Làm Dâu Nhà Ma - Chương 06

Tác giả: Võ Anh Thơ

Tiểu Hạo Tử!
Yến Phi vẫn còn đang ngẩn người vì k ngờ người con trai đứng trước mặt lại là Du Hạo, chồng tương lai của nó thì giọng bà chủ Du vang lên cắt ngang mọi suy nghĩ rối bời kia:
-Tiểu Phi, con hãy trở vào nhà đi, 1 lát nữa mẹ sẽ nói ch với con sau!
-A… dạ…- Yến Phi đáp vẻ lúng túng, con bé quay qua nhìn Du Hạo rồi từ từ quay gót. Nó bước ra khỏi cổng nhà lợp ngói.
Khi thấy bóng con dâu đã khuất, bà chủ Du xoay mặt đối diện với con trai:
-AHạo, tại sao Yến Phi lại vào được đây vậy?
-Dạ, con cũng k rõ, chỉ nghe cậu ấy nói là đuổi theo 1 thằng bé, con nghĩ chắc là AThiên!- Du Hạo mỉm cười.
Bấy giờ bà chủ Du mới hiểu sự tình, bà khoanh tay, cất tiếng gọi lớn:
-AThiên!
Du Thiên hiện hình ra:- Mẹ…
-Sao con k chịu nghe lời mẹ thế…
Nghe giọng mẹ có vẻ rất tức giận, Du Thiên liền chạy đến núp sau lưng Du Hạo. Từ nhỏ cho đến lớn, cứ hễ bà chủ Du quát mắng thì nó lại tìm đến Du Hạo, vì anh trai luôn bảo vệ nó.
-Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi, đừng tàng hình chọc Tiểu Phi, tại sao con cứng đầu vậy?
-Con…- Du Thiên khép nép sau lưng Du Hạo- con… chỉ muốn chị í gặp anh ba thôi!
-Ch chị dâu gặp anh trai con con k cần phải lo vào…
-Chị dâu? Mẹ nói cô gái tên Yến Phi là chị dâu của Du Thiên, có nghĩa là, cô ấy lại là…
Chưa kịp để Du Hạo nói hết thì Du Thiên chen vào:
-Đúng đó anh ba, chị Yến Phi là vợ mới của anh đó!
Du Hạo đưa mắt nhìn mẹ như thể muốn hỏi điều đó có phải là sự thật. bà chủ Du thở ra:
-Mẹ định chờ vài ngày khi nào con khỏe hẳn rồi sẽ đưa Yến Phi đến gặp con… nhưng nào ngờ 2 đứa lại gặp sớm như vậy, chỉ vì AThiên!
Du Thiên thấy ánh mắt của mẹ đầy bực bội nó lại lùi ra sau lưng anh trai.
-Thôi, ch cũng đã rồi, mẹ đừng trách AThiên nữa… dù gì cũng nhờ nó mà con đã gặp được cô vợ mới.- Du Hạo nhẹ nhàng.
-Con lúc nào cũng bên vực cho nó, chiều mãi nó chẳng chịu nghe lời ai.
Trong khi đó, Yến Phi cứ nghĩ mãi về sự gặp gỡ tình cờ khi nãy, có thật là anh chàng đáng yêu đó là chồng mình Du Hạo k nhỉ, Yến Phi lẩm bẩm trong miệng, tại sao đến giờ mẹ vẫn k muốn cho mình gặp mặt cậu ấy? Yến Phi mở cửa bước vào ngôi biệt thự thì giọng Trúc Linh đã vang lên:
-Hay quá, cô chủ Yến Phi đây rồi.
-Có ch gì thế…- Yến Phi ngạc nhiên vì thái độ vui mùng của cô hầu.
Cùng lúc ngay chiếc ghế ở bàn tiếp khách 1 cô gái xinh đẹp đứng dậy đưa mắt nhìn Yến Phi.
-Trúc Linh, đây có phải là…
-Vâng…- Trúc Lâm nhanh chóng kéo tay Yến Phi đi lại gần cô gái đó- cô chủ Du Phương, đây là cô chủ Yến Phi, vợ mới của cậu chủ Du Hạo!
-Vợ mới?!- Yến Phi nghĩ thầm.
-Ồ, hóa ra là thế.- Du Phương cười- chào em chị là Du Phương, chị hai của Du Hạo!
-Dạ… chào chị… - Yến Phi cúi đầu chào.
Đột nhiên Du Phương ôm chầm lấy cô em dâu. Yến Phi bất ngờ vì hành động thân mật đó. Du Phương tíu tít: -Ôi, em đáng yêu quá… thế là xứng đôi với AHạo nhà này rồi. Em đã gặp Du Hạo chưa?
Bị ôm chặt trong vòng tay, Yến Phi cười cười: -A dạ r… rồi ạ!
-Cô chủ Yến Phi đã gặp cậu chủ Du Hạo rồi sao?- Trúc Lam ngạc nhiên.
-Ừ, vừa mới khi nãy thôi…
Du Phương đẩy nhẹ em dâu ra, bảo:
-Mới gặp thôi à, vậy thấy em trai chị thế nào, đẹp trai phải k?
Yến Phi chợt nhớ đến gương mặt Du Hạo lúc nãy trong vườn hoa, con bé liền đỏ mặt vì câu hỏi của Du Phương.
-Sao em đỏ mặt dữ vậy… à, chắc là thích Du Hạo rồi chứ gì?
-Dạ… k… k phải thế…
-Ủa vậy là em k thích em trai chị sao?
-Dạ… dạ… cũng k phải…
Yến Phi thật sự lúng túng trước những câu hỏi “hóc 乃úa” của chị chồng. Du Phương cười lớn, vẻ thích thú:
-Trời ạ, trông em kìa, đáng yêu quá… chọc em vui thật!
Nghe thế Yến Phi xấu hổ vô cùng. Trúc Linh liền lên tiếng giải vây:
-Cô chủ Du Phương đừng chọc cô chủ Yến Phi nữa!
-Ừ, thôi k chọc nữa…- Du Phương vẫn còn buồn cười, rồi như nhớ ra gì đó cô liền quay lại- À, nãy giờ sao Tiểu Thanh cứ ngồi yên lặng vậy? K vui khi thấy chị dâu mới à?
Bấy giờ Yến Phi mới để ý hóa ra có thêm 1 cô bé mái tóc dài đang ngồi gần đấy. Trông khá dễ thương nhưng gương mặt có vẻ buồn. Trúc Lâm nghiêng đầu hỏi: -Cô chủ Du Thanh cô nói gì với chị dâu đi!
Du Thanh im lặng 1 lúc rồi cất tiếng:
-Có gì để nói chứ, ch này đâu phải chỉ xảy ra 1 lần, làm gì mà mọi người vui thế…- cô bé đứng phắt dậy- là ai thì cũng như nhau thôi, rồi cũng sẽ lại bỏ anh AHạo và cái nhà này ra đi!!!
Yến Phi vô cùng kinh ngạc khi nghe thế. Du Phương nói giọng hơi khó chịu:
-Thôi đi Tiểu Thanh, đừng nói như thế trước mặt chị dâu mới chứ!
-Em mệt lắm, em về phòng nghỉ ngơi đây, mọi người… cứ vui vẻ!
Trước khi bước lên bậc thang trải thảm đỏ Du Thanh còn nhìn sang Yến Phi với vẻ k thiện cảm. Mọi người trong nhà họ Du đều thân thiện tại sao cô bé Du Thanh lại khó chịu với mình thế? Yến Phi tự nhủ.
Vừa khi ấy, cửa mở, bà chủ Du bước vào, theo sau còn có Du Thiên. Thằng bé thấy Yến Phi liền lè lưỡi chọc. Yến Phi nhíu lông mày đe dọa:
-Thằng quỷ sứ!
-Chắc con cũng đã làm quen với chị Du Phương và em chồng Du Thanh rồi phải k?- bà chủ Du đưa mắt sang cậu con út- còn thằng bé này thì con ắt hẳn đã biết rõ là ai rồi!
Yến Phi gật đầu cười. Bà chủ Du nhìn dáo dác: -Tiểu Thanh đâu?
-Nó mệt nên lên phòng nghỉ trước rồi ạ!
-Vậy con cũng đi nghỉ đi, cả ngày đi đường chắc mệt lắm. Còn Tiểu Phi, con ra ngôi nhà phía sau vườn… Du Hạo muốn gặp con!
-Dạ…
-Hóa ra cậu lại là con dâu mới của nhà họ Du!- Du Hạo thân thiện bảo.
-Ờ… - chỉ nói được 1 từ Yến Phi đã nín bặt.
-Nghe nói chị Du Phương và bé Du Thanh đã về?
-Ờ…
-Cậu sao thế, k thoải mái à?
-À… k… chỉ là hơi bất ngờ thôi.
-Tớ cũng rất bất ngờ khi biết sự hiện diện của cậu… đã 1 thời gian rồi k có ai đến ngôi biệt thự họ Du!- giọng Du Hạo nghe thật buồn.
Yến Phi khẽ nhìn sang Du Hạo ngồi bên cạnh, chẳng biết đang nghĩ gì mà đôi mắt người con trai đó lại buồn đến thế.
-D.. Du… H…Hạo, cậu sống ở đây 1 mình à?- Yến Phi xem ra rất khó khăn để gọi tên anh chàng.
-Ừ, tớ vốn k được khỏe nên mẹ đã cho xây khu nhà gỗ này để tớ ở cho thoải mái. AThiên cũng ở đây, lâu lâu nó trở lên nhà trên để chơi với Tiểu Thanh!
-Cậu mắc bệnh gì vậy, có nặng k, Du… Du… H…ạo!
-Bệnh thường thôi k có gì nghiêm trọng đâu.- Du Hạo nhìn sang Yến Phi- cậu rất khó để gọi tên tớ sao?
-À… tại vì… vì…- Yến Phi gãi đầu, cũng chẳng biết sao nhưng cái tên Du Hạo khiến con bé thấy ngượng khi phải gọi.
-Cậu cứ tự nhiên gọi tớ là Du Hạo hoặc là AHạo như mọi người. Gọi tên nào mà cậu thấy thoải mái là được!
Nghe câu nói ấy xong, tự nhiên Yến Phi buột miệng nói nhanh:
-Vậy tớ gọi cậu là Tiểu Hạo Tử nhé!
-Tiểu Hạo Tử? Tại sao?
-Vì trông cậu rất giống trẻ con!- Yến Phi cười rạng rỡ.
Lúc đầu là ngạc nhiên sau đó thì Du Hạo chợt mỉm cười:
-Cậu là cô gái đầu tiên nói tớ giống trẻ con. Tên cậu là Yến Phi phải k, vậy tớ sẽ gọi cậu là Phi Phi được chứ?
-Hả….?!
Mắt Yến Phi mở to rồi chợt đỏ hoe khi nghe 2 từ Phi Phi, trong thoáng chốc 1 kỷ niệm xưa ùa về… “ –Bố ơi, bố cõng con với!
-Phi Phi đã 6 tuổi rồi mà vẫn còn bắt bố cõng à, nhõng nhẽo quá!
-K, con muốn bố cõng đi chơi cơ, bố nói chỉ cần con đạt điểm 10 thì bố sẽ thưởng mà…
-Ừ, vậy bố sẽ cõng con đi mua 乃úp bê nhé!
-Tuyệt quá!
Chợt 1 giọng nói vang lên bên cạnh, thật ấm áp:
-Phi Phi, con đừng vòi vĩnh, sẽ hư đó.
-Mẹ, mẹ cũng phải thưởng cho con.
-Con muốn mẹ thưởng gì?
-Con muốn chủ nhật nào gia đình mình cũng cùng nhau đi chơi thế này! Bố và mẹ hứa đi!
-Được rồi bố mẹ hứa! Con là bảo bối của bố mẹ đó Phi Phi!”
-Phi Phi! Đã 4 năm rồi chưa ai gọi mình bằng cái tên đó…- Yến Phi nói khẽ, mái đầu cúi thấp như muốn che giấu nỗi buồn.
-Cậu sao thế, cậu k thích tên Phi Phi à, nếu vậy thì tớ sẽ k gọi nữa!
Giọng nói của Du Hạo vang lên làm Yến Phi giật mình. Con bé quay qua, mỉm cười:
-K,tớ rất thích… cậu hãy cứ gọi tớ là Phi Phi!
-Thế thì tốt quá…
Thấy nụ cười thân thiện của Du Hạo bất giác lòng Yến Phi ấm lại, thật nhẹ nhàng. Nó đưa mắt nhìn lên những tán cây đầy hoa, lòng cố giấu 1 nỗi đau trong quá khứ…
-Hôm nay cả nhà chúng ta lần đầu cùng dùng chung bữa tối!- Du Phương nhìn hết 1 lượt 5 người còn lại.
-Chị Du Phương nói đúng, đặc biệt hôm nay là ngày mừng anh Du Hạo gặp được chị Yến Phi, người vợ tương lai của anh í!-Du Thiên giễu.
-Con đang định kể công đấy à, mẹ còn chưa xử phạt con về tội chọc phá chị dâu đó.- bà chủ Du mắng yêu.
-Con đâu có phá chị í, chỉ tại buồn quá thôi mà, bây giờ chị Du Thanh về rồi con và chị ấy sẽ cùng chơi đùa với chị dâu, đúng k chị Du Thanh?
Du Thanh vẫn ngồi gắp thức ăn, vẻ dửng dưng như chẳng quan tâm đến cuộc vui của gia đình. Thấy vậy, Yến Phi liền đẩy 1 dĩa thức ăn về phía nó:
-Em ăn nhiều vào, kẻo tối lại đói…
Du Thanh nhìn dĩa thức ăn rồi ngước nhìn chị dâu:
-Tôi k thích ăn trứng chiên!
-Tiểu Thanh, k được nói hỗn với chị dâu.
Du Thanh quay mặt đi im lặng. Chợt, 1 dĩa thịt nướng đưa trước mặt nó, Du Thanh khẽ nhìn sang thấy Du Hạo mỉm cười:
-Tiểu Thanh thích ăn thịt nướng mà đúng k?
-Dạ…- Du Thanh đáp nhanh. Cô bé gắp thịt lên ăn.
-Ngon k?
-Dạ ngon…- Du Thanh cười tươi, miệng nhai nhóp nhép.
Nhìn cảnh đó, Yến Phi nghĩ: “ Xem ra cô bé Tiểu Thanh rất thích anh trai Du Hạo!”.
Thấy Yến Phi ngồi ngẩn người, Du Hạo quay qua bảo:
-Phi Phi, cậu cứ ăn tự nhiên, đừng ngại!
-Ừ, tớ biết rồi.
-2 cái đứa này đang là vợ chồng mà sao cứ xưng hô cậu tớ vậy hả, phải gọi anh em mới đúng!- Du Phương
-À, chúng em k quen gọi thế, với lại cả 2 cùng tuổi nên gọi cậu tớ cho tiện.
-Thế sau này cả 2 có con rồi cũng gọi cậu với tớ à?
Du Phương vừa dứt lời thì Yến Phi mặt đỏ như gấc, còn Du Hạo thì gãi đầu cười cười. Trông bộ dạng 2 đứa em lóng ngóng, Du Phương bật cười.
-Tiểu Phương, sao con cứ đùa giỡn hoài vậy.
-Mẹ ơi chị Du Phương nói đúng đó ạ.- Du Thiên xoay qua Yến Phi- chị dâu, nếu chị k thích anh Du Hạo thì chị lấy em nhé, em thích chị lắm đó!
-Cái thằng này nói linh tinh gì thế?
Yến Phi véo mũi cậu em chồng:
-Ranh con, thôi được khi nào nhóc cao hơn chị thì chị sẽ lấy nhóc.
Du Thiên vẩu môi: -Giiiiiì….
Những người nọ nhìn nhau cười. Bữa tối hôm ấy tất cả đã dùng bữ rất vui. Riêng cô bé Du Thanh thì vẫn cứ im lặng…
Đóng cửa phòng lại, Yến Phi nhìn xuống cái bô nhựa nhỏ đang cầm trên tay:
-Rút kinh nghiệm lần trước, phải thủ sẵn “đồ” để có gì còn “kịp trở tay” hi.
Để cái bô nhựa dưới gầm giường, Yến Phi ngã người xuống. Con bé chong mắt lên trần nhà và bắt đầu nghĩ về cuộc gặp gỡ trưa nay với Du Hạo. Cứ hễ nhớ đến nụ cười trẻ con của anh chàng này thì Yến Phi lại đỏ mặt, ngại ngùng. Yến Phi nghĩ ngợi gì đó rồi khẽ cất tiếng gọi: -Tiểu Hạo Tử!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc