có cảm giác đau đớn như bị ςướק đi thứ gì, nhưng cũng không thèm suy nghĩ xem loại cảm giác này từ đâu mà đến.
Sau lần đại hội gia đình đó, Cận Dĩnh phát hiện, chọc cho Cận Diễn Hạo tức giận hóa ra là một chuyện rất dễ dàng.
Hơn nữa, dường như càng lúc càng không khó khăn.
Theo kinh nghiệm quan sát mấy ngày qua của nàng mà nói, chỉ cần nàng vừa nhắc đến chuyện muốn tìm một nam nhân đến thử ở rể, y như rằng khuôn mặt của hắn lại bắt đầu nén xuống, sau đó tìm lý do gì đó rời khỏi tầm mắt nàng.
\'\'Diễn Hạo ca ca.\'\' Cận Đĩnh quyết định lần này sẽ không bỏ qua cho hắn. \'\'Không phải là ca nói sẽ giúp muội lựa chọn nam nhân đó sao? Vì sao mấy ngày qua cũng không có giới thiệu đối tượng cho muội?\'\'
Quả nhiên, khuôn mặt tuấn mỹ của Diễn Hạo lại trầm xuống.
\'\'Ta đang bận.\'\' Giọng nói diễn Hạo trầm thấp như bị đè nén. \'\'Mấy ngỳ qua trong sơn trang có rất nhiều vụ làm ăn lớn cần quản.\'\'
\'\'Những thứ kia có phụ thân cùng các ca ca khác cùng giúp mà, không phải sao? Bọn họ cũng không ác đến mức đem hết công việc vứt cho huynh chứ?\'\' Cận Dĩnh làm bộ không biết, mà lượng công việc của hắn thực ra cũng không lớn như vậy.
\'\'A, mà cũng có thể nha, các ca ca nhất định là rất rảnh rỗi. Nếu không bọn họ sẽ không có nhàm chán tìm nhiều nam nhân cho muội đến vậy.\'\'
Cận Diễn Hạo vừa nghe câu cuối cùng của muội muội, trong mắt lập tức xuất hiện một tia giận dữ:\'\'Bọn họ tìm rất nhiều nam nhân cho muội?\'\'
Đáng ૮ɦếƭ, bọn họ thật đúng là chơi nhiều thành nghiện.
\'\'Đúng vậy, đúng vậy.\'\' Cận Dĩnh thân mật ôm cánh tay hắn: \'\'Diễn Hạo ca ca, ca là người hiểu rõ muội nhất, còn có cái nhìn rất tốt, ca chọn giúp muội được không?\'\'
\'\'Đem những bức họa kia ra đây\'\' Nàng căn dặn tỳ nữ đứng bên cạnh.
Tỳ nữ lập tức đem toàn bộ các bức họa ra bằng tốc độ nhanh nhất, bày ra trước mắt bọn họ, lần lượt từng bức họa của từng nam nhân một.
Cận Diễn Hạo vừa nhìn thấy các bức họa này, thiếu điều muốn phun lửa.
Cái đám đệ đệ kia thật sự cố gắng giúp muội muội tìm được nam nhân vậy sao? Chẳng lẽ mong nàng nhanh cùng nam nhân khác ở một chỗ sao?
Khoan đã, hắn đang nghĩ gì vậy?
\'\'Diễn Hạo ca ca, bọn họ thật sự là rất được đúng không?\'\' Cận dĩnh dùng ánh mắt thưởng thức từng bức họa.\'\' Những ca ca khác thật lợi hại, biết nam nhân xấu xí sẽ làm đau mắt cho nên đều tìm cho ta những người cũng không tệ lắm nhỉ.\'\'
\'\'Không tệ lắm chưa chắc là nam nhân tốt.\'\' Diễn Hạo cưỡng chế cái cảm giác không vui trong lòng, nhàn nhạt bình luận vài câu.
\'\'Nhưng ít ra thì cũng phải thuận mắt nha, nếu xấu xí, căn cứ vào cách nói của mẹ, sau này có thể muội sẽ sinh ra toàn đứa trẻ xấu xí, muội không cần đâu!\'\' Cận Dĩnh theo thói quen lại nhảy lên, bám dính trên người hắn, mà hôm nay tâm tình hắn quá kém nên cũng hoàn toàn quên mất ý định phải đẩy nàng ra.
\'\'Sinh đứa trẻ?\'\' Diễn Hạo nhíu mắt.
Còn chưa thành thân mà đã nghĩ đến chuyện sinh đứa nhỏ rồi?
\'\'Đúng vậy, đây là việc quan trọng mà.\'\' Cận Dĩnh mỉm cười yếu ớt. \'\'Diễn Hạo ca ca, ca xem giùm muội đi, nên chọn nam nhân nào để hắn thử ở rể là tốt nhất?\'\'
Nàng thân mật ôm lấy cánh tay hắn, chỉ chỉ mấy bức họa trước mặt.
Cận Diễn Hạo hoàn toàn không muốn nhìn thấy mấy nam nhân kia, đành phải mỉm cười: \'\'Chỉ xem dáng ngoài, ta không thể nói gì được.\'\'
\'\'Ra là thế. Vậy để muội giới thiệu cho huynh.\'\' Cận Dĩnh kéo hắn đến bức họa thứ nhất:
\'\'Người này la tam công tử của Lý thừa tướng, nghe nói dùi mài kinh sử, rất có thể sẽ là trạng nguyên kỳ tới, cho dù không là trạng nguyên cũng có thể sẽ là bảng nhãn.\'\'
Nói xong Cận Dĩnh lại kéo hắn đến bức thứ hai.
\'\'Còn cái này.....\'\' Nàng còn đang định thao thao bất tuyệt bỗng nhiên bị hắn cắt đứt.
\'\'Đủ rồi.\'\' Diễn Hạo giận đến cực điểm, bổng nhiên trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt: \'\'Dĩnh nhi, nghe muội nói, chỉ biết dáng vẻ bề ngoài cùng địa vị của bọn họ, cũng không thể biết được chắc chắn là có thể đối xử với nàng tốt hay không. Như vậy cho dù muội giới thiệu, ta cũng không thể biết được rốt cuộc bọn họ có thích hợp hay không, muội thích ai thì chọn đi, ta không có ý kiến gì!\'\' Hắn giả vờ làm ra vẻ bộ không có việc gì, đẩy tay nàng ra, rời nơi khiến cho hắn phát hỏa.
Trên thực tế, căn bản không phải là hắn không có ý kiến, mà là nghe Dĩnh nhi giới thiệu về những nam nhân kia, hắn đã muốn điên rồi, thật sự là nghe không lọt tai!
Tại sao lại không muốn nghe?
Đơn giản là vì hắn không muốn chơi trò trẻ con nhàm chán đó với nàng. Chỉ đơn giản là bởi vì thế, không còn nguyên nhân gì khác !
\'\'Một chút cũng không có cảm giác, muốn ta tùy ý chọn ư?\'\' Muốn chọc giận người khác mà chính mình đã bị chọc giận trước.
\'\'Hắn một chút cũng không quan tâm ta!\'\' Cận Dĩnh tức giận gào lên. \'\'Ta chỉ muốn kích thích cơn tức giận của hắn, thật không ngờ.... ...\'\'
\'\'Sợ là sự thật không phải thế.\'\' Cận Dực nhẹ nhàng giương cao lông mày, môi mỏng bật ra nụ cười yếu ớt. \'\'Nói không chừng hắn lại suy nghĩ quá nhiều rồi, nên mới có thể vậy.\'\'
\'\'Ý của ca là?\'\' Cận Dĩnh chần chờ một chút, trong mắt ánh lên tia hy vọng.
\'\'Ca rất để ý. Chỉ tại ca suy nghĩ nhiều quá.\'\' Cận Dực nói ra cách nghĩ của hắn.
\'\'Có thật không?\'\' Cận Dĩnh lăng xăng hỏi.
\'\'Vì muội quá để ý cho nên mới chưa nhìn ra ý tứ thật sự của ca thôi.\'\' Cận dực nhếch mép biểu hiện như mình hiểu rõ hết thảy.
\'\'A?\'\' Bị Dực ca ca nói, nàng cảm thấy dường như có việc như vậy.
\'\'Nếu ca ấy muốn muội tùy tiện chọn, vậy sao muội không tùy tiện chọn thử một lần?\'\' Cận Dực nhướn cao lông mày đề nghị.
Cận Dĩnh kinh ngạc, nhưng ngay lập tức đôi mắt sáng lên.
Nếu muốn chôi thật thì chơi! Nếu nàng không thấy suy nghĩ của hắn, vậy thì nàng sẽ chơi cho đến khi thấy mới thôi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc