Làm Dâu Xứ Nhật - Chương 71

Tác giả: Thanh Phương Japan

Tim An vẫn còn đập thình thịch và như muốn bay ra khỏi l*иg иgự¢. Ai mà chụp hay quay video lại thì đủ gây scandal, siêu phiền phức. Lúc vừa đi ra khỏi khu vườn, ngoặt sang trái thì thấy Anna đang vừa đi vừa nhìn dáo dác, chắc đi tìm Ryo. Anna nhìn thấy An nên chạy lại kéo tay An:
– Cô có gặp Ryo ở đâu không? Tôi tìm anh ấy từ nãy đến giờ….
– Theo cô tôi có cần phải giúp người muốn ςướק con của tôi không? Dù có biete tôi cũng không thích nói cho cô. Cô trói cho chặt lại không Ryo chân dài lại đi mất nhé.
– Cô….
– Tạm biệt.
Hôm nay An thực sự có ác cảm với cô nàng thiếu thuốc Anna này. Đứng trước mặt Anna, An cảm thấy mình trở nên chanh chua, đanh đá gấp bội phần. Liệu có phải An ghen vì Ryo chọn Anna chứ không chọn An không nhỉ?
Thôi kệ, chắc sau hôm nay An và Anna cũng chẳng có dịp gặp lại nhau nữa đâu mà phải nghĩ nhiều, An đi tìm mọi người để chuẩn bị đi về, chắc một lát nữa là Jun đến đón ở cổng rồi.
Lúc Jun tới, chị Mai chủ động nhận lái xe để cho Jun ngồi ghế sau nghỉ ngơi cùng An. Khi về nhà mới, Jun đã mua chiếc ôtô 8 chỗ này, vừa đủ cho 2 chị, An, Jun, Bê-tô và Na-mư với 2 bảo mẫu có đi đâu vẫn đủ chỗ, không phải lái 2 xe 4 chỗ.
Ngồi hàng ghế cuối cùng có Na-mư đã ngủ tít trong ghế trẻ em, Jun và An. Jun giơ tay vén lọn tóc rủ trên má An rồi nhìn thẳng mắt An nói:
– Anh thích em luôn xinh đẹp, thần thái tự tin như này. Hay là lúc nào anh đưa em đi mổ mắt cận nhé, mắt em rất đẹp, đeo kính sẽ che mất đôi mắt đẹp đó.
– Em sợ mổ cận, rủi ro làm cho mắt giảm thị lực hơn hoặc tồi tệ nhất là mù. Một thời gian không nhìn thấy là em sợ lắm rồi. Tạm thời khi nào đi những sự kiện như hôm nay em đeo kính áp tròng cũng được.
– Trước khi gặp em, anh cũng từng đeo kính cận. Anh mổ mắt được mấy năm rồi, mắt hoàn toàn bình thường. Lúc nào anh sẽ dẫn em đi gặp bác sĩ đã mổ cho anh, nếu nghe tư vấn mà em yên tâm làm thì nên làm trước đám cưới.
– Ok, em nghe theo anh.
Xe chạy được một lúc, An thấy Jun cứ khịt khịt mũi.
– Mũi anh bị sao à, liệu có phải bị cảm không?
– Anh ngửi thấy mùi nước hoa nam trên xe ôtô. Anh không dùng nước hoa, vậy mùi này ở đâu ra nhỉ?
An hơi giật mình, giơ tay áo lên ngửi, ngửi kĩ lắm mới thấy mùi nước hoa Kenzo nhàn nhạt, đây là mùi nước hoa Ryo hay dùng, mũi Jun quá thính đi. An cũng chẳng muốn giấu Jun chuyện hôm nay nên kể với Jun:
– Lúc em ra vườn gọi điện cho anh xong, khi ngắt máy, quay lưng định bước ra thì thấy Ryo đứng đó, anh ta với tay kéo em lại rồi ôm chặt lấy em, em vùng vẫy mãi không ra được nên lấy gót giày giẫm lên chân anh ta mới thoát được. Chắc trên áo em có mùi nước hoa Kenzo của Ryo rồi. Anh ta còn nói với em một câu làm em hết hồn là: “anh nhớ em”. Anh ta đá piu em đi rồi bây giờ nói với em 1 câu như vậy, em chẳng biết anh ta có ý gì nhưng thật là phiền phức, em không muốn dây dưa gì, Anna là người phụ nữ luôn muốn độc chiếm Ryo. Có lẽ vì vậy mà Ryo cũng không đến thăm Bê-tô và Na-mư.
An nói một mạch, thật nhanh, An sợ làm cho Jun hiểu lầm. Trong ôtô khá tối, An không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Jun nhưng một lúc yên lặng, không thấy Jun nói gì, chỉ thấy bàn tay của Jun vòng ra phía sau lưng rồi ôm chặt An vào lòng. Jun cao lớn hơn An nhiều, cái vòng tay ôm đó làm đầu An nằm trọn trong l*иg иgự¢ Jun. An nghe thấy tim Jun đang đập dồn dập, hơi thở của Jun phả trên đỉnh đầu An có vẻ gấp gáp.
– Anh xem lịch năm nay thì thấy ngày 22 tháng 11 là ngày thứ 7, đợt đó là sanrenkyu ( kì nghỉ 3 ngày liên tiếp), chúng ta chọn ngày đó tổ chức lễ cưới đi. Ngày 22 tháng 11 trong tiếng Nhật là ii fufu ( cặp vợ chồng tốt). Chúng ta cưới rồi thì em không phải lo ai làm phiền nữa.
– Nếu anh đã chọn ngày đó thì em đồng ý. Anh báo bên gia đình anh, em báo về Việt Nam cho bố mẹ và bạn bè để mọi người sắp xếp sang Nhật.
– Ok. Báo 2 bên gia đình xong thì chúng ta sẽ bàn kĩ với gia đình về lễ cưới ở Nhật và Việt Nam.
Gật gù mấy cái rồi, ngáp ngắn ngáp dài, An không cưỡng được cơn buồn ngủ và ngả vào vai Jun ngủ một giấc tới lúc An thấy người mình được bế bổng lên. Lúc mở mắt ra thì thấy Jun đã bước lên cầu thang tầng 2. An thích nhất cảm giác được bế như công chúa thế này. An chợt thấy mình phải nhanh chóng độc chiếm Jun thành người đàn ông của riêng mình mới được. Hay là An mở lời bảo Jun đi đăng kí kết hôn trước có được không nhỉ???
Thôi nghĩ sau, nhắm mắt ngủ tiếp đã. An chưa quay lại giấc ngủ thì đã cảm nhận được Jun nhẹ nhàng đặt An xuống giường, tháo giày khỏi chân An, rồi đắp cho An cái chăn mỏng. An vô tư ngủ tiếp. Đang trong giấc mộng đẹp, thấy cảnh 2 đứa đi chụp ảnh cưới ở bờ biển, ông thợ ảnh hình như người Việt, cứ bắt An diễn sâu, phải nghiêng người để Jun đỡ lưng nhưng cứ mỗi lúc thợ ảnh lại bảo An nghiêng thêm tí nữa, An sắp ૮ɦếƭ vì cái lưng gồng lên đến căng cứng. An cáu:
– Chú cứ bắt cháu tạo dáng kiểu nghệ thuật dàn dựng này thì cháu chào thua, cháu lấy chồng không cần ảnh cũng được. Cháu mà gãy lưng, nằm liệt giường thì có ngay cái Maya nó thay cháu làm cô dâu đấy.
Đang hùng hổ nói trong giấc mơ thì An bị Jun kéo về thực tại:
– Em mơ gì mà khua chân đạp tay vậy? Dậy thôi, anh xả nước đầy bồn tắm rồi, em đi tẩy lớp trang điểm rồi đi tắm luôn đi. Để lớp trang điểm này đi ngủ thì hỏng hết da.
– Em mơ thấy cảnh em và anh đi chụp ảnh cưới ở biển nhưng em cãi nhau với thợ ảnh vì bắt em chụp kiểu đứng không ra đứng, nằm không ra nằm.
– Haha, anh tò mò cái kiểu tạo dáng đó như nào mà làm em cáu đến vậy, tắm xong, em diễn lại cho anh xem với.
Ối mẹ ơi, nếu diễn kiểu đó lại cho Jun xem mà gãy lưng thật thì tèo, An nghĩ ra rồi, lát search trên mạng kiểu tạo dáng đấy cho Jun xem là được. An nhớ là bên cái Minh Anh cho thuê váy cưới, trang điểm cô dâu và chụp ảnh cưới. An xem album ảnh mẫu ở tiệm của Minh Anh và cứ cười với cái kiểu tạo dáng bá đạo này. Ai dè giờ nó lại đi vào giấc mơ.
Tắm xong, sảng khoái, An tỉnh cả ngủ. Lúc quay lại phòng ngủ thì thấy Jun đang đọc tạp chí rất chăm chú, nhìn kĩ thì thấy đấy là tạp chí mùa cưới.
Jun không kể với An về quá khứ của Jun, chưa dẫn An đi gặp bạn bè, đồng nghiệp, An mới chỉ gặp ông nội và bố mẹ Jun. An chưa thể nói là mình hiểu hết về Jun nhưng với những gì Jun đã làm cho An, những hành động cử chỉ của Jun hàng ngày thì An tin Jun yêu An thật lòng và An hy vọng lần này mình đã chọn đúng người đàn ông cùng đi đến cuối cuộc đời.
Từ khi An đi theo sư phụ Aiko thì sư phụ đã chỉ cho An thấy bao nhiêu quý bà có chồng giàu sang nhưng chồng nuôi bao nhiêu em bồ lớn bồ nhỏ bên ngoài, còn vợ chỉ để trưng bày cho đẹp đội hình. Sư phụ dạy An:
– Nếu không lấy chồng như ta thì muốn sống thế nào thì tuỳ mình quyết định. Nhưng nếu đã có bạn trai hay có chồng thì phụ nữ trong mắt đàn ông phải xinh như mỹ nữ, phải ngọt ngào như kẹo đường, phải đảm đang như mẹ, phải lả lơi như gái làng chơi. Ta nghĩ lần kết hôn trước An không làm được như vậy nên chồng cũ không luyến tiếc mà chọn người phụ nữ khác chứ không phải An. Yêu rồi cũng mòn dần, không mài tình yêu ra ăn cả đời được. Bản thân An phải học cách trở thành người phụ nữ hoàn hảo: 4in1 thì lịch sử mới không lặp lại.
Cái lý thuyết 4in1 của sư phụ Aiko gói gọn trong 23 từ :” phải xinh như mỹ nữ, phải ngọt ngào như kẹo đường, phải đảm đang như mẹ, phải lả lơi như gái làng chơi”. Nói thì dễ nhưng biến nó thành hiện thực thì không dễ tẹo nào, phải nỗ lực rất nhiều.
Đêm nay An chủ động đưa Jun lêи đỉиɦ coi như bù đắp cho mùi nước hoa Ryo để lại trên người An. Jun như một cậu bé được ăn kẹo, ăn hết một cái lại đòi thêm cái nữa. An thề là ngay ngày mai An sẽ đi tìm mua một cái giường mới thật to và thật chắc chắn, độ lún của đệm cũng phải phù hợp với lực vận động của Jun và An. Giường này Jun mua, đệm này Jun chọn đều rất đẹp, phù hợp với thiết kế của một phòng ngủ lãng mạn, An thích. Nhưng sau đêm nay An biết, đẹp thôi không đủ, cần phải vững, khoẻ, không gây ra tiếng ồn không thì khổ thân 2 bảo mẫu ngủ ở tầng dưới lại cả đêm chong chong mắt nhìn lên trần nhà mong cho trời mau sáng.
Sáng hôm sau Jun phải đi làm nên 6 giờ vẫn dậy như mọi khi, An nghe tiếng chuông báo thức nên cũng mở mắt theo. Có lẽ 2 đứa mới ngủ chưa đầy 2 tiếng, 4 cái mắt gấu trúc Panda nhìn nhau rồi phì cười. An mơ màng nghĩ lại đêm qua rồi thấy mình quá mãnh liệt và xấu hổ đến mức mặt đỏ như sốt.
Jun kéo An vào lòng rồi chầm chậm nói:
– Ngày cưới vẫn quyết là 22 tháng 11 nhưng anh muốn chúng ta đi đăng kí càng sớm càng tốt.
– Em không thành vấn đề, lúc nào anh sắp xếp được ngày nghỉ thì chúng ta đi luôn cũng được.
– Để hôm nay anh đi làm rồi xin nghỉ, nếu mai nghỉ được 1 ngày thì đi luôn.
– Em định hôm nay đi tìm mua giường và đệm mới, nếu mai anh nghỉ được thì hôm nay em không đi nữa. Đi đăng kí kết hôn xong, em và anh sẽ cùng đi chọn mua giường. Giá mà ở đâu bán giường nhưng có phòng riêng kèm giường mẫu cho chúng mình thử trước thì hay biết mấy.
– Anh không nghĩ là em còn có cá tính mạnh như vậy.
– Vì anh nên cá tính đó ngủ yên mà giờ trỗi dậy như núi lửa, anh không dập được thì em cũng không biết phải làm sao.
– Anh thích, lửa càng mạnh càng phấn khích.
Cả 2 vui vẻ cùng nhau rời khỏi giường. An không đi làm nhưng không bao giờ ngủ nướng, cả ngày chỉ có bữa sáng và bữa tối được ăn và trò chuyện cùng Jun và 2 chị nên An phải tranh thủ. Sau khi mọi người đi làm thì An dành thời gian cho con hoặc nghiên cứu sách kinh tế, thời trang hay đi theo sư phụ Aiko.
Vừa ngồi vào bàn ăn sáng thì có người bấm chuông giao bưu phẩm. Kỳ lạ thật, giờ sáng sớm như này, An chưa bao giờ thấy có ai giao bưu phẩm đến nhà mình.
Một bảo mẫu đi ra và cầm vào một phong thư khá dày, người nhận là An. Tò mò An mở ra xem. Nhìn thấy bức ảnh đầu tiên lấy ra từ phong thư thì An đã không khỏi nhếch mép lên cười. Cuộc chơi lúc này đã bắt đầu bị khai hoả rồi. Kẻ nào muốn uy hϊếp An, trêu đùa An thì An sẽ sẵn sàng nghênh chiến đến cùng.
Ngẩng mặt lên thấy ánh mắt lo lắng của chị Mai và chị Nga. An nói khéo bảo mẫu về phòng lo cho Bê-tô và Na-mư cùng bảo mẫu kia đi. Rồi An đưa từng bức ảnh cho Jun và 2 chị xem.
An nhìn chằm chằm phản ứng của Jun. An bật cười khi thấy Jun vừa xem ảnh thì cũng nhếch mép cười giống y như là An.
– ( Chị Mai) An, em nghĩ ai chụp những bức ảnh này? Em nói rõ chuyện gì xảy ra trong bức ảnh cho cả Jun nghe không thì lại hiểu lầm, nguy hiểm lắm.
– ( An) Em kể cho Jun nghe tối qua rồi.
– ( Jun) Anh nghĩ người gửi ảnh này cho em chính là Ryo.
– ( An) Ryo cũng đáng nghi nhưng người em nghi nhiều nhất lại không phải là Ryo.
– ( chị Nga) Chẳng lẽ người gửi những bức ảnh này lại là Anna. Cô ta muốn cảnh cáo em hay sao?
– ( An) Em không nghi Anna. Người em nghi là Maya.
Jun, chắc chắn anh sẽ hỏi em là Maya có thù oán gì với em đâu mà em lại nghi ngờ Maya đúng không?
– ( Jun) Đúng vậy, với anh Maya là cô gái tốt. Những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ ghi trên các bức ảnh không phải là tác phong của Maya.
– ( An) Vậy để em kể cho anh nghe chi tiết về những đối đầu giữa em và Maya tối qua. Nghe xong anh sẽ hiểu phần nào.
An từ từ kể cho Jun nghe, sắc mặt Jun thay đổi liên tục. An hỏi Jun một câu hỏi rất thẳng thắn:
– Anh đã từng thích Maya hay Maya đã từng thích anh bao giờ chưa?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc